Ở lục địa này, có rất nhiều sinh vật huyền bí mang sức mạnh vượt trội hơn tất cả các giống loài khác.
Đặc điểm chung của họ là sở hữu những cảm quan đặc biệt đối với ma nguyên tố.
Ví dụ, elf có thể lắng nghe âm thanh của tinh linh, mà tinh linh là kết tinh đậm đặc của ma nguyên tố trong môi trường.
Còn người lùn là những chuyên gia trong việc chế tác ma cụ nhờ vào xúc giác của bản thân.
Cá biệt, loài rồng là loài sinh vật được coi như những vị á thần. Chúng không chỉ có một cảm quan mà tận sáu giác quan đều có khả năng cảm nhận ma nguyên tố đa chiều.
Lời khuyên thật lòng là đừng gây thù với loài rồng nếu bạn không muốn giống loài của mình đối mặt với bờ vực tuyệt chủng.
Gelgaan từ từ giải thích:
"Tuy đặc biệt là vậy nhưng không phải elf nào hoặc người lùn nào đều sở hữu khả năng cảm quan, giờ thì ngươi hiểu tại sao ta lại bất ngờ chưa."
Vương Cường ngồi nghe lão giải thích, có chút suy nghĩ, một lúc sau hắn ngại ngùng nói:
"Nhưng theo như tôi thấy thì cái khả năng cảm quan mùi của tôi cũng không có gì đặc biệt cho lắm."
"Ngươi nói vậy cũng đúng nhưng mà cũng sai," Gelgaan không bất ngờ vì bản thân cũng từng tự cho như vậy, lão tiếp tục giảng giải:
"Ta hỏi ngươi, thứ gì quan trọng nhất với một ma thuật sư?"
"Thứ giúp ma lực mạnh lên có rất nhiều, ví dụ như vòng ma pháp khuếch đại ma lực hoặc một dụng cụ phép thuật, cũng có thể là ma dược."
"Đúng, nền tảng tri thức không tệ. Tất cả những thứ đó đều có khả năng giúp ma lực tăng lên nhưng để tạo ra một vòng ma pháp, người học phải mất ít nhất 7 năm để học. Còn để tạo ra ma cụ hay ma dược, ngắn thì 3-4 năm, dài thì cả đời họ cũng không làm được."
Gelgaan tiếp tục nói:
"Tất nhiên là Không áp dụng cho các cá nhân sở hữu các loại cảm quan, ví dụ như Alaric Thorne, một người bạn của ta. Hắn cũng sở hữu khả năng giống ngươi và hắn đã là ma thuật sư cùng ma dược sư đạt tới cấp 7 khi chỉ mới 122 tuổi."
Nghe đến đây Vương Cường như ngộ ra điều gì đó.
"Vậy ý lão là việc cảm nhận được mùi ma nguyên tố giúp tôi có khả năng rút ngắn được thời gian học tập những thứ đó?"
"Không tệ, ngươi rất thông minh," Gelgaan cười khen. "Chính xác là vậy, nên năng lực đó của ngươi không hẳn là không có tác dụng nếu ngươi biết cách tận dụng nó."
Lúc này từ đằng xa Erzin vui vẻ chạy tới chào hỏi:
"Chào buổi sáng." Nhìn khuôn mặt có phần vui vẻ của Gelgaan, cô ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà hai người nhìn vui vậy?"
"Không có gì." lão ngắn gọn đáp.
"Hả, có thật vậy không hay là hai người đang giấu thứ gì đó ngon?"
"Thật sự là không có gì, ta cùng lão Gelgaan chỉ tâm sự chia sẻ một ít kiến thức xã hội mà thôi," Vương Cường vui vẻ nói. "Có dụng cụ nấu ăn rồi, chúng ta cùng đi chuẩn bị nguyên liệu đi."
"Ồ, được. Nhưng có thật là cả hai không giấu gì đó chứ?" Erzin vẫn hoài nghi.
"Thật sự là vậy." Vương Cường cũng chịu với cô nàng này.
…
Hôm nay Dorig có nhiệm vụ trực gác nên buổi sáng hắn không tham gia.
