Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 174: Trao đổi và Hợp Tác



Chương 174: Trao đổi và Hợp Tác

Trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng xanh nhạt phát ra từ viên tinh thể liên lạc chiếu lên khuôn mặt của Cedric von Draekar, khắc sâu vẻ trầm tư và lạnh lùng như một pho tượng đá.

Hắn ngồi im lặng trên chiếc ghế bành, đôi mắt sắc lạnh không rời khỏi hình ảnh mờ ảo của Elena đang hiện lên từ viên tinh thể trước mặt.

Dáng ngồi thẳng, tay khoanh trước ngực, nhưng bên trong, sự khó chịu và căng thẳng len lỏi qua từng thớ cơ.

"Kế hoạch thất bại rồi, Elena. Ta sẽ tạm dừng mọi thứ." Cedric lên tiếng, giọng trầm và khô khốc như tiếng kim loại v·a c·hạm. "Tạm thời, ta sẽ hợp tác với Lothar."

Sự tạm dừng này không phải vì hắn chấp nhận thất bại. Hắn chưa từng chùn bước trước bất kỳ thất bại nào. Nhưng lần này, có điều gì đó không ổn, trực giác của hắn cảnh báo như thế, và trực giác ấy đã nhiều lần cứu hắn thoát khỏi hiểm nguy.

Ở bên kia, Elena nằm thoải mái trên một băng ghế dài trong căn phòng xa hoa. Khi nghe những lời của Cedric, đôi mắt sắc sảo của cô ánh lên chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi một nụ cười dịu dàng, tưởng như an ủi.

"Thất bại là điều không ai mong muốn, Cedric. Hợp tác với Lothar cũng là một lựa chọn khôn ngoan. Nhưng đừng hành động vội vàng. Hiện tại là thời điểm quan trọng, chỉ cần chúng ta không để lộ mình là kẻ đứng sau, mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển."

Giọng nói của Elena nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua.

Cedric khẽ khịt mũi, nở một nụ cười nửa miệng, đầy khinh miệt.

"Ngươi nghĩ ta không biết sao?"

Hắn đáp, giọng điệu lạnh lẽo nhưng không giấu nổi chút hoài nghi.

"Nhưng điều ta thực sự muốn biết là... làm thế nào mà ngươi lại biết chính xác đoàn vận chuyển sẽ đi qua nơi đó?"

Elena không đổi sắc mặt, vẫn giữ nụ cười nhẹ như gió thoảng.

"Ta có những nguồn tin của riêng mình." Cô trả lời, giọng đầy ẩn ý. "Và dĩ nhiên, cái giá để có được thông tin đó không hề nhỏ."

Dù câu trả lời của Elena nghe có vẻ thuyết phục, Cedric vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh cô qua viên tinh thể, đôi mắt như muốn xuyên thấu từng lời nói, từng biểu cảm của cô để tìm ra sự thật.

Nhưng trước khi hắn kịp hỏi thêm, Elena đã khéo léo cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Thôi nào, Cedric. Ta có việc phải làm, khi khác gặp lại. Đừng lo lắng quá, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát." Elena nói, trước khi hình ảnh của cô từ từ nhạt dần và biến mất khỏi viên tinh thể.

Khi màn hình tắt hẳn, vẻ mặt dịu dàng của Elena cũng thay đổi. Một nụ cười nhếch mép thoáng hiện, lạnh lẽo và đầy thâm ý. Thất bại của Cedric tuy khiến cô bất ngờ, nhưng đồng thời cũng mang lại một kết quả không ngờ tới, một phép thử đã cho cô thấy sức mạnh thực sự của Thung lũng Sao Rơi.



Elena đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán khi cô quay sang nhìn người hầu đứng cạnh cửa.

"Liên lạc với Vorrak." cô ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo nhưng dứt khoát. "Ta cần nói chuyện với hắn."

Người hầu cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng để thực hiện mệnh lệnh. Elena bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, đôi mắt lấp lánh với những tính toán phức tạp.

Vorrak, hộ vệ trung thành của gia tộc Marbas nhậm nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư Aurelia, nay hắn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội cảnh vệ.

Không lâu trước đây, hắn được Vương Cường giao phó nhiệm vụ đặc biệt, trở thành cầu nối giữa các phe phái và hoạt động trong bóng tối. Đội của hắn giờ đây đã trở thành mạng lưới tình báo ngầm, chuyên thu thập tin tức từ khắp các lãnh thổ của vương quốc.

Vorrak bước vào phòng, ba đồng đội theo sau, bước chân đồng đều và điềm tĩnh như một đoàn quân đã được rèn luyện kỷ luật.

Dáng vẻ uy nghiêm của hắn khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Cúi đầu chào Elena, hắn giữ sự lịch sự tối thiểu nhưng không hề tỏ ra yếu thế.

Ánh mắt của Elena, lạnh lùng và sắc bén, lướt qua từng người bọn họ, đầy vẻ dò xét. Trong đôi mắt đó, sự tò mò và nghi ngờ len lỏi, như thể cô đang muốn thấu suốt tâm can kẻ đối diện.

