Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 44: Bắt Đầu Cuộc Chiến.



Chương 44: Bắt Đầu Cuộc Chiến.

Sáng sớm tại doanh trại, không khí trong lành và tĩnh lặng. Đã bốn ngày kể từ khi Vương Cường đến đây, và hôm nay là lần đầu tiên hắn không thấy mưa phùn vào buổi sáng.

Dù vậy, không khí vẫn rất ẩm ướt, se se lạnh, mang theo hương thơm của đất và cây cỏ.

Vương Cường cùng hai tên đàn em, Dorig và Brutus, dậy rất sớm để tập luyện. Cả ba người hít thở không khí trong lành, cảm nhận từng hơi lạnh buốt trên da khi thực hiện những bài tập rèn luyện cơ thể.

Sau khi kết thúc buổi tập, cả ba quyết định ghé qua xưởng của Vương Cường để lấy một bánh xà phòng theo kiến nghị của hắn. Vương Cường muốn thử nghiệm công dụng của xà phòng mà họ đã chế tạo.

Mang theo bánh xà phòng, một thùng gỗ và quần áo bẩn, Vương Cường dẫn Dorig và Brutus ra ngoài sông.

Dòng nước chảy nhẹ nhàng, trong vắt phản chiếu ánh sáng mặt trời ban mai. Cả ba người bắt đầu tắm gội và giặt đồ, cảm nhận sự mát lạnh của nước sông.

Dorig và Brutus trầm trồ trước công dụng của xà phòng.

“Đại ca, thứ này thật kỳ diệu!” Dorig nói, cảm nhận làn da sạch sẽ và mềm mại hơn hẳn sau khi sử dụng xà phòng.

Brutus cũng gật đầu đồng tình, “Đúng vậy, ta chưa từng thấy thứ gì làm sạch tốt như thế này.”

Trong khi hai đàn em của mình đang tận hưởng sự tiện lợi của xà phòng, Vương Cường đánh giá sản phẩm với ánh mắt chuyên nghiệp.

Hắn xem xét kỹ lưỡng những chỗ cần cải thiện để làm cho xà phòng hiệu quả hơn và tối ưu hơn.

Cân nhắc về việc thêm các thành phần khác để tăng cường khả năng làm sạch và bảo vệ da, cũng như cách tối ưu quy trình sản xuất để giảm chi phí và tăng lợi nhuận.

‘Có lẽ nên tạo ra nhiều dòng sản phẩm khác nhau, một cho dân thường và một cho quý tộc.’ Hắn tự nhủ.

Khi Vương Cường, Dorig và Brutus quay trở lại phòng, họ bất ngờ thấy một tên hộ vệ trẻ đã đứng sẵn ở đó.

Hắn mang vẻ ngoài chững chạc, nhưng đôi mắt vẫn còn ánh lên nét non nớt của tuổi trẻ.

"Chào ngài," hắn nói, giọng trầm và nghiêm túc.

"Tôi là Lian, hộ vệ do chỉ huy Aurelia sắp xếp đến để bảo vệ sự an toàn cho ngài."

Vương Cường gật đầu, đánh giá tên hộ vệ trẻ tuổi.

"Cảm ơn ngươi, Lian. Chỉ huy thật chu đáo."

Lian tiến lại gần, đưa ra một hộp nhỏ và một bức thư.

"Đây là một số tín vật chứng minh ngài là cố vấn của chỉ huy, và một ít tiền trong đó có lời nhắn là quà cũng như lời cảm ơn cho những góp ý và bữa ăn của ngài. Số tiền không nhỏ, ngài có thể sử dụng cho những nhu cầu cá nhân hoặc các dự án riêng của mình."

Vương Cường mở hộp ra, bên trong là một phù hiệu có dấu ấn của chỉ huy và một túi tiền. Hắn đọc bức thư, trong đó viết:

"Vương Cường, cảm ơn ngươi đã giúp ta trong thời gian qua. Đây là một món quà nhỏ và lời cảm ơn của ta. Hãy tiếp tục hỗ trợ và đồng hành cùng ta. - Aurelia."

Hắn mỉm cười, cảm thấy lòng ấm áp.



"Cảm ơn chỉ huy và cảm ơn ngươi, Lian. Ta sẽ dùng số tiền này một cách hợp lý."

Lian tiếp tục, "Còn một việc nữa, thưa ngài. Lát nữa sẽ có cuộc họp của các cố vấn với chỉ huy. Ngài có cần tôi giúp chuẩn bị gì không?"

Vương Cường suy nghĩ một chút rồi đáp, "Không cần, cảm ơn ngươi. Ta sẽ chuẩn bị và đến đúng giờ."

Lian cúi chào, rồi đứng sang bên.

Dorig nhìn hộp tiền và phù hiệu, không giấu nổi sự ngạc nhiên, "Đại ca, chỉ huy thật sự coi trọng anh đấy."

"Được rồi.Ta đi chuẩn bị cho cuộc họp," Vương Cường nói.

“Các ngươi cứ làm tiếp công việc ở xưởng đi, chuyện thiếu nhân lực ta sẽ hỏi đội trưởng sau.”

“Vâng, thưa đại ca.” Cả 2 đáp.

Vương Cường cùng hộ vệ Lian bước ra khỏi phòng, tiến về phía phòng họp của chỉ huy. Dọc đường, hắn nhìn thấy những thông báo mới được dán trên các bảng tin trong doanh trại.

Thông báo ghi rõ về việc thay đổi cách quản lý trong doanh trại, cùng với quyết định bãi nhiệm vài cá nhân, trong đó có Malakar. Chi tiết về những h·ành v·i s·ai trái của Malakar cũng được phơi bày rõ ràng, cùng với quyết định bổ nhiệm Vương Cường vào vị trí mới.

Các binh lính tụ tập xung quanh bảng tin, nghe đọc thông báo với nhiều cảm xúc khác nhau. Một số người tỏ ra kinh ngạc, thậm chí bàng hoàng trước những sự thay đổi lớn này.

Một số khác lại tỏ ra hả hê, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Những tiếng bàn tán râm ran, pha lẫn sự phấn khích và tò mò, vang lên khắp nơi.

"Chà, không ngờ cuối cùng Malakar cũng bị hạ bệ," một binh lính nói với giọng hài lòng.

"Đúng thế. Nghe nói người mới thay thế là một tài năng trẻ tên Brian," một người khác trả lời.

"Mong là hắn ta có thể làm tốt hơn," một người khác thêm vào, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Khi Vương Cường và Lian đi ngang qua, một vài binh lính quay lại nhìn và nhận ra hắn.

"Đó là Brian, cố vấn mới được bổ nhiệm," một binh lính thì thầm.

"Hy vọng hắn sẽ mang lại những thay đổi tích cực," một người khác nói thêm.

Lian liếc nhìn Vương Cường, nhận thấy hắn không tỏ ra quá xúc động trước những lời bàn tán xung quanh.

"Ngài không thấy áp lực sao?" Lian hỏi nhỏ.

Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng, "Áp lực là một phần của công việc. Quan trọng là biết cách đối mặt và giải quyết nó."

Lian khá ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh và trưởng thành của kẻ này.

Đến trước cửa phòng họp, Lian dừng lại và mở cửa cho Vương Cường.

Khi bước vào, hắn thấy trong phòng có sự hiện diện của bốn cố vấn khác,Cassandra, Luther, Edwin, và Thorin. Chỉ huy Aurelia đang ngồi ở đầu bàn, với vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy quyết đoán.

Malakar cũng có mặt, nhưng giờ đây trông hắn hậm hực và khó chịu lắm.



Nếu ánh mắt có thể g·iết người, thì Vương Cường hẳn đ·ã c·hết trăm ngàn lần dưới ánh nhìn căm hận của Malakar.

Vương Cường bước tới, chào chỉ huy và tất cả mọi người, "Chào buổi sáng, chỉ huy, chào mọi người."

Aurelia đứng dậy, mỉm cười và giới thiệu, "Đây là Brian, cố vấn mới của ta. Hắn sẽ thay thế Malakar, giúp ta trong việc quản lý doanh trại."

Cassandra niềm nở chào hỏi, "Rất hân hạnh được gặp ngươi, Brian. Thật sự là tuổi trẻ tài cao a."

Luther thêm vào, "Chào mừng, Brian. Hy vọng ngươi sẽ giúp chúng ta cải thiện tình hình."

Edwin gật đầu đồng tình, "Đúng vậy, chúng ta cần những ý tưởng mới."

Thorin thì khen ngợi, "Một cố vấn đi lên từ vị trí nhỏ nhất, thật làm người ta hâm mộ. Không như kẻ nào đó chỉ được cái tốt cha, chứ chả có tài cán gì."

Lời nói của Thorin khiến mọi người trong phòng hướng ánh mắt về kẻ đang ngồi ở cuối bàn.

Malakar thấy vậy thì nổi nóng, thầm chửi rủa trong lòng, cả Vương Cường lẫn chỉ huy Aurelia.

Hắn cảm thấy nhục nhã khi b·ị b·ắt từ chức và phải đến đây để chịu cảnh bị chế giễu.

Với giọng âm dương quái khí, hắn nói.

"Ồ, thì ra là Brian tài ba đấy sao. Đúng là rất trẻ tuổi, ta hy vọng ngươi đã chọn đúng con đường để đi. Đừng quên vị trí của mình là được."

Vương Cường bình tĩnh, điềm đạm đáp trả, "Cảm ơn vì ý kiến của ngài, Malakar, cuộc sống là một hành trình, và tôi tin rằng mình đang đi đúng con đường."

Aurelia nhìn thấy, biết rằng những lời của Malakar không ảnh hưởng gì đến Vương Cường. Cô tin tưởng vào khả năng và sự điềm tĩnh của hắn.

Tuy nhiên, các cố vấn khác, Cassandra, Luther, Edwin và Thorin, đều khá ngạc nhiên trước cách ứng xử điềm đạm và tự tin của con quỷ trẻ tuổi trước mặt này.

Malakar nghe vậy thì cũng chỉ cười kinh thường nói.

