Hôm sau, gần cổng khu trao đổi xuất hiện một tấm biển thông báo lạ.
"Thu gom nguyên vật liệu giá hời." Dòng chữ rất to và bắt mắt khiến nhiều con quỷ bị thu hút, nhưng bọn họ hoàn toàn không hiểu trên đó viết gì.
Rất ít quỷ trong trại lính đã trải qua học tập chữ viết. Ở cái thời mà còn sống được đến bình minh ngày mai không đã là một vấn đề thì ai lại lấy thời gian ra để học.
Tất nhiên, trừ một số con quỷ học tập ma thuật, ma dược, giả kim vì cơ sở để học tập những thứ đó thì ngoài việc có thiên phú thì còn phải sở hữu trí tuệ cùng vốn hiểu biết.
Để tránh việc không ai hiểu trên bảng viết gì, Vương Vương đã cho Dorig đứng cạnh đó làm nhiệm vụ tuyên truyền và thu gom.
Dorig thấy cũng khá đông rồi nên bắt đầu dõng dạc mời chào. Chất giọng của hắn rất tốt, việc uyển chuyển biến hoá từ nhẹ nhàng sang mạnh mẽ trong giọng nói, rất phù hợp với các loại như phóng sự hoặc quảng cáo.
“Các bạn muốn có thêm thu nhập nhưng sợ không có thời gian vì phải làm nhiệm vụ hoặc sợ gặp rủi ro?” Dorig mở đầu.
“Đừng lo, đã có chúng tôi ở đây.” Giọng nói của hắn tràn đầy sự tự tin.
“Chúng tôi có thể giúp các bạn. Chỉ với 20 con bọ khô cằn, bạn sẽ thu được 1 đồng.”
“Tất nhiên không chỉ là với bọ khô cằn mà còn với các loại dược liệu khác.”
“Các bạn cũng đừng lo về sự khan hiếm của những thứ này. Ở khắp khu vực này và các khu xung quanh đều có rất nhiều.”
“Chỉ cần bạn dành ra một ít thời gian để thu gom là bạn đã có thêm một nguồn thu nhập khác.”
Dorig nói rất nhiều, nhưng từng câu từng chữ như đánh vào chỗ yếu, chỗ hiểm trong đầu người nghe. Không cần họ đặt câu hỏi thì Dorig đã trả lời, điều này khiến cho rất nhiều con quỷ tụ tập xung quanh cảm thấy lời tên này nói rất có lý, đáng tin, có thể làm thử.
“Xin hỏi, việc này có giới hạn số lượng thu mua không?” một con quỷ hỏi.
Nghe câu hỏi này, Dorig không khỏi mỉm cười thầm nghĩ, ‘Quả nhiên đại ca đã đoán được hết tất cả, đại ca giỏi thật.’ Hắn giả bộ đắn đo rồi quyết định.
“Tất nhiên là không, tôi sẽ không giới hạn thu mua nhưng chỉ trong ba ngày sắp tới thôi nên hãy tranh thủ, tới trước được trước.”
Thấy vậy, rất nhiều con quỷ đã khẩn trương không đợi được nữa. Bọn hắn nhanh chóng xách chiếc túi đi tìm nguyên liệu.
Ban đầu Dorig cùng Erzin dự tính sẽ tự đi thu thập nhưng Vương Cường thấy việc này không hiệu quả nên đã chuyển sang sử dụng tiền cùng số đông lực lượng để có được nguyên liệu.
Dorig có nhiệm vụ đứng tại đây để thu gom, còn Vương Cường đi cùng Erzin chuẩn bị sạp hàng buôn bán. Gelgaan thì đi mua dụng cụ nấu ăn.
“Cái gì? Ngươi bảo ta làm cái gì cơ?” Một tên quỷ có thân hình cường tráng, khuôn mặt hình chữ điền cùng kiểu râu balbo trắng, hét lên.
Hắn là Tragen, một tay thợ rèn v·ũ k·hí và cũng là một người quen của Gelgaan.