Sau những lời trao đổi xã giao ngắn gọn, Elena chậm rãi ra điều kiện, giọng điệu sắc như lưỡi dao.

“Trước khi bất kỳ thỏa thuận nào được thiết lập, ta muốn biết lý do vì sao đội quân của các ngươi có thể dễ dàng đánh bại quân của nhà Draekar.”

Vorrak khẽ nhếch môi, không chút bối rối, điềm nhiên đáp lại.

“Việc giải thích cho ngài nằm trong kế hoạch hợp tác giữa chúng ta.”

Hắn ra hiệu cho đồng đội, một người bước lên và từ trong nhẫn không gian lấy ra ba chiếc hộp, hai chiếc hình chữ nhật dài, một chiếc nhỏ hình vuông, rồi đặt ngay ngắn trước mặt Elena.

Ngoài ra, ba viên tinh thể trong suốt cũng được lấy ra, ánh sáng từ chúng lấp lánh dưới đèn, như những bí mật đang chờ được khai mở.

Những viên tinh thể này chứa đựng thông tin về cách sử dụng và công dụng của các v·ũ k·hí bên trong các hộp.

Vorrak lần lượt chỉ vào từng chiếc hộp bình thản nói.

“Đây là súng trường M14N2, khẩu K98, và cuối cùng là một khẩu súng lục ổ quay. Mỗi khẩu súng đều được chế tạo với độ chính xác cao, không chỉ có uy lực mà còn vô cùng tiện lợi trong sử dụng.”



Hắn mở từng chiếc hộp ra, để lộ các khẩu súng với vẻ ngoài tinh xảo. Đặc biệt, khẩu súng lục ổ quay toát lên vẻ đẹp của một tác phẩm nghệ thuật, những đường nét chạm khắc phức tạp tạo nên sự đối lập kỳ lạ với bản chất c·hết chóc của nó.

“Lý do khiến đội quân của Thung lũng Sao Rơi chiến thắng dễ dàng chính là nhờ những v·ũ k·hí này.” Vorrak tiếp tục, giọng trầm và uy nghi.

“Chúng có khả năng bắn liên tục từ khoảng cách xa, chính xác và hiệu quả. Với chúng, mỗi binh lính đều có thể giáng một đòn chí mạng vào kẻ địch chỉ trong tích tắc.”

Vorrak nhận thấy sự tò mò trong ánh mắt của Elena, liền nở một nụ cười khẽ rồi ra hiệu. Một binh lính mang đến một viên tinh thể nhỏ, đặt vào thiết bị, và ngay lập tức hình ảnh một cuộc diễn tập dữ dội hiện lên trong không gian trước mặt họ.

Từng binh lính của Thung lũng Sao Rơi, tay lăm lăm súng trường, phối hợp nhịp nhàng trong đội hình, dễ dàng tiêu diệt từng mục tiêu chỉ trong nháy mắt.

Những viên đạn bay vun v·út qua không khí, xé toạc từng hàng hình nộm mang giáp như lưỡi dao sắc bén xuyên qua làn sương mỏng.

Elena, hoàn toàn bị cuốn hút, mắt không rời khỏi cảnh tượng kinh hoàng nhưng cũng đầy mê hoặc trước mắt.

Hình ảnh kết thúc với một cảnh đặc tả khẩu súng lục ổ quay, với ánh kim loại sáng bóng và những chi tiết khắc chạm tinh xảo, ngay trước khi một viên đạn cuối cùng được khai hỏa, nhắm thẳng vào kẻ địch từ khoảng cách xa.

"Một sức mạnh khó có thể ngăn cản." Cô khẽ gật gù, đôi mắt ánh lên vẻ tán thưởng. Elena mỉm cười nhẹ, vẫn không rời mắt khỏi màn hình.

"Có vẻ thú vị đấy.”

Elena chăm chú xem xét từng khẩu súng, ánh mắt thoáng nhíu lại khi nhìn thấy súng lục. Đặt hộp trở lại, cô bình thản nhận xét.

“Những v·ũ k·hí này tạo nên sự khác biệt rõ ràng. Đủ sắc bén để chọc thủng phòng ngự thông thường, nhanh và chính xác đến mức khó có thể chống đỡ.”

“Với lính thông thường, những thứ này chắc chắn là một đại sát khí. Nhưng đối với các ma thuật sư cấp cao hay chiến binh dày dặn, thì chỉ có thế này là chưa đủ để làm khó dễ họ.”

Vorrak chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười mang đầy ẩn ý, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Thưa ngài. Thứ đáng sợ ở đây, không phải là hỏa lực mạnh mẽ của chúng khi so với các ma thuật sư cấp cao. Điều thực sự khiến chúng trở thành v·ũ k·hí thay đổi cục diện chiến trường là ai cũng có thể sử dụng chúng.”

