Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 13: Sự Đối Đầu Của Quyền Lực và Lòng Tham



Chương 13: Sự Đối Đầu Của Quyền Lực và Lòng Tham

Dưới cái nắng chói chang của buổi chiều, Bogmar bước ra khỏi căn phòng mát mẻ của mình, tiến đến khu vực nhà ăn trong doanh trại. Hắn được một nhóm lính đi theo che nắng và hầu hạ.

Bên trên đầu, có một tấm dù lớn che chắn cho hắn khỏi ánh nắng gay gắt. Còn có các lính hầu riêng đi bên cạnh, quạt liên tục để giữ cho Bogmar mát mẻ, trong khi một vài tên khác thì mang theo đồ ăn, nước uống để sẵn sàng phục vụ hắn bất cứ lúc nào.

Khi Bogmar tiến lại gần cửa hàng của Vương Cường, sự hiện diện của hắn đã thu hút sự chú ý của nhiều binh lính đang chờ mua bánh.

Họ nhanh chóng nhận ra, nhường đường và cúi đầu kính cẩn. Mặc dù trong lòng cảm thấy khinh miệt, nhưng Bogmar vẫn nở nụ cười thân thiện, gật đầu nhẹ nhàng đáp lại như thể hiện sự gần gũi và quan tâm.

“Chào mọi người,” hắn nói bằng giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại lướt qua một cách hờ hững. “Thật vui khi thấy các ngươi tận hưởng ngày hôm nay.”

Bước chân của Bogmar dừng lại trước cửa hàng của Vương Cường. Khung cảnh trước mặt hắn là một cảnh tượng nhộn nhịp và đầy sống động.

Các binh lính đứng chờ nhận bánh dù có hơi nóng nhưng trên gương mặt họ lại ánh lên niềm vui và sự mong đợi khi nhìn vào những chiếc bánh thơm lừng đang được chuẩn bị.

Vương Cường bận rộn điều hành, chỉ đạo nhân viên phục vụ bánh cho binh lính. Đôi tay hắn nhanh nhẹn chia bánh và ánh mắt tập trung vào từng chi tiết nhỏ nhất để đảm bảo chất lượng tốt nhất.

Vương Cường không để ý đến sự hiện diện của Bogmar cho đến khi một tên lính hầu vội vàng bước đến thông báo:

“Ngài Bogmar đã đến. Ngài ấy muốn gặp quản lý ở nơi này.”

Nghe có người muốn gặp quản lý, Vương Cường ngẩng đầu lên, mắt nhìn thấy Bogmar đứng đó với đám lính hầu. Hắn nhớ ra ngay Bogmar là tên của vị tổ trưởng quản lý khu vực nhà ăn.

Nhìn thấy vẻ mặt thân thiện nhưng lạnh lùng của Bogmar, Vương Cường nhanh chóng tiến tới chào đón với một nụ cười chân thành:

“Chào ngài Bogmar, thật vinh hạnh được ngài ghé thăm cửa hàng của chúng tôi.”

Bogmar nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc bén quét qua khu vực bán hàng.

“Ừ, ngươi là Brian, phải không? Nghe nói món bánh cua của ngươi làm rất ngon. Ta đến để xem thử ở đây làm việc như thế nào.”

“Cảm ơn ngài,” Vương Cường giữ giọng điệu bình tĩnh, vui vẻ đáp. “Tôi rất vui vì mọi người thích món bánh cua của chúng tôi. Ngài muốn thử một miếng không? Đây là những chiếc bánh mới ra lò, đảm bảo tươi ngon.”

Bogmar cười nhưng trong lòng hắn cảm thấy ghê tởm khi cứ phải cố giả vờ thân thiện với những người mà hắn coi là thấp kém.

Hắn đón nhận chiếc bánh từ tay Vương Cường, đưa lên mũi ngửi một cách kỹ lưỡng, đôi mắt vẫn giữ vẻ dò xét:



“Rất thơm. Ta sẽ thử một miếng.”

Cắn thử một miếng bánh cua, hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, khiến hắn ta không thể phủ nhận rằng bánh này thật sự rất ngon. Hắn gật đầu nhẹ, ra vẻ hài lòng:

“Quả thật rất ngon. Ta hiểu tại sao mọi người lại thích món bánh này.”

Bogmar quay đầu lại, nhìn vào nhóm lính hầu của mình và nói:

“Các ngươi có thể thử một miếng nếu muốn. Ta không muốn các ngươi bị bỏ rơi.”

Vương Cường cẩn thận quan sát mọi cử chỉ và lời nói của vị tổ trưởng này. Với vốn kinh nghiệm kinh doanh của mình, hắn hiểu rằng Bogmar không phải là kẻ bình thường và mọi hành động của hắn đều có ý đồ.

