Minh Yên ngày thường không đi học vẫn như được lập trình mà dậy trước cả giờ báo thức, đã vậy nàng còn tá túc lại nhà Tình Lam, lạ nước lạ cái làm nàng ngủ có chút không sâu, mới bốn giờ kém đã khẽ rung động rèm mi tỉnh giấc, lười biếng nàng bất giác định trở mình liền cảm thấy toàn thật khó nhúc nhích.
Để rồi nhận ra Tình Lam từ khi nào đã hai tay ôm chặt lấy eo nàng không rời, đã vậy cô còn áp mặt sát lên gáy nàng nữa chứ, nàng tỉnh rồi, từng hơi thở đều đều nhẹ tênh của cô nàng cảm nhận rất rõ, làm nàng có chút ngứa ngáy và bồn chồn.
Rơi vào tình thế khó xử này Minh Yên lúng túng không biết phải làm gì, cử động thì sợ sẽ quấy nhiễu giấc nồng của Tình Lam, nhưng nàng cũng đâu thể cứ nằm im vậy mãi được, nàng còn buồn vệ sinh nữa a.
Minh Yên nhắm nghiền mắt thở đều, nổ lực lần nữa chìm vào giấc ngủ toan quên đi cơn buồn vệ sinh đang chực chờ đình công này, nhưng thời gian cứ thích trêu ngươi mà chậm rãi trôi đi, toàn thân nàng dần nóng bức cả lên, lấm tấm vài giọt mồ hôi trên chiếc trán lán nhẵn, nàng cắn môi nhíu chặt mày, dường như sắp không chịu nổi rồi.
- Rengg... Rengg... Rengg...
Tiếng chuông báo thức điểm bốn giờ sáng bất ngờ vang lên, tựa như thanh âm thánh khiết cơ may cứu rỗi Minh Yên một mạng, điều này cũng vô tình kinh động đến Tình Lam.
- Minh Yên em... dậy rồi à...?
Khẽ nhíu mày, Tình Lam giọng rề rà trầm thấp, hai mắt cô vẫn còn dính chặt chưa tỉnh ngủ, một tay giữ lấy eo nàng mãi không tha, một tay mò mẫn dưới ánh đèn ngủ lần tìm thủ phạm đã phá hỏng "mộng đẹp" của cô.
Tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi khiến Tình Lâm thật sự khó chịu, tay lần mò càng lúc càng nhanh và đang có tình trạng quấy phá, lật tung chăn gối hết cả lên.
Minh Yên thấy Tình Lam hành tung dữ dội vậy liền khẩn trương vén lên lớp áo len, toan đưa tay lấy ra chiếc điện thoại đang réo vang inh ỏi ở trong túi áo trước bụng.
Nhưng rồi nàng lại chậm hơn Tình Lam một khắc, tay cô vừa lướt ngang đã thấy lấn cấn, đoán ngay đó là chiếc điện thoại chết bầm reo không đúng lúc mà cô vô thức mạnh tay ấn xuống, cũng là dùng lực lên bụng Minh Yên, người nãy giờ đang vô cùng nhạy cảm vì cơn buồn vệ sinh, nàng vốn sắp nhịn không nổi, đã vậy còn gặp Tình Lam quấy phá, lập tức khiến nàng phải bật người dậy, vừa dịch người ra sát mép giường vừa hớt hải cao giọng:
- À à tối qua em mệt quá mà quên tắt báo thức. Thật sự rất xin lỗi chị.
- Um... Không sao... Chị vẫn còn... Muốn cùng em ngủ thêm một chút nữa cơ...
Chuông đã tắt nhưng người thì đã chẳng thấy đâu, Tình Lam khẽ nheo mắt nhìn ngó xung quanh, không thấy Minh Yên mới dần lười biếng ngồi dậy, mái tóc đen dài rối bù xoã ngang lưng, đầu gật gù chưa tỉnh ngủ, cô thẩn thờ ngồi sát mép giường, muốn đứng lên đi tìm nàng nhưng toàn thân cứ rùng mình vì cái lạnh buổi sớm, làm cô hết đứng lên lại ngồi xuống, nhiều lúc còn nằm vật ra như muốn vùi mình trong chăn mà lần nữa ngủ tiếp vậy.
