Mua xong nguyên liệu, Vương Cường không vội về mà hắn đi dạo một vòng khu trao đổi.
“Yo, Brian, thật trùng hợp ha. Cái cách làm thịt xông khói của cậu dùng rất tốt, ban đầu tôi còn hơi không tin nhưng ai ngờ nó tốt ngoài sức mong đợi.” Tolgon tấm tắc khen ngợi, giọng nói phản ánh sự ngạc nhiên hòa lẫn thán phục.
Từ khi xuyên không đến giờ, Vương Cường khá là để ý đến văn hóa và phân bố xã hội của loài quỷ. Mặc dù không nói ra, nhưng hắn thấy ẩm thực ở đây thật khác biệt, có thể là do từ thời tổ tiên truyền lại bọn họ đã không có thói quen nhu cầu chế biến món ăn sao cho ngon. Hoặc là do c·hiến t·ranh liên miên dẫn đến việc có ăn là may rồi không quan trọng là ngon hay không ngon.
Vương Cường vui vẻ khiêm tốn trả lời. “Không có gì, chỉ là một mẹo nhỏ. Hi vọng nó có ích với ngài.”
“Đừng gọi ngài nữa, cứ gọi là Tolgon hoặc là gon cũng được.”
“Cảm ơn ngài coi trọng.”
“Ây!! Ngươi cái tên này.” Tolgon vô tình liếc nhìn Vương Cường, thấy hắn mang theo thảo dược cùng mấy con bọ khô cằn. Hắn tỏ ra tò mò và không nhịn được hỏi.
“Ngươi cái này đây là chuẩn bị làm dược sĩ?”
Dường như chỉ chờ câu này, Vương Cường lập tức trả lời, giữ vẻ bình tĩnh và tự tin. “À không, cái này là tôi mua để chế biến một số thứ nhằm cải thiện khẩu phần ăn. Việc ăn cháo suốt tuần làm tôi đến ngủ cũng mơ thấy mình ăn cháo.”
“Chế biến? Với những thứ này? Ngươi chắc chứ?”
“Tôi cũng không chắc nữa, vì đây là lần đầu tôi thử chế biến món này.”
Tolgon để tay lên cằm, hắn nhìn Vương Cường rồi suy nghĩ điều gì đó. Bỗng hắn quyết định nói.
“Được rồi, ngươi đi theo ta, ta cho ngươi mượn nhà bếp. Dù gì thì nấu ăn cũng phải có dụng cụ.”
Nghe vậy, nội tâm Vương Cường vui như trúng thưởng. Mục đích hắn đi dạo quanh khu trao đổi chỉ để vô tình gặp Tolgon và tìm cơ hội mượn nhà bếp.
Trường hợp xấu nhất là Tolgon không cho mượn, bắt buộc Vương Cường phải dùng phương án hai, tốn một ít tiền để sử dụng nhà bếp.
“Như vậy có được không? Lỡ tổ trưởng nói ngài rồi sao.” Mặc dù bên trong rất vui, nhưng bên ngoài hắn vẫn biểu hiện một tia khách sáo cùng lo lắng.
“Có gì mà được với không được, tổ trưởng hôm nay có việc đi rồi, bốn ngày nữa mới về. Coi như để cảm ơn ngươi vụ thịt đi.”
“Cảm ơn ngài Tolgon.”
“Hừmmm, dù bao nhiêu lần thì nghe người khác gọi mình là ngài thì ta vẫn cảm thấy có chút không quen.” Tolgon gãi râu, ngửa mặt nhìn trời, che đi vẻ ngại ngùng của mình.
“Những thứ khác thì ta không nói nhưng cái devil herb và ulomine thật sự là có thể ăn?” Tolgon hoài nghi nhìn Vương Cường
Trái với sự hoài nghi của Tolgon thì hắn lại khá tự tin“Không vấn đề gì, tôi đã thử qua, mùi vị khá ổn”
Tolgon lặng thinh.
Trong khi Tolgon đắn đo không biết liệu nấu món này có phải là quyết định đúng, Vương Cường lại tự tin với khả năng vị giác của mình. Trước khi thành công, anh đã có kinh nghiệm làm việc tại một nhà hàng khách sạn ba sao và chỉ trong ba năm, anh đã thăng tiến từ phụ bếp lên bếp trưởng. Vì vậy, nấu ăn với Vương Cường dường như trở nên đơn giản hơn.
“Chúng ta sẽ làm món Dungeness crab.”
“Dungeness crab, tên thật kỳ lạ.”
Món này thường được làm từ thịt cua Dungeness, sốt mayonnaise, ớt chuông đỏ, cần tây, hành tây, rau thơm, bánh mì nghiền, gia vị và trứng, được hình thành thành những chiếc bánh tròn có thể chiên hoặc nướng.
Ở đây, Vương Cường thay thế thịt cua Dungeness bằng thịt của bọ khô cằn. Sốt mayonnaise được làm từ quả keggapara nghiền, ớt chuông đỏ được thay thế bằng golden sumac, cần tây và rau thơm thay bằng ucca grass.
Ucca grass, một loại cỏ thư giãn tinh thần nhẹ, mang mùi cỏ xạ hương pha trộn với cần tây. Hai loại devil herb và ulomine thay thế cho mù tạc vàng và hành tây, mặc dù có mùi hương khá khó chịu.
Tolgon cảm thấy nghi ngờ vì hai loại này có mùi rất khác thường. Nhờ kinh nghiệm làm bếp của mình, Vương Cường nhanh chóng sơ chế các nguyên liệu, cắt thái chúng với tốc độ khiến Tolgon phải tròn mắt nhìn.
Sau một hồi loay hoay nấu nướng, sản phẩm cuối cùng cũng ra lò. Những chiếc bánh cua nhỏ tròn hấp dẫn với lớp vỏ giòn rụm. Hương thơm nhẹ nhàng của ucca grass làm món ăn trở nên hấp dẫn hơn.
Nhìn Tolgon không thể nhịn được nước miếng chảy ra, Vương Cường không thể không phì cười.
“Ngài có muốn thử không?”
“Được chứ?”
“Tất nhiên, không vấn đề gì.”
Vương Cường đưa cho Tolgon năm chiếc bánh cua kèm theo một ít sốt. Anh đã làm tổng cộng hai mươi chiếc bánh, cho nên cho đi năm cái không thành vấn đề.
Nhìn những chiếc bánh vàng rực được trình bày trước mặt, Tolgon không thể không mong muốn ăn. Hắn nhanh chóng nắm lấy một chiếc và đưa vào miệng.
Bùm! Vị ngọt ngào của thịt cùng với sự tươi mới của trái cây cuộn trào bùng nổ trong khoang miệng. Như bị kích thích một cách không chịu nổi, Tolgon trở nên kích động và lắp bắp.
“Cái này, cái này, thật quá sức tưởng tượng.”
“Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi ăn một món ngon như thế!”
Vương Cường vẫn thản nhiên, anh ta đưa nước sốt cho Tolgon.
“Đây là cách thử bánh với sốt, chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng.”
Nghe lời chỉ dẫn, Tolgon nhúng chiếc bánh khác vào nước sốt và ngửi thử.
Mùi khó chịu của devil herb nổi lên làm Tolgon phải rống ra. Tuy nhiên, sự hấp dẫn của chiếc bánh là quá lớn, làm cho hắn không thể không ăn.
Sau hai phút, cả cơ thể Tolgon như bị t·ê l·iệt và run rẩy. Thấy vậy, Vương Cường lo lắng hỏi:
“Tolgon ngài có ổn chứ?”
“Ngaooooo!!!”
“Cuối cùng, suốt nhiều năm qua, ta đã làm gì, nếu những thứ này là đồ ăn thì những thứ kia là gì? Là cỏ, là rác hay là phân?”
Tolgon không ngừng khóc nhưng tay hắn vẫn không ngừng ăn. Chỉ trong một nốt nhạc, dĩa đồ ăn đã sạch bóng, không còn một tí vụn bánh.
Hắn nhìn Vương Cường với vẻ cầu xin, hiểu vấn đề, Vương Cường chỉ biết miễn cưỡng cười và đưa cho hắn thêm ba chiếc bánh.
Thấy vậy, Tolgon không chỉ không chê ít mà còn ôm Vương Cường thật chặt, mạnh mẽ nói:
“Từ nay trong doanh trại, nếu ai đắc tội với ngươi, đồng nghĩa với việc đắc tội với toàn bộ nhà bếp.”
“Cảm ơn ngài Tolgon.” Vương Cường chân thành đáp.
“HAHAHAHA!” Tolgon cười sảng khoái và ngồi xuống bàn ăn, lần này hắn ăn từ từ hơn so với lần trước.
…
Khu phân phát thức ăn.
Tại đây mọi người đều phải xếp hàng để đi nhận thức ăn. Tổng cộng có chín khu vực tương đương với chín tổ trong doanh trại. Khẩu phần ăn được chia tùy theo nhiệm vụ, tùy theo công việc.
Không khí trở nên huyên náo với dòng quỷ tấp nập xếp hàng chờ phát cháo.
Trong đám đông chen chúc, lão Gelgaan đứng nhìn bát cháo tỏ vẻ ngán ngẩm.
Dù cho bản thân cũng là một người quý trọng thức ăn nhưng việc tôn trọng thức ăn không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ chán ăn một món gì đó
Việc ăn cái thứ cháo trắng này suốt hơn một tuần qua phần nào đã khiến lão cảm giác không còn muốn ăn.
"Thì ra lão ở đây, ta tìm lão suốt nãy giờ."
“Tìm ta?”Gelgaan hướng ánh mắt hoài nghi về phía Vương Cường
“Phải, tôi mới vừa ghé qua nhà bếp làm một vài cái bánh.”