Vương Cường lấy danh sách đã soạn ra kiểm tra lại các nguyên liệu rồi cùng hai người chuyển đồ từ phòng Erzin sang cái sạp hàng mà hắn thuê.
Rất nhanh từng nhóm từng nhóm nguyên liệu được bày ra trước mặt, nhìn số lượng lớn trái cây cùng bọ khô cằn Erzin không khỏi than thở.
“Brian, nhiều như vầy mà chỉ với ba chúng ta thì làm sao mà làm kịp được chứ.”
Hắn đã đoán trước được kiểu gì thì Erzin cũng sẽ nói như vật
“Yên tâm, ta đã có chuẩn bị.” Vương Cường trấn an cô nàng rồi đem mớ dụng cụ Gelgaan đặt làm ra.
Nhìn đống đồ Erzin tò mò hỏi“Mấy thứ này là gì vậy? Nhìn như dụng cụ t·ra t·ấn?”
Vương Cường hơi buồn cười nhưng vẫn kiềm nén, hắn từ từ giải thích từng dụng cụ, từng cách sử dụng cùng công dụng của bọn nó cho cô cùng lão Gelgaan.
“Dụng cụ có lưỡi dao nằm chính giữa gọi là dao bào, nó sẽ hỗ trợ chúng ta bào vỏ của một số loại trái cây, còn đây là các bộ phận của máy xay”
“Còn đây là…”
Nghe xong công dụng của mấy món này Erzin cảm phục thốt lên.
“Thật tuyệt vời a, có những thứ này tốc độ làm việc sẽ được đẩy lên rất nhanh.”
“Những thứ này là do ngươi nghĩ ra ?” Lão Gelgaan hướng về phía Vương Cường dò hỏi.
“Không, ta chỉ mô phỏng lại một thứ đã có thôi.”Hắn khiêm tốn đáp.
“Ừ” Lão chỉ nói một từ thôi nhưng lão dường như đang còn suy nghĩ thêm gì đấy.
“Được rồi mọi người tranh thủ bắt tay vào việc thôi.”
Vương Cường đứng ở trung tâm khu vực sơ chế, ánh mắt sắc sảo quan sát mọi hoạt động xung quanh. Với bộ quần áo gọn gàng và đôi tay linh hoạt, hắn bắt đầu chỉ huy mọi người bằng những lời nói mạnh mẽ nhưng đầy khích lệ.
“Được rồi, mọi người, chúng ta cần chuẩn bị nhanh chóng và chính xác. Gelgaan, Lão chịu trách nhiệm rửa rau và cắt nhỏ có được không?”
“Được, không vấn đề” Gelgaan đáp
“Tôi sẽ xử lý bọn bọ khô cằn còn Erzin lo phần gọt trái cây được chứ.”
“Vâng thưa ngài” Erzin hí hửng đáp.
Vương Cường luôn giữ một không khí làm việc vui vẻ nhưng không kém phần nghiêm túc. Hắn tạo động lực cho mọi người bằng những lời khen và sự quan tâm. “Làm tốt lắm Erzin, nhưng coi chừng ngón tay khi xài dao gọt. Gelgaan! lão làm ta bất ngờ đấy, làm sao mà rau được xử lý nhanh vậy.”
“Ta dùng phép thanh tẩy chỉ tốn rất ít ma lực” lão điềm tĩnh đáp.
Nghe đến việc lão dùng ma thuật Vương Cường ánh mắt nổi lên vẻ hâm mộ. “Ma thuật thật là tiện lợi a.” .
Dù công việc vẫn đang tiến triển thuận lợi nhưng hắn không quên kiểm tra lại từng bước để đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch. Sự tỉ mỉ và chú ý đến từng chi tiết của hắn giúp mọi người cảm thấy tự tin và yên tâm hơn.
Đến giữa trưa, cuối cùng, với tất cả nguyên liệu được sơ chế hoàn hảo, Vương Cường nhìn mọi người với một nụ cười hài lòng.