Vương Cường cảm thấy sự hiện diện của Bogmar không hề đơn giản. Sự quan tâm đột ngột từ một người quyền lực như hắn khiến Vương Cường không khỏi lo lắng.

Trong đầu Vương Cường liên tục suy đoán phân tích và tìm hiểu mục đích thật sự của chuyến thăm đột ngột này.

“Ngài Bogmar đến đây không phải chỉ để thử bánh,” Vương Cường tự nhủ. “Hắn chắc chắn có kế hoạch gì đó.”

Sự lo lắng dâng tràn trong lòng Vương Cường. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, cửa hàng của hắn có thể gặp nguy hiểm.

Vương Cường hiểu rằng mình đang đối mặt với một đối thủ không hề dễ xơi.

Tuy vậy, hắn vẫn giữ thái độ lịch sự và chu đáo, tiếp tục mời Bogmar thử thêm các món bánh khác và trò chuyện một cách khéo léo, mong rằng sẽ giữ được sự bình yên và ổn định cho cửa hàng này.

Ít nhất là đến lúc bản thân rời đi.

“Ta muốn quan sát ở đây một lúc, ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi đừng để ý đến ta.” Bogmar cảm thấy Vương Cường quá tốt, quá thân thiện làm hắn trông như đang nói chuyện với bản thân và điều này khiến hắn khó chịu.

“Vâng ngài cứ tự nhiên, nếu có vấn đề gì xin ngài đừng ngần ngại mà gọi tôi lại.” Vương Cường nhẹ nhàng đáp.

Bogmar gật đầu đồng ý rồi đứng giữa đám đông đi, đôi mắt tinh tường lướt qua từng người một.

Hắn không khỏi khịt mũi khinh thường khi nhìn thấy Vương Cường đang bận rộn tiếp khách.

‘Dù ngươi có cố gắng thế nào thì ngươi vẫn chỉ là một tên lính quèn mà thôi.’



Đột nhiên, một hình ảnh lọt vào tầm mắt của hắn.

Cách đó không xa, Erzin đang bận rộn thu tiền từ những binh lính. Dù mỗi lần chỉ thu một vài đồng nhưng số lượng lại rất nhiều. Nhìn thấy tiền liên tục được đặt vào một chiếc hộp, khiến lòng tham trong hắn bắt đầu trỗi dậy.

Bogmar nghĩ thầm: ‘Mặc dù chỉ là những đồng tiền lẻ, nhưng số lần giao dịch quá nhiều, tích tiểu thành đại. Nếu mình có thể kiểm soát được cửa hàng này, thì số tiền thu về mỗi ngày cũng không hề nhỏ.. Suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy phấn khích và không kìm được lòng tham của mình.

Bogmar quyết định sẽ tìm và lợi dụng bất kỳ sai sót nhỏ nào để ép buộc Vương Cường phải nhượng lại quyền điều hành hoặc giao tiền ra.

Hắn tự tin rằng với sự khéo léo và quyền lực của mình, việc này sẽ không hề khó khăn.

Giả vờ như chỉ là một ý định bất chợt, Bogmar bước tới gần hơn, ánh mắt đầy vẻ tò mò và dường như không thể rời mắt khỏi Erzin và chiếc hộp của cô.

“Ngươi đang làm gì vậy, cô gái?” hắn hỏi bằng chất giọng rất nhẹ nhàng.

Erzin ngước lên nhìn, ngạc nhiên vì sự quan tâm bất ngờ từ một người quyền lực như Bogmar.

Cô cúi đầu chào và trả lời với giọng lễ phép:

“Thưa ngài, tôi đang thu tiền từ các binh lính cho những chiếc bánh cua mà họ đã mua.”

Bogmar gật đầu, nở một nụ cười thân thiện nhưng trong lòng thì đã nảy ra kế hoạch để chiếm đoạt lợi nhuận từ cửa hàng này.

“Thật là một công việc vất vả,” hắn nói, tay chỉ vào chiếc túi tiền. “Nhưng ta thấy ngươi rất chăm chỉ và tận tụy. Có vẻ như việc buôn bán ở đây rất thuận lợi.”

Vương Cường, vẫn đang bận rộn với việc điều phối công việc nhưng hắn vẫn luôn để ý đến Bogmar, khi thấy tên tổ trưởng này đang tiến lại gần khu vực thu tiền của Erzin.

Vương Cường cảm thấy có chuyện rồi nhưng hắn vẫn cố giữ thái độ điềm tĩnh, nhanh chóng bước tới chào hỏi:

“Ngài Bogmar, ngài có muốn thử thêm món bánh nào khác không? Chúng tôi còn nhiều loại bánh ngon khác để ngài thưởng thức.”

