Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 9: Muốn quên không thể quên



"Vong Cơ? Vì sao dừng lại?" Lam Hi Thần vốn cùng Lam Vong Cơ đi chung, nhưng Lam Vong Cơ hiếm khi dừng lại đứng ngẩn người ra.

Lam Vong Cơ chỉ về phía trước, nói: "Huynh trưởng, là hoa sen đỏ".

Trong hồ sen trước mặt trồng một mảng sen đỏ, hoa sen đa phần là màu trắng hoặc hồng, mà mảng sen này đỏ rực rỡ như lửa, thật sự là rất hiếm gặp. Lam Hi Thần thấy ánh mắt y nhu hoà, hết sức chăm chú ngắm nhìn, cũng hiếm khi Lam Vong Cơ xuất hiện thần thái như vậy, mới hỏi: "Ngươi thích hoa sen đỏ?"

Lam Vong Cơ nhìn qua, hơi ngập ngừng, vẫn gật đầu, "Dạ".

Từ nhỏ Lam Vong Cơ lúc nào cũng trong dáng vẻ lạnh lùng, không vui không buồn, biểu tình hiện giờ người khác có lẽ không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào, nhưng Lam Hi Thần là người hiểu rõ đệ đệ này nhất. Ánh mắt Lam Vong Cơ bây giờ, là ánh mắt mà hắn chưa từng thấy qua, có thể nói là si mê hiếm thấy, hắn không biết Lam Vong Cơ thích hoa sen đỏ như vậy, vì thế cười lên: "Đúng là hiếm thấy, hay là hái hai cành mang về?"

"Không", Lam Vong Cơ từ chối, không nói thêm gì, cùng Lam Hi Thần đi tiếp.

Hắn chỉ có thể đoán được chút chút tâm tư của y, thấy Lam Vong Cơ nói không muốn, cũng không nói tiếp, lại hỏi thăm đến sự việc kỳ lạ gần đây, "Vong Cơ, hôm trước ta đi ngang qua Tĩnh Thất, thấy ngươi dán bùa cách âm, có việc gì?"

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là gần đây sáng tác nhạc, sợ làm phiền mọi người".

"Sáng tác nhạc?" Lam Hi Thần mỉm cười, "Có thể cho ta nghe thử không?"

Lam Vong Cơ khựng lại một chút rồi nói: "Còn chưa viết xong, hơn nữa ... là sáng tác để tặng người khác ..."

Lam Hi Thần cũng không làm khó y, "Thì ra là tặng người khác, vậy huynh đây không tiện nghe rồi, không biết là vị nào có hân hạnh này thế?"

"Tặng cho chính mình".

"Ồ?" Lam Hi Thần cảm thấy, hắn lại không hiểu rõ đệ đệ này của mình rồi, nhưng vẫn mỉm cười hiền hoà, "Vậy có tên chưa?"

" ... Vẫn chưa" Giọng nói của Lam Vong Cơ vẫn bình đạm, ngừng một chút lại nói: "Chỉ là sáng tác để tĩnh tâm thôi, bỏ đi".

Nguỵ Vô Tiện đã đi rồi, nhưng vẫn ở lại trong lòng Lam Vong Cơ, thời gian càng lâu, hình bóng Nguỵ Vô Tiện càng vương vấn trong lòng, khó mà quên được.

Y thường xuyên nghĩ tới những lời người đó nói, nụ cười của người đó, xúc cảm mềm mại trên đôi má của người đó, còn có hương hoa sen thanh nhã. Y nuôi dưỡng con thỏ mà người đó tặng, đi mấy chục dặm đường để hái đài sen, chỉ vì một câu nói của người đó, thậm chí còn tò mò hương vị món vỏ dưa hấu xào như thế nào.

Đàn tới đàn lui khúc Thanh Tâm âm, nhưng không hề có tác dụng, cho nên y mới sáng tác một bài hát, viết ra tất cả những mong nhớ vào trong đó, hy vọng khi bài hát hoàn thành, có thể quên hết những xáo trộn rối rắm trong lòng mình, đặc biệt là quên đi người mà ngay cả trong giấc mộng cũng quấy nhiễu y.