Phải cả chục lần như vậy Tình Lam mới có quyết tâm rời khỏi giường đi tìm Minh Yên, nhưng có lẽ mọi nổ lực của cô đã trở nên công cốc cả rồi.
Bởi trước mặt Tình Lam là hình ảnh của Minh Yên trên người mang mỗi một chiếc áo khoác phao của cô, bất chấp ngoài trời có lạnh đến đâu thì dưới ánh đèn vàng nhạt, cô vẫn có thể thấy rõ mặt mày nàng đỏ bừng đến mức nào, ví ngang trái cà chua cũng chả phải nói quá.
Nàng cứ lẳng lặng đứng đó, mím chặt môi cúi đầu không nói gì, hồi lâu sau mới ấp úng thủ thỉ trong miệng:
- Chị... có đồ cho em... Thay không?
Tình Lam trông thấy bộ dạng Minh Yên thẹn thùng và khép nép như vậy liền không khỏi thổn thức trong lòng, những lời nàng vừa nói cô đều nghe thấy, rất rõ là đằng khác, nhưng rồi khoé môi cô lại cong lên ý cười không rõ mà vờ như chẳng hề nghe thấy liền nhẹ giọng từ tốn:
- Chị không nghe rõ em nói lớn lên đi, với cả đừng nói lí nhí trong miệng nữa, có gì nói rõ lên.
- Em... Em cần thay đồ. Gấp!
Xấu hổ Minh Yên mím chặt môi chỉ có thể nói giọng mũi, nàng hiện tại đang rất ủy khuất, cũng vô cùng hổ thẹn, trách tại sao bản thân tối qua không vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ, để giờ đây phải nhục mặt cầu xin sự giúp đỡ từ Tình Lam.
- Chị không nghe em đang nói...
- Chị... Chị đây đang là cố ý!
Tình Lam càng nói càng u mê với dáng vẻ dễ thương này của Minh Yên, để mà vô thức tiếp tục giả điếc lại bị chính nàng cáu gắt ngắt lời, nàng đứng gần như vậy, nói tận hai lần trong cái nơi yên tĩnh không chút tạp âm này, lẽ nào một người tinh tế và ý tứ như Tình Lệ lại không nghe thấy? Chắc chắn đây là cố tình!
Đã thế thì Minh Yên nàng không cần nhờ Tình Lam giúp đỡ nữa, nàng định nhờ cô soạn giúp vài bộ vừa vặn, nhưng cô đã cố chấp như vậy, nàng thà tự mình không chờ sự cho phép của cô mà lật tung cái nơi này lên tìm đồ, tới lúc đó đừng bảo sao nàng không cảnh báo trước.
Dứt lối suy nghĩ nàng nhíu chặt mày đầy bức bối xoay người rời đi, lại lập tức bị Tình Lam cầm tay kéo ngược về, vật nàng ra giường mà thật chặt hai tay ôm lấy không có ý định buông tha.
Một màn này diễn ra quá nhanh, nàng hoảng hồn chưa kịp phản ứng đã bị dồn vào thế bí.
Minh Yên cự quậy đến cả người vặn vẹo như con cá trên thớt, nhưng càng giãy vòng tay Tình Lam càng siết chặt nàng hơn, áo khoác, thứ duy nhất bảo vệ nàng theo đó cũng bị kéo cao lên xộc xệch, khẽ làm lộ vùng đùi trong trắng trẻo mịn màng, nàng hoảng thật rồi, liên tục cong người muốn thoát khỏi vòng tay của Tình Lam, vừa vội cao giọng gầm lên:
- Chị thả em ra mau lên! Đừng có đụng vào người em!
- Yên nào. Chị còn muốn ngủ tiếp a.
Tình Lam dứt lời, hai tay liền xách nách nàng lên nằm cho ngang tầm với cô, rồi thật nhanh vươn tay chộp lấy tấm chăn mà đắp kín toàn thân các nàng.
Minh Yên giờ trên người ngoài áo khoác dài ngang gối cùng nội y vùng trên thì không còn mang gì khác, bởi vậy mà nàng hiện tại đang trong tình trạng nhạy cảm đến cực điểm, phải cắn rứt lắm nàng mới vứt hết sĩ diện đi nhờ Tình Lam giúp đỡ, ấy vậy mà cô lại hành xử cực kì thất thường, cứ như hít phải bùa mê thuốc lú vậy.