Bogmar quay lại nhìn Vương Cường, ánh mắt rực lên vẻ ranh mãnh. Hắn cười nhẹ và đáp lại:

“Cảm ơn, nhưng ta đã no rồi. Thay vào đó, ta muốn xem khu vực chế biến bánh của các ngươi. Ta muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều đạt chuẩn vệ sinh an toàn.”

Vương Cường hơi sững lại, trong lòng không thoải mái nhưng không thể từ chối yêu cầu của một quý tộc quyền lực như Bogmar. Anh cười gượng và gật đầu đồng ý:



“Dĩ nhiên, thưa ngài. Chúng tôi luôn tuân thủ các quy định về vệ sinh an toàn thực phẩm. Ngài có thể đi theo tôi để xem xét.”

Bogmar mỉm cười hài lòng, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý. Việc tham quan khu vực chế biến chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của hắn là tìm cách kiểm soát cửa hàng này và chiếm đoạt số tiền thu được.

“Dẫn đường đi, Brian,” hắn nói, giọng điệu ra vẻ thân thiện nhưng trong lòng lại ngầm đầy sự tính toán.

Vương Cường không còn lựa chọn nào khác, đành phải dẫn Bogmar đi qua khu vực bán hàng, tiến vào phía sau, nơi mà các nhân viên đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu và nướng bánh.

Hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và cẩn thận theo dõi từng cử chỉ và lời nói của Bogmar, lo lắng về ý đồ thật sự của hắn.

“Đây là khu vực chế biến của chúng tôi,” Vương Cường giải thích, chỉ vào các khu vực khác nhau. “Mỗi công đoạn đều được kiểm soát chặt chẽ để đảm bảo vệ sinh và an toàn cho món ăn.”

Bogmar lướt mắt qua từng góc khuất, mọi ngóc ngách, như thể đang tìm kiếm bất cứ điều gì có thể giúp hắn đạt được mục đích.

Hắn tỏ ra quan tâm đến mọi chi tiết, từ cách nướng bánh cho đến việc bảo quản nguyên liệu, nhưng thực tế lại đang suy nghĩ cách chiếm đoạt cửa hàng này.

"Cửa hàng của ngươi rất đẹp đấy. Nhưng việc bày bán hàng hóa ở khu vực này vẫn có một vài quy định. Nếu ngươi cần tư vấn hay giúp đỡ gì, ta có thể hỗ trợ."

Vương Cường nghe vậy thì cũng hơi nghi ngờ hỏi "Tôi chưa nghe gì về các quy định cả. Ngài có thể cho tôi biết thêm chi tiết không?"

Bogmar mỉm cười nhẹ nhàng giải thích "Chỉ là vài thay đổi nhỏ để đảm bảo an toàn và vệ sinh mà thôi. Nhưng nếu không muốn phiền phức, ta có thể giúp ngươi 'giải quyết' nhanh."

Nhìn Vương Cường có vẻ lưỡng lự hắn tiến đến gần hơn, giọng nói thấp xuống đầy ẩn ý.

"Brian, ta thật sự rất thích những nỗ lực của ngươi nên ta chỉ muốn hỗ trợ một ít.” Bogmar nói tiếp “Ta nghe phong thanh có một số kẻ không thích việc buôn bán này lắm. Nếu ngươi hợp tác với ta, ta có thể đảm bảo rằng cửa hàng của ngươi sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì."

Vương Cường nhận ra rằng tên này đang ngấm ngầm đe dọa và ép buộc mình phải nôn tiền ra cho hắn .

"Tôi sẽ nghĩ kỹ hơn về chuyện này."

Bogmar cười sảng khoái nói "Tốt thôi, ngươi cứ suy nghĩ ta không vội. Nhưng hãy nhớ lời ta nói, có những thứ không dễ giải quyết như ngươi nghĩ đâu."

Vương Cường gật đầu, dù trong lòng đầy lo lắng. Hắn biết rằng việc này chỉ mới bắt đầu và Bogmar đang tìm kiếm lý do để can thiệp vào công việc của họ.

Các binh lính đang chờ mua bánh quan sát toàn bộ sự việc với ánh mắt lo lắng và tò mò. Họ biết rõ sự nguy hiểm của việc đối đầu với Bogmar và họ lo lắng cho số phận của Vương Cường. Một vài người thì thầm với nhau:

“Ngài Bogmar có vẻ rất quan tâm đến cửa hàng này.”

“Hy vọng rằng mọi việc sẽ suôn sẻ với anh Brian. Anh ấy luôn làm việc rất chăm chỉ và bánh của anh ấy thật sự rất ngon.”

Một vài binh lính cảm thấy lo lắng nhưng họ lo lắng cho món bánh này nhiều hơn.