Khi Vương Cường bước ra sân tập, ánh nắng ban mai đã bắt đầu lan tỏa khắp nơi, tạo ra một bầu không khí mát mẻ và trong lành. Brutus đã chờ sẵn ở đó, cặp sừng lớn nổi bật giữa đám đông binh lính.
Vương Cường đến gần hắn, cười nhạt và nói.
“Lát nữa chúng ta sẽ làm một số khảo nghiệm. Sau đó, ta sẽ báo cáo với đội trưởng Dozik về việc ngươi gia nhập đội.”
Brutus gật đầu, ánh mắt có chút lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
Vương Cường nhìn quanh và thấy Dorig cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay, họ sẽ không đấu tập như thường lệ mà sẽ tham gia một bài kiểm tra tổng thể.
Đây là một bài kiểm tra tổng hợp mà kiếp trước Vương Cường đã từng trải trong q·uân đ·ội bao gồm chạy đường dài, chống đẩy, ngồi lên, kéo xà và các bài kiểm tra linh hoạt trong một bài thi duy nhất để đánh giá toàn diện thể chất của lính mới.
“Hôm nay chúng ta sẽ thực hiện một bài kiểm tra toàn diện. Đầu tiên là chạy đường dài,” Vương Cường nói và ra hiệu cho cả hai bắt đầu chạy.
Ba người bắt đầu chạy, vòng quanh doanh trại. Con đường không hề bằng phẳng, mà đầy những gốc cây, đá sỏi và những đoạn dốc khó khăn.
Brutus với cơ thể to lớn nhưng bền bỉ, duy trì tốc độ đều đặn. Dorig thì nhỏ gọn, nhanh nhẹn, chạy nhanh phía trước.
Vương Cường chạy bên cạnh, giữ nhịp cho cả nhóm. Mồ hôi chảy dọc trên trán, nhưng cả ba đều kiên trì, không ai bỏ cuộc.
Một số binh lính đứng xem bên cạnh, nhìn theo ba người với ánh mắt tò mò.
“Họ làm gì vậy? Rảnh rỗi dư sức quá hả!” một tên lính chép miệng.
“Chạy bộ làm gì mà hăng thế,” một người khác nói thêm, “Cứ làm như đang chạy đi ăn vậy.”
Khi chạy đến gần cuối con đường, Dorig bắt đầu đuối sức. Hơi thở của hắn nặng nề, bước chân chậm lại.
Brutus nhìn thấy vậy, hắn không ngần ngại mà cúi xuống và cõng Dorig lên lưng.
Sau khi hoàn thành chạy đường dài, họ quay trở về khu vực sân nghỉ ngơi rồi bắt đầu chống đẩy.
Vương Cường làm mẫu trước, hắn chống đẩy mạnh mẽ và đều đặn.
Dorig theo sau, cố gắng bắt kịp tốc độ của Vương Cường. Brutus dù lớn nhưng cũng không kém cạnh, chống đẩy mạnh mẽ nhưng có chút vụng về.
Mỗi lần chống đẩy, mặt đất như rung lên dưới sức nặng của hắn.
Một đám binh lính đi ngang nhìn thấy thì bật cười chế giễu.
“Bọn ngươi đang tập làm quen với mùi đất đấy à hahah.”
Dorig muốn đứng dậy nói lý nhưng Vương Cường lạnh lùng ngăn cản và bắt hắn tiếp tục hít đất.
Tiếp theo là bài kiểm tra ngồi lên xuống.
Dorig lần này làm mẫu trước, tốc độ hắn khá nhanh và đều đặn.
Vương Cường cùng Brutus theo sau, thực hiện mỗi động tác một cách chính xác. Hơi thở của họ đều đặn, mỗi lần ngồi lên và hạ xuống đều chính xác và nhịp nhàng.
Kéo xà là bài kiểm tra tiếp theo. Vì ở đây không có xà nên Vương Cường chọn một cái cây để lên xà.
Hắn thực hiện một loạt động tác kéo xà mạnh mẽ.
Xong Dorig cũng nhảy lên thực hiện theo. Brutus với sức mạnh cơ bắp của mình, kéo xà một cách rất mạnh mẽ, mỗi lần kéo cứ như có một cơn bão nhỏ vậy.
Cuối cùng là bài kiểm tra linh hoạt. Họ phải vượt qua một loạt chướng ngại vật, leo trèo, nhảy qua, và bò qua các địa hình khó khăn. Vương Cường dẫn đầu, vượt qua từng chướng ngại vật một cách điêu luyện đầy khéo léo.