Để mà giờ đây, toàn thân Minh Yên đã bị Tình Lam khoá chặt hoàn toàn không thể nhúc nhích, nàng bị cô hai tay hai chân siết chặt, tựa như con gấu bông cỡ lớn để người khác cuộn người ôm lấy khi ngủ vậy, cực kì khó chịu và bí bách.
- Làm ơn hãy thả em ra đi mà chị. Em cầu xin chị chí ít cũng hãy để em mặc đồ vào cái đã, chứ... Em thấy... Xấu hổ quá.
Minh Yên ủy khuất nhỏ giọng, điệu bộ vô cùng khẩn thiết cầu xin Tình Lam đang ôm lấy nàng sau lưng, nhưng đáp lại nàng chỉ là không gian tĩnh mịch, yên ắng đến đáng sợ.
Tình Lam không nói gì làm Minh Yên bắt đầu cảm thấy bất an và thấp thỏm rồi, nàng khẽ cự quậy nhưng kết quả vẫn vậy, toàn thân nàng bị khoá đến đau nhói, rồi bổng nhiên Tình Lam lại di chuyển, một tay quấn lấy ngực nàng, tay kia ôm eo, bàn tay dường như đang có ý định tràn lấn xuống.
Để rồi ngón tay Tình Lam khẽ lướt nhẹ lên làn da trắng mịn vùng đùi trong của Minh Yên, rùng mình nàng mới thất kinh hét toáng cả lên:
- Này chị đang làm cái gì đấy? Chị... Chị mau thả...
- Em nằm yên cho chị ngủ thêm chút coi nào, làm gì mà cứ vùng vằn mãi thế? _ Tình Lam phía sau Minh Yên nhếch miệng cười khó hiểu mà nhỏ giọng ỉu xìu như mất ngủ mấy ngày không chừng.
- Chị... Chị hôm nay lạ lắm. Em không thích như vậy chút nào, chị nãy giờ cứ hành xử bất thường, làm em có hơi sợ, cùng là nữ vốn không nên làm như này đâu.
Minh Yên đầy uất ức trầm giọng nghẹn ngào như sắp khóc, Tình Lam nghe vậy cũng không cố chấp nữa, ánh mắt cô tối sầm mà thả lỏng cho nàng thoải mái hơn, dường như thất vọng về một điều gì đó, điều mà cô dám chắc rằng nó sẽ không bao giờ thành biện thực.
Cảm thấy Tình Lam đã dừng lại động tác Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nằm đó, cách Tình Lam một lớp áo mỏng manh, hơi ấm từ cô cũng được nàng tiếp nhận rất rõ ràng, như một liều thuốc trấn an cơn bồn chồn nhạy cảm trong người, lâng lâng với cảm giác bình yên và ấm cúng mà nàng đã thiết đi lúc nào không hay, rất an tĩnh nằm trong vòng tay Tình Lam, người lúc này đang rối rắm với mớ nút thắt xúc cảm trong đầu.
...
Hôm nay là sinh nhật năm Minh Hồng Nhi 23 tuổi, ngày hạnh phúc như vậy lẽ ra mọi nhân viên của tiệm phải đến sớm và tích cực giúp cô ấy chuẩn bị mở cửa mới đúng, ấy vậy mà chỉ có mỗi Trần Bình là đến sớm hơn ca làm để phụ giúp Minh Hồng Nhi, còn hai người các nàng đến bóng dáng giờ này còn chưa thấy đâu, Minh Hồng Nhi có gọi cháy máy vẫn không thấy Tình Lam trả lời.
Gần bảy giờ mới phục vụ xong đợt khách buổi sáng chủ yếu là các công nhân, nhân viên đi làm sớm, Minh Hồng Nhi mệt đứt hơi nằm gục đầu lên quầy thu ngân, thầm rủa hai người các nàng dám cả gan đến trễ, nhất định phải trừ lương a!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Tình Lam đến giờ mới chịu ló mặt, trên tay không quên cầm theo túi quà, cô vừa vào đã thấy Trần Bình nằm thở hổn hển dưới chân cầu thang vì mệt, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Minh Hồng Nhi quát tháo quở trách:
- Cậu đi đâu mà giờ này mới vào thế hả? Cậu vào đây giờ này thì cũng coi như giữ được sĩ diện, còn Minh Yên chắc giờ ở nhà ngủ thẳng cẳng rồi, ngày sinh nhật của bà mà hai người làm vậy, nhất định phải trừ...
