Vương Cường nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều vàng rực rỡ tràn ngập khắp nơi. Hắn biết rằng thông báo sắp tới sẽ làm thay đổi nhiều thứ.
Nhưng để tránh ảnh hưởng đến việc buôn bán hôm nay, hắn quyết định để đến khi xong việc mới nói cho các nhân viên.
Chiều đến, Vương Cường tập họp mọi người lại thông báo.
"Tôi có chuyện quan trọng cần nói cho mọi người," hắn bắt đầu nói, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc.
"Chúng ta sẽ thay đổi người quản lý cửa hàng từ ngày hôm nay, tuy rất buồn khi nói điều này nhưng vì tương lai sắp tới của nơi này nên tôi đành phải làm vậy."
Mọi người nghe xong, tuy có hơi buồn nhưng họ chấp nhận rất nhanh, duy chỉ có Neth là dự tính sẽ xin nghỉ.
Vương Cường gật đầu và tôn trọng quyết định của cô.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn bốn chúng ta. Đến lúc chia lợi nhuận rồi."
"Tổng doanh thu ba ngày vừa qua và số tiền tôi sắp nhận được từ Bogmar là 56 vàng 4 bạc 8 đồng. Chúng ta sẽ chia đều, mỗi người được 14 vàng 1 bạc và 2 đồng."
Nghe tới những con số này khiến ngay cả Gelgaan, người không để ý đến tiền bạc, cũng phải ngạc nhiên.
Dorig ngồi kế bên thì bắt đầu điên cuồng lẩm nhẩm tính.
"56 vàng bằng 5600 đồng, 1 đồng mua được 1 bữa ăn. Vậy 5600 đồng bằng 5600 bữa ăn. Mỗi ngày nếu chỉ ăn 2 bữa thì với 56 vàng, một người bình thường có thể ăn trong 2800 ngày, tức là gần 8 năm."
Erzin nghe vậy, mắt mở to ngạc nhiên. "Nhiều... nhiều như vậy!" cô thốt lên.
Vương Cường thấy biểu hiện của mọi người mà không khỏi cười thầm. Với hắn, đây chỉ là một con số nhỏ.
Hơi bất ngờ là Erzin, Gelgaan và Dorig đều đồng ý mỗi người sẽ lấy ra 4 vàng cho hắn.
…
Sáng hôm sau, Vương Cường chuẩn bị khế ước bàn giao quán cho Bogmar, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến một số người khá bất ngờ về quyết định này của hắn nhưng cũng nhanh không để ý vì dù sao thì bánh vẫn được bán như bình thường.
Sau khi xong việc với Bogmar, Vương Cường đến gặp phó đội trưởng để trả tiền thuê cửa hàng và bàn bạc một số việc khác.
Sau quá trình kiểm tra, hắn tiến vào chào hỏi Trilvin, nhưng bất ngờ là ở đó có thêm sự xuất hiện của một người khác.
"A, Brian, đúng lúc quá, ngươi vào đây để ta giới thiệu," phó đội trưởng nở nụ cười niềm nở.
"Đây là Zariz, chủ quản bên quản lý vận chuyển. Còn đây là Brian, một tài năng mới của chúng ta. Món bánh ngươi mới ăn là do hắn làm."
"Thật vậy sao, ta không ngờ rằng hắn lại trẻ như vậy," Zariz tiến đến chào hỏi Vương Cường. "Hân hạnh được gặp ngươi."
Vương Cường cũng nhiệt tình đáp trả. "Chào ngài Zariz, tôi lấy làm vinh dự khi được gặp ngài."
"Được rồi, hai người đừng đứng nữa, qua đây ngồi xuống đi," Trilvin nói. "Brian, ngươi cũng lại đây tham gia luôn đừng ngại."
"Vâng !"
Hôm nay Zariz đến đây cũng không có gì là tuyệt mật, với những chuyện này cũng không tính là quan trọng gì nên Trilvin cố tình kéo Vương Cường vào để thử xem tài năng của hắn tới đâu.
Cuộc thảo luận xoay quanh về việc tăng cường tuần tra và bảo vệ các tuyến đường vận chuyển.
Sự xuất hiện của doanh trại ở một nơi hẻo lánh như hoang mạc này không phải là ngẫu nhiên.
Cách phía doanh trại không xa là một khu mỏ khoáng sản với trữ lượng cực lớn, không chỉ thế mà gần như khắp khu vực hoang mạc này đâu đó cũng có hơn 20 cái mỏ to có nhỏ.
Hằng năm, vương quốc Nioder vận chuyển hàng ngàn tấn kim loại và than các loại từ nơi này trở về.
Cuộc c·hiến t·ranh của các vương quốc quanh đi quẩn lại chỉ cũng chỉ vì hai chữ “Lợi ích”.