Nhung bài hát này làm thế nào cũng không viết xong được, sáng tác của Lam Vong Cơ gặp phải bế tắc, lâu thật lâu, vài đoạn cuối cùng vẫn chưa thể nào nghĩ ra.

***

Tại Hội Thanh Đàm của bách gia do Ôn thị tổ chức ở Kỳ Sơn, cuối cùng y đã gặp lại Nguỵ Vô Tiện, đến lúc đó y mới hiểu Nguỵ Vô Tiện làm thế nào giấu được tất cả mọi người. Bởi vì hắn là một Khôn Trạch cực kỳ khiếm khuyết, mùi tin hương nhạt đến mức gần như không ngửi được, ngay cả huynh trưởng của y, cũng không ngửi thấy, nhưng theo Lam Vong Cơ thấy, đó là mùi hoa sen, tuy nhạt, nhưng rất thơm.

Y vốn không muốn xuất hiện cùng lúc với người đó, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại tới chọc cho y tức chết, sau khi bị y dùng lời lẽ lạnh lùng cự tuyệt, mới bị Giang Trừng kéo đi. Lam Vong Cơ nhìn chăm chú theo bóng lưng của hai người, quay đầu đi tiếp, sau đó cả hai lại tình cờ gặp nhau trong lúc đi săn, Nguỵ Vô Tiện quả nhiên lại cười hi hi chạy qua gọi tên y, "Lam Trạm Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ lùi lại một bước, giữ khoảng cách, "Chuyện gì?"

"Không có chuyện thì không thể gọi ngươi à, chúng ta thân như thế", Nguỵ Vô Tiện không hề để tâm đến giọng điệu lạnh lùng của y, vẫn cười hì hì.

"Không thân" Lam Vong Cơ lạnh giọng đáp, ngừng một chút, vẫn là mở miệng: "Ngươi ... ngươi và Giang Trừng đi gần nhau như vậy, có sao không?"

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện không hiểu gì, lại nói: "Ta và Giang Trừng từ nhỏ đã như thế rồi mà".

Lam Vong Cơ lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói thêm, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi đừng nhìn ta như thế chứ, ánh mắt này lại khiến ta nhớ lúc ta còn đi học ở nhà của ngươi".

Người nọ lại cười dán sát qua, tiếp tục nói: "Thế này làm ta nhớ lại, ngày đó ta rời đi, vốn muốn nói tạm biệt với ngươi, nhưng không biết sao lại ngủ quên mất, kết quả bị lỡ mất thời gian, phải vội vàng đi cùng Giang thúc thúc. Không phải cố tình không nói tạm biệt với ngươi đâu, Lam Trạm ngươi đừng giận, ta thật lòng xem người là bạn bè."

Lam Vong Cơ hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra Nguỵ Vô Tiện hẳn là không nhớ được chuyện xảy ra lúc đó, cho nên cũng không biết y đã biết hắn phân hoá thành Khôn Trạch.

Nguỵ Vô Tiện đúng thật là không nhớ được, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi. Chỉ nhớ là sau khi đánh nhau với Kim Tử Hiên, bị gọi về phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Liên Hoa Ổ cùng với Giang thúc thúc, cũng không biết tại sao mình lại ngủ ở trên giường, nhưng không kịp nghĩ nhiều, canh giờ đã không còn sớm nữa, Giang thúc thúc còn đang đợi hắn, nháo nhào dọn cho xong đồ đạc của mình rồi vội vã chạy đi, chỉ cho rằng mình mệt quá nên ngủ thiếp đi. Sau khi trở về Liên Hoa Ổ, bởi vì không biết mình đã phân hoá, nên không tiếp tục uống thuốc, kỳ mưa móc lại xuất hiện, Giang Phong Miên mới tìm y sư chẩn trị cho hắn.

Lam Vong Cơ bất lực nhìn hắn, Vân Mộng Giang thị và bản thân Nguỵ Vô Tiện đều tuyên bố với bên ngoài hắn là Trung Dung, cũng nói lên rằng bọn họ cố tình che giấu. Đúng thật là, rất nhiều người không muốn trở thành Khôn Trạch, xét cho cùng Khôn Trạch có thể nói chỉ là một công cụ sinh đẻ của Càn Nguyên, tuy quý giá, nhưng địa vị rất thấp, với thiên tư giỏi giang như Nguỵ Vô Tiện, làm một Khôn Trạch, thật sự là lãng phí. Lam Vong Cơ cũng hiểu rõ, vì tiền đồ của Nguỵ Vô Tiện, che giấu mới là cách tốt nhất.

