Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 48: Bữa Tiệc Dưới Ánh Trăng.



Chương 48: Bữa Tiệc Dưới Ánh Trăng.

Trước buổi tiệc, Vương Cường đã dành cả buổi chiều để đi hỏi thăm tiến độ công việc trong doanh trại và không quên mời mọi người đến bữa tiệc ra mắt với tư cách là cố vấn mới của doanh trại.

Khách mời tới khá đông, bao gồm các đội trưởng, cố vấn, binh lính nhân viên nòng cốt, nhân viên trong xưởng của Vương Cường và các hộ vệ của chỉ huy.

Dù đông đúc, mọi người đều có đủ chỗ ngồi thoải mái.

Sự chú ý bắt đầu nổi lên khi Chỉ huy Aurelia, cùng các cố vấn và Vương Cường bước vào bữa tiệc.

Chỉ huy Aurelia xuất hiện trong bộ giáp nhẹ nhưng tinh xảo, toát lên vẻ mạnh mẽ và uy nghi.

Bộ giáp được làm từ kim loại sáng bóng, khắc họa các biểu tượng của gia tộc Marbas và vương quốc Nioder.

Mái tóc đen ngắn của cô gợn sóng nhẹ trong gió, đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh dưới ánh đèn. Cô bước vào với dáng đi tự tin và phong thái uyển chuyển, khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình.

Khi buổi tiệc bắt đầu, Vương Cường bước ra phía trước khu vực tổ chức, nơi các bàn tiệc đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hắn mặc một bộ trang phục giản dị nhưng tinh tế, toát lên vẻ điềm tĩnh và tự tin. Khi thấy chỉ huy Aurelia và các cố vấn khác tiến vào, hắn bước tới chào hỏi.

"Chỉ huy Aurelia, các ngài cố vấn, tôi rất hân hạnh được đón tiếp các ngài tại buổi tiệc hôm nay," Vương Cường nói, cúi đầu chào một cách tôn trọng.

Chỉ huy Aurelia mỉm cười, gật đầu đáp lại.

"Vươ..Brian, buổi tiệc này thật tuyệt vời. Cảm ơn người đã chuẩn bị chu đáo như vậy."

Các cố vấn khác cũng nở nụ cười, đáp lại lời chào của Vương Cường bằng những lời khen ngợi và tán thưởng.

"Thật là một sự chuẩn bị ấn tượng."

"Chỉ đứng ở đây thôi mà ta đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn."

Sau khi chào hỏi và đón tiếp mọi người, Vương Cường dẫn họ đến bàn đặc biệt với 6 chỗ ngồi dành cho chỉ huy và các cố vấn.

Hắn mời họ ngồi vào chỗ của mình, đảm bảo mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Khi tất cả đã yên vị, Vương Cường đứng lên, nâng ly và cất giọng nói.

"Kính thưa chỉ huy Aurelia, các ngài cố vấn, đội trưởng, binh lính và toàn thể nhân viên của doanh trại. Hôm nay, chúng ta tập hợp ở đây để cùng nhau chia sẻ những thành quả mà chúng ta đã đạt được và hướng tới những mục tiêu lớn lao hơn trong tương lai.”

“Buổi tiệc này không chỉ là để ra mắt tôi với cương vị là cố vấn doanh trại, mà còn là dịp để chúng ta gắn kết hơn, cùng nhau chia sẻ niềm vui và tiếp thêm sức mạnh cho những thử thách phía trước."

Ánh mắt Vương Cường quét qua khắp khu vực, dừng lại trên từng gương mặt quen thuộc.

"Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người vì đã luôn nỗ lực không ngừng nghỉ. Thành công của chúng ta không chỉ đến từ sự lãnh đạo xuất sắc của chỉ huy và các cố vấn, mà còn từ tinh thần đoàn kết và sự cống hiến của từng người trong doanh trại."

Hắn tiếp tục, giọng nói trở nên ấm áp và thân tình.

"Buổi tiệc này cũng là để tạo điều kiện cho mọi người cùng nhau tiếp xúc, nói chuyện và lên tinh thần chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới."

"Chúng ta hãy cùng nhau nâng ly, chúc cho doanh trại của chúng ta ngày càng vững mạnh và đoàn kết hơn. Quyền Uy Bất Khả Xâm Phạm, Sức Mạnh Vĩnh Cửu - Nioder Bất Diệt!"