“Không được, binh lực chúng ta cũng đang cực độ thiếu thốn nên không thể đưa ra thêm người cho các ngươi.” Trilvin thẳng thừng từ chối lời đề nghị.
Zariz nghe vậy cũng tỏ vẽ khó xử cố thuyết phục phó đội trưởng một lần nữa.
“Như ngài Trilvin đây cũng biết, bên tổng bộ đang yêu cầu chúng ta phải tăng gấp đôi sản lượng thỏi sắt cũng như tăng số v·ũ k·hí cung ứng cho các nơi khác.”
Hắn rầu rỉ, tố khổ “Dù có làm ngày làm đêm không ăn uống ngủ nghỉ đi chăng nữa thì cũng khó lòng nào mà đạt được cái số lượng đó.”
“Ngươi đã gửi thư trình bày cho bên tổng bộ chưa.”
“Rồi và họ bảo ta qua bên phía ngài mượn nhân lực và tự tìm cách giải quyết vì bên họ bây giờ cũng không khá hơn là bao.”Zariz thở dài bất lực nói.
Trilvin nghe vậy cũng không biết nói gì, hắn ngồi ngã người ra sau khoanh tay suy nghĩ một lúc rồi mới bắt đầu nói.
“Ta cho ngươi mượn người cũng được, nhưng ngươi có nghĩ là để đạt được số lượng nhiều như vậy thì người thôi là không đủ không.”
“Tới đâu hay tới đó vậy, tôi cũng hết cách rồi.”
Đột nhiên phó đội trưởng quay qua phía Vương Cường hỏi.
“Ngươi có giải pháp hay suy nghĩ gì không.”
Nhìn tên quỷ trẻ tuổi này Zariz cũng không có mấy kì vọng, dù nghe Trilvin khen lấy khen để kẻ này nhưng hắn vẫn không mấy tin tưởng.
“Thực ra, tôi có một vài thắc mắc mong ngài Zariz giải đáp.”
“Ngươi cứ hỏi đi, chỉ cần không liên quan đến cơ mật thì tất cả đều được.”
“Vâng.” Vương Cường ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, chăm chú hỏi.
“Xin hỏi, hiện tại quy trình để sản xuất ra sắt và v·ũ k·hí là bao gồm những công đoạn nào, nếu được thì mong ngài kể rõ ra giúp tôi.”
Trilvin muốn nhắc nhở Vương Cường nhưng Zariz lại mỉm cười ngăn cản, hắn hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Không vấn đề gì, việc này là chuyên môn của ta với nó cũng không phải là cơ mật gì.”
Sau một hồi trao đổi với Zariz Vương Cường cũng rút ra được kết luận.
“Chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết.” Vương Cường ánh mắt hơi lưỡng lự nói.
“Nhưng cũng khó để làm, mà nếu làm được thì về sau mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.”
“Không sao ngươi cứ nói đi, ta sẽ cân nhắc.”
Vương Cường gật đầu rồi lấy giấy bút ra, hắn thoăn thoắt vẽ một số sơ đồ cũng như vài hình thù kì kì quái quái.
Ngồi quan sát Trilvin cùng Zariz cũng không khỏi thấy làm lạ, thắc mắc không biết hắn đang làm gì.
Một hồi sau, Vương Cường ngồi thẳng dậy và bắt đầu trình bày ý tưởng của mình.
"Tôi đã nghĩ về việc tối ưu hóa quy trình sản xuất sắt và v·ũ k·hí. Thay vì chỉ dựa vào sức lao động thuần túy chúng ta nên làm một dây chuyền sản xuất để tối ưu hóa sức lao động. "
“Dây chuyền sản xuất?” Zariz thắc mắc hỏi
“Vâng.” Vương Cường bắt đầu trình bày chi tiết.
Hắn cầm bút lên chỉ vào một sơ đồ trên giấy, bắt đầu từ khâu đầu tiên.
"Đây là lò luyện kim cải tiến. Chúng ta sẽ sử dụng một hệ thống bơm gió mới để tăng nhiệt độ lò, giúp quá trình luyện kim diễn ra nhanh hơn và hiệu quả hơn."
Vương Cường tiếp tục di chuyển bút trên giấy, vẽ một loạt các bánh răng và băng chuyền.
"Kế tiếp là hệ thống dây chuyền tự động. Thay vì sử dụng sức lao động cho từng công đoạn, chúng ta sẽ có một hệ thống băng chuyền và máy móc để di chuyển nguyên liệu và sản phẩm từ một giai đoạn này sang giai đoạn khác. Điều này sẽ giảm bớt công việc thủ công và tăng tốc độ sản xuất."