“Tốt lắm, mọi người. Chúng ta đã sẵn sàng cho bước tiếp theo. Hãy tiếp tục như vậy, và món ăn của chúng ta sẽ hoàn hảo.”
“Chào đại ca, chào mọi người.”
Erzin đang ngồi nghỉ thì nghe được giọng của Dorig cô hưng phấn đứng dậy rồi tiến lại cất giọng trêu chọc.
“A! Ngươi cuối cùng cũng đã đến, sao không về phòng nghỉ luôn đi ở đây chúng ta đã làm xong cả rồi.”
Nghe đến việc mọi người đã làm xong hết Dorig hoài nghi hắn không tin chỉ với 3 người mà có thể trong một buổi sáng hoàn thành hết cả đống nguyên liệu đó.
“Ngươi đừng có đùa ta.”
“Không tin thì ngươi cứ vào mà xem.” Erzin ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
Tiến vào bên trong, nhìn từng phần từng phần nguyên liệu gọn gàng Dorig không khỏi há hốc mồm, hắn dường như không thể tin vào mắt của mình.
Đúng lúc Tragen cũng tới, hắn to giọng gọi Gelgaan.
“Gelgaan ta đem đồ tới rồi, ra đây mà nhận đồ.”
Lão cùng Vương Cương bước ra nhận đồ.
Gelgaan đứng ra giới thiệu: “Đây là Tragen một người bạn cũ của ta, đây là Brian một tiểu bằng hữu ta mới làm quen cách đây không lâu”
“Chào ngươi Brian.”
“Hân hạnh được gặp ngài.”Vương Cường lễ phép đáp.
Đặt bao đồ xuống, Tragen nhìn xung quanh rồi thắc mắc hỏi:
“Các ngươi đây là làm gì vậy, mấy thứ đồ ngươi đặt ta làm trông cũng rất kỳ quặc”
“Không có việc gì ngươi về trước đi” Gelgaan phũ phàng trả lời.
Nghe vậy sự bực bội được dồn nén trong Tragen từ ngày hôm trước tới hôm nay bắt đầu bùng nổ.
“Ngươi cái tên già khọm độc thân này nói thêm chút thì c·hết ngươi à.”
Có người chửi mình già khọm độc thân lão Gelgaan cũng không giữ được bình tĩnh vốn có thường ngày, lão phản chiêu ngay lập tức.
“Ta độc thân còn đỡ hơn thành tên sợ vợ như ngươi.”
“Ai sợ vợ, có ngươi sợ nên mới không có vợ.”
“Ta nói ngươi đấy tên sợ vợ.”
“Ngươi mới sợ đấy tên độc thân.”
Vương Cường thấy cả hai như muốn động vũ lực nên vội vàng vào khuyên ngăn.
“Hai người bình tình, bình tĩnh đã nào, quân tử động ngôn không động kiếm.”
“Trưa nắng chúng ta vào rồi từ từ nói chuyện sau.”
“Dorig nhanh lấy nước ra mời khách”
Nhìn Vương Cường thao tác Tragen vừa ngạc nhiên vừa hướng Gelgaan kinh thường nói.
“Ngươi thấy chưa, đây mới cách đãi khách, hắn còn hiểu chuyện hơn ngươi.”
“...”
Vào bên trong nhìn thấy các nguyên liệu cùng một số dụng cụ Tragen không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.
“Thì ra ngươi dùng mấy dụng cụ này để chế biến thảo dược.”
“Không phải, là dùng để chế biến món ăn mới đúng, mời ngài đi bên này, tôi sẽ nói cho ngài biết công dụng của mấy món đồ này.”
Vương Cường bắt đầu hóa thân thành một nhân viên sale, hắn chậm rãi giải thích cùng chỉ ra sự tiện ích của từng dụng cụ, điều này khiến cho Dorig đi phía sau lắng nghe cũng không khỏi trầm trồ thán phục.
‘Nếu mình mà sở hữu khả năng này của đại ca thì không bao lâu mình sẽ trở nên giàu sụ’ hắn mặc sức tưởng tượng ra quang cảnh bản thân nằm trong đống tiền mà không biết Vương Cường đang gọi cho hắn.
