Trên giao lộ ngã sáu lớn ngay trung tâm thành phố, bây giờ là ba giờ chiều. Dù chưa phải là giờ tan sở nhưng ngay giao lộ này đã rất đông đúc, người người qua lại tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt, tấp nập. Ở một hướng nào đó của ngã sáu, một chiếc xe bốn chỗ sang trọng màu đen bóng loáng đang dừng đèn đỏ. Người ngồi trong xe đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mệt mỏi sau vài đêm thức trắng vì công việc.
"Âu Tổng, anh có cần về nghỉ ngơi một chút hay không? Trông anh có vẻ rất mệt mỏi."
Trợ lý của Âu Trạch Dương- Tần Phi ái ngại hỏi, qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy hắn rất mệt mỏi, hai ngón tay trỏ và cái liên tục đưa lên giao điểm giữa hai chân mày kiếm mà day day. Anh thì không sao, chỉ là trợ lý thức trắng vài đêm thì không thành vấn đề. Nhưng Âu Trạch Dương lại là Tổng giám đốc, công việc và lịch trình dày đặt, vốn dĩ hắn là không đủ thời gian để nghỉ ngơi.
"Không cần đâu." Âu Trạch Dương đáp.
"Âu Tổng, chuyện anh nói điều tra, người của chúng ta đã điều tra xong rồi."
Tần Phi vừa rút điện thoại trong túi quần ra xem, có vẻ là tin nhắn về việc điều tra mà anh vừa đề cập đến. Vừa nghe thấy câu nói ấy của trợ lý, Âu Trạch Dương thần sắc liền khá lên một chút, hắn thôi nhìn về cửa sổ mà xoay sang nhìn người trợ lý đang ngồi ở ghế lái, thấp giọng hỏi.
"Kết quả như thế nào?"
"Cô Ninh lần này trở về nước có lẽ muốn thành lập một hãng trang sức riêng cho mình, người đồng hợp tác chính là bạn của cô ấy, cô Vưu. Cả hai người họ đang lên kế hoạch, có lẽ sẽ tiến hành sớm thôi..."
Đang nói giữa chừng thì đột nhiên Tần Phi dừng lại, ánh mắt ái ngại nhìn Âu Trạch Dương lần nữa, anh đang suy nghĩ có nên nói điều kế tiếp hay không. Hai ngày trước Âu Trạch Dương ra lệnh cho hắn điều tra về cô gái tên Ninh Hân Nghiên. Anh rất ngạc nhiên. Anh theo Âu Tổng đã lâu, với sự xuất chúng của hắn thì việc con gái theo đuổi là việc rất hiển nhiên. Anh cũng không lạ gì với những cô gái ngày nào cũng đến công ty nằng nặc đòi gặp Âu Trạch Dương. Tuy nhiên cho dù các cô gái có đẹp hay quyến rũ đến đâu đều không thể lọt vào mắt của Âu Tổng. Nhưng khi nghe Âu Trạch Dương cho điều tra về cô gái này, anh nghĩ có lẽ đây mới là người thật sự làm cho Âu Tổng rung động. Có lẽ cô gái ấy rất đặc biệt mới có thể nắm giữ được trái tim của hắn.
"Còn vấn đề kia?", câu trả lời của Tần Phi chưa đủ những gì mà hắn muốn nghe.
"Còn người đàn ông đó chính là vị hôn phu của cô Ninh.", càng nói giọng của Tần Phi càng nhỏ đi. Anh không nghĩ Âu Tổng lại yêu người đã có hôn phu, hay là đằng sau đó có ẩn chứa điều gì nữa hay không?
"Vị hôn phu?", giọng của Âu Trạch Dương trở nên lạnh lẽo, gương mặt cũng bắt đầu phủ một tầng u ám đen kịt. Thì ra người đàn ông đó không chỉ là bạn trai theo suy nghĩ của hắn, anh ta còn hơn thế nữa kìa. Vị hôn phu sao? Cô đã có vị hôn phu? Âu Trạch Dương cười tự giễu bản thân nhưng trong lòng trái tim như bị ai đó bóp chặt khiến hắn không thể thở nổi. Sáu năm... Hắn đợi cô sáu năm, một lòng một dạ chờ đợi cô. Còn cô thì sao? Sáu năm đã làm thay đổi một con người. Cô đã thay lòng, cô đã yêu người khác, cô chẳng còn nhớ hắn là ai. Vị trí của hắn trong trái tim cô đã bị người đàn ông đó thay thế...
Đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, vì giao lộ quá rộng lớn lại có sáu ngã nên việc dừng chờ đèn đỏ là khá lâu. Tần Phi từ từ tăng tốc chạy đi. Nhưng chưa bao lâu đã nghe Âu Trạch Dương ra lệnh dừng xe lại.
"Dừng xe."
Tần Phi lập tức đạp thắng. Anh chưa kịp hỏi có chuyện gì thì đã thấy Âu Trạch Dương nhanh chóng mở cửa rời khỏi xe, đi về hướng ngược lại.
Quán cafe...
"Hân Nghiên, ở đây!"
Vưu Thục Ly ngồi ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ vừa nhìn thấy Ninh Hân Nghiên đẩy cửa bước vào liền vẫy tay gọi cô. Ninh Hân Nghiên thấy thế lập tức đi đến, mỉm cười ngồi xuống.
"Hôm nay không biết tại sao mà kẹt xe quá, cũng may đến kịp giờ."
"Không sao, tớ cũng mới đến."
Nói rồi Vưu Thục Ly đẩy menu đến trước mặt Ninh Hân Nghiên.
"Cậu uống gì, gọi đi."
"Làm ơn cho một capuchino.", Ninh Hân Nghiên nói với người phục vụ.
"Xin lỗi cậu, hôm qua đáng lẽ hẹn với cậu nhưng đột nhiên có việc nên phải dời qua ngày hôm nay.", Vưu Thục Ly vẻ mặt hối lỗi nhìn cô.
"Không sao, tớ mới về nước nên còn rảnh lắm. Đây, quà của cậu."
Ninh Hân Nghiên mở túi xách ra, lấy một chiếc túi giấy nhỏ xinh đưa cho Vưu Thục Ly. Vưu Thục Ly mong chờ cầm lấy, nhưng khi thấy chỉ là chiếc túi nhỏ liền hụt hẫng.
"Cậu nói quà của 6 năm nhưng chỉ là món quà bé tí này thôi sao?", Vưu Thục Ly làm vẻ mặt ủ rũ. Nói thật chứ chỉ cần thấy Ninh Hân Nghiên trở về cô đã rất vui rồi. Vưu Thục Ly còn nhớ 6 năm trước cô bạn này vội vàng sang Úc, hỏi sao lại gấp gáp thế thì Ninh Hân Nghiên chỉ nói là ba mẹ cô sắp xếp, cô chỉ nghe lời mà thuận theo.
"Nhưng giá trị của nó rất đáng giá của 6 năm gộp lại nhé.", Ninh Hân Nghiên biết cô bạn mình không có ý gì, vui vẻ giải thích về món quà.
"Được được, tớ sẽ về mở ra xem xem thế nào. Cảm ơn nhé.", Vưu Thục Ly cẩn thận bỏ vào túi xách sau đó nhấp một ngụm cafe.
"Thục Ly, việc tớ nhờ cậu đến đâu rồi?", Ninh Hân Nghiên bắt đầu đề cập vào công việc.
"Đây, mình đã tìm hiểu tất cả thông tin mà cậu mong muốn. Những mối quan hệ trước đây của ba cậu và họ đều rất tốt, việc tìm nhà đầu tư và khách hàng có khả quan.", Vưu Thục Ly đặt tệp hồ sơ lên bàn, vui vẻ nói.
"Cũng mong là như thế. Bắt đầu từ ngày mai tớ và cậu chúng ta liền chuẩn bị kế hoạch rồi đi tìm họ. Tớ tin rằng với khả năng của chúng ta thì sẽ sớm tìm được nhà đầu tư thôi.", Ninh Hân nghiên co bàn tay thành nắm đấm thể hiện sự quyết tâm cao độ của cô.
"Hân Nghiên, tớ hỏi cậu một vấn đề nhé?", Vưu Thục Ly cẩn thận quan sát nét mặt của Ninh Hân Nghiên, thận trọng hỏi.
"Nền tảng gia đình cậu rất tốt, hơn nữa cậu đã học tập bên Úc tận 6 năm, chắc chắn cơ hội bên đấy rất nhiều. Thế thì tại sao cậu lại trở về đây bắt đầu sự nghiệp, sẽ rất vất vả đấy.", Vưu Thục Ly biết Ninh Hân Nghiên xuất thân trong gia cảnh tốt, tư chất cũng không tầm thường. Việc học tập bên Úc là một bước đệm tốt cho cô. Thế nhưng Ninh Hân Nghiên lại chối bỏ cơ hội bên Úc và trở về nước lập nghiệp. Quá nhiều sự vất vả và khó khăn mà không phải ai cũng có thể chịu được. Vưu Thục Ly thắc mắc và có sự lo lắng nhất định với quyết định của Ninh Hân Nghiên.
"Dù tớ sinh sống và học tập ở Úc tận 6 năm nhưng dù sao nơi đó cũng không phải là quê hương của mình. Trở về quê hương không phải là việc tốt nhất hay sao?"
Ninh Hân Nghiên nói rồi mỉm cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp xoay qua dời tầm mắt ra phía bên ngoài cửa sổ. Cô yêu đất nước của cô, dù đang sống ở đâu, dù nơi đó có cuộc sống tốt đến mức nào cô cũng cảm thấy không bằng nơi quê hương mình. Chính vì thế cô muốn trở về, thành lập một nhãn hàng trang sức riêng để khẳng định bản thân và cũng để khẳng định cho thế giới thấy ngành thiết kế trang sức của đất nước cô chẳng thua kém quốc gia nào, thậm chí còn giữ vị trí không ai có thể chinh phục được. Ngoài ra còn một lý do nữa nhưng nó rất mơ hồ, ngay cả cô cũng không biết nó là gì. Trong giây phút cô đắn đo giữa việc tiếp tục ở lại Úc để làm việc hay về nước lập nghiệp, chính lý do mơ hồ đó đã làm cô có quyết định như ngày hôm nay, nó luôn thôi thúc cô trở về nước dù cho nơi đây chứa đầy những ký ức mà cô không muốn nhớ lại.
Trong lúc lơ đễnh suy nghĩ, ánh mắt cô vô tình đặt lên một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest đen, trông vừa chững chạc vừa có sức hút khiến người ta khó lòng dứt ra. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt đó chứa đựng sự đau khổ và bi thương, cô có thể cảm nhận được. Gương mặt ấy, không phải là? Cô giật mình lắc đầu một cái rồi nhìn lại lần nữa về phía người đàn ông đó vừa đứng. Nhưng người đó đâu mất rồi? Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà bóng người ấy đã biến mất?
Ninh Hân Nghiên ơi là Ninh Hân Nghiên, đúng là cô gặp lại người đàn ông đó hay là trong tim vẫn không thể buông bỏ nên nhất thời lại tưởng tượng hắn đã xuất hiện ở đây?