Dorig với sự nhanh nhẹn của mình cũng theo sát phía sau. Brutus dù cồng kềnh nhưng vẫn kiên trì vượt qua, mỗi bước đi đều chắc chắn và mạnh mẽ.
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, cả ba đều thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể. Vương Cường nhìn hai người đồng đội mới, cười hài lòng.
“Tốt lắm, cả hai đều đã hoàn thành xuất sắc.”
Sau buổi kiểm tra tổng thể, Vương Cường, Dorig, và Brutus tập trung lại ở một góc sân tập. Vương Cường nhìn hai người đồng đội mới, rồi cẩn thận chỉ ra những điểm cần cải thiện.
“Dorig, ngươi cần chú ý đến khả năng chịu đựng của mình. Đường chạy dài hôm nay ngươi đã đuối sức khi chỉ mới đến đoạn giữa. Cần chú ý luyện tập thêm về sức bền,” Vương Cường nói, giọng điềm tĩnh nhưng mười phần nghiêm khắc.
Dorig gật đầu, đôi mắt sáng lên với ý chí quyết tâm. “Em hiểu rồi, đại ca. Em sẽ chăm chỉ luyện tập thêm.”
“Còn về phần chống đẩy và ngồi lên, ngươi làm tốt, nhưng cần phải duy trì nhịp thở đều đặn hơn. Khi thở đúng cách, sẽ tiết kiệm được năng lượng và kéo dài thời gian luyện tập hơn.”
“Dạ, em sẽ chú ý điều này,” Dorig đáp.
Vương Cường quay sang Brutus, người đang đứng lặng lẽ với ánh mắt chăm chú lắng nghe.
“Brutus, ngươi có sức mạnh tuyệt vời, nhưng cần phải chú ý đến kỹ thuật. Khi kéo xà, ngươi cần đảm bảo lưng thẳng và không quá phụ thuộc vào sức mạnh cơ bắp mà bỏ qua sự linh hoạt.”
Brutus gật đầu, giọng trầm ấm đáp lại, “Em hiểu rồi, đại ca. em sẽ cố gắng cải thiện kỹ thuật của mình.”
“Khi vượt chướng ngại vật, ngươi cũng đã làm rất tốt, nhưng cần phải tập trung hơn vào việc phối hợp giữa tốc độ và kỹ thuật. Đôi khi ngươi quá tập trung vào sức mạnh mà bỏ qua sự khéo léo.”
“Vâng, em sẽ cố gắng tập luyện thêm về mặt này,” Brutus gật đầu cố ghi nhớ những lời nói của Vương Cường vào trong tâm trí.
Những binh lính xung quanh nhìn vào nhóm của Vương Cường với ánh mắt tò mò.
Một số người vẫn không khỏi thắc mắc về sự nghiêm túc và cường độ tập luyện của họ, nhưng cũng có vài người bắt đầu tỏ thái độ coi thường.
“Cuối cùng, cả hai đều cần phải duy trì tinh thần đồng đội. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hãy luôn hỗ trợ lẫn nhau. Chúng ta không chỉ là đồng đội, mà còn là gia đình,”
Vương Cường kết thúc, giọng nói mang đầy sự mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần ấm áp.
Dorig và Brutus cùng gật đầu đồng ý. Họ biết rằng với sự dẫn dắt của Vương Cường, cả nhóm sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Vâng, thưa đại ca!” Cả hai đồng thanh đáp.
“Được rồi, hôm nay tạm dừng ở đây. Hãy đi tắm rửa thay đồ, chúng ta cần phải chuẩn bị để đến gặp đội trưởng.”
Vương Cường nói, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm hiện trên gương mặt.
Brutus và Dorig cười đáp lại, tinh thần phấn chấn sau buổi tập luyện khắc nghiệt. Họ đứng dậy, rồi đi ra phía dòng sông.
…
Khung cảnh yên bình của con sông với làn nước trong vắt và âm thanh nhẹ nhàng của dòng chảy khiến tinh thần của họ thêm phần thoải mái.
Vương Cường chăm chú giặt đồ dùng cá nhân của mình. Hắn tập trung vào công việc, không để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh. Brutus cũng bận rộn giặt đồ của mình, dáng vẻ rất cần mẫn và kiên nhẫn.
Dorig thì khác. Hắn không thể giữ được sự tập trung, đôi mắt luôn dõi theo những con cá bơi lội dưới dòng nước. Bất ngờ, Dorig lao lên, cố vồ lấy một con cá, nhưng chỉ vồ hụt. Nước bắn tung tóe, văng lên mặt Brutus khiến hắn cau mày khó chịu.
“Dorig, anh chú ý một chút được không?” Brutus nói, giọng trầm và hơi bực bội.
Nhưng Dorig, thay vì xin lỗi, lại nảy ra ý định trêu chọc. Hắn tiếp tục vẩy nước vào Brutus, khiến nước bắn tung tóe khắp nơi. Brutus ban đầu có vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng tham gia vào cuộc chiến vẩy nước.
Cả hai người, Dorig và Brutus, vẩy nước qua lại, tiếng cười nói vang lên trong không gian yên bình của dòng sông.
Được một lúc thì họ dừng lại nhìn Vương Cường, rồi cả hai cùng nở một nụ cười tinh quái. Không cần nói nhiều, chỉ qua ánh mắt là bọn họ đều đã nhầm hiểu ý nhau.
Cùng lúc Dorig và Brutus vẩy nước tạt vào Vương Cường.
Vương Cường ban đầu chỉ trách móc nhẹ.
“Các ngươi đùa đủ rồi đấy.”
Nhưng rồi, lát sau hắn cũng không thể kiềm chế được, mà bị vào cuộc chiến vẩy nước của hai tên trẻ nghé này, thế là thành ba tên trẻ nghé.
Xa xa, chỉ huy Aurelia cùng nhóm hầu cận và cố vấn Malakar đang đi thị sát khu vực.
Ánh nắng chiếu xuống, phản chiếu trên bộ giáp sáng bóng của chỉ huy, làm nổi bật dáng vẻ uy nghiêm và cuốn hút của cô.
Tên Malakar đi kế bên thì chỉ lo luyên thuyên về việc hắn đã hạn chế binh lính uống nước sông trực tiếp ra sao, rồi dọn dẹp vệ sinh quanh trại như thế nào.
"Thưa chỉ huy, nhờ vào những biện pháp của tôi, doanh trại đã trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều," Malakar nói, giọng đây tự hào và không kém phần kiêu ngạo.
"Chúng ta đã giảm thiểu được nguy cơ l·ây n·hiễm bệnh từ nước sông và bảo đảm sức khỏe cho binh lính."
Aurelia chỉ gật đầu nhẹ, rồi hướng ánh mắt ra chỗ khác.
Bỗng âm từ cuộc chiến vẩy nước của Vương Cường và nhóm của hắn đã thu hút sự chú ý của chỉ huy Aurelia cùng cả nhóm quỷ đi theo sau.
Thấy chỉ huy dòm sang hướng khác, cố vấn Malakar cũng dừng nói lại rồi hướng ánh nhìn về phía chỉ huy đang quan sát.
Một hình dáng quen thuộc hiện ra, Malakar nhớ lại, hình như đây là tên Brian.
Hắn nở một nụ cười tà ác trong bụng rồi nhanh chóng ra vẻ hối lỗi, nói.
“Xin lỗi chỉ huy, đấy là tên Brian mới vào doanh trại cách đây không lâu nên có thể bọn hắn không biết giữ gìn tác phong.”
“Ngài đừng lo, đây là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ khiển trách chỉnh đốn tác phong của bọn họ lại.”
Trái với mong đợi của Malakar, chỉ huy Aurelia chỉ nở một nụ cười xinh đẹp thích thú rồi quay mặt đi tiếp.
“Kệ bọn họ đi, binh lính cũng cần phải được nghỉ ngơi về mặt tinh thần, không thể lúc nào cũng bắt ép bọn họ được.”
Cả nhóm hầu cận đằng sau đều bất ngờ trước nụ cười của chỉ huy Aurelia, kể cả cố vấn Malakar. Nhưng rồi bọn họ nhanh chóng phản ứng đáp,
“Vâng thưa chỉ huy.”
Riêng Malakar thì có một nỗi khó chịu trong lòng.
Sau khi chỉ huy rời đi, Vương Cường cảm thấy lạnh lạnh ở gáy, hắn hắt xì một cái.
“Lại nữa cái cảm giác này,” Vương Cường thầm nghĩ. Hắn quay xung quanh nhưng không thấy ai cả, chỉ đành nghĩ có lẽ là nước lạnh quá chăng.
“Dừng lại được rồi, các ngươi đừng giỡn nữa. Mau chóng xong việc ở đây để chúng ta còn đi gặp đội trưởng,” Vương Cường thúc giục cả hai.
Dorig và Brutus cùng nhau cười lớn, rồi nhanh chóng trở lại công việc của mình.
….
Chỉ huy đã lên sàn đúng như tui nói nha, dù chỉ là một phân đoạn kkk, dù ít nhưng đó cũng là đã xuất hiện, đúng nhận sai cãi kkk.
(„ಡ ω ಡ„)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.