Vương Cường kết thúc bài phát biểu, nâng cao ly của mình.

Tiếng reo hò và những lời chúc mừng vang lên khắp nơi, tạo nên một bầu không khí phấn khích và đầy hy vọng.

Mọi người cùng nâng ly, cười nói vui vẻ và bắt đầu thưởng thức bữa tiệc đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Trên bàn tiệc, không khí ấm cúng và vui vẻ. Vương Cường ngồi cùng các cố vấn và chỉ huy Aurelia, cùng nhau hỏi thăm về tiến độ công việc của nhau.

Ánh nến lung linh chiếu sáng những gương mặt rạng rỡ, tạo nên một khung cảnh vừa trang trọng vừa thân mật.



Thorin, cố vấn chiến lược, lên tiếng đầu tiên, "Ngài Brian, ta nghe nói ngài đã hoàn thành hết những công việc còn dở dang trước kia của doanh tai. Thật đáng khâm phục!"

Vương Cường mỉm cười khiêm tốn.

"Cảm ơn ngài, Thorin. Đó là nhờ sự hỗ trợ của tất cả mọi người trong doanh trại. Công việc sẽ không thể suôn sẻ nếu không có sự hợp tác và nỗ lực của từng người trong số họ."

Edwin, cố vấn về ma thuật, gật đầu tán thưởng, "Đúng vậy. Sự chuyên nghiệp và chỉnh chu trong tác phong làm việc của ngài thực sự ấn tượng. Chúng tôi đều rất ngạc nhiên và cảm phục."

Cassandra, cố vấn về chiến thuật, cũng tham gia.

"Brian, công việc của ngài thật đáng nể. Còn công việc của tôi thì đang tiến triển tốt. Tuy nhiên, nếu có thêm một vài gợi ý từ ngài, tôi nghĩ sẽ còn hiệu quả hơn."

Vương Cường quay sang hỏi thăm công việc của các cố vấn khác.

"Công việc của mọi người thế nào? Có gì cần tôi hỗ trợ thêm không?"

Chỉ huy Aurelia mỉm cười hài lòng.

"Rất tốt, bằng chứng là những khuôn mặt tràn trề sức mạnh của các binh lính.”

Rồi cô quay sang, hướng ánh mắt trân trọng cảm ơn Vương Cường.

“Cảm ơn ngươi, Brian. Nhờ những gợi ý đó của ngươi mà tinh thần của các binh sĩ đều đã trở nên rất tốt. Họ làm việc rất hiệu quả.”

Bước đầu trong công cuộc củng cố doanh trại của Vương Cường là khích lệ tinh thần cho các binh lính.

Vì hắn biết được rằng tinh thần mạnh mẽ có thể biến những người bình thường thành những chiến binh phi thường.

“Không có tinh thần, không có chiến thắng; không có tinh thần, không có bảo vệ”.

Minh chứng cho việc đó là con người Việt Nam, họ có một lòng yêu nước nồng nàn và cháy bỏng,tinh thần quả cảm ấy đã đẩy lùi biết bao kẻ ngoại xâm.

Theo gợi ý của Vương Cường, Chỉ huy hôm nay không chỉ đi khích lệ tinh thần cho mọi người, mà còn thêm thức ăn và thịt cho tất cả các đoàn đội trong doanh.

Luther, cố vấn quân sự, không khỏi thán phục nói.

"Ngài Brian, thật không ngờ rằng nhờ vào những gợi ý của ngài mà tinh thần của binh sĩ lại có thể nâng cao như vậy. Ngài có thể chia sẻ bí quyết làm việc của mình không?"

Vương Cường cười, ánh mắt sáng lên với sự chân thành.

"Bí quyết của tôi rất đơn giản”

“Luôn lắng nghe và tôn trọng ý kiến của mọi người, tạo ra một môi trường làm việc thoải mái và động viên tinh thần đồng đội. Quan trọng nhất là luôn nhớ rằng chúng ta làm việc vì mục tiêu chung và mỗi người đều có vai trò quan trọng trong việc đạt được mục tiêu đó."

Thorin gật đầu đồng ý, "Nghe vậy rất có lý. Chúng ta đều có thể học hỏi nhiều từ ngài."