“Sự ngông cuồng của ngươi chỉ làm cho ngươi trở nên nực cười hơn thôi. Một kẻ xuất thân hèn mọn như ngươi mà…”

Chưa kịp nói hết câu, uy áp từ Chỉ huy mạnh mẽ tỏa ra, như một lời cảnh cáo rằng hắn đã để mồm mình đi hơi xa.

Malakar thấy vậy cũng không nói thêm gì mà chỉ đành im miệng lại.

Không khí trong phòng họp dần trở nên nghiêm túc và tập trung hơn khi Aurelia bắt đầu cuộc họp.

"Được rồi chào hỏi đến đây thôi. Chúng ta có nhiều việc cần bàn bạc hôm nay." cô nói, dẫn dắt cuộc thảo luận về những chiến lược và kế hoạch mới cho doanh trại.

Trong không gian nghiêm túc của phòng họp, chỉ huy Aurelia bắt đầu cuộc thảo luận chiến lược cho doanh trại. Cô nàng đứng trước bàn, ánh mắt quét qua từng gương mặt của các cố vấn có mặt tại đây.

"Chúng ta sẽ gia cố phòng thủ ở những yếu điểm," Aurelia tuyên bố, giọng nói mạnh mẽ và quyết đoán.



"Những khu vực yếu cần được bảo vệ cẩn thận hơn, và chúng ta sẽ xây dựng các công sự bằng ma thuật để tận dụng lợi thế địa hình."

Vương Cường ngồi cạnh cô, gật đầu tán thành. Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc này và cảm thấy tự tin rằng kế hoạch của họ sẽ đem lại hiệu quả lớn.

Tuy nhiên, cả hai đều ngầm hiểu rằng việc áp dụng xi măng vào xây dựng vẫn chưa cần phải nhắc đến vào lúc này.

Cassandra, Luther, Edwin, và Thorin đều chăm chú lắng nghe và ghi chú.

Những gương mặt thể hiện sự quyết tâm và sẵn sàng hành động.

Malakar, ngồi cuối bàn, vẫn giữ vẻ hậm hực, ánh mắt lườm lườm về phía Vương Cường và Aurelia.

Aurelia tiếp tục, "Chúng ta cũng sẽ tận dụng ma thuật để tạo ra các công sự vững chắc hơn, đồng thời làm cho doanh trại trở nên khó tiếp cận đối với kẻ thù. Đây là chiến lược chúng ta phải thực hiện ngay lập tức."

Cuối buổi họp, Aurelia đứng lên và nhìn thẳng vào Malakar, ánh mắt không chút do dự.

"Trước khi kết thúc, ta muốn thông báo lại một lần nữa về quyết định bãi nhiệm Malakar. Những h·ành v·i s·ai trái của hắn không thể được dung thứ, và việc cho hắn nghỉ việc là không thể tránh khỏi, ta sẽ báo lại cho ngài Feroz và tổng bộ sau."

Lời tuyên bố này như một cú tát thẳng vào lòng tự trọng mong manh còn lại của Malakar.

Hắn cảm thấy lòng kiêu hãnh bị tổn thương nghiêm trọng, và ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.

Trong lòng, hắn thầm thề rằng nếu có cơ hội, hắn sẽ g·iết hết những kẻ trong phòng họp này, nhất là tên dân đen hèn mọn, không biết điều kia.

Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng, chỉ có Vương Cường là ở lại.

Cassandra, Luther, Edwin, và Thorin lần lượt ra khỏi phòng, chào Vương Cường với những lời động viên và chúc may mắn.

Họ tin rằng với sự lãnh đạo của Aurelia và sự thông minh, tài năng của Vương Cường, doanh trại sẽ có nhiều thay đổi trong thời gian tới

Malakar đứng dậy, rời đi với bước chân nặng nề, không thèm che giấu sự giận dữ trong ánh mắt.

Vương Cường, cảm nhận được ánh mắt đầy căm hận của Malakar, nhưng hắn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và tự tin. Hắn biết rằng mình đã bước vào một cuộc chiến mà chỉ có tiến chứ không được lùi.

Aurelia nhìn theo bóng dáng Malakar đợi mọi người đi cả, rồi quay sang Vương Cường.

"Hắn có vẻ hận ngươi lắm đấy." cô nàng hóm hỉnh trêu Vương Cường, biểu cảm khác xa vẻ lạnh lùng lúc họp.

“Tôi chịu, người tài giỏi thường bị ghen ghét bởi vì họ làm được những điều mà người khác không thể làm được.”Vương Cường tỏ ra bất đắc dĩ nói.

“Ngươi, cái tên tự cao này.” Aurelia mỉm cười trước câu trả lời của hắn, rồi cô nghiêm túc nói tiếp.

“Được rồi, chuẩn bị bước tiếp theo thôi.”

Vương Cường và Aurelia trao đổi với nhau một ánh nhìn thấu hiểu, rồi cùng nhau rời khỏi phòng họp, một kế hoạch gì đó đang được dựng nên bởi hai kẻ này.

….

Cảm ơn bạn DeathTNB đã tặng quà và bạn 3fv5AkZeG đã ủng hộ ạ. (≧◡≦) ♡

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