Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 20: Đom đóm hay thiêu thân?



Bắt đầu một ngày mới.

”Tú...” – Tính mở cửa phòng thì Tú khựng lại rồi quay về phía giường. À thì ra con bé kia nó đang bị mớ. Tú lắc đầu ngao ngán. Đầu cứng như đá thế kia thì làm sao dụ nó rút lui được đây?

Chung một nhà, cạch mặt nhau thì kỳ nên cách đó đã bị Tú loại ngay từ vòng giữ xe. Có lẽ trở về chế độ lạnh như băng Bắc Cực là kế sách tuyệt hảo nhất rồi. Phải không nhỉ? Mà thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi. Đối với Tú công việc vẫn là trên hết. Chưa xong việc thì Tú có ăn tổ yến cũng thấy vị như bún tàu.

Bằng khả năng thu vén tài tình của mình thì Tú đã hoàn tất mọi việc trong buổi sáng. Superman chưa? Nhưng super tới cỡ nào thì cũng phải về nhà đối mặt với Nhi. Vẫn chưa tìm ra cách nào phù hợp để trị con bé này cả. Thôi thì cái gì tới thì cứ tới.

”Cạch!” – Cánh cửa căn hộ được mở ra. Điều đầu tiên đập vào mắt Tú là bóng dáng thấp thoáng của Nhi trong gian bếp. Trời ạ! Lại tính phá phách gì nữa đây?

- Tú! Về rồi hả? Em chờ Tú nãy giờ. – Biết đi làm còn chờ? Chuyện gì đây...

- Làm gì đấy? – Là Tú đang lo cho cái nhà bếp của mình thôi mà.

- À... Em sắp xếp lại đồ đạc một tí ý mà.

Sắp xếp? Đồ đạc? “Một tí”? Thôi chết rồi! Chết yểu rồi! Tú lao thẳng vào bếp mà không màng tới cởi giày. Căn hộ hoàn hảo mà Tú cất công sắp đặt sẽ biến thành cái gì đây trời?

Lạ thay, Tú không kêu la phản ứng thái hoá như dự định, chỉ lặng im rồi nhíu cặp chân mày lại. “Trả lại cho Tú hết rồi đấy nhá!” – Nhi lên tiếng. Cô đã mua lại đồ ăn thức uống cho Tú. Nhưng thật sự là không có vụ “trả hết” đâu. Một nửa vẫn là địa bàn của cô mà! Nhưng dù gì có vẫn hơn không.

- Cảm ơn. – Tú vẫn hơi hoang mang. Sao hôm nay tự dưng lại tốt đột xuất đến thế?

- Là em sai trước mà. Hihi. – Á trời? Nhận mình sai luôn! Ngày gì hú hồn chim én quá vậy?

- Biết thì tốt. – Tú nói rồi quay ra cởi giày.

- À Tú này?

- Sao?

- Trưa nay Tú muốn ăn gì?

- Hả? – Tú có nghe nhầm không? Bình thường toàn đòi ăn mà! Câu này đáng nhẽ phải là Tú hỏi mới đúng chứ?

- Trưa nay Tú muốn ăn gì? – Nhi lặp lại.

-...

- Lúc nào mình cũng ăn món mà em chọn rồi. Giờ phải cho Tú chọn bù chứ. – Cô tiếp lời.

-... Vậy thì... lẩu cá hồi. – Bắt đầu lạ quá lạ rồi nha. Oái oăm quá oái oăm rồi nha.

- Ừ! Thế thì mình đi ăn lẩu.

- Ở đâu?

- Ơ... Sao em biết? Tú phải dẫn em đi chứ!

- Ừ nhỉ? – Bị đần rồi! Quá đần vì biểu hiện hôm nay của Nhi.

Nhưng ai cho đi ăn lẩu mà đi? Điện thoại reo lên. Công việc lại lôi kéo Tú nữa rồi.

- Tú nghe nè.

- Tú đã viết bài mới chưa? – Giọng hối hả như vậy thì chắc chắn là của Gia Hân rồi.

- Chưa. Từ từ chứ Hân.

- À. Vậy thì tốt quá.

- Tốt?

- Đừng viết vội nha. Hân nghĩ lần này nên hát RnB.

- Ừ. Vậy cũng được.

- RnB có rap thì càng tốt. Ok không?

- À! – Tú chợt nhớ ra. – Đang có sẵn hai bản RnB nè. Mà không có rap.

- Vậy gửi mail cho Hân đi. Có gì 30 phút sau Hân liên lạc lại.

