Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 20: Nỗi Sợ Và Hy Vọng.



Chương 20: Nỗi Sợ Và Hy Vọng.

Cỗ xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên con đường bụi bặm dẫn đến thung lũng Sao Rơi, mang theo Vương Cường, Dorig và một số binh lính khác.

Nắng sớm chiếu rọi qua tấm bạt của xe, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Vương Cường ngồi tựa lưng vào thành xe, chăm chú đọc quyển sách về thảo dược và thực vật mà Erzin tặng.

Các chữ viết tay tỉ mỉ trên từng trang sách khiến hắn cảm nhận được sự quan tâm và tâm huyết của người tạo nên quyển sách này.

Dorig ngồi trên chiếc xe ngựa cùng Vương Cường và những tên lính khác. Hắn tỏ ra rất hứng thú với chuyến đi lần này.

“Đại ca, em nghe nói là chỉ hủy ở thung lũng Sao rơi là tiểu thư Aurelia của gia tộc Marbas.”

“Một con quỷ mang vẻ đẹp c·hết chóc. Mái tóc ngắn, đen nhánh, cắt gọn gàng cùng đôi mắt đẹp như những viên ngọc lục bảo, đặc biệt là thân hình hoàn hảo khiến bất kỳ ai cũng phải say đắm. ”

Dorig tiếp tục nói với giọng phấn khích.

“Em từng nghe có một câu chuyện kể là, có tên quý tộc nào đó đã đến và cầu hôn nhưng chỉ vì thất thố trước mặt chỉ huy mà cả gia tộc tên đó phải bị vướng vào họa diệt tộc.”

Một tên lính khác ngồi đối diện nghe vậy thì đính chính lại câu chuyện.

"Thực ra, câu chuyện là do tên quý tộc đó bảo cô ấy chỉ cần ở nhà làm vợ hắn thôi, còn mọi chuyện cứ để hắn lo. Thế là chỉ huy nổi khùng lên, đem quân đi dọn dẹp cả gia tộc hắn luôn.”

Hắn nói tiếp.

“Sau đó phát hiện ra tên quý tộc này là một k·ẻ b·iến t·hái chuyên bắt và h·ành h·ung phụ nữ. Kết cục thì ai cũng biết, cả gia tộc bị họa lây, riêng tên đó bị lột da phơi giữa cổng thành, còn của quý của gã thì bị băm nát ra cho súc vật ăn."

Nghe đến đây Dorig nổi cả da gà, bàn tay thì vô tình sờ vào chỗ đó.

Tiếng cười nói và bàn luận rôm rả vang lên trong xe, nhưng Vương Cường vẫn im lặng, chăm chú vào những dòng chữ trong quyển sách.

Vương Cường rất thích đọc sách vì hắn cảm nhận được sự an ủi và yên bình khi đọc, như thể hắn đang trốn khỏi những lo toan và áp lực của cuộc sống bên ngoài.

Trong tâm trí, Vương Cường nhớ lại những ngày đầu khi còn là một tên thương nhân, khi phải đối mặt với những quyết định khó khăn và áp lực từ đối tác, đọc sách luôn là phương pháp hữu hiệu để giải tỏa căng thẳng.

Ánh mắt Vương Cường lướt qua từng trang sách, từng hình vẽ chi tiết về các loại thảo dược. Mỗi trang sách mở ra một thế giới mới, giúp hắn tạm quên đi những câu chuyện ồn ào xung quanh.

Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn giữ một nỗi lo lắng mơ hồ về cuộc hành trình sắp tới và những thử thách đang chờ đón.

Bên ngoài, phong cảnh hoang mạc dần thay đổi khi họ tiến gần hơn đến thung lũng Sao Rơi. Những dãy núi hùng vĩ hiện ra ở phía xa, tạo nên một khung cảnh hoang sơ và kỳ vĩ.

Thấy Vương Cường vẫn chỉ chăm chú vào quyển sách trên tay, Dorig quay sang hỏi với vẻ tò mò.

“Đại ca, đại ca nãy giờ có nghe em nói gì không?”



Vương Cường chỉ trả lời một cách qua loa, không rời mắt khỏi trang sách.

“Ừ, có nghe.”

Ánh mắt Dorig híp lại, cười một cách kỳ quái hỏi tiếp.

“Đại ca không có hứng thú gì với vẻ đẹp của chỉ huy à? Biết đâu đại ca lại lọt vào tầm mắt của tiểu thư một gia tộc lớn rồi một bước lên mây thì sao.”

Vương Cường ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài qua khe hở của tấm bạt. Hắn chỉ mỉm cười khẽ rồi nói.

“Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, Dorig. Chuẩn bị tinh thần và tập trung vào công việc sắp tới đi, nếu không muốn thành tên quý tộc xấu số kia.”

Kiếp trước, Vương Cường không có lấy một mối quan hệ nam nữ nào.

Cơ bản là, trước khi thành công, chẳng một ai để ý đến hắn, còn khi đã có cơ ngơi rồi thì người ta lại chỉ tiếp cận vì tiền và của cải.

Bên cạnh đó, Vương Cường cũng không có nhu cầu, hắn chỉ một lòng hướng tới những thành tựu to lớn.

Trong khi xe ngựa tiếp tục lăn bánh, Vương Cường nhớ lại những ngày tháng làm việc cật lực để gây dựng sự nghiệp, không có thời gian và không muốn dính dáng đến tình cảm cá nhân.

Ánh mắt hắn trở nên xa xăm, nhưng đầy kiên định. Những bài học từ quá khứ càng làm hắn thêm quyết tâm không để bất cứ điều gì làm chệch hướng mục tiêu của bản thân.

Dorig ngồi bên cạnh, nghe lời nhắc nhở của Vương Cường, cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Em hiểu rồi, đại ca. Em sẽ tập trung vào nhiệm vụ và sẽ không làm vướng chân của anh.”

Vương Cường cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng lại một chút động viên nói.

“Đừng quá áp lực bản thân là được.”



Bên phía doanh trại q·uân đ·ội của vương quốc Berimars, không khí u ám và mệt mỏi tràn ngập khắp nơi.

Những tấm vải bạt rách nát và cũ kỹ che chắn chẳng mấy hiệu quả trước cơn mưa phùn dai dẳng, biến toàn bộ khu vực thành một bãi sình lầy. Đất ẩm ướt và lầy lội làm cho việc di chuyển trở nên khó khăn, từng bước chân của binh lính đều bị nặng nề bởi bùn đất bám chặt.

Trên gương mắt của các binh lính thắm đượm vẻ mệt mỏi. Họ lầm lũi đi lại giữa các lều trại, mặc những bộ đồng phục đã ngấm nước và bám bẩn, áo giáp cũ kỹ bị ố vàng và mòn mỏi.

Một số binh lính ngồi co ro dưới các tấm bạt, cố gắng giữ ấm trong cơn lạnh lẽo và ẩm ướt của môi trường xung quanh. Mưa nhỏ nhưng dai dẳng, không đủ để rửa sạch bùn đất mà chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn.



Khu vực vệ sinh thiếu thốn và tồi tàn khiến cho tình trạng vệ sinh trong trại trở nên khủng kh·iếp. Những hố vệ sinh lộ thiên bốc mùi h·ôi t·hối, nước thải chảy tràn lan tạo thành những vũng nước bẩn.

Tình trạng này đã dẫn đến sự bùng phát của một số bệnh tật, khiến cho nhiều binh lính mắc các căn bệnh về da và đường ruột. Tiếng ho và tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên khắp nơi, tạo thành một âm thanh não nề và ảm đạm.

Tinh thần binh lính sa sút nghiêm trọng. Những gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và lo âu. Cuộc chiến kéo dài đã làm hao mòn ý chí chiến đấu của họ.

"Không biết bao giờ cái trận chiến này mới kết thúc nữa," một binh lính trẻ tên là Jarek thở dài, vứt chiếc mũ sắt xuống đất.

"Mưa ẩm thế này, chúng ta sắp biến thành ếch mất thôi."

"Đúng vậy," một người khác tên là Leif đồng tình, khẽ ho khù khụ. "Môi trường ẩm ướt này, chẳng trách sao mà bệnh tật cứ l·ây l·an. Hôm qua lại có thêm ba người bị sốt rét rồi."

Một binh lính lớn tuổi hơn, tên là Markus, ngồi lặng lẽ ở góc lều, đôi mắt đượm buồn.

"Ta nhớ nhà," Hắn nói khẽ, đôi mắt nhìn xa xăm. "Không biết giờ này gia đình ta thế nào rồi..."

Những lời của Markus khiến cả nhóm im lặng trong giây lát. Họ cũng đều nhớ về gia đình, về những kỷ niệm đẹp đẽ trước khi c·hiến t·ranh bắt đầu.

Một số binh lính cố gắng duy trì tinh thần bằng cách tập luyện hoặc sửa chữa trang bị, nhưng sự nhiệt huyết của họ chỉ là cái bóng của những ngày đầu nhập ngũ.

Những trận đánh ác liệt, những lần chứng kiến bạn bè ngã xuống đã làm họ trở nên cạn kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần.

Một lúc sau, Jarek cố gắng phá vỡ sự im lặng. "Nghe nói bên chỉ huy định gửi thêm viện binh tới giúp chúng ta. Không biết khi nào họ mới tới."

"Viện binh à?" Leif cười nhạt. "Chỉ huy có thể gửi bao nhiêu người đi nữa cũng không thay đổi được cái thực tế là chúng ta đang kẹt ở đây, giữa đầm lầy c·hết tiệt này."

"Đừng mất hy vọng, Leif," Markus lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng kiên định. "Chúng ta đã vượt qua nhiều khó khăn rồi. Ta tin rằng chúng ta sẽ còn sống sót và trở về nhà."

Ngay lúc đó, vị chỉ huy doanh trại, một gã trung niên với khuôn mặt đầy nếp nhăn và ánh mắt sắc lạnh, bước vào lều. Ông nhìn quanh nhóm binh lính và nói với giọng trầm ấm, nhưng đầy quyết tâm.

"Các ngươi hãy kiên nhẫn và giữ vững tinh thần. Ta biết tình hình hiện tại rất khó khăn, nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc. Chúng ta phải đấu tranh vì tương lai của chính mình, vì gia đình và những người thân yêu đang chờ đợi chúng ta."

Cả nhóm lặng im lắng nghe, ánh mắt của họ ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Jarek đứng lên và hỏi, "Thưa chỉ huy, có tin tức gì về viện binh không?"

Chỉ huy gật đầu.

"Đừng lo, ngài Maximilian von Hohenzollern sắp đến và mang theo lương thực cùng viện binh cho chúng ta."

Dù nghe nói sẽ có viện binh, nhưng không mấy ai cảm thấy hứng thú. Họ biết rõ Maximilian von Hohenzollern là ai.

Là kẻ dù được sinh ra trong một gia đình tử tước, nhưng tên này lại là một kẻ hám tiền mê tửu sắc.



Ngoại trừ vẻ bề ngoài và gia thế, hắn chẳng có gì nữa cả, không tài năng, không trí tuệ và không đạo đức.

Jarek, ngồi cạnh đống lửa, thì thầm với Leif.

"Viện binh từ Maximilian ư? Nghe chẳng khác gì nhận thêm một gánh nặng."

Leif khẽ cười, giọng đầy chua chát.

"Phải, hắn tới đây chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ. Lần trước hắn tới, chúng ta phải chịu trận thêm một tháng vì lương thực bị hắn bán ra ngoài."

Markus, ngồi gần đó, gật đầu, đôi mắt u ám.

"Đúng vậy, nhưng ít ra chúng ta có thêm lương thực. Dù sao cũng phải bám trụ, không thể để đám quỷ kia thắng được."

Chỉ huy nghe thấy những lời bàn tán, ông tiến lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng kiên quyết.

"Ta biết các ngươi không tin tưởng Maximilian, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Hãy cố gắng giữ vững tinh thần, chúng ta sẽ vượt qua được điều này."

Jarek ngẩng đầu lên, nhìn chỉ huy.

"Thưa chỉ huy, ngài có chắc viện binh sẽ đến kịp không? Tinh thần binh lính đang sa sút nghiêm trọng."

Chỉ huy đặt tay lên vai Jarek, giọng nói tràn đầy quyết tâm.

"Ta tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được thử thách này. Hãy chuẩn bị tinh thần và sẵn sàng chiến đấu. Dù có khó khăn đến đâu, chúng ta không thể bỏ cuộc."

Không khí im lặng một lúc, rồi Leif thở dài.

"Vâng, thưa chỉ huy. Chúng tôi sẽ làm hết sức mình."

Chỉ huy doanh trại, với khuôn mặt đầy nếp nhăn và ánh mắt sắc lạnh, đi qua từng hàng binh lính, cố gắng động viên và khích lệ họ.

Nhưng chính ông cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi và lo lắng. Ông hiểu rằng, nếu tình hình này kéo dài, không chỉ thể xác mà cả tinh thần của binh lính đều sẽ bị nghiền nát.

Cả nhóm binh lính lặng lẽ gật đầu, cố gắng lấy lại chút tinh thần từ những lời động viên của chỉ huy. Trong bầu không khí ẩm thấp và đầy khó khăn, hy vọng dù nhỏ nhoi cũng trở thành nguồn sức mạnh quý giá giúp họ tiếp tục chiến đấu và vượt qua thử thách.

Nhưng đôi khi hy vọng lại là thứ khiến chúng ta c·hết dần c·hết mòn vì nó.

----

Mọi người đoán diễn biến tiếp theo là gì nào và main sẽ làm gì tiếp kkkk.

Cầu like, cầu ủng hộ và cầu góp ý .(* ≧ ω ≦ *)