Edwin tiếp lời, "Đúng vậy. Sự đoàn kết và tinh thần đồng đội là chìa khóa cho mọi thành công."

Cassandra mỉm cười, "Tôi rất mong chờ những cải tiến và kết quả tích cực mà doanh trại của chúng ta sẽ đạt được nhờ sự đóng góp của ngài cố vấn đây."

Luther thêm vào, "Đúng, chưa bao giờ mà tôi cảm thấy có niềm tin và hy vọng như bây giờ."

Bên dưới khu vực tổ chức buổi tiệc, không khí sôi động và vui vẻ bao trùm khắp nơi.

Các đội trưởng không ngớt lời khen ngợi và cảm phục dành cho các cố vấn, chỉ huy Aurelia, và đặc biệt là Vương Cường.

Ở phía bàn của đội trưởng Dozik, hắn được rất nhiều đồng nghiệp vây quanh.

Mọi người không ngừng hỏi về mối quan hệ giữa Dozik và vị cố vấn mới.



“Dozik, anh làm thế nào mà quen biết được ngài Vương Cường vậy?" một đội trưởng khác hỏi.

Dozik nghe vậy thì cười đáp lại, "Đó là một mối nhân duyên giữ ta và ngài cố vấn.”

Rồi đội trưởng bắt đầu hồi ức kể lại quá trình từ lúc gặp Vương Cường khi hắn chỉ là một tên lính không thể cử động đến khi phải tranh giành, cãi nhau với Trilvin để lôi kéo Vương Cường đến đây.

Các đội trưởng khác nghe thì tỏ ra hâm mộ lắm, thậm chí còn có tiếc nuối, tự vấn tại sao bản thân lại từ chối việc đi đến doanh ở hoang mạc để tuyển binh cơ chứ.

Ở phía bàn của Brutus và Dorig, không khí còn sôi động hơn nữa.

Dorig kể về Vương Cường như một huyền thoại.

"Các ngươi có biết không? Đại ca của ta, tức ngài cố vấn đã từng là kẻ sống sót duy nhất sau trận chiến đẫm máu tại hoang mạc Glauru. Và giờ, anh ấy không chỉ thành công mà còn đã trở thành cố vấn, một minh chứng cho sự kiên cường và tài năng xuất chúng."

Lian ngồi kế bên không tiếc lời khen ngợi.

"Không chỉ tài giỏi, ngài ấy còn rất khiêm tốn và chăm chỉ. Hôm nay ngài ấy đã làm việc không ngừng nghỉ, đi khắp nơi, lắng nghe tất cả ý kiến của mọi người."

Hắn nói tiếp. “Có một câu nói của ngài cố vấn mà tôi không tài nào quên được.”

Đến đây hắn dừng lại như hồi ức về khung cảnh ấy. Thấy tên này không chịu kể tiếp khiến Dorig khó chịu lắm.

‘Rốt cuộc đại ca nói gì với hắn’

“Đừng hồi tưởng nữa, rốt cuộc đại ca đã nói gì.”

Lian mỉm cười, kiêu ngạo nói. “ Ngài cố vấn nói như vầy”

“Dù bản thân ta có tài giỏi đến đâu, nhưng nếu không có sự chăm chỉ, tất cả chỉ là mơ ước. Và người có tài thực sự không phải là người khoe khoang về tài năng của mình, mà là người biết sử dụng tài năng đó để giúp đỡ và tôn trọng người khác.”

Đám đông bu quanh bắt đầu trở nên trầm trồ thán phục.

“Qủa là đúng như dự đoán, ngài cố vấn thật sự rất khác xa so với tên kiêu ngạo kia.”

Một người lính trẻ nghe vậy, mắt sáng lên.

"Nghe kể mà tôi thấy thật ngưỡng mộ ngài cố vấn. Hy vọng một ngày nào đó tôi cũng có thể trở thành một người như vậy."

Một tên khác cũng thêm vào, "Chúng ta thật may mắn khi có ngài Brian là cố vấn. Nhờ sự chỉ dẫn và gương mẫu của ngài ấy, chúng ta đều học hỏi được rất nhiều."

Nghe mọi người khen ngợi Đại ca/ ngài cố vấn nhiều như vậy Dorig và Lian hãnh diện và hào hứng lắm.