Vậy tâm tư của y, tất nhiên phải che giấu cùng với điều đó. Lam Vong Cơ siết chặt cây cung trong tay, khó phát hiện mà khẽ thở dài một hơi, vậy thì càng không nên tiếp xúc với Nguỵ Vô Tiện mới tốt, thời gian qua lâu, có lẽ sẽ không nghĩ tới nữa.

Vì vậy định rời đi, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại kêu y lại, "Nè, Lam Trạm!"

"Chuyện gì?"

"Mạt ngạch ngươi bị lệch rồi".

Trước khi bắt đầu cuộc thi Nguỵ Vô Tiện đã lừa y một lần, lần này tất nhiên là Lam Vong Cơ không tin, lạnh giọng nói: "Nhàm chán". Xoay người rời đi.

"Lần này là nói thật, không lừa ngươi". Nguỵ Vô Tiện nhìn phía sau lưng y, mạt ngạch bay phất phơ theo mái tóc, dải lụa nhẹ nhàng phất qua mặt hắn, câu lên một ý nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đưa tay lên chạm vào. Nhưng bàn tay hắn lại xấu xa, vừa chạm vào liền kéo một cái theo thói quen, kết quả là mạt ngạch của Lam Vong Cơ, bị kéo rớt xuống trước mắt cả đám đông quần chúng.

Trong tiếng xì xào hít hà của mọi người, Lam Vong Cơ tức giận rời khỏi nơi đó. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chỉ là sợi mạt ngạch thôi, cũng không phải cố ý, nên cũng không quan tâm nữa.

Lúc đầu chỉ là một tâm tư nhỏ rất đơn thuần mà thôi, nhưng sau khi Nguỵ Vô Tiện kéo rớt mạt ngạch của Lam Vong Cơ, tâm tư nhỏ đó bắt đầu trở nên tham lam, như một tảng đá rơi vào hồ nước, tạo thành một đợt sóng lớn trong lòng Lam Vong Cơ. Hình bóng Nguỵ Vô Tiện, mê hoặc nhung nhớ, khiến người ta tâm tâm niệm niệm.

Lam Vong Cơ đau khổ, càng lúc càng chăm chỉ sáng tác bài hát chỉ để khiến cho bản thân mình tĩnh tâm đó, giống như đi tìm một nơi để gửi gắm. Nhưng bài hát này cho dù được viết thế nào, cũng đều cảm thấy không ổn, luôn luôn thiếu một chút gì đó. Đang suy nghĩ, thì có môn sinh đến gõ cửa, bình thường giờ này tuyệt đối không có ai đến quấy rầy y, y nghĩ rằng có việc gấp, nên đứng dậy mở cửa.

Môn sinh đưa đến một bình hoa lớn, trong đó có hai cành hoa sen đỏ, nói: "Nhị công tử, là tông chủ kêu ta mang tới".

Hoá ra Lam Hi Thần biết y thích hoa sen đỏ, có lẽ thấy gần đây y có tâm sự, nên đặc biệt tìm đến cho y.

Tĩnh Thất trống trải, ngẫm nghĩ rồi đặt lên án kỷ trước khung cửa sổ, bình thường phần lớn thời gian y đều ngồi ở án kỷ hoặc tập đàn hoặc xem sách, hoặc giúp phê duyệt bài vở, đặt ở đó, y có thể nhìn thấy được thường xuyên nhất.

Hương sen thanh nhã theo làn gió thổi đến, trong phòng tràn ngập mùi thơm, nhìn hoa sen đỏ rực như lửa đó, trái tim Lam Vong Cơ rung động, giai điệu chậm rãi hiện lên từ đáy lòng y, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, sáng tác ra một khúc nhạc du dương.

Trong đầu xuất hiện câu hỏi Lam Hi Thần mỉm cười hỏi y: "Vậy có tên chưa?"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng thầm thì một câu: "Tên khúc nhạc, Vong Tiện".