Vương Cường giải thích thêm về từng công đoạn. "Nguyên liệu sau khi qua lò luyện sẽ được đưa vào khung đúc để tạo hình. Sau đó, sản phẩm sẽ được chuyển qua khu vực kiểm tra chất lượng trước khi đưa vào kho lưu trữ hoặc chuyển đi."
“Việc phân công đoạn như vậy vừa giúp công việc được tiến hành nhanh hơn vừa giúp người mới ít gặp khó khăn khi vừa bắt đầu học việc.”
Trilvin và Zariz chăm chú lắng nghe, ánh mắt dần sáng lên khi thấy ý tưởng của Vương Cường bắt đầu có hình hài.
"Để làm được điều này, chúng ta cần đầu tư ban đầu vào máy móc và thiết bị. Tuy nhiên, lợi ích lâu dài sẽ rất đáng kể. Sản lượng sẽ tăng, thời gian sản xuất giảm và chúng ta có thể đạt được mục tiêu mà không cần tăng số lượng nhân lực quá nhiều."
Zariz nhíu mày suy nghĩ. " Việc này khó mà làm được. Hiện tại, ngân sách của chúng ta cũng đang rất hạn chế."
Vương Cường mỉm cười. "Tôi đã nghĩ đến việc này. Chúng ta có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ các thương nhân giàu có hoặc các quý tộc có quyền lực. Ngoài ra, việc tăng sản lượng và hiệu suất sẽ giúp chúng ta thu hồi vốn đầu tư trong thời gian ngắn."
Zariz nhận ra ý tưởng này có thể thực hiện, nhưng mà có một vấn đề, hắn thắc mắc hỏi.
"Dù vậy thì vẫn khó có thể tài trợ cho toàn bộ hệ thống này? Nó sẽ tốn kém rất nhiều."
Vương Cường mỉm cười tự tin. "Chúng ta sẽ thực hiện việc góp vốn và góp cổ phần. Đây là cách để chúng ta huy động nguồn tài chính từ nhiều người và chia sẻ lợi nhuận với họ."
Hắn ta vẽ thêm một biểu đồ khác, giải thích cách thức góp vốn.
"Chúng ta sẽ chia dự án này thành các cổ phần. Mỗi cổ phần đại diện cho một phần quyền sở hữu của dự án. Chúng sẽ được bán cho các thương nhân, quý tộc hoặc bất kỳ ai muốn đầu tư."
Trilvin gật đầu, bắt đầu hiểu ra. "Vậy theo ý ngươi là những người mua cổ phần sẽ nhận được lợi nhuận dựa trên số cổ phần họ sở hữu ?"
"Chính xác," Vương Cường tiếp tục. "Số tiền chúng ta thu được từ việc bán cổ phần sẽ dùng để đầu tư vào các thiết bị và nâng cấp dây chuyền sản xuất. Khi hệ thống hoạt động hiệu quả và sản lượng tăng lên, lợi nhuận cũng sẽ tăng. Chúng ta sẽ chia sẻ lợi nhuận này với các cổ đông."
Zariz suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Nhưng làm sao chúng ta có thể đảm bảo rằng hệ thống này sẽ hoạt động hiệu quả và mang lại lợi nhuận?"
Vương Cường trả lời ngay lập tức. "Chúng ta sẽ bắt đầu với một quy mô nhỏ, thử nghiệm và điều chỉnh cho đến khi đạt được hiệu quả mong muốn. Khi hệ thống đã ổn định và chứng minh được hiệu quả, ta sẽ mở rộng quy mô. Hơn nữa, chúng ta sẽ cam kết minh bạch trong việc quản lý tài chính và chia sẻ thông tin với các cổ đông."
Trilvin gật đầu đồng ý. "Ý tưởng này rất khả thi. Nếu được thực hiện đúng cách, nó không chỉ giúp giải quyết vấn đề trước mắt mà còn mang lại lợi ích lâu dài cho cả vương quốc."
Zariz nhìn Vương Cường với ánh mắt thán phục. "Ta phải thừa nhận rằng ta đã đánh giá thấp ngươi. Ý tưởng của ngươi thật sự rất sáng tạo. Ta sẽ thử thực hiện kế hoạch này."
Trilvin đứng dậy, vỗ vai Vương Cường. "Brian, ngươi làm rất tốt, thật tiếc nếu ngươi phải bị điều đi nơi khác, ngươi nghĩ sao về việc làm phụ tá cho ta ?"
Vương Cường khiêm tốn cúi đầu. "Cảm ơn ngài đã coi trọng nhưng hai ngài nữa là sẽ tới thời hạn mà tôi đã hẹn với ngài Dozik."
“Không sao, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nói chuyện với hắn.” Trilvin ánh mắt tràn đầy tự tin nói.