Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 20: Quyết Định Nửa Vời



Sáng hôm sau tỉnh giấc, các nàng lần lượt thay phiên nhau vệ sinh cá nhân, Minh Yên xong trước liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng, Minh Hồng Nhi ra sau, ngồi vào bàn cô tranh thủ nhắn tin cho Trần Bình, tắt nguồn, hai tay tựa lên bàn cô chống cằm nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng mà nhẹ giọng:

- Chị đã nhắn cho Trần Bình qua tiệm làm giấy tuyển thêm nhân viên rồi. Giờ chỉ còn phần em thôi đó Minh Yên. Cũng nên dọn về ở chung với chị chứ nhỉ?

Vẫn bắt ghế đứng ở gian bếp mà Minh Yên thành thục sang đồ ăn lên đĩa, xuống đất, nàng đẩy ghế về chổ cũ mới chậm rãi trầm giọng ủ rũ:

- Em cũng đâu còn cách nào khác.

Dứt lời, hai đĩa đồ ăn thơm lừng đã bày ra trước mắt, Minh Yên ngồi vào bàn, khẽ mỉm cười nàng giấu nhẹm đi dáng vẻ buồn rầu ban nãy mà đầy ấp sự tươi tắn cao giọng:

- Sắp tới lại phải phiền chị nữa rồi chị Minh Nhi à. Đổi lại, hằng ngày em sẽ nấu những bữa thật ngon cho chị ha?

Mím chặt môi Minh Hồng Nhi khẽ nhíu mày có hơi chướng mắt với hình ảnh Minh Yên giả tạo trước mặt, cổ họng có chút khó nuốt, xúc động cô nghẹn ngào muốn lên tiếng nhưng môi lại mấp mấy mãi chẳng thành lời, có thì cô cũng không chắc bản thân nên nói gì để tiêu biến cái bầu không khí ngượng ngùng này.

Sự thật thì nàng rất tệ trong khoảng nói dối, nhưng còn thảm hại hơn khi người làm chị như cô lại không thể giúp ích được gì cho nàng trong hoàn cảnh đấy cả, thật sự là một nỗi ô nhục.

- Chị Minh Nhi... Mình ăn sáng đi. Chuyện gì qua cứ để nó qua đi a. Hướng về tương lai mình không thể cứ mãi nhìn về quá khứ được, phải không? Ăn nhanh không nên để anh Trần Bình đợi được.

Minh Hồng Nhi khó xử cũng khiến Minh Yên trở nên lúng túng hơn, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt đến bức rứt hiện tại nên mới nhẹ giọng cố xoa dịu tình hình, cô nghe vậy cũng khẽ cười trừ, liền nghe theo nàng mà bắt đầu dùng bữa, tuyệt vọng thay, bữa ăn hôm nay sao thật khó nuốt quá a.

Dùng bữa xong Minh Yên liền chạy đi soạn đồ, còn về phần dọn dẹp đương nhiên sẽ thuộc về Minh Hồng Nhi, chuẩn chỉnh xong cả hai cùng ra xe, đóng cổng rồi thật nhanh đi đến cửa tiệm, để lại phía sau là căn nhà trống vắng không một hơi người.

Chỉ duy nhất trên bàn ăn là tờ giấy nhắn Minh Yên đã để lại cho Chu Lệ Tâm là còn níu giữ mọi nổ lực cuối cùng của nàng, cũng là thứ duy nhất cố tìm lại thứ hơi ấm tình người đã thất lạc suốt bao nhiêu năm trời.

...

Gần nửa tiếng sau các nàng mới tới tiệm bánh, Trần Bình cũng đã đến đây từ trước, anh ta vẻ mặt rất chăm chú đang lướt lướt gì đó trên điện thoại, nhìn thấy Minh Hồng Nhi tới liền trầm giọng càu nhàu:

- Hẹn tám giờ có mặt, giờ nhiêu rồi? Tám giờ bốn mươi rồi! Muốn để người ta đứng xụi giò luôn hay gì?

- Cho tớ xin lỗi mà, trên đường tụi tớ hết xăng phải dẫn bộ một đoàn cực kì cực kì xa mới bổ sung được đấy. Mệt chết hai chân tớ đây này. _ Minh Hồng Nhi tranh thủ lúc đợi Minh Yên xuống xe liền nhẹ giọng than thân trách phận.

- Phải như vậy không Minh Yên? Lời cậu ta đáng tin không?

Trần Bình cất điện thoại rồi hai tay khoanh trước ngực có hơi nghiêm nghị trầm giọng, Minh Yên nãy giờ đứng nghe hai người đối thoại cũng không thể tiếp thu được chút gì trong đầu, bởi rốt cuộc Minh Hồng Nhi có hẹn giờ mà sao không báo cho nàng trước để tranh thủ, rồi cái việc hết xăng là ở đâu ra vậy bà chị?