Nếu đã không gặp được, thà rằng quên đi.

Nếu đã không quên được, chi bằng đừng quên.

***

Lần thứ hai gặp lại, là do Kỳ Sơn tổ chức Giáo hoá ti. Trong hang động Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn, Nguỵ Vô Tiện vì cứu Miên Miên mà bị thương, lại dùng tất cả thảo dược có được đắp cho Lam Vong Cơ, sau đó cộng thêm cuộc chiến với Đồ Lục Huyền Vũ, rơi xuống nước, mấy ngày lăn lộn liên tục, đã sốt cao.

Lam Vong Cơ tất nhiên là cực kỳ lo lắng, nhưng người này ngay cả bị bệnh cũng không ngoan ngoãn, ầm ĩ muốn y hát. Lam Vong Cơ cũng không biết làm sao, có lẽ vì sự yếu đuối của hiện tại, có lẽ vì ở đây chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, có lẽ vì đây cũng có thể là cơ hội cuối cùng để y tặng bài hát này cho người đó.

Y khe khẽ hát một bài hát, là y nói viết cho chính mình, nhưng thật ra là muốn tặng bài hát đó cho Nguỵ Vô Tiện: bài hát Vong Tiện.

"Nghe hay lắm" Nguỵ Vô Tiện dưới tiếng hát du dương, chìm vào cơn ngủ mê.

Lam Vong Cơ thấy hắn ngủ không thoải mái, bước tới, nhấc đầu hắn lên, để hắn gối lên chân mình. Thân nhiệt nóng rực của Nguỵ Vô Tiện truyền qua, cũng không biết là do sốt, hay do ánh lửa chiếu vào, mà khuôn mặt ửng đỏ, khiến Lam Vong Cơ nhớ lại ngày mà Nguỵ Vô Tiện phân hoá, cũng biểu hiện như thế này.

Cũng may là cả hai đều trọng thương, hơi thở yếu ớt, tin hương gần như không phát tán ra được, nếu không Lam Vong Cơ thực sự không đủ tự tin có thể đơn độc ở cùng Nguỵ Vô Tiện trong không gian kín mít nhiều ngày như vậy.

Y đưa tay lướt nhẹ lên gò má mịn màng non mềm như trong trí nhớ, diện mạo thiếu niên mặc dù đã trưởng thành hơn trước, càng tuấn lãng hơn một chút, nhưng xúc cảm không hề khác biệt so với trước đây, vẫn khiến người ta lưu luyến như thế.

Đống lửa cháy hừng hực bên cạnh y, Lam Vong Cơ thất thần trong ánh lửa lay động, trong đôi mắt nhạt màu trong veo đó lưu lại một dấu ấn mang tên Nguỵ Vô Tiện. Y thực sự không biết phải làm gì với người này mới đúng, sau khi được giải cứu, không đợi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ một mình trở về Cô Tô.

Không lâu sau đó, nghe tin Liên Hoa Ổ bị huỷ diệt, Nguỵ Vô Tiện mất tích. Lam Vong Cơ gần như phát điên đi tìm hắn ở khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy hắn ở nơi đâu, trái tim Lam Vong Cơ trống rỗng, cuối cùng y thừa nhận, vị trí của Nguỵ Vô Tiện trong tim hắn, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Gặp lại người đó lần nữa, ở khách điếm của Ôn Triều. Người mình luôn tâm tâm niệm niệm đó, trắng nhợt không giống như người thật, quỷ khí dày đặc, hơi lạnh đè ép người khác, trong tay cầm một cây sáo đen tuyền, tua rua màu đỏ như máu, chàng thanh niên rực rỡ nổi danh cầm kiếm ngày ấy đã không bao giờ xuất hiện nữa.

Nguỵ Vô Tiện giống như trở về từ địa ngục, nghiệp hoả của hoa sen đỏ, dường như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ.

***

Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, toàn thân sảng khoái, rõ ràng có người dọn dẹp xử lý cho hắn, còn đổi quần áo khô sạch. Ngoại trừ Lam Vong Cơ đương nhiên không còn ai khác sẽ làm như thế, hắn nhúc nhích, cảm thấy hạ thân căng trướng, đưa tay rờ, lại là cái cảm giác có chất lỏng đang chuyển động bên trong đó.