Vừa nói Vương Cường vừa lấy trong hộp ra sáu chiếc bánh cùng nước sốt đưa cho Gelgaan.
“Đây là cho lão, coi như là tôi cảm ơn lão.”
Nhìn lớp vỏ giòn rụm cùng mùi thơm mà món ăn tỏa ra, bụng của lão không khỏi cồn cào, nhưng với bản tính kiệt ngạo của mình thì lão ta liền từ chối.
“Không cần, ngươi tự giữ mà_”
“Hể, cái gì mà nhìn trông ngon vật Brian, đừng nói cái này là được làm từ bọ khô cằn đấy nha!”
Erzin không biết tự nơi nào mà xuất hiện, cô nàng cũng là một người cởi mở nên đã không ngần ngại hỏi xin Brian một miếng ăn thử.
Vương Cường cũng rất vui vẻ mà lấy ra ba miếng bánh cua chia cho Erzin.
“Đây, mời dùng thử, chấm với nước sốt sẽ ngon hơn”
“Cảm ơn” Erzin háo hức lấy một chiếc bánh chấm sốt.
Cắn một miếng, phần nước ngọt thịt của bọ khô cằn xuyên qua lớp vỏ giòn rùm hòa quyện với phần nước sốt khiến cho món ăn trở nên tinh tế hoàn hảo.
“Ưmmm, trời đất món này thật điên rồ.” Erzin như hét toán lên, việc này thu hút không ít ánh nhìn của những con quỷ xung quanh.
“Cái mùi thơm này hình như là của ucca grass, thật không ngờ cho thứ này thêm vào món ăn nó lại hợp như vậy.”
“Còn nước sốt này là devil herb? Không phải, mùi vị có phần nhu mềm hơn.”
Nghe cô nàng phân tích Vương Cường cũng không giấu giếm gì mà nói ra.
“Nước sốt này được làm từ keggapara nghiền trộn cùng với devil herb và một ít ucca grass băm nhỏ.”
Nhìn thấy Erzin tỏa ra cuồng nhiệt như vậy, Gelgaan như có suy nghĩ gì đó.
Nhận ra sự biến hóa của lão, Vương Cường cũng thuận nước đẩy thuyền.
“Lão ăn thử đi, nếu để lạnh thì sẽ mất ngon”
“...”
Nghe vậy Gelgaan cũng chỉ biết yên lặng rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Vương Cường cùng Erzin cũng đi theo phía sao.
Nhìn hai khuôn mặt háo hức trông chờ mình ăn rồi lại nhìn mấy chiếc bánh trên bàn, lão không khỏi tự hỏi.
‘Có thật sự là ngon đến như vậy không?’
Sự thật chứng minh, từ miếng đầu tiên được đưa vào miệng, cả cơ thể lão c·hết lặng trước sự choáng ngợp của vị giác.
Hàng loạt hương vị xông đến như bão táp khiến Gelgaan không kịp phòng thủ.
Bị công phá, lão bây giờ chỉ còn biết thoăn thoắt ăn như gió cuốn. Số lượng chiếc bánh trên bàn cũng nhanh chóng biến mất.
Trong lúc vô tình Gelgaan chạm mắt với Erzin cả hai như ngầm hiểu ý gì đó.
Không cho Gelgaan cơ hội mở miệng Erzin tranh trước nói.
“Brian số bánh còn lại của ngươi ta mua hết.”
Tuy hơi bất ngờ với yêu cầu của Erzin nhưng Vương Cường bình tĩnh từ chối cố nàng.
“Xin lỗi nhưng tôi không có ý định bán số bánh này”
“bốn đồng cho chỗ bánh.” cô nàng này thật sự nghiêm túc với mấy chiếc bánh.
Tất cả chỗ nguyên liệu mà Vương Cường mua chỉ tốn năm đồng.
“Sáu đồng cho sáu cái bánh còn lại.”Gelgaan cũng bắt đầu tham gia.
“Gelgaan, ta là người ra giá trước.” Erzin quay qua chỉ trích.
“Buôn bán mà cũng cần tới trước tới sau. Ngươi cho đây là xếp hàng đi ăn?” Cũng không chịu thua kém, lão bắt đầu đáp trả.
Âm thanh hai người cãi cọ, tranh đấu qua lại vô tình thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh cùng Dorig đang đi ở xa.
Hắn tò mò lại xem và phát hiện Brian.
“Heey anh Brian, có chuyện gì mà đông vui thế.”
Vương Cường thấy Dorig tới hắn bèn cười khổ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Vậy tất cả là do mấy chiếc bánh này ?”
Cũng giống như Gelgaan hắn tò mò nhìn xuống bàn, tự hỏi.
‘Chỉ là bánh thôi có gì mà bọn họ tranh nhau ghê vậy?’
Không biết ma xuôi quỷ khiến sao hắn nắm lấy một chiếc bánh phết ít sốt rồi bỏ vào miệng.