Minh Yên khẽ đưa ánh mắt cầu cứu đến Minh Hồng Nhi, cô vừa mới đỗ xe xong cũng bắt được cái nhìn đầy khẩn thiết ấy của nàng mà môi bất giác cong lên ý cười khó thấy, như có như không cô khẽ gật đầu ra hiệu, nàng thấy vậy cũng cạn lời với bà chị rất biết cách lấp liếm này, song vẫn ôn tồn nàng nhẹ giọng:

- Có em làm chứng anh cứ yên tâm. Lời chị em hoàn toàn uy tín a.

- Mặt trời phải ngôi lên ở đằng Tây cậu mới có một lần hiếm hoi nói thật đó Minh Nhi, toàn lừa bịp người khác không thành ra chẳng ai tin nổi mà. _ Trần Bình một tay gãi đầu, khẽ thở dài nhẹ giọng.

- Ý cậu là gì hả? Có ý kiến gì với bà chủ của cậu đây?

Nghiêng đầu Minh Hồng Nhi cười cười cao giọng giễu cợt, cô vươn tay mở khoá cửa rồi cả ba cùng vào, chuẩn bị cho ngày mai bày tiệm bán lại.

...

Hôm nay không bán nên không nhất thiết phải mang đồng phục, thoải mái chia ra ai cũng có phân công cụ thể, Trần Bình phụ việc thiết kế trang mạng tuyển dụng, Minh Hồng Nhi lo phần nội dung ứng tuyển, riêng phần Minh Yên ngoài dọn dẹp tiệm trách đóng bụi còn phải kiểm kê tiền mặt, thật sự quá bất công, không khác gì đang đôn việc cho nàng a.

Cửa tiệm tươm tất rồi Minh Yên liền lôi tập sách đến một góc ngồi học, xì xào ở dãy bàn bên cạnh là Trần Bình đang giải thích gì đó với Minh Hồng Nhi, không mấy quấy nhiễu nàng cũng lẳng lặng ngồi ôn bài.

Dưới hơi lạnh của điều hoà tâm trạng nàng đang rất an nhiên thanh thản, nhưng cái sự dễ chịu ấy tồn tại chưa được bao lâu liền bị tiếng cười khanh khách của Minh Hồng Nhi phá hỏng, xoay người cô cười không ngớt được mồm liền cao giọng nhanh nhảu:

- Minh Yên! Minh Yên em phải xem được cái này! Qua nhanh đi!

Minh Yên mất việc tốt còn bị thúc giục liền chỉ biết thở dài đầy ngao ngán với bà chị tính tình thất thường này, nhưng rồi nàng cũng xuống ghế, đến trước bàn của Trần Bình theo ý muốn của Minh Hồng Nhi.

Trần Bình thấy nàng đến cũng đưa tay vỗ nhẹ trán khẽ thở dài, tay còn lại chậm rãi hướng laptop cho nàng, Minh Hồng Nhi khi thấy nàng chịu qua liền hớn hở bắt đầu giải thích:

- Em thử xem thiết kế tờ rơi vậy được không? Công sức một tiếng rưỡi của hai chị đó.

Minh Yên khó hiểu nhận lấy con chuột trên bàn mà bắt đầu trượt xuống xem xét, nàng thầm tự hỏi, rằng giấy tuyển nhân viên thì cần gì trình bày cầu kì đâu, chỉ cần địa chỉ, mức lương, số người, yêu cầu nghề nghiệp, có hoặc không số năm kinh nghiệm, và... Nàng nhíu mày khi kéo xuống gần cuối tờ rơi, lập tức ngẩn đầu ngước nhìn Minh Hồng Nhi rõ vẻ hoang mang cao giọng:

- Sao lại có hình của em?

Vừa nói Minh Yên vừa vươn tay chỉ vào bức ảnh của bản thân trên màn hình laptop, không biết bản thân đã bị chụp lén khi nào nhưng trong ảnh nàng đang mang trên mình bộ đồng phục của tiệm, nàng đứng ở quầy thu ngân, đã vậy còn nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh nữa chứ, nàng không nhớ đã đồng ý cho ai chụp hình nàng đâu a.

- Gì chứ em nhìn này. Giờ để chị phóng to dòng này lên...

Khụy chân liền bất chợt ôm lấy Minh Yên từ phía sau mà Minh Hồng Nhi vừa cười cười vừa đưa tay di chuyển con chuột, nhấp vào dòng "lương tháng" rồi phóng to, từng động tác của cô nàng đều theo dõi, vừa cho ra kết quả nàng đã khẽ nhíu mày, có chút hậm hực trầm giọng:

- Vậy khác nào treo thưởng em?

- Đúng rồi. Với hình này ta có thể làm rất nhiều thứ với nó. Trẻ lạc, tìm người thân, truy nã và rất nhiều thứ khác a. _ Minh Hồng Nhi má cọ má nàng mà mỉm cười nhẹ giọng.

- Chị muốn bán đứng em sao? _ Khẽ nhíu mày Minh Yên cự quậy muốn tránh né Minh Hồng Nhi mà trầm giọng bàng hoàng.