Lam Vong Cơ lại bắn toàn bộ vào, giữ lại trong cung khang của hắn.

Lại nghĩ đến đủ thứ chuyện phía trước, giận cũng không có chỗ xả, trong lòng chửi bậy một câu, quyết định phải đi tìm Lam Vong Cơ. Cũng không biết sẽ làm gì, hoặc cãi nhau ầm ĩ, hoặc đánh một trận, dù sao cũng phải gặp mặt. Cho dù lỗi của hắn là câu dẫn người ta trước, thì Lam Vong Cơ cũng không thể ức hiếp người khác như thế này đúng không?

Nhưng không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ trong doanh trại nữa.

"Đi rồi?"

"Ừ" Giang Trừng đang lau chùi Tam Độc của mình, thản nhiên nói: "Sáng sớm đã rời đi, ngươi ngủ lâu như thế, nên ngươi không biết".

Giang Trừng nếu đã trở về, lại có Kim Tử Hiên dẫn người đến, lực lượng chiến đấu ở chỗ này đã đủ, Lam Vong Cơ sẽ mang người đến chi viện chỗ khác.

Giang Trừng thấy hắn khí thế hung hăng, lại khuyên: "Ngươi mang khí thế này đi tìm Lam Vong Cơ làm gì, đánh nhau à? Bây giờ mọi người đã là đồng minh, bớt gây sự đi".

Nguỵ Vô Tiện lúc này căn bản không có tâm trạng nghe hắn nói, Lam Vong Cơ đi mất rồi, giống như sau khi được cứu ra khỏi động Huyền Vũ năm đó, không nói một lời, không để lại một câu, cứ thế bỏ đi.

Nguỵ Vô Tiện tức giận đùng đùng trở về lều của mình, hắn cũng không biết mình tức giận cái gì, tóm lại là rất tức giận. Hắn ném cái gối sang một bên, cầm cái áo khoác trắng bên dưới, những đường thêu vân văn bằng chỉ bạc dưới góc nhìn của hắn trở nên vô cùng chói mắt, sau đó vò nó lại, mở tủ quần áo vứt vào trong đó.

Hắn cảm thấy mùi đàn hương đó thật dễ ngửi, lại tĩnh tâm, có thể ngủ ngon, nên mới để ở dưới gối, nghĩ đợi có cơ hội sẽ lấy ra trả Lam Vong Cơ cho tiện. Bây giờ không còn cơ hội nữa, càng bực bội ném nó vào trong tủ quần áo.

Đống quần áo màu đen trong tủ cũng bị vứt lung tung, sắc trắng đó càng thấy đặc biệt nổi bật, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chướng mắt, lại kéo vài món quần áo màu đen che lên trên, như thế muốn ngăn cản sắc trắng đó đi vào trong lòng hắn. Nhưng khi kéo mấy món quần áo, thì hai bình sứ trắng nhỏ lông lốc lăn ra.

Là hai bình Thanh Tâm đan, giống y hệt hai bình mà trước đây Lam Vong Cơ đã lặng lẽ đưa cho hắn. Nguỵ Vô Tiện cầm lên, trên chiếc bình trắng phản chiếu ánh sáng dịu dàng và trơn bóng, Nguỵ Vô Tiện siết chặt trong tay, khẽ nói một câu: "Lo chuyện bao đồng".

Sau khi hai người bọn họ mạnh ai nấy đi, Nguỵ Vô Tiện không còn cơ hội gặp lại Lam Vong Cơ nữa, sau đó Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc.

Con trai Mạnh Dao của tông chủ Lan Lăng Kim thị - Kim Quang Thiện, âm thầm làm nội gián bên cạnh Ôn Nhược Hàn, lợi dùng sơ hở ám sát, tông chủ Thanh Hà Nhiếp Thị - Nhiếp Minh Quyết chém đứt đầu gã. Vầng thái dương trên trời rốt cuộc đã rơi xuống, Thành Bất Dạ Thiên chào đón bóng tối vĩnh cửu, cuộc chiến kéo dài hai năm, với thắng lợi của liên minh bách gia, đã đi đến kết thúc hoàn toàn.