“Một bộ dụng cụ nấu ăn,” Gelgaan nói với giọng bình thường.
“Một bộ dụng cụ nấu ăn! Ngươi kêu ta, một thợ rèn chuyên rèn đúc v·ũ k·hí, đi chế tác một bộ dụng cụ nấu ăn cho ngươi?” Tragen thốt lên.
Gelgaan không bất ngờ, dường như đã đoán trước được phản ứng này.
“Không rèn cũng không sao. Ta đi đây. Có dịp ta sẽ qua thăm nhà ngươi.”
Nghe tới đây, Tragen toát hết mồ hôi đít. Hắn sợ nhất là bị vợ phát hiện chuyện đi hú hí.
“Đứng lại! Ai bảo ngươi là ta không làm, ra cái giá đi,” Tragen nói nhanh.
Vợ của Tragen đúng thật là một con quỷ đến từ địa ngục, đến nỗi lão Gelgaan cũng phải rén khi thấy cảnh b·ạo l·ực gia đình đó. Đừng nhìn mấy vết sẹo trên cơ thể tên này mà nghĩ nó đến từ chiến trường. Không đâu, đa phần trong đó là đến từ vợ hắn đấy.
“5 đồng cho một bộ dụng cụ,” Gelgaan nói.
“Sao ngươi không đi ăn c·ướp luôn đi! 5 đồng còn chả đủ để mua một cây kiếm. Ít nhất là 1 đồng bạc.”
“Được, thành giao,” Gelgaan đáp ngay.
“Khôn... hả cái gì?”
“Ta nói thành giao.”
“À, được rồi.” Tragen cảm thấy bản thân như bị lừa vậy.
“Đây là hình dạng yêu cầu cho mấy cái dụng cụ nấu ăn. Ngày mai ta đến lấy.”
Nhìn vào bản vẽ cùng yêu cầu ngày mai lấy, Tragen không khỏi thốt lên, “Ngày mai? Ngươi điên rồi! Hình dáng này, còn cái này nữa không dễ chế tạo đâu. Ít nhất là 3 ngày, không thì tăng thêm tiền.”
“Không, nhất định phải là ngày mai. Chúng ta cần rất gấp,” Gelgaan khẳng định.
Tragen biết không còn đường lui, “Được, nhưng ngươi nhất định phải thề với tâm ma thuật của ngươi là không được kể chuyện đó cho vợ ta.”
“Được, không vấn đề.” Gelgaan đặt tay lên ngực và bắt đầu thề, “Ta Gelgaan xin thề với tâm ma thuật sẽ không bao giờ kể chuyện Tragen đi hú hí, nếu thất hứa trái tim sẽ bạo nổ mà c·hết.”
“Xong, hy vọng ngày mai ngươi đem tới đúng giờ,” Gelgaan nói.
“Yên tâm,” Tralgen đáp.
…
Cùng lúc đó, Vương Cường đến gặp Tolgon.
“Tolgon, tụi tôi có thể dựng sạp thức ăn gần khu vực phát thức ăn được không?”
Tolgon cười nhạt, “Cuối cùng ngươi cũng bỏ chữ ‘ngài’. Mà sạp thức ăn? Ngươi tính phân phát thứ gì à?”
“Không, tôi tính bán một số đồ ăn.”
Nghe đến việc bán thức ăn, Tolgon khó khăn nói, “Ây, hơi khó à nha. Ngươi không biết là việc buôn bán thức ăn trong doanh trại là bị cấm hả?”
Dường như đã đoán trước được câu nói, Vương Cường đáp ngay, “Tôi biết chuyện đó, nhưng đồ ăn mà tôi bán chỉ là đồ ăn kèm thôi, không được coi là thức ăn chính.”
“Với cả, nhìn các binh sĩ ngày ngày chỉ ăn cháo trắng, lâu lâu có một ít thịt làm tôi thấy rất khó chịu.”
Tolgon suy nghĩ một chút, “Hmm, việc này quan trọng ta không quyết định được. Một là chờ tổ trưởng về, hai là hỏi xin phép đội trưởng hoặc phó đội trưởng.”