- Đương nhiên là... _ Minh Hồng Nhi thái độ cợt nhã dường như rất muốn khẳng định lại bị Trần Bình bổng dưng xoay màn hình laptop, ngăn không cho mọi chuyện tiến quá xa mà thở dài ngán ngẫm ngắt lời:

- Chị em bị dở hơi á. Anh sẽ không cho ra mấy loại thiết kế như vậy đâu.

Minh Hồng Nhi bị lấy mất đất diễn liền sôi máu buông tha cho Minh Yên, hai tay thật mạnh đập lên bàn dằn mặt Trần Bình, môi cong lên một nụ cười nguy hiểm mà gầm gừ:

- Ở đây bà mới là chủ. Mọi quyết định đều phải theo ý bà.

Minh Yên thấy bà chị họ của mình chuẩn bị phát tiết liền xoay người muốn trở về bàn học, Trần Bình hoàn toàn không thèm để tâm đến Minh Hồng Nhi mà nhẹ giọng nói tới nàng:

- Minh Yên, em có chuyện cần phải biết.

Nói rồi Trần Bình liền khẽ nhíu mày, đánh mắt ra hiệu tới Minh Hồng Nhi mà hất cằm, cô hiểu ý cũng không muốn đùa cợt nữa, lập tức khụy xuống một chân cho ngang tầm nàng, hai tay vịnh vai nàng từ tốn nhẹ giọng:

- Em có muốn gặp mặt Tình Lam lần cuối không? Xong trưa nay là cậu ấy được chôn cất rồi.

Minh Yên bị một lời này làm cho kinh động, ánh mắt mở to đầy thất thần nhìn thẳng vào đôi mắt ngả nâu của Minh Hồng Nhi, nàng vừa nghe thấy tên Tình Lam thôi mà tim đã hẫng đi một nhịp, đầu óc trống rỗng hoàn toàn không thể thấu đáo, đôi môi nhỏ mọng khẽ mấp mấy thở từng hồi nhẹ tênh, lòng ngực như có như không phập phồng theo từng nhịp hô hấp, hệt như người mất hồn.

Minh Yên hai ngày nay ở cạnh Minh Hồng Nhi đều rất khổ sở cố tỏ ra thật tự nhiên, nàng tranh việc bếp núc, giặt phơi đồ, bù đầu học bài cũng là nổ lực để quên đi nỗi thống khổ và bứt rức mà sự mất mát mang lại, càng không hề nghĩ đến việc sẽ gặp lại Tình Lam, người tại nàng mới thành ra bộ dạng tức tưởi đầy đau đớn như hiện tại.

Thật sự Minh Yên không có đủ can đảm để đối diện với người nàng đã hãm hại, càng không có cái quyền thương nhớ hay tưởng niệm tới họ, với sự ra đi của Minh Hào Viễn nàng đã cố chấp nhận suốt bấy nhiêu năm trời vẫn còn cảm thấy day dứt trong lòng.

Đến lượt Tình Lam, trước đây đối nàng là người dưng lại rất tốt bụng và chiều chuồng nàng hết mực, người cao thượng như vậy thì không biết nàng sẽ phải cắn rứt lương tâm, quặn thắt ruột gan tới nhường nào.

- Minh Yên?

Minh Yên bừng tỉnh khỏi cơn trầm mặc liền trông thấy dáng vẻ lo lắng của Minh Hồng Nhi, biết bản thân đã lãng phí quá nhiều thời gian của hai người mà nàng nhỏ giọng ấp úng, dường như vẫn còn lưỡng lự:

- Em không muốn đi.

- Em chắc chứ? Lần cuối đó. _ Trần Bình nhẹ giọng khuyên nhủ, nhíu mày cúi đầu mà Minh Yên mím chặt môi do dự, rồi cuối cùng cũng lựa chọn gật nhẹ đầu từ chối.

- Thôi được rồi Trần Bình. Ta tôn trọng quyết định của em ấy mà mau đi thôi. _ Minh Hồng Nhi nhẹ giọng nhìn Trần Bình đầy rầu rĩ, rồi cũng chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bụi trên gối cô nhẹ giọng:

- Tiệm em coi giúp anh chị nha, qua nhà Tình Lam xong chị còn đi xíu việc tầm tối mới về.

- Việc dán tờ rơi tuyển nhân viên cũng nhờ em nha. Phô tô rồi dán băng keo hai mặt trước cửa tiệm là được.

Trần Bình dặn dò xong liền vươn tay dịu dàng xoa đầu Minh Yên, nàng gật đầu đồng ý rồi cũng nhìn theo bóng dáng hai người các cô dần khuất bóng sau cửa gỗ, lấy xe liền mất dạng giữa đường phố nhộn nhịp ban trưa.

Để lại phía sau là hình ảnh Minh Yên đứng bần thần giữa gian phòng vốn thiết kế để mang lại không khí ấm cúng, nay lại khiến người con gái đang trầm ngâm do dự kia phải bứt bối và day dứt mãi không ngừng, nhíu chặt mày thành một đường bân khuân nàng cắn môi đến hằn lại dấu vết, rõ ràng là vẫn rất lưỡng lự a.