Buổi sáng hôm đó, toàn bộ học viện nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Từ các giáo viên, giáo sư cho đến các học viên đều đã tập hợp đông đủ tại hội trường lớn, không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng này.
Một bầu không khí háo hức và tò mò bao trùm khắp nơi, mỗi người đều tự hỏi ai sẽ là người đảm nhận vị trí hiệu trưởng – một vị trí trọng yếu mà đã từ lâu vẫn chưa được công bố.
Tiếng xì xào, thì thầm vang lên khắp nơi trong hội trường. Những lời suy đoán, kỳ vọng, và cả những lời đồn đại đầy màu sắc được lan truyền như ngọn lửa cháy lan.
Những học viên ngồi gần nhau trao đổi những lời thì thầm.
"Không biết hiệu trưởng là ai nhỉ? Chắc hẳn là một người rất quyền lực."
"Liệu có phải là một bậc thầy ma thuật, từ Tháp Ma Thuật không? Ta nghe đồn sự xáo trộn đêm qua là do ông ấy..."
"Hay là một thành viên của gia tộc Marbas? Dù gì thì nơi này cũng được xây dựng bởi tiểu thư của gia tộc đó."
Những tiếng bàn tán càng lúc càng tăng lên, tạo nên một âm thanh rì rào như sóng biển trong không gian rộng lớn của hội trường.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều chờ đợi một điều gì đó đặc biệt sẽ xảy ra.
Bỗng nhiên, một sự im lặng bao trùm toàn bộ không gian khi một bóng hình to lớn xuất hiện từ phía sau màn sân khấu.
Đó là Alaric Thorne, một trong những nhân vật bí ẩn nhất trong giới ma thuật, mà ít ai có dịp diện kiến. Sự xuất hiện của hắn khiến cả hội trường nín thở.
Khi nhìn hình bóng to lớn cơ bắp ấy, nhiều giáo viên và học viên đã tưởng rằng đó là một chiến binh. Mọi người đều lấy làm lạ khi một chiến binh lại làm hiệu trưởng cho một học viện về ma thuật và khoa học.
Thorne bước ra từ phía sau màn sân khấu, uy nghiêm trong bộ áo choàng đen tuyền thêu chỉ bạc tinh tế dọc theo viền. Cổ áo dựng cao, mang nét nghiêm nghị đầy quyền uy, khiến hắn trông như một nhân vật bước ra từ truyền thuyết.
Bên trong lớp áo choàng là lớp lót đỏ thẫm, chỉ lộ ra khi hắn bước đi, tạo nên một hình ảnh huyền bí và đầy sức mạnh. Trên ngực Thorne là huy chương biểu tượng của học viện, đúc từ bạc và đá quý, được nối bởi dây xích bạc mảnh, biểu thị cho sức mạnh và quyền lực tuyệt đối của bậc thầy ma thuật.
Không khí trong hội trường càng thêm căng thẳng khi Vương Cường tiến lên sân khấu.
Hắn bước đi một cách tự tin, với đôi mắt sắc bén và giọng nói điềm đạm nhưng mạnh mẽ, cất tiếng giữa không gian yên lặng.
"Xin giới thiệu với tất cả mọi người... đây là sư phụ của ta, ngài Alaric Thorne, người sẽ trở thành hiệu trưởng mới của học viện."
Lời giới thiệu của Vương Cường vừa dứt, sự ồn ào bắt đầu bùng nổ khắp hội trường.
Học viên và giáo viên ngạc nhiên, bàn tán xôn xao. Một số người tỏ ra phấn khích, trong khi số khác không khỏi lo lắng.
Thorne tiến lên phía trước, không nói lời nào, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong đám đông. Một ánh nhìn như đọc thấu tâm can người khác, khiến nhiều người cảm thấy rùng mình.
Cuối cùng, sau một hồi quan sát, Thorne mở lời, giọng nói của hắn vang lên, trầm ổn và quyền uy.
"Ta là Alaric Thorne, một Ma thuật sư cấp 7 đỉnh phong và là Ma dược sư cấp 7, đồng thời ta cũng biết vài chức nghiệp khác."
Hắn nói tiếp.
"Ta đã chu du qua nhiều vùng đất và học hỏi nhiều điều. Kể từ hôm nay, ta sẽ là hiệu trưởng của học viện này."
Tiếng thở dồn dập và ánh mắt ngưỡng mộ dần hiện lên trong đám đông khi nghe đến việc Thorne là một Ma thuật sư và một Ma dược sư cấp 7.
Đây là những cấp bậc cao nhất mà chỉ những con quỷ tài giỏi nhất trong giới ma thuật mới có thể đạt được. Đáng sợ hơn khi vị hiệu trưởng mới này không chỉ sở hữu hai chức nghiệp, mà là tận 5 chức nghiệp.
Tuy nhiên, giữa những lời khen ngợi và sự kinh ngạc, một số giáo sư và học viên xuất thân quý tộc đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Họ nhận ra cái tên này – Alaric Thorne – một cái tên từng xuất hiện trong vụ việc kinh hoàng và đầy bí ẩn của gia tộc Enwood.
Những lời đồn về quá khứ bí ẩn của Thorne và cả lệnh truy nã của gia tộc Ravengard dường như lại xuất hiện trong đầu họ.
Ngươi này thật sự là Alaric Thorne? Tại sao hắn lại trở thành hiệu trưởng? Và liệu gia tộc Ravengard có đến đây để trả thù hắn?
Nhận thấy sự do dự và lo lắng trong ánh mắt của đám đông, Vương Cường bước lên phía trước, lần này hắn không còn giữ vẻ điềm đạm nữa.
Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ, vang lên đầy quyết đoán.
"Ta không quan tâm đến những lời đồn đại về sư phụ ta. Cũng không quan tâm đến lệnh truy nã của gia tộc Ravengard.”
Hắn nhấn mạnh.
“Nếu có ai trong các ngươi cảm thấy không phù hợp với việc học dưới sự chỉ dẫn của sư phụ ta, các ngươi có thể rời khỏi học viện ngay lúc này. Ta sẽ không cản bước."
Sự yên lặng bao trùm một lần nữa. Những lời nói của Vương Cường đã đánh thẳng vào lòng kiêu hãnh của mọi người.
Những ai còn hoài nghi, hay có ý định rời bỏ học viện, giờ đây phải đối diện với sự thật rằng họ sẽ phải từ bỏ mọi cơ hội quý báu để học hỏi từ một bậc thầy toàn năng như Thorne.
Sự lo lắng trong đám đông dần lắng xuống, thay vào đó là sự ngưỡng mộ và sự kính trọng dành cho Thorne.
Không ai muốn từ bỏ cơ hội này, bởi họ biết rằng dưới sự dẫn dắt của một người như Alaric Thorne, họ có thể đạt được những điều mà trước đây chỉ dám mơ ước.
Thorne quan sát sự thay đổi trong đám đông, ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy vẻ hài lòng. Hắn biết rằng, từ giờ phút này, nơi này đã trở thành một ngôi nhà mới để hắn ở lại.
Thorne tiếp tục phát biểu, giọng hắn trở nên trầm hơn nhưng vẫn giữ được sức mạnh và uy lực.
"Ta không hứa sẽ dễ dãi hay giúp đỡ với bất cứ ai trong các ngươi. Nhưng ta hứa, nếu các ngươi dốc hết sức mình, các ngươi sẽ đạt được những điều mà mình chưa từng nghĩ đến. Hãy sẵn sàng cho một hành trình đầy thử thách nhưng cũng đầy cơ hội."
Sau lời tuyên bố của Thorne, không gian một lần nữa chìm vào sự yên lặng, nhưng lần này là một sự yên lặng khác biệt.
Đó là sự yên lặng của những người đã quyết tâm, đã chuẩn bị tinh thần cho những thử thách lớn lao mà họ sẽ phải đối mặt dưới sự lãnh đạo của vị hiệu trưởng mới này.
Vương Cường lặng lẽ bước sang bên cạnh Thorne, cả hai nhìn xuống đám đông với ánh mắt đầy kiên định. Đám đông nhìn lại họ, với những ánh mắt ngưỡng mộ, kính trọng và cả sự e dè.
Không ai nói thêm lời nào, nhưng tất cả đều hiểu rằng từ giờ phút này, học viện đã bước sang một trang mới.
Quay trở lại đêm hôm qua…
Trong căn phòng làm việc của Vương Cường, một không khí trầm lắng và đầy suy tư giữa hai thầy trò.
Bên ngoài, trời đã khuya, bóng tối phủ kín cả học viện, chỉ còn những ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu còn sót lại.
Trong căn phòng, hai thầy trò - Vương Cường và Alaric Thorne - đang ngồi đối diện nhau, từng ly bia đã cạn dần theo thời gian.
Thorne, với phong thái thường ngày đầy bí ẩn và điềm tĩnh, giờ đây đã có phần say rượu.
Đôi mắt hắn lờ đờ, nhưng vẫn ánh lên chút tỉnh táo lạ thường. Ngược lại, Vương Cường, người luôn giữ vẻ điềm đạm và sắc sảo, vẫn ngồi đó, quan sát sư phụ mình với một sự cẩn trọng.
Dù khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng dường như một màn sương mỏng vô hình đang phủ lên cuộc trò chuyện này, một lớp mờ của những bí mật chưa được hé lộ.
Vương Cường nhấc ly rượu, nhìn vào mắt Thorne, cảm nhận rằng thời điểm để đặt ra câu hỏi quan trọng đã đến.
"Sư phụ." hắn bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc.
"Người có dự định gì cho tương lai không? Định cư đâu đó hay lại tiếp tục chu du bốn phương như trước đây?"
Thorne nheo mắt, cố gắng suy nghĩ. Một nụ cười khẽ nở trên đôi môi khô khan của hắn.
"Chắc ta sẽ lại đi đây đi đó." Thorne đáp, giọng nói hơi lẫn chút men say, nhưng vẫn rõ ràng.
"Ngươi biết đấy, ta không thích bị bó buộc vào bất cứ nơi nào."
Câu trả lời của Thorne không nằm ngoài dự đoán của Vương Cường, nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh. Không đáp lại ngay lập tức, Vương Cường từ từ lấy ra một tập hợp đồng từ trong túi áo, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Thorne.
Hắn đẩy hợp đồng về phía sư phụ mình, ánh mắt đầy quyết tâm và kiên nhẫn.
Hợp đồng không chỉ ghi chi tiết về một khoản tiền lương kếch xù, mà còn có những khoản trợ cấp khác, đặc biệt là một điều khoản mà Vương Cường vừa mới thêm vào - những loại bia tốt nhất kể từ giờ đến về sau từ thung lũng Sao Rơi sẽ được cung cấp liên tục hàng tháng.
Thorne ngước nhìn con số khổng lồ trong hợp đồng, và một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn để lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn không thể không nhận thấy điều khoản mới được thêm vào, điều khoản về bia, thứ mà dù cố gắng phủ nhận, hắn vẫn luôn yêu thích.
Sự dao động của hắn hiện rõ trong ánh mắt khi hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Cường.
"Ngươi định... mời ta làm hiệu trưởng của học viện?" Thorne hỏi, giọng điệu nghi ngờ pha lẫn chút ngạc nhiên.
Đôi mắt hắn vẫn còn chút cảnh giác, như một con thú rừng đã quen với sự tự do bỗng nhiên bị đề nghị đưa vào cũi.
Vương Cường gật đầu, không chút do dự.
"Đúng vậy, sư phụ. Với tài năng và kiến thức của người, con không thấy ai xứng đáng hơn. Hơn nữa, học viện này cần một người có tầm nhìn và sức mạnh như sư phụ để dẫn dắt."
"Hừm, ta có thể xem xét. Nhưng ngươi có biết gia tộc Ravengard đang truy nã ta không? Nếu bọn chúng biết ta ở đây, chắc chắn sẽ gây rắc rối."
Vương Cường vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không một chút dao động.
"Sư phụ, chuyện với gia tộc Ravengard chỉ là vấn đề thời gian. Sớm hay muộn, thung lũng Sao Rơi sẽ phải đối đầu với liên minh của bọn chúng. Và khi đó, chúng ta sẽ không tránh khỏi cuộc chiến. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, chúng ta cần sự chuẩn bị."
Những lời nói của Vương Cường không chỉ đơn thuần là lời thuyết phục, mà còn là lời khẳng định chắc nịch về tương lai mà hắn đã vạch ra.
Thorne nhìn vào ánh mắt quyết tâm của đệ tử mình, cảm nhận được sự nghiêm túc và lòng kiên định không lay chuyển.
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong tâm trí hắn - là lòng kiêu hãnh, là sự tự hào về đệ tử mình, và có lẽ là chút hy vọng về một nơi nào đó, một nơi mà hắn có thể tạm thời dừng chân.
Cuối cùng, Thorne gật đầu, chấp nhận lời mời. Hắn nâng ly bia lên, chúc mừng sự hợp tác mới này.
"Được rồi, ta sẽ làm hiệu trưởng. Nhưng nhớ rằng, ta chỉ làm vì nể tình ngươi là đồ đệ của ta thôi đấy!" Hắn cười, mắt sáng lên niềm vui.
Thorne nói thêm, giọng điệu có phần ngại ngại nhắc khéo.
"Ehum, đừng quên những gì ngươi vừa mới ghi vào hợp đồng."
Vương Cường nghe vậy thì chỉ cười thầm trong lòng, rồi tự tin hứa.
“Đệ tự xin cam đoan là người sẽ không hối hận về quyết định này.”
Cả hai cùng nâng ly, tiếng cười vang lên giữa không gian im lặng của đêm khuya.
Không khí căng thẳng ban đầu dần biến mất, thay vào đó là sự thoải mái và thân thiết giữa hai thầy trò. Đêm nay, không chỉ là một đêm của những ly bia và lời nói, mà còn là đêm khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời của cả hai.
…
Cảm ơn bạn DeathTNB đã ủng hộ và đề cử ạ.
Cảm ơn bạn RENEE TUẤN đã ủng hộ và đề cử, quầy lâu lắm rồi mới thấy ông hiện lên.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.