Aurelia ngồi sau bàn làm việc trong căn phòng rộng lớn đầy uy nghiêm. Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh lửa từ lò sưởi đang cháy rực, mang lại một cảm giác ấm áp giữa không gian lạnh lẽo.
Ánh sáng từ lò sưởi phản chiếu lên những bức tường đá, tạo ra những hình bóng sống động.
Phía bên kia phòng, cửa sổ mở ra cảnh quan bên ngoài, nơi những cơn mưa phùn nhỏ tí tách rơi đều, làm mờ đi cảnh vật xung quanh.
Âm thanh dịu nhẹ của mưa rơi càng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng và nghiêm trang cho căn phòng.
Các bức tường được bao phủ bởi kệ sách chứa đầy những cuốn sách về chiến thuật, lịch sử và quản lý quân sự. Xen kẽ giữa những kệ sách là các vật dụng quan trọng như bản đồ chi tiết về các vùng đất, các biểu đồ quân sự và một số đồ vật quý giá tượng trưng cho lịch sử và vinh quang của gia tộc Marbas.
Căn phòng của Aurelia không chỉ là nơi làm việc mà còn là biểu tượng cho quyền lực và tầm ảnh hưởng của cô trong q·uân đ·ội. Mỗi vật dụng, mỗi chi tiết trong căn phòng đều toát lên vẻ mạnh mẽ và quyết đoán, phản ánh đúng tính cách của người chỉ huy trẻ tuổi nhưng đầy tài năng này.
Trên bàn làm việc của Aurelia, ngoài một số thư từ từ các nơi trên chiến trường, còn có các bản báo cáo và những dụng cụ viết lách được sắp xếp gọn gàng.
Một chiếc đèn dầu nhỏ đặt ở góc bàn, ánh sáng ấm áp của nó góp phần làm tôn lên vẻ nghiêm túc của không gian làm việc.
Aurelia cầm tập hồ sơ của Malakar, lật nhanh từng trang, đôi mắt chớp liên tục khi đọc các thống kê. Những thống kê, tình trạng và giải pháp được ghi rõ ràng trong đó khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Cô kỹ càng xem xét từng con số, từng chi tiết. Sự chi tiết và tỉ mỉ trong báo cáo làm cô phải dừng lại, hoài nghi tại sao Malakar lại có thể tạo ra được những thứ này.
Tuy nhiên, tình thế đang rất cấp bách. Aurelia hiểu rằng việc tra hỏi Malakar vào lúc này sẽ chỉ làm lãng phí thời gian quý báu. Cô nhìn lên, đôi mắt xanh lục bảo lóe lên sự quyết đoán.
"Malakar, báo cáo này ngươi làm rất tốt. Ngươi hãy mau chóng bắt tay vào thực hiện ngay. Chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa."
Malakar không giấu được nụ cười tự mãn, trong lòng như nở hoa. Hắn khẽ cúi đầu, giọng nói toát lên một vẻ hống hách thầm kín.
"Vâng, thưa chỉ huy. Tôi sẽ làm ngay."
Trong tâm trí của hắn, một niềm kiêu hãnh và khinh bỉ trào dâng.
Malakar mơ tưởng đến cái ngày mà bản thân có thể giẫm đạp vị chỉ huy xinh đẹp này dưới chân mình, hắn tự thấy bản thân là kẻ duy nhất xứng đáng với những thành quả này.
Những tờ báo cáo trong tay như chứng minh cho năng lực và tài trí của hắn, dù sự thật không phải vậy.
Hắn nghĩ về nhiều cách thức để ép buộc hoặc lừa dối Vương Cường làm việc cho hắn, biến những nỗ lực và trí tuệ của người khác thành công lao của riêng mình.
Aurelia vẫn ngồi đó, đôi mắt lấp lánh suy tư về những gì cần phải làm tiếp theo.
Malakar, với vẻ mặt tự mãn, bước ra khỏi căn phòng mà không hề biết rằng ánh mắt sắc bén của Aurelia vẫn dõi theo.
Hắn không nghĩ ra rằng lớp vỏ bọc kiêu ngạo của mình, những toan tính và tham vọng thấp hèn của bản thân đã bị vị chỉ huy sáng suốt này nhìn thấu.
Malakar bước đi trên hành lang, đôi mắt lấp lánh sự tự mãn, miệng khẽ nở nụ cười độc ác khi tưởng tượng tới kế hoạch tiếp theo.
"Cuối cùng thì ta cũng có thể chứng tỏ khả năng của bản thân. Chỉ cần vài bước đi nữa, ta sẽ trở thành người quyền lực nhất trong doanh trại này."
Hắn lẩm bẩm với chính mình.
"Brian, ngươi sẽ không biết được rằng ngươi chỉ là một quân cờ trong tay ta. Mọi nỗ lực của ngươi đều sẽ trở thành vinh quang của ta."
.…
Sau khi tên cố vấn Malakar rời đi được một lúc, Dozik mang theo bảng kế hoạch kinh doanh của Vương Cường tiến vào phòng.
Aurelia ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt chưa hết khó chịu sau khi tiếp đón Malakar. Cô liếc qua bản kế hoạch trên bàn mà không mấy hứng thú.
Tuy nhiên, lời nói của Dozik về việc cải thiện tình trạng bệnh tật và tăng thu nhập cho q·uân đ·ội đã thu hút sự chú ý của cô.
"Đội trưởng, có chuyện gì quan trọng đến vậy?" Aurelia hỏi, giọng vẫn còn chút lạnh lùng.
"Thưa ngài, tôi mang đến đây một bảng kế hoạch kinh doanh mà tôi tin rằng có thể giúp cải thiện tình trạng hiện tại của chúng ta." Dozik đáp, hắn cố gắng truyền đạt sự quan trọng của tài liệu.
Nhận lấy bảng kế hoạch từ tay Dozik, Aurelia nhanh chóng lật qua các trang. Chỉ qua vài phút, ánh mắt sắc lạnh của cô thay đổi rõ rệt. Từ lạnh lùng dần chuyển sang bất ngờ, rồi chuyển sang nghiêm túc và cuối cùng là hài lòng khi thấy những chi tiết tỉ mỉ và khả thi.
"Tài liệu này rất chi tiết và có tầm nhìn," cô nói, mắt vẫn dán vào các trang giấy. "Ai là người viết ra nó?"
"Đây là thành quả của Brian, một tên quỷ rất có tài năng mà tôi đã chiêu mộ từ doanh trại ở hoang mạc Glauru," Dozik đáp với giọng đầy tự hào.
Aurelia tỏ ra khá hứng thú với tên Brian này cũng như bảng kế hoạch của hắn. Tuy nhiên, cô bỗng nhận ra một điều, thầm hỏi trong lòng.
‘Phong cách viết và cách trình bày của bảng kế hoạch này quá giống với tờ báo cáo kia.’
"Dozik, ngươi có chắc rằng Brian là người duy nhất viết ra tài liệu này không?" Aurelia hỏi, mắt nhìn thẳng vào Dozik.
"Vâng, thưa ngài. Tôi đã đích thân giá·m s·át quá trình làm việc của hắn," Dozik trả lời chắc chắn.
Ánh mắt Aurelia sáng lên với một tia thích thú.
"Rất tốt. Ta muốn gặp Brian ngay khi có thể. Ngươi có thể sắp xếp được không?"
"Tất nhiên, thưa ngài. Tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức," Dozik đáp.
Aurelia mỉm cười nhẹ nhàng, đôi bàn tay vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ của cô cầm lấy một tờ giấy, rồi viết thành một tờ lệnh chấp nhận kế hoạch này và giao cho Dozik.
"Ta rất hài lòng với kế hoạch này và mong chờ kết quả cũng như gặp mặt kẻ đã làm ra bảng kế hoạch này," cô nói, trao tờ lệnh cho Dozik.
Dozik cầm lấy tờ lệnh, lòng tràn đầy phấn khởi và hy vọng. "Cảm ơn ngài, Aurelia. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng."
Hắn cúi chào và rời khỏi phòng, để lại Aurelia ngồi một mình trong phòng. Ánh mắt cô đầy quyết tâm và toan tính. Cơn mưa phùn bên ngoài vẫn tí tách rơi, như đồng hành cùng những suy nghĩ sâu xa và kế hoạch sắp tới của cô.
…
Tại một bờ rừng gần doanh trại, không khí ẩm ướt và mát mẻ len lỏi qua từng tán lá cây. Những giọt sương còn đọng lại trên lá, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời yếu ớt của buổi sớm. Tiếng chim hót líu lo vang lên từ xa, hòa cùng tiếng rì rào của gió thổi qua cành cây, tạo nên một bức tranh yên bình và tĩnh lặng.
Vương Cường cùng Dorig đang cầm kiếm gỗ đi dọn dẹp mấy con slime.
Những con slime trong suốt, nhầy nhụa đang bò lổm ngổm trên mặt đất, để lại những vệt nhớt lấp lánh. Chỉ một nhát chém nhanh và mạnh mẽ của Vương Cường, phần hạch nhân của bọn slime này đã bị vỡ nát, khiến chúng bất động ngay lập tức.
Vương Cường và Dorig không dám dùng thanh katana vì cơ bản là bọn này có tính chất ăn mòn kim loại khá mạnh nhưng lại khá đơn giản để tiêu diệt. Việc dùng kiếm sắt đi g·iết bọn này thì không khác gì là ném tiền ra ngoài cửa sổ.
Bất chợt, Vương Cường cảm thấy lạnh sống lưng và ngứa mũi. Hắn hắt xì một cái, thầm nghĩ trong lòng.
‘Hình như có điêu dân muốn hại trẫm.’
Dorig thấy Vương Cường bỗng dưng nhảy mũi, hắn tỏ ra lo lắng, quan tâm hỏi.
"Đại ca, không sao chứ? Nếu lạnh quá hay chúng ta đi về đi. Cái nhiệm vụ dẹp dọn slime này cũng không quan trọng mấy, với lại nó đâu phải nhiệm vụ của bên phía mình."
Vương Cường nhận nhiệm vụ này chủ yếu để thu gom một số xác của slime. Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của hắn, xác bọn này có thể chế tác thành một số đồ khá hữu dụng.
Đồng thời, nhân cơ hội này, hắn đi ra ngoài để thu thập vài loại dược liệu cho việc thực hành ma thuật. Trong sách, người sư phụ kia có chỉ ra một bài thuốc khá hữu ích cho việc nâng cao khả năng tập trung lúc niệm phép.
"Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi," Vương Cường trấn an Dorig, rồi cả hai tiếp tục hành trình dọn dẹp slime và thu thập dược liệu.
Tuy nhiên, cái cảm giác bị người để ý vẫn cứ quanh quẩn khiến Vương Cường khó chịu. Hắn liếc nhìn xung quanh, cố gắng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự theo dõi, nhưng không thấy gì ngoài những bóng cây đung đưa theo gió và những tán lá rì rào.
Bọn họ tiếp tục công việc trong im lặng, tiếng kiếm gỗ chém vào thân slime vang lên đều đặn, xen lẫn tiếng bước chân nhẹ nhàng trên nền đất ẩm ướt.
Những tia nắng sớm dần len lỏi qua tán lá, chiếu xuống mặt đất, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, làm cho cảnh vật càng thêm phần huyền bí và kỳ ảo.
---
Liệu Vương Cường sẽ làm gì trước âm mưu của Malakar, hắn sẽ lại nhường bước như lúc ở hoang mạc hay là sẽ phản kháng.