Minh Hồng Nhi chưa kịp dứt lời đã bị bóng dáng Minh Yên sau lưng Tình Lam chạy vụt qua làm cho im bặt, nàng kín mít cài khoá kéo chiếc áo khoác phao dài ngang gối, rộng thùng thình khẽ để lộ chiếc quần ngắn trơn màu kem mà chạy bán mạng lên lầu, Minh Hồng Nhi vừa nhìn đã trợn tròn mắt quay sang liếc Tình Lam, trầm giọng tra hỏi:
- Sáng nay à không... Tối qua hai người đã đi đâu, làm gì mà giờ này mới lết xác đến đây?
Tình Lam như có như không nghe thấy lời trách vấn của Minh Hồng Nhi mà đặt túi đồ lên bàn, rồi nhanh chân chạy đến đỡ đần Trần Bình, dìu cậu ta ngồi lên ghế.
- Tình Lam trả lời tớ! Từ đêm qua đến giờ hai người đã đi đâu?
Minh Hồng Nhi cáu gắt lớn giọng, đinh tai đến độ Trần Bình mang ơn Tình Lam vì đỡ đần anh ta cũng phải về phe Minh Hồng Nhi, lên tiếng hối thúc:
- Cậu đã đi đâu mau nói nhanh đi, nay sinh nhật Minh Nhi đừng để cậu ấy nóng.
- Tối qua vì khuya quá nên tớ đã đưa em ấy về nhà mình, sáng nay về lại nhà Minh Yên chờ em ấy soạn đồ.
Tình Lam thở dài đành thành thật khai báo, Minh Hồng Nhi nhận được câu trả lời ưng ý, nhưng rồi ngẫm lại vẫn thấy vài chổ lấn cấn liền trầm giọng ngờ vực:
- Em ấy soạn đồ đi đâu à? Nó định trốn việc trong mấy ngày nghỉ hè sắp tới sao?
- Qua nhà tớ. _ Tình Lam khoé môi cong nhẹ một độ cong khó thấy, bình thản trả lời.
- Tại... Tại sao? Sao em ấy không qua ở đây chung với tớ mà phải qua ở với cậu? Ở đây tiện nghi còn hái ra tiền vậy mà cũng chê cho được. Tình Lam! Có phải cậu dụ dỗ con bé không?!
Minh Hồng Nhi trợn tròn mắt ngỡ ngàng như không tin vào tai mình, trong lòng vô cùng ủy khuất, bức bối trầm giọng như muốn xác định tính chân thật.
- Tớ không dụ dỗ hay chuốc thuốc em ấy, tớ chỉ ngỏ lời và con bé đồng ý, với cả em ấy cũng đã nói là ở nhà tớ để tiện qua lại nhà em ấy, nên việc em ấy đồng ý cũng chỉ là chuyện dễ hiểu, vậy thôi.
Minh Hồng Nhi càng nghe càng không tin, bởi kể từ khi thành lập cửa tiệm và mời Minh Yên vào làm, hè năm nào nàng cũng ở đây để tiện làm việc, thế mà năm nay nàng lại về ở với Tình Lam, Minh Hồng Nhi không cam tâm, cô mím chặt môi, tay nắm lại thành quyền cực kì bực bội và bàng hoàng.
- Sinh nhật chị mà tụi em tới trễ thật là xin lỗi chị, nhưng em có thể giải thích a.
Minh Yên thay xong bộ đồng phục liền e dè xuống lầu, vừa mới dứt lời đã bị Minh Hồng Nhi đang tâm thế cực kì bất ổn quát tháo:
- Minh Yên! Có phải sáng nay em soạn đồ để ở lại nhà chị Lam không?
- À... À vâng?? _ Minh Yên ngơ ngác bị lớn tiếng liền giật mình thành thật.