“Ngài thử nghĩ xem, một ma thuật sư cần hàng chục năm để rèn luyện, nhưng một nông phu, sau một tuần huấn luyện, đã có thể nắm vững cách sử dụng thứ v·ũ k·hí này.”

Elena im lặng, đôi mắt cô sáng lên, sâu sắc và suy tư. Sự đơn giản và khả năng tiếp cận của các loại v·ũ k·hí này khơi dậy trong lòng cô một nỗi lo ngại.

Cô biết rõ, nếu những v·ũ k·hí này rơi vào tay một lực lượng lớn không cần qua đào tạo phức tạp, c·hiến t·ranh sẽ không còn như trước.

Cô nhấc khẩu súng lục ổ quay lên, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua bề mặt trơn nhẵn, như đang thưởng thức một món bảo vật quý giá. Bất chợt, Elena nở một nụ cười nửa miệng, đầy ẩn ý.



“Thế nếu ta nổi lòng tham, lấy tất cả những thứ này cho riêng mình hoặc đem tin tức này rao bán cho kẻ thù của Thung lũng Sao Rơi thì sao?” Giọng cô trầm và mượt, nhưng chứa đầy sự đe dọa ngầm.

Vorrak vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, không chút nao núng trước lời đe dọa.

“Câu hỏi này, nhiều đối tác trước đây của tôi cũng từng đặt ra, thật thú vị khi ai cũng hỏi câu này.” Hắn đáp, giọng điệu đều đều, như thể đã đoán trước được ý định của cô.

Đôi mắt Elena khẽ nhíu lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Trong lòng cô dấy lên một tia nghi kị, và một nỗi khó chịu khi nhận ra rằng mình có thể không phải là nhân vật duy nhất Vương Cường chọn để hợp tác.

Có lẽ, những gia tộc khác trong hội đồng quyền lực này cũng đã nhận được những lời đề nghị tương tự. Cục diện quyền lực sẽ thay đổi nếu cô không hành động nhanh chóng. Tiếp tục bám theo Lothar có vẻ không phải là một ý kiến hay.

Nhất là việc cô âm thầm trao đổi mua bán muối với gia tộc Veylan, cùng kinh doanh bán vải với Thung lũng Sao Rơi. Chỉ cần những tin này được tiết lộ thì bản thân cô khó mà thoát khỏi sự cô lập của Lothar cùng các đồng minh.

Trước đó Vương Cường đã yêu cầu hợp tác với cô nhưng bản thân cô vẫn lưỡng lự vì lo lắng khả năng sống sót của nơi đó. Nhưng bây giờ thì.

Cô cười khẽ, gật đầu, rồi dứt khoát hỏi.

“Được thôi, yêu cầu của ngươi là gì để ta có thể sở hữu những v·ũ k·hí này?”

Vorrak giữ ánh mắt sắc lạnh, nhìn sâu vào cô như muốn soi thấu tận đáy suy nghĩ.

“Ngài cố vấn muốn ngài hỗ trợ làm nội gián trong phe đồng minh của Lothar. Nhiệm vụ của ngài rất đơn giản chỉ là báo cáo mọi động thái của chúng, đảm bảo rằng bất kỳ kế hoạch nào có thể ảnh hưởng đến Thung lũng Sao Rơi đều bị ngăn chặn hoặc ít nhất là trì hoãn.”

“Nếu ngài chấp nhận, không chỉ những v·ũ k·hí này, mà cả nguồn cung ứng và kỹ thuật sản xuất các loại vải mới cũng thuộc về ngài, nó sẽ tạo ra lợi thế vượt trội cho gia tộc của ngài trong thời gian dài.”

Elena im lặng, đôi mắt sắc bén ánh lên sự tính toán. Cô hiểu rõ rằng đây là một cơ hội lớn nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ. Nắm giữ những v·ũ k·hí này sẽ củng cố quyền lực cho gia tộc cô, nhưng đồng thời cũng khiến cô bị kéo vào một ván cờ nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Nhìn Vorrak cô càng nhớ về hình ảnh của một con quỷ trẻ tuổi, lạnh lùng, điềm đạm cùng quyết đoán khi đàm phán hợp tác với cô trước đó. Dù đã qua 1 tháng nhưng vẻ tự tin của con quỷ đó vẫn khiến cô nhớ mãi. Nhất là cái câu.

‘Người không vì mình, trời tru đất diệt.’

Cô mỉm cười, ánh mắt ngập tràn tham vọng và quyết đoán.

“Ta chấp nhận. Nhưng nhớ cho kỹ, Vorrak,” cô nói, giọng trầm đầy cương quyết.

“Nếu ngươi và chủ ngươi dám làm bất cứ điều gì đi ngược lại quyền lợi của ta, dù chỉ là một động thái nhỏ nhất, ta sẽ không ngần ngại lật lại ván cờ này.”

Nụ cười của Vorrak không đổi, nhưng trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo. “Đó chính là điều mà chúng tôi mong đợi, thưa ngài Elena.”