“Cảm ơn Tolgon,” Vương Cường nói.
“Không có gì. À mà ta nghĩ có thể xin phép phó đội trưởng, ông ta tuy có vẻ ngoài hơi đáng sợ nhưng là một người rất quan tâm đến binh lính của mình.”
Đứng đợi ở ngoài, thấy Vương Cường vui vẻ đi ra, Erzin không khỏi vui mừng chạy lại, tò mò hỏi, “Sao sao, được chứ?”
“Không được, vì lệnh cấm buôn bán thức ăn nên Tolgon không thể đồng ý.”
“Ngươi lừa ta, nhìn mặt ngươi trông vui thế mà.”
“Không ta không lừa ngươi. Dù thành công hay thất bại cũng không được từ bỏ. Mỉm cười và tự tin, kiên quyết cùng kiên trì rồi thành công cũng sẽ đến.”
Erzin cạn lời với Vương Cường, “Ngươi chỉ nói là hay, giờ không thể dựng sạp ở đó thì coi như công cốc hết.”
Nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô nàng, Vương Cường phì cười, “Tuy không xin được từ Tolgon, nhưng chúng ta vẫn còn có một cơ hội khác.”
“Chỉ là bây giờ chúng ta cần về để chuẩn bị vài thứ.”
Nhìn thấy sự tự tin ở Vương Cường, Erzin cũng cảm thấy có niềm tin hơn, “Được, ta tin ở ngươi.”
“Ta không đáng tin đến vậy đâu, có khi ta chỉ đang lên kế hoạch bán ngươi đi.”
“Ặc, ngươi đang đùa ta đúng không?”
“Đúng, ta đang đùa ngươi đấy.”
“Ngươi, cái tên này!”
…
Sau khi trở về Vương Cường có ghé qua một chút chỗ của Dorig lấy ít nguyên liệu cũng như xem tinh hình rồi quay lại mượn bếp của Tolgon.
Tất nhiên phí trả là năm chiếc bánh, tuy ít hơn lần trước nhưng Tolgon vẫn rất vui lòng cho Vương Cường mượn nữa nếu muốn.
Vì ngoài việc được ăn bánh thì thái độ cùng việc dọn dẹp ngay ngắn căn bếp sau khi dùng xon khiến cho Vương Cường rất vừa ý hắn.
Đến trưa, các binh sĩ bắt đầu nghỉ ngơi, chỉ trừ một số phải làm nhiệm vụ canh tuần. Buổi trưa ở đây khá nóng, nên không ai điên mà ra ngoài trời vào giờ này cả.
Vương Cường xách giỏ bánh tiến đến phòng của phó đội trưởng.
Thấy người lạ, hai tên lính canh ngăn lại hỏi.
“Ngươi là ai? Đến đây làm gì? Phó đội trưởng đang dùng đồ ăn, phiền ngươi khi khác đến.”
“Tôi là Brian, thuộc binh đoàn quỷ thứ 135. Phiền hai vị giúp bẩm báo với ngài Trilvin rằng tôi có biện pháp giúp cải thiện tinh thần của các binh sĩ.”
“Ta đã nói là...” Một thanh âm trầm thấp vang lên, cắt ngang lời tên lính.
“Để hắn vào đây đi.”
“Tuân lệnh.”
uy có hiệu lệnh cho Vương Cường vào, lính cảnh vệ vẫn làm đúng nhiệm vụ.
“Chờ chút, để ta kiểm tra cơ thể ngươi cùng thứ trong giỏ.”
“Thứ này là gì?” Nhìn những cái bánh, tên lính kiểm tra hỏi.
“Đây là một ít bánh tôi muốn đem đến cho ngài Trilvin.”
“Đưa ta một cái, rồi ngươi cũng ăn thử luôn đi.”
Nghe vậy, Vương Cường cũng không mấy ngạc nhiên. Hắn nắm lấy đại một cái, bỏ vào miệng.