- Ok. Bye.

Rồi Tú vào phòng gửi mail và ngồi nhìn điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ mặc kệ cho cái bụng của Nhi kêu lên ùng ục.

- Mình đi ăn được chưa Tú? - Nhi đói tới méo xẹo mặt.

- Chờ xíu nữa nha.

- Vâng ạ...

Vừa lúc đó màn hình điện thoại Tú cũng sáng lên.

- Tự ăn nha. Tú bận rồi. – Đọc được tin nhắn của Hân thì Tú vội vã đứng dậy bước ra ngoài.

- Ơ... Tú đi đâu đấy? – Nhi chưng hửng.

- Bàn công việc. Vậy nha. Bye. – Tú khoác cái áo da cũ trên móc vào rồi đóng sầm cửa. Một lần nữa, Tú lại biến đi mất hút.

Nhi man mác buồn. Tốt với Tú không được đáp trả mà còn bị bỏ rơi nữa. Đúng là làm người tốt không ổn tí nào mà! Cứ khi nào tốt với lão một hôm là bị lão lên mặt lại liền thôi! Có phước không biết hưởng. Thứ ôn dịch hạch. Mà giờ có rủa bao nhiêu lão cũng không nghe được. Bên cô chỉ còn bé Gà và tô mì gói mới đổ nước sôi còn chưa chín.

Cùng lúc đó, tại một nhà hàng sang trọng.

- Rồi, chuyện gì quan trọng nói đi nào. – Tú lên tiếng trước.

- Hân chọn bài này. - Cô giơ điện thoại lên trước mặt Tú.

- Chà, nay chọn nhanh vậy.

- Háo hức lắm rồi! Mà chắc đến lúc Tú trả nợ cho Hân rồi đó.

- Ok! Muốn Tú làm gì nào?

- Hân muốn Tú hợp tác với Hân trong dự án này.

-??? – Chẳng phải hai người đã đang hợp tác rồi còn gì?

- Với vai trò một ca sĩ.

Con dao đang lướt trên miếng gan ngỗng dừng lại. Cái miệng đang nhai nhóp nhép của Tú cũng dừng lại. Không khí im lặng đang bao trùm nơi đây.

- Hân biết là Tú thích “ở ẩn“. – Hân rành ổng quá mà. – Nhưng thử một lần xem sao?

- Um... Tú nghĩ không nên xài phép thử như vậy. – An toàn. Tú lúc nào cũng khép kín như thế.

- Một lần thôi cũng không được sao?

- Um...

- Thôi! Nếu không tiện thì bỏ qua đi. Hân không ép Tú đâu. – Cô cũng không đành thấy Tú khó xử.

- À... ừ...

Mặc dù chưa từng nói ra nhưng được song ca với Tú là ước mơ bấy lâu nay của Gia Hân. Cô luôn muốn Tú là người đứng chung trong ánh hào quang với mình chứ không phải là người lặng lẽ đằng sau thành công của cô. Nhân dịp có món nợ chưa đòi, Hân liều một phen nêu ra ý tưởng điên dại của mình. Nhưng với cách trả lời của Tú cũng đã đủ cho cô biết rằng ước mơ đó mãi sẽ không thành hiện thực.

Về phần Tú. Là người đam mê nghệ thuật, có chất giọng trầm ấm truyền cảm trời phú, có thừa khả năng để thăng tiến, ắt hẳn cũng sẽ có đôi lần ý nghĩ cầm mic đứng trên sân khấu hát vụt qua đầu Tú. Nhưng chưa bao giờ Tú để ý nghĩ đó phát triển hơn cả. Tú không muốn chuốc nhiều phiền phức vào thân. Được vài ba người biết đến, có cả fanpage là đủ rồi. Tú không muốn nó lấn sâu hơn vào đời tư của mình. Nhưng hôm nay được Hân hỏi đến như thể hạt mầm được gieo xuống đất. Bao đam mê của Tú như trồi dậy sau cơn ngủ say.

7 giờ tối.

”Ăn đi.” – Nhi giằng hộp cơm cái phịch lên cây dương cầm. Từ lúc về tới giờ Tú không nói không rằng với cô một câu nào mà cứ lầm lầm lì lì đi vào phòng cách âm rồi ôm lấy cây đàn suốt buổi. Người gì đâu kỳ dị hết chổ nói. Miệng phát triển bình thường mà cứ tưởng như bị câm. Làm như sợ cất giọng lên là vi khuẩn bay hết vào mồm rồi lăn đùng ra chết ngay lập tức không bằng.

- Nhi! – Tính quay lưng ra ngoài cho khỏi chướng mắt, ai ngờ lại bị gọi tên.

- Gì đấy? – Nhi kênh mặt lên hỏi.

- Nếu bây giờ Tú trở thành ca sĩ thì sao?

Cơ mặt Nhi dãn ra. Tính giả bộ căng căng ngầu ngầu mà ai ngờ câu hỏi của Tú nghe cũng hấp dẫn đó. Thôi đành ngồi xuống kế bên tám chuyện vậy.

- Chuyện này mới à nhá! Tưởng không muốn dính thị phi chứ?

- Ừ.

- Thế sao còn hỏi?

- Hôm nay Tú đi bàn công việc với một người. Người đó nói muốn Tú góp giọng trong single mới của người ta. Nghe hỏi tự nhiên cũng muốn đi hát. – Trời ơi, nay có người biết tâm sự luôn kìa!

- Chị Gia Hân á? - Cô không cố tình nghe lén, nhưng cả buổi trưa Tú đã nháo nhào lên vì vụ này rồi.

- Ừ.

- Thế thì cứ hát đi! Ngại gì nữa? Hai người hợp tác cũng đã lâu rồi mà?

- Nhưng mà...

- Ui sợ gì! Chị Gia Hân hát hay mà, Tú có lỡ hát dở cũng không ai để ý đâu.

- Cái... - Ăn ở sao để bị con nít con nôi nó sỉ dữ tợn vậy hả Tú?

- Hahaha. Đùa tẹo thôi làm gì nóng thế? Mà trả lời em cái này đi.

- Ừ.

- Tú có đam mê nghệ thuật không?

- Hỏi có thừa không vậy? – Tú trề môi.

- Cứ trả lời đi. – Nhi nhăn nhó.

- Ừ có.

- Tú có thích được ca hát không?

- Ừ thì... Cũng có.

- Thế thì cứ hát thôi!

- Nhưng mà...

- Nhưng nhị gì nữa? Thích thì cứ hát thôi. Đã già đâu mà sao cứ sợ này sợ kia hoài thế? Chẳng lẽ vì một chút sợ sệt mà dẹp luôn cả đam mê à? Thử một lần có chết ai đâu?

-...

- Đừng sống quá lý trí nữa. Hãy thử một lần đi theo tiếng nói của lòng mình xem. Nó sẽ dễ dàng hơn là Tú nghĩ đấy!

- Ừ... Chắc là Tú nên suy nghĩ lại.

- Tốt đấy. Mà dù Tú quyết định sao thì em vẫn sẽ luôn ủng hộ Tú! Thôi ăn cơm đi. Em ra ngoài xem tivi đây.

- Nhi!

- Vâng ạ?

- Cảm ơn em.

- Hihi. Fighting! – Cô nói rồi giơ nắm tay cao lên trước mặt. Kèm theo đó là một nụ cười đậm chất cổ động viên.

9 giờ 30 phút.

Đang trên xế hộp riêng từ show diễn về nhà thì Hân nhận được một cuộc gọi.

- Alô? Có chuyện gì đó Tú?

- Bài hát sẽ có một chút thay đổi.

- Hả? Thay đổi gì vậy? – Hân lo lắng.

- Tú mới viết bổ sung thêm phần rap.

- Ồ... - Hân thở phào nhẹ nhõm. Làm tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ! – Mà tính cho ai rap đây? K.T à?

- Không.

- Chứ ai?

- Lee.

- Lee? Lee nào? – Từ lúc vào nghề đến giờ Hân chưa nghe danh của rapper nào tên Lee cả!

- Tú Lee.

- Hả?

- Tú sẽ rap và hát chung phần điệp khúc với Hân.

- Thiệt hả?

- Ừ. Mai rảnh thì tới studio rồi mình bàn thêm.

- Ok. Hẹn Tú ngày mai.

- Ok. Bye Hân.

- Bye Tú!

Hân thật không thể tin được vào những gì mình vừa nghe nữa. Lần đầu trong nhiều năm làm việc chung, người kiên quyết như Tú cũng đã có một lần thay đổi quyết định của mình. Cô không biết điều gì đã làm Tú suy nghĩ lại, nhưng cô không quan tâm đâu. Chủ yếu là bây giờ, trong một mùa hè rực rỡ, Tú đã nhận lời sánh vai hát cùng cô. Đây có lẽ sẽ là dự án tuyệt vời nhất mà Hân thực hiện trong suốt những năm đi ca hát của cô. Đội ơn ông trời!

Ba ngày sau.

Sau cuộc bàn bạc ở studio, hôm nay là ngày dự án chính thức đi vào khuôn khổ. Quay cuồng cùng âm nhạc làm Tú quên hết mọi thứ rắc rối, phiền muộn ở ngoài kia. Tú quên bén luôn chuyện phải suy nghĩ làm sao cho con heo Nhi nó ngưng moi móc đào bới để “chứng minh Tú nói dối” nữa luôn rồi. Cứ vậy mà nói chuyện với nhau bình thường thôi.

- Hôm nay thu âm, em có muốn tới nghe không? – Tú ngỏ lời.

- Được đến nghe á? – Nhi đang ngồi dựa dẫm mệt mỏi vào chiếc sofa thì bật dậy.

- Ừ. Mau đi thay đồ đi.

- Áaaaa! Chờ em một tí nhá! – Cô nhảy cẫng lên. Vừa được đi xem “bạn ấy” hát vừa được gặp chị Gia Hân mà cô thần tượng bấy lâu thì còn gì tuyệt vời hơn nữa! Cái lần gặp chị ở nhà hàng là cô đã phát cuồng muốn bay lại xin chữ ký các kiểu rồi.

6 giờ tối.

Tú và Nhi có mặt tại Lee Studio. Biết con heo này thế nào cũng sẽ mè nheo khi không được cho ăn đúng giờ, Tú đã chuẩn bị sẵn một cái sandwich để có gì cho nó ngồi gặm nhấm trong khi Tú và Hân làm việc.

Vừa nhắc thì Hân đã đến. Kề cạnh bên Hân là một nữ trợ lý. Dù là một ngôi sao hạng nhất nhưng Hân đối xử với người trợ lý rất tốt, thân thiết là đằng khác. Không giống như tên đàn bà Đình Duy lúc trước. Thấy vậy, sự ngưỡng mộ của Nhi dành cho Gia Hân càng tăng lên gấp bội lần.

- Hi Tú! Hi Khang! – Hân niềm nở.

- Hi chị! - Khang cũng vui vẻ chào.

- Ok! Đông đủ rồi. Bắt tay vào làm việc thôi. – Lúc nào cũng công việc trước. Haiss...

- Chào chị Gia Hân! – Ôi mẹ ôi! Fan cuồng ập đến phòng thu rồi kìa! Đã vậy còn cười nhăn răng híp cả mắt.

- À... Quên giới thiệu. Đây là Hạ Nhi.

- Chào Nhi! – Hân vui vẻ mặc dù không biết con nhỏ này từ đâu chui ra.

- Em là trợ lý mới của Tú. – Mặt Nhi tỉnh bơ.

- Hả? – Tú đực mặt ra. Đâu ra cái vụ nhận vơ như vậy hả trời?

- Ừ... Rất hân hạnh được làm quen với em. – Hân có đôi chút khó hiểu. Người như Tú cũng cần trợ lý nữa sao? Mà dù sao cũng không phải chuyện của cô.

- Thôi mình bắt đầu nè! – Khang lên tiếng. Cậu cũng không hiểu sư mẫu của mình đang nói cái gì nữa.

- Ok! Go go! – Hôm nay trông Tú có vẻ hào hứng không kém gì Hân đâu.

Sau bao nhiêu lâu thân cò lắt lẻo làm culi chạy vặt cho Tú, hôm nay Khang mới được vươn lên giai cấp mới. Sau khi cân nhắc, Tú sẽ cho Khang làm kỹ thuật viên phòng thu kiêm sản xuất âm nhạc cho dự án này dưới sự hỗ trợ của Tú. Tức là Khang sẽ trực tiếp setup phòng thu, vận hành các thiết bị thu âm và thêm hiệu ứng, thu âm từng phần hát của Tú và Hân rồi mix các đoạn lại. Ngoài ra Khang còn phải chuyển các đoạn thu âm về dạng kỹ thuật số để có thể chỉnh sửa trên máy tính, tạo ra thành phẩm cuối cùng. Phải nói đây là một công việc yêu cầu người nắm vững cách sử dụng các phần mềm thu âm và có kỹ năng chỉnh sửa cũng như kỹ năng nghe tốt.

Buổi thu được bắt đầu với phần của Hân trước. Ca khúc này được Tú đặt tên là “Người luôn bên anh“. Hôm đó, Hân chọn bài hát này cũng bởi lẽ nó có một phần giống cô. Ừ, thì lúc nào Tú cần Hân cũng có thể là người luôn bên Tú. Nhưng bị một cái Tú có bao giờ cần cô đâu! Thế mới đau...

Là một ca sĩ chuyên nghiệp, Hân dễ dàng hoàn thành những đoạn thu của mình một cách nhanh gọn lẹ. Tất nhiên là Tú rất hài lòng rồi. Còn vỗ tay khen tấm tắc nữa.

Ở trong xó kia có một con ngốc đang ngồi ngẩn ngơ. Con bé ấy chưa bao giờ thấy Tú làm vậy với nó bao giờ. Có lẽ trước giờ, nó chưa hề làm Tú hài lòng. Nó tự nhủ rằng mình toàn gây phiền phức cho Tú mà thôi.

Bây giờ là tới phần thu của Tú. Đoạn rap này đã làm tăng thêm sự bắt tai cho bài hát nhưng thật sự là nó không ăn nhập với tâm tư của Hân cho lắm. Mà Hân không quan tâm, vì nó là “đứa con chung” của cô và Tú. Dù nó có tròn méo ra sao thì cô cũng không hề có một tí phàn nàn về nó.

Mà nói nó không ăn nhập với tâm tư của Hân cũng đúng thôi. Cái đoạn này lúc lão Tú viết toàn nghĩ về con heo Nhi của lão cơ mà! Tú có biết Hân là ai đâu nào?

Sau một hồi “feel the beat” nhắm mắt nhắm mũi tay chân quờ quạng giật giật chỉ trỏ từa lưa hạt dưa thì ông nhà chúng ta cũng hoàn thành tốt đoạn thu. Mới lần đầu tập tành làm ca sĩ mà không cần thu đi thu lại nhiều lần thì chắc chắn rằng lão phải vênh mặt lên tự tin hết cỡ rồi.

Phần cuối của buổi thu ngày hôm nay: điệp khúc. Người trầm ấm lắng đọng, người cao vút ngân nga nhưng vẫn hoà quyện vào nhau. Họ hát một cách tự nhiên, họ nhún nhảy theo điệu nhạc mà không có một chút gò bó cảm xúc cũng như cơ thể. Bảo đảm sự kết hợp của Tú và Hân sẽ là sức công phá chà bá của mảng âm nhạc trong mùa hè nóng nực này.

”Woohooooo!” – Khang hò hét vỗ tay um củ tỏi khi giọng của Tú và Hân đã lắng xuống. Thế là họ đã cùng nhau hoàn tất buổi thu ngày hôm nay. Hân mừng rỡ ôm chầm lấy Tú như một lời cảm ơn, Tú cũng quàng tay qua ôm lấy cô.

Ở đâu đó trong một góc, có người đã chứng kiến hết mọi cử chỉ hành động của họ. Nhưng người đó không có phản ứng gì, chỉ vỗ tay hùa theo Khang và nữ trợ lý của Hân.

”A...” – Tú nhăn mặt và ôm lấy bụng mình. Nhi, Khang và cô trợ lý của Hân cùng đứng phắc dậy.

- Tú! Sao vậy? – Hân một tay đỡ ngang eo một tay vịn lấy vai Tú.

- A... - Cơn đau càng ngày quặn lên khiến chân Tú lủng bủng, miệng không nói nổi. Mọi người đã tiến lại gần để xem Tú.

- Sao vậy? Đau bao tử hả? – Hân vừa hỏi vừa lay lay người Tú. Tú đau đến nhắm tít cả mắt nhưng cũng ráng gật đầu một cái.

- Để con ra lấy thuốc. – Khang vội vã chạy tót ra ngoài.

Lúc này Tú đã ngồi bệt xuống sàn. Mấy hôm nay lão ăn uống giờ giấc thất thường lại còn ăn vội ăn vàng nên bệnh đau dạ dày bị tái phát. Cũng là do đổ công đổ sức vào dự án này quá nhiều đó thôi. Cảnh này Hân đã thấy đôi lần rồi nên cũng không lạ lẫm gì mấy, rất bình tĩnh giải quyết. Chỉ có Nhi là lần đầu thấy Tú như vậy. Cũng đúng thôi, đi với Nhi toàn là ăn với ăn thì có bao giờ thấy được? Hèn gì có những lúc thấy Tú ngon miệng mà vẫn không dám ăn nhiều. Cứ tưởng