“Dorig?Ta đang gọi ngươi đấy Dorig.”
Bốp!. Vương Cường vả nhẹ vào khuôn mặt đờ đẫn của Dorig khiến hắn tỉnh lại từ cơn ảo tưởng.
“Dạ Dạ đại ca gọi em!”
“Ừ ngươi đi lấy nguyên liệu lại đây ta muốn thử cái máy trộn này”
“Ngươi cái tên đàn em này có ổn không vậy, ta nhìn hắn trông không được bình thường”
Nghe vậy Vương Cường chỉ biết cười khổ đáp:
“Hắn ngoại trừ hơi vô liêm sĩ với hơi không bình thường ra thì cũng là người tốt.”
Tragen bật cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp căn phòng.
"Thật thú vị."
Dorig trở lại với nguyên liệu trong tay. “Đại ca, em đã mang đủ nguyên liệu rồi!”
“Rất tốt, bắt đầu thôi.” Vương Cường lắp ráp máy trộn, rồi hướng dẫn Dorig cách sử dụng từng chi tiết một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Tragen đứng bên cạnh, không ngừng gật gù. “Quả thật, ngươi rất tài giỏi. Làm cách nào mà ngươi có thể nghĩ ra được mấy thứ này.”
“Tôi chỉ là mô phỏng theo một cái mà tôi đã thấy trước đó thôi, không đáng giá ngài khen ngợi như vậy đâu.” Vương Cường ngại ngùng khiêm tốn đáp.
Dorig chăm chú lắng nghe, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. “Đại ca, em sẽ cố gắng học hỏi từ anh.”
“Được rồi, tiếp tục quay trộn nguyên liệu đi, lát nữa chúng ta sẽ cho vào khuôn và nướng bánh.” nhắn nhủ xong Dorig, Vương Cường quay qua hỏi Tragen “Không biết lát nữa ngài có rảnh không.”
Tragen mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. “Ta rất rảnh.”
“Vậy thì tốt quá.” Vương Cường gật đầu, “sau khi hoàn thành công đoạn này, tôi muốn mời ngài thưởng thức một chút thành quả. Có lẽ ngài sẽ thích thú với những gì chúng tôi chuẩn bị.”
Dorig tiếp tục quay trộn nguyên liệu, dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Vương Cường. Hắn không khỏi cảm thấy phấn khích, những bước tay điêu luyện và tự tin của Vương Cường khiến hắn cảm thấy mình đang học hỏi từ một bậc thầy.
“Đại ca, em nghĩ hỗn hợp đã đều rồi,” Dorig nói, giọng hắn không giấu nổi sự hào hứng.
“Rất tốt, Dorig,” Vương Cường đáp lại nhưng mắt vẫn chăm chú vào công việc. “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đổ hỗn hợp vào khuôn. Nhớ làm đều tay và đừng để tràn ra ngoài.”
Tragen đứng quan sát, ánh mắt đầy sự thán phục. “Với sự kiên nhẫn và khéo léo này, ta tin rằng ngươi có thể làm bất cứ điều gì.”
“Cảm ơn ngài, Tragen,” Vương Cường mỉm cười, “nhưng tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi. Thế giới này rộng lớn và luôn đầy rẫy những thứ mới lạ.”
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Vương Cường và Dorig bắt đầu đặt các khuôn bánh vào lò nướng. Không khí trong phòng tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của bánh, tạo nên một cảm giác ấm cúng và dễ chịu.
“Bây giờ chỉ cần đợi bánh chín là chúng ta có thể thưởng thức,” Vương Cường nói, quay sang Tragen với nụ cười. “Tôi mong ngài sẽ thích những gì chúng tôi đã chuẩn bị.”
“Ta chắc chắn sẽ thích,” Tragen đáp, ánh mắt sáng lên với niềm mong đợi. Hắn nhìn con quỷ trẻ tuổi trước mặt cảm thán nói:
“Ngươi không chỉ là một chiến binh mà còn là một người chỉ đạo một người đầu bếp. Thật là một sự kết hợp đáng ngưỡng mộ.”