- Sao không dọn sang ở cùng chị như mọi năm? Do nhà chị Lam gần nhà em nên quyết định bỏ chị sao? Không sợ làm phiền Tình Lam sao?
Minh Hồng Nhi lớn giọng, vẫn đinh ninh không dám tin Tình Lam, chơi với nhau lâu năm như vậy, cô thừa biết bên trong dáng vẻ điềm tĩnh và thùy mị kia là một con người rất biết tính toán, tính chiếm hữu cũng rất cao.
Minh Yên không nhớ bản thân đã nói vậy, nhưng khi nàng khẽ liếc nhìn Tình Lam, trông thấy ánh mắt đã phần nào sầm tối của cô đang đối chất với Minh Hồng Nhi, nàng mới trong lòng bất thường cảm thấy bồn chồn, day dứt khôn siết liền không kiềm được mà nhẹ giọng từ tốn:
- Đúng là em đã nói thế a. Nhưng chị Lam là người mời em trước, với cả em tự biết chừng mực, chắc chẵn sẽ không gây ra phiền phức cho chị ấy đâu.
Minh Yên nói vậy, Minh Hồng Nhi cũng không còn nào khác ngoài thở dài bỏ qua, cô nhẹ nghiêng đầu liếc nhìn Tình Lam đang khẽ mỉm cười, nhíu chặt mày cô thầm nghĩ, đúng là một con người đáng sợ mà.
Mọi chuyện êm xuôi, đến chiều, sinh nhật Minh Hồng Nhi cứ vậy mà diễn ra tốt đẹp, ai nấy cũng vui vẻ chúc mừng cô, hết tặng quà lại thổi nến, tất cả đều trông thật hạnh phúc và hồn nhiên.
Dẫu vậy thì trong lòng mọi người trừ Minh Yên đều ngầm hiểu rõ, rằng từ sau khi cuộc tranh cãi hồi sáng kết thúc, một cuộc chiến tranh lạnh đầy đẫm máu chắc chắn sẽ từng ngày bùng nổ.
...
- Sao chị lại nói dối chị Nhi?
Minh Yên ngồi sau cao giọng thắc mắc, Tình Lam dường như biết trước có lúc nàng sẽ hỏi nên vừa chăm chú lái xe vừa thản nhiên trả lời:
- Chị em là một người rất ngoan cố, nếu không vừa ý thì cậu ta chắc chắn sẽ chuyện nhỏ xé to, cực kì phiền não.
Minh Yên trầm lặng chẳng nói gì, Tình Lam không thấy thêm động tĩnh liền cười cười tiếp lời:
- Ở với chị Nhi em không thấy thiệt thòi sao? Tầng lầu của tiệm chật chội còn phải ở với người chị quấy phá, cậu ta ngoài tay nghề làm bánh thì cũng không rành mấy về nấu ăn, chỉ ở mức tạm được, nếu đòi ăn ngon, không lẽ em muốn ăn bánh thay cơm à? Ở với chị đương nhiên sẽ khác, chị nấu ăn ngon, chăn ấm đệm êm, em muốn gì chị đều mua nấy. Bộ em không muốn sao?
Minh Yên vẫn bảo toàn trầm mặc, Tình Lam thấy vậy cũng không nhồi nhét nàng nữa mà tập trung lái xe.
...
Về tới nhà cũng đã hơn mười giờ ba mươi tối, Tình Lam dựng xe trước sân, khoá cổng, phó mặc cho Minh Yên cầm chìa khoá cửa chính đi trước.
Tình Lam hồi lâu sau tới trước cửa, khẽ hé mở bước vào, trong ngôi nhà nhỏ tiện nghi lại đang hoàn toàn chìm trong màn đêm đen kịt, khẽ nhíu mày cô lẩm bẩm:
- Con bé này làm cái gì mà cả nhà đen thui thế không biết.
Tình Lam thở dài đành tự mò mẫn tìm công tắc đèn đâu đó phía trên cái tủ để giày, nhưng rồi khoảng không trước mặt cô giây trước còn tối tăm mịt mù, giây sau liền bừng sáng đến loá mắt, Tình Lam bất giác đưa tay lên che mắt cố thích nghi, để mà khi cô còn chưa kịp định thần, thanh âm cao trong trẻo từ đâu vang lên đầy bất ngờ: