“Hắn là hoàng thượng ngươi chứ không phải hoàng thượng ta, ta giấu hắn trong hồ đã tốt với hắn.” Không vui cong khóe miệng, đứng lên đưa lưng lại.
“Mà thôi việc đã đến nước này tìm được hung thủ thật sự mới quan trọng.” Quân Bất Phàm thở dài, trên mặt rốt cuộc có chút hồng hào, nhìn bóng lưng người kia miệng hắn cũng hòa hoãn hơn.
Tính lại xà yêu trừ có chút dục vọng và thích quấn người ngoài ra chưa từng làm chuyện hãm hại hắn, thậm chí còn giúp hắn rất nhiều việc.
Hoàng thượng đã chết, nếu không có xà yêu biến thành Hoàng thượng nói không chừng Lãnh Phong đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế. . . . . .
“Người giết hoàng thượng chính là người hạ độc.” Định đem chân tướng sự tình nói rõ cho hắn, quay đầu lại thấy trong mắt người kia tràn đầy ôn tình.
Hắn đã không làm y thất vọng, Quân Bất Phàm tin tưởng y không phải người giết hoàng thượng, qua một khoảng thời gian nửa Quân Bất Phàm nhất định thấy được y đối với hắn rất tốt, nói không chừng sẽ tha thứ y trước đó lỗ mãng.
“Ngươi nói là Lãnh Phong?” Mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị nhưng khi nghe được tên hung thủ thật sự tim hắn như ngừng đập.
“Hắn là con riêng của thái hậu, giết ngươi bởi vì ngươi là trợ thủ đắc lực bên cạnh hoàng thượng, mục đích của hắn là cả thiên triều cơ.”
Tên đó thật lòng dạ thâm hiểm, nhân tộc so với Xà Tộc bọn họ còn tham lam hơn nhiều, ít nhất hắn và Tang sẽ không vì Vương vị mà xung đột, nếu ngày nào đó Tang muốn làm thái tử xà tộc, y cho hắn làm là được.
“. . . . . .” Không nghĩ sẽ có kết quả thế này, hắn một hồi lâu không nói được lời nào.
“Quân Bất Phàm, ta ở lại trong cung tất cả đều vì ngươi, hôm nay ta đã hoàn thành tâm nguyện trong lòng ngươi, ngươi có đồng ý đi với ta.” Cầm lấy bàn tay hắn, âm thanh dịu dàng chứ không lạnh băng như thường ngày, đôi mắt xà trong trẻo lạnh lùng nhu tình như nước.
Chỉ cần Quân Bất Phàm đồng ý, y chuyện gì cũng có thể cho hắn cho dù vị trí thái tử phi xà tộc!
“Ngươi muốn đi?” Chớp chớp đôi mắt, Quân Bất Phàm nhất thời không kịp phản ứng.
“Chuyện đó đương nhiên, trong cung buồn bực lại không được tự do.” Khe khẽ cười giống như ánh mặt trời giữa mùa đông chiếu rọi những luồng sáng ấm áp tim hắn.
Ba mươi năm hắn lần đầu cảm giác đỏ mặt tim đập, hắn phải thừa nhận người trước mặt rất tuấn mỹ, mặt sáng loáng như bạc, mắt như thu thủy, đặc biệt khi cười khiến hắn không cảm thấy chán ghét.
“Không, ta sẽ không đi với ngươi.” Lắc lắc đầu, hắn cứng rắn lên tiếng cự tuyệt.
“Ngươi nói lại một lần nửa!” Siết gặt cằm hắn, tay bất giác dùng thêm lực.
“Ta là tướng quân thiên triều, sống là người thiên triều chết cũng là quỷ thiên triều, ta từng thề trước mặt tổ phụ, vĩnh viễn bảo vệ hoàng thượng.”
Có một lúc hắn đã động tâm nhưng sự thật tàn khốc, hắn trên vai gánh trọng trách không thể tự do tự tại.
“Bảo vệ hoàng thượng, hoàng thượng đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn xuống địa phủ bảo vệ hắn?” Trong lòng ghen tỵ không thôi, khẩu khí không tốt, ngay cả sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
Trong lòng hắn y còn kém hơn cả người chết, y muốn bỏ hết tất cả mang hắn theo, vậy mà hắn vẫn không đồng ý! w●ebtruy●enonlin●e●com
“Hoàng thượng đúng đã chết nhưng thiên triều của hắn vẫn còn. . . . .” Lẩm bẩm nói mấy câu Quân Bất Phàm hai mắt thất thần nhìn lên trên.
Mặc dù hoàng thượng đã băng hà nhưng trong triều nhất định sẽ đại loạn, còn thái tử chỉ mới ba tuổi căn bản không thể cai quản cả thiên triều.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Nhìn ra hắn khó xử, y khẩu khí cũng nhún nhường hơn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi có thể tạm thời ở lại chờ đại cục ổn định mới đi không.” Biết bản thân yêu cầu có chút quá đáng, nhưng hắn vẫn phải nói.
Xà yêu đang trong kỳ phát tình nên vẫn quấn lấy hắn, trong lòng đã tính toán nếu như hi sinh hắn có thể giữ được cả thiên triều, hắn cảm thấy đáng giá.
Huống chi xà yêu không phải kẻ xấu, ít nhất lúc hắn trúng độc là xà yêu cứu hắn. . . . . .
“A, ngươi muốn ta ở lại sao?” Nheo lại đôi mắt rắn, khuôn mặt nghiền ngẫm nhìn hắn.
Nhưng đây là lần đầu Quân Bất Phàm lên tiếng giữ y ở lại, mặc dù có mục đích khác y vẫn vui vẻ .
“Đúng vậy.” Quân Bất Phàm cắn răng nhận lời.
“Muốn ta ở lại cũng không khó nhưng phải xem thái độ ngươi ra sao.” Nâng cao cằm hắn, cử chỉ khinh điệu cứ như đùa bỡn thiếu nữ đàng hoàng!.
Biết nhờ y là tốt rồi, chỉ sợ Quân Bất Phàm không chịu nhờ, y thật không biết ra tay từ đâu.
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn gì. . . . . .” Trong lòng thét to không tốt, trước mắt là xà yêu giảo hoạt, giao dịch với y sợ rằng cuối cùng bị thua vẫn là chính mình, nhưng vì thiên triều hắn quyết định hi sinh một lần.
“Hôn ta.” Ném ra một quả trái cây thấm đầy kịch độc hấp dẫn y nuốt vào, khóe môi cười gian.
“Ta. . . . . .” Hắn chần chờ một hồi không biết nên đồng ý hay không.
“Không muốn thì thôi, ta đi đây.” Nói xong làm thế muốn phi thân rời đi.
“Được rồi, ta có nói không chịu sao.” Thấy y muốn đi hắn vội vã lớn tiếng gọi lại.