Bỗng ánh mắt tự hào của cả hai vô tình chạm nhau, một tia chớp lóe lên giữa ánh mắt của hai tên này.

Dorig mở lời trước.

“Dù sao thì ta cũng là người theo đại ca lâu nhất, cùng trải qua bao khó khăn gian khổ để đến được đây.”

Nghe vậy thì Lian cũng chỉ vẫn bình tĩnh đáp lại.

“Người đến sớm chưa chắc đã thành công, người đến đúng lúc mới thực sự quan trọng.”

Không chịu thua kém, Dorig nhanh chóng đáp trả.

“Ngựa mới vào chuồng mà đã tưởng mình là kẻ lãnh đạo, đừng quên rằng chính bậc tiền bối đã làm nên tất cả.”

Lian thì khịt mũi khinh thường.

“Đối với một hộ vệ như ta thì chỉ có ngài cố vấn và chỉ huy là tiền bối, người quan trọng, còn lại thì chỉ là cọng rơm.”



Cả hai cải cả qua lại một hồi rồi cũng động tay động chân, dù Brutus có ngăn lại thì cũng không được.

Âm thanh náo động dần thu hút sự chú ý của Chỉ huy và Vương Cường.

Cả hai rời bàn rồi tiến lại chỗ phát ra âm thanh.

“Có chuyện gì vậy?” Vương Cường hướng Brutus hỏi.

Brutus cũng ra vẻ bất đắc dĩ nói. “Dorig và Lian, cả hai tranh cãi điều gì đó rồi bỗng dưng bọn họ quay sang đánh nhau.”

Nghe vậy Vương Cường cũng hết nói nổi rồi. Hắn kêu cả hai dừng tay rồi bắt đầu trách phạt, bắt đầu từ Dorig.

“Dorig, dù có chuyện gì xảy ra thì quân tử động ngôn chứ không động tay động chân, nhất là đối với phụ nữ.”

“Nhưng đại ca, hắn n… khoan, anh bảo gì cơ?” Dorig cảm giác hình như mình nghe thấy cái gì đó sai sai.

“Ta bảo là quân tử động ngôn không động thủ, nhất là đối với phụ nữ.”

“Phụ nữ? Ai cơ?” Dorig mắt tròn xoe, ngơ ngác hỏi.

Thấy vậy Aurelia cũng phì cười, chỉ vào phía Lian nói, người hiện giờ đang quỳ gối chịu phạt.

“Lian là con gái, cô ấy là hộ vệ thân cận của ta.”

“Cái gì??? Lian là con gái?” Dorig giật mình hoảng hốt thốt lên.

Vương Cường hết nói nổi với tên này rồi, hắn bất lực rồi quay sang phía Lian và Aurelia xin lỗi.

“Xin lỗi hai người, khi quay về tôi sẽ trừng phạt Dorig sau.”

Aurelia chỉ mỉm cười thú vị nói.

“Không sao, Lian cũng có lỗi, nên cả hai hòa nhau.”

“Nhưng trừng phạt vẫn là phải có.” Vương Cường quả quyết thêm vào.

“Được thôi, dù gì bọn hắn giờ đây đều dưới quyền của ngươi.”

Trong khi đó Droig vẫn còn sốc lắm, hắn quay sang nhìn tên à không cô nàng Lian với vẻ không thể tin được.

Mặc dù chỉ thấy một hai lần nhưng không có chuyện bản thân lại nhầm lẫn như vậy được.

Có lẽ do mái tóc đen ngắn cắt kiểu tomboy có phần mạnh mẽ. Kết hợp với Khuôn mặt thanh tú và làn da ngăm mạnh mẽ, cùng đôi mắt đen sâu thẳm.

Dáng vẻ cao ráo, mạnh mẽ của cô đã tạo nên một sự nhầm lẫn này.

Dorig quay sang hỏi Brutus. “Ngươi có biết được cô ta là phụ nữ không?”

“Hả? Ngươi nói gì vậy, không phải từ đầu ta đã nói với ngươi rồi sao?”

“? Ngươi có nói?”

“Có, ta có nói?” Brutus ngạc nhiên hỏi. “Bộ ngươi không nhận ra đó là phụ nữ à?”

“...”



Hehe đính chính lại Lian là con gái nha các vị, hơ hơ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