Thấy Vương Cường không có chuyện gì, vị binh lính kia cũng mạnh dạn lấy đại một chiếc ăn thử. Vừa cắn miếng đầu tiên, cơ thể hắn khựng lại rồi run rẩy. Đồng bạn của hắn vội tiến lại kiểm tra.
“Này! Ngươi có sao không?”
“Không, ta không sao. Cái bánh này không có vấn đề gì.”
“Được rồi, ngươi có thể vào. Trước đó chỉnh lại y phục của ngươi.”
Vương Cường chỉnh lại quần áo rồi tiến vào phòng.
Lúc này, tên lính không thử bánh mới hỏi bạn mình chuyện gì đã xảy ra mà khiến hắn có biểu hiện như vậy.
“Không nói nhiều, ngươi thử đi.” Tên lính đưa nửa chiếc bánh còn lại cho đồng bạn.
Hơi hoài nghi nhưng vì tò mò, hắn mặc kệ và cắn thử. Sau vài động tác nhai nuốt, hắn cũng có biểu hiện ngạc nhiên.
…
Trong phòng
Vương Cường nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn ăn trước mắt, không khỏi ngạc nhiên khi thấy trên bàn chỉ có một tô cháo trắng và vài lát thịt khô.
“Nói đi, biện pháp giúp cải thiện tinh thần của các binh sĩ là gì?” Trilvin hỏi.
“Thưa ngài, đây là bánh Dungeness, phương pháp giúp cải thiện tinh thần binh sĩ của tôi. Mời ngài dùng thử.” Vương Cường nói và trình bày món ăn ra bàn.
Nhìn những chiếc bánh vàng rụm phó đội trưởng không khỏi làm hiếu kì.
Trilvin bốc thử một chiếc lên, ngửi ngửi. Mùi hương của ucca grass kích thích tuyến nước bọt và cơn thèm ăn mà hắn đã kiềm nén bấy lâu nay.
Khi bỏ cả chiếc bánh vào miệng, tiếng rộp rộp giòn vang trong khoang miệng khiến hắn thích thú. Vị tươi mới của trái cây hòa quyện với hương ngọt từ thịt bọ khô cằn tạo nên một trải nghiệm ẩm thực hoàn hảo.
Thấy chén nước sốt, hắn tò mò đưa tay phết lấy rồi nếm thử. “A, thật khó chịu. Khoan, không lẽ thứ này dùng để ăn cùng bánh?” Trilvin tự hỏi, rồi nhanh chóng dùng một chiếc bánh khác chấm ngập nước sốt.
“Đâ..đây là món gì, tại sao trước giờ ta chưa từng nghe về nó?”
“Thưa ngài, đây là món Dungeness carb là một món ăn dân dã.”
“Món ăn này được làm từ nhiều loại thực vật có dược tính ví dụ như cỏ ucca khiến tinh thần người thư giản hay golden sumac giúp người ăn duy trì sự tỉnh táo”
“Nhờ vậy khi ăn nó tinh thần cũng như sức khỏe của các binh sĩ sẽ trở nên tốt hơn.”
Nghe vậy phó đội trưởng có chút trầm ngâm suy nghĩ. Một lát sau hắn thở dài nói.
“Không phải là ta không muốn cho các binh sĩ của ta có một bữa ăn ngon nhưng ngân sách là có hạn nên ta không thể giúp được gì.”
Vương Cường cũng không tỏ ra lo lắng sau khi nghe phó đội trưởng nói vậy. Hắn bình tĩnh đáp.
"Thưa ngài, các binh sĩ hàng năm được phát một số tiền. Nhưng ở nơi này, không một thương nhân nào qua lại, khiến cho số tiền đó không được lưu thông vào thị trường – rất lãng phí. Chính vì thế, tôi xin ngài cho phép tôi được bán món này tại khu vực nhà ăn và đổi lại, tôi sẽ trả một khoản tiền như tiền thuê chỗ.”
Trilvin nghe thấy cũng hợp lý, hắn gật đầu đồng ý.
“Được rồi, ngươi chờ ta một lát, ta viết cho ngươi một tờ lệnh.”