Cơn đau từ cú va đập làm Vương Cường mất thăng bằng, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy.
Với ánh mắt kiên định, hắn nhìn thẳng vào Aurelia, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình huống nguy hiểm này.
"Thưa chỉ huy, tôi thực sự không có ý định che giấu điều gì cả. Tôi chỉ là một quân lính bình thường, muốn phục vụ và cống hiến cho vương quốc Nioder," Vương Cường nói với giọng chắc nịch.
Aurelia tiến lại gần, ánh mắt cô vẫn đầy nghi ngờ nhưng cũng có phần dịu lại.
"Ngươi có biết đôi mắt này của ta có thể nhìn thấu tâm can và linh hồn của ngươi không? Ta thấy có điều gì đó khác lạ trong linh hồn ngươi."
Nghe từ “linh hồn” khiến tâm trí Vương Cường cảm thấy sự áp lực tăng lên, nhưng hắn không lùi bước.
"Chỉ huy, tôi có thể hiểu sự nghi ngờ của ngài. Nhưng tôi xin thề rằng tôi không có ý định phản bội hay làm hại vương quốc này. Nếu ngài cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh sự trung thành của mình."
Aurelia vẫn không rời mắt khỏi Vương Cường, nhìn linh hồn không có sự ba động và cảm nhận được sự chân thành trong lời nói từ hắn, cô lạnh lùng nói.
"Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi khi ngươi có thể đang che giấu điều gì đó?"
Vương Cường suy nghĩ nhanh chóng, hắn biết rằng để lấy lại niềm tin của chỉ huy, hắn phải làm điều gì đó đặc biệt.
"Chỉ huy, nếu ngài cho phép, tôi sẽ kể cho ngài nghe một bí mật mà chưa ai biết. Một bí mật về nguồn gốc của tôi."
Aurelia nhướng mày, sự tò mò và nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt nàng. "Ngươi có thể bắt đầu."
Vương Cường cố gắng đứng lên, nén đau từ cú v·a c·hạm mạnh. Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở và một toán binh lính cận vệ xông vào, chĩa mũi kiếm sáng loáng hướng thẳng vào hắn. Ánh mắt của họ đầy nghiêm nghị, sẵn sàng bảo vệ chỉ huy.
"Ngươi dám xúc phạm chỉ huy!?" Một chiến binh quỷ mạnh mẽ hét lớn, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Cường.
Aurelia, với gương mặt lạnh lùng nhưng quyết đoán, giơ tay lên ra hiệu.
"Dừng lại! Tất cả lui ra ngoài."
Những binh lính cận vệ ngần ngại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vương Cường.
"Nhưng thưa chỉ huy, hắn..."
"Ta đã nói lui ra ngoài," Aurelia nhấn mạnh, giọng nói không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
"Ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn."
Binh lính cận vệ, dù còn lưỡng lự nhưng cũng không dám cãi lời. Họ từ từ hạ kiếm xuống và lùi bước, rồi rời khỏi phòng, đóng cửa lại phía sau.
Vương Cường thở phào, nhưng vẫn giữ tư thế cảnh giác, ánh mắt không rời khỏi Aurelia.
Aurelia nhìn hắn, đôi mắt màu lục bảo sáng lên dưới ánh đèn trong phòng.
"Ngươi rất liều lĩnh, Brian. Nhưng ta không cảm nhận được sự dối trá trong lời nói của ngươi. Đó là lý do ta cho ngươi một cơ hội để giải thích."
Vương Cường, cảm nhận được sự nghiêm túc và quyết tâm trong ánh mắt của Aurelia, gật đầu.
"Cảm ơn chỉ huy đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng."
Aurelia nhìn Vương Cường một lúc, rồi ngồi xuống, ra hiệu cho hắn cũng ngồi.
"Ngươi có thể bắt đầu từ đâu cũng được, nhưng hãy chắc rằng những gì ngươi nói đều là sự thật."
Vương Cường hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể về cuộc sống trước khi đến đây, về quá khứ của hắn và lý do hắn muốn gia nhập q·uân đ·ội Nioder.
"Tôi thật sự là Brian nhưng tôi cũng không thật sự là hắn. Từ những gì ngài đã thấy, linh hồn tôi không được bình thường, đó là vì tôi đến từ một thế giới khác, nơi không có những cuộc chiến giữa quỷ và người.”
Hắn dừng lại nhìn biểu hiện của chỉ huy rồi tiếp tục nói.
“Không biết bằng một cách nào mà tôi một con người tên là Vương Cường, đã vô tình nhập hồn vào cơ thể của Brian, nhưng dù vậy thì xin ngài hãy yên tâm, tôi không có bất kỳ âm mưu gì mà chỉ muốn dùng kiến thức và kỹ năng của mình để giúp bản thân và vương quốc này"
Aurelia nghe với sự chú ý, đôi mắt cô dần dịu lại và trở nên hứng thú.
"Ngươi nói thật chứ? Từ một thế giới khác? Điều đó thật khó tin."
Vương Cường gật đầu, giọng hắn không có một sự dối trá hay đùa giỡn nào.
"Dù có là tôi thì điều đó nghe vẫn thật khó tin nhưng nó đúng là vậy và đã xảy ra, thưa chỉ huy.”
Aurelia, với đôi mắt lục bảo của mình, tập trung nhìn vào linh hồn của Vương Cường.
Năng lực của đôi mắt "Emeraldgaze" cho phép cô nhìn thấy sự thật trong lời nói của hắn.
Không có dấu hiệu của sự bất ổn trong linh hồn của Vương Cường, điều này làm cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
"Ngươi đang nói sự thật," Aurelia nói, ánh mắt của cô trở nên hòa hoãn.
"Ngươi thực sự đến từ một thế giới khác."
Vương Cường gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Aurelia bắt đầu tin tưởng mình.
"Đúng vậy, thưa chỉ huy. Thế giới của tôi không có ma thuật, cũng không có những sinh vật có ma lực như ở đây."
Aurelia nhìn Vương Cường với ánh mắt tò mò và hứng thú.
"Ngươi có thể kể cho ta nghe về thế giới đó không? Nó trông như thế nào?"
Vương Cường mỉm cười, nhớ lại những ký ức về thế giới hiện đại.
"Thế giới của tôi là một nơi rất khác biệt. Nó được xây dựng trên nền tảng của khoa học và công nghệ. Chúng tôi có những thành phố lớn, với những tòa nhà cao chọc trời và các con đường tấp nập xe cộ."
Aurelia nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
"Xe cộ? Là thứ gì vậy?"
"Xe cộ là phương tiện di chuyển của chúng tôi," Vương Cường giải thích.
"Chúng có thể di chuyển rất nhanh mà không cần đến ma thuật. Chúng tôi cũng có máy bay, có thể bay cao và nhanh hơn bất kỳ loài chim nào."
Aurelia trầm ngâm, cố gắng hình dung ra những điều mà Vương Cường đang miêu tả.
"Thật thú vị. Vậy còn ma thuật? Ngươi nói thế giới của ngươi không có ma thuật?"
"Đúng vậy," Vương Cường gật đầu. "Chúng tôi dựa vào khoa học để giải thích và kiểm soát mọi thứ. Thay vì sử dụng ma thuật, chúng tôi có các thiết bị và công nghệ để làm mọi việc."
Aurelia lắng nghe với vẻ chăm chú, đôi mắt lục bảo của cô không rời khỏi Vương Cường.
"Điều này thật khó tin, nhưng cũng rất hấp dẫn. Một thế giới không có ma thuật nhưng vẫn phát triển và thịnh vượng."
Vương Cường mỉm cười.
"Đúng vậy, thưa chỉ huy. Mỗi thế giới đều có cách riêng để phát triển và tồn tại. Và tôi tin rằng, với sự kết hợp giữa trí tuệ và sức mạnh của cả hai thế giới, chúng ta có thể tạo ra những điều kỳ diệu."
Aurelia gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự ngưỡng mộ và hứng thú.
Bỗng Vương Cường trở nên nghiêm túc, hắn nhìn thẳng vào mắt Aurelia, giọng trầm xuống, có phần khẩn cầu đầy chân thành nói.
"Thưa chỉ huy, tôi mong rằng ngài sẽ không kể điều này cho bất cứ ai. Đây sẽ là bí mật giữa chúng ta. Đổi lại, tôi sẽ dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình để giúp đỡ ngài cùng vương quốc này."
Aurelia cân nhắc trong giây lát, rồi gật đầu.
"Được rồi, không vấn đề gì. Ta đồng ý giữ bí mật này. Ta cũng tin tưởng rằng ngươi sẽ thực hiện lời hứa của mình."
Vương Cường cúi đầu cảm kích. "Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm ngài thất vọng, thưa chỉ huy."
Bỗng nhiên, Aurelia nhận ra v·ết t·hương trên cơ thể Vương Cường đang rỉ rất nhiều máu.
Đôi mắt cô mở to, kinh ngạc trước khả năng chịu đựng và giữ bình tĩnh của hắn.
"Ngươi đang b·ị t·hương," cô nói, giọng trở nên lo lắng. "Ngươi đã chịu đựng điều này nãy giờ ?"
Vương Cường cười nhẹ, cố gắng giảm bớt sự lo lắng của Aurelia.
"Chỉ là v·ết t·hương nhỏ thôi, thưa chỉ huy. Không có gì đáng lo."
Cùng với việc đã khá trễ rồi, Aurelia hướng về phía Vương Cường nói.
"Ngươi nên quay về và trị thương đi. Cầm lấy thứ này," cô nói rồi lấy ra một chiếc huy hiệu của gia tộc Marbas rồi đưa cho hắn.
"Đây là ấn chứng của niềm tin và cũng là để bảo vệ ngươi. Hãy giữ nó cẩn thận."
Chiếc huy hiệu có hình chiếc khiên có màu vàng kim, xanh lam đậm, và bạc, tượng trưng cho sự giàu có, quyền lực ma thuật, và trung thực trong kinh doanh.
Viền khiên trang trí hoa văn cây cỏ và biểu tượng ma thuật cổ xưa, phía trên khiên là vương miện vàng, và dưới là dải băng khắc phương châm "Ars Et Luxuria". (Nghệ thuật và Sang trọng)
Vương Cường nhận lấy chiếc huy hiệu, cảm kích rồi cúi đầu chào.
"Cảm ơn ngài, thưa chỉ huy. Tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận."
Trước khi Vương Cường bước ra khỏi phòng, Aurelia đột nhiên mở miệng nói.
"Brian, ngày mai, hãy gặp lại ta vào giờ này. Ta có nhiều điều muốn bàn thêm với ngươi."
"Tôi sẽ có mặt, thưa chỉ huy."
Aurelia nhìn theo hướng Vương Cường đi, cô cảm thấy một sự kết nối đặc biệt giữa cả hai và cũng khá mong chờ những gì tương lai sẽ mang lại.
Khi Vương Cường bước ra khỏi phòng chỉ huy, những tên lính cận vệ bên ngoài nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí. Hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và thù địch của họ, nhưng không để ý.
Vương Cường giữ một vẻ bình tĩnh, tiếp tục bước đi. Hắn biết rằng những kẻ này chỉ đang làm nhiệm vụ của mình và họ sẽ không dám làm gì nếu không có lệnh trực tiếp từ Aurelia.
Không để ý đến những ánh mắt đầy đe dọa, Vương Cường hướng thẳng đến trạm y tế của doanh trại.
Trên đường đi, hắn cảm thấy cơn đau từ v·ết t·hương càng lúc càng rõ rệt hơn, có vẻ như Adrenaline đã hết tác dụng rồi.
Dù vậy thì Vương Cường vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, vì hắn biết rằng việc thể hiện sự yếu đuối chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ và khó khăn trong tương lai.
Khi đến trạm y tế, các y sĩ nhanh chóng nhận ra tình trạng của hắn và bắt đầu công việc chữa trị.
Trong khi họ băng bó và điều trị v·ết t·hương, Vương Cường không ngừng suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với Aurelia và những gì đã diễn ra. Hắn hiểu rằng từ giờ, cuộc sống của hắn ở doanh trại này sẽ không bao giờ còn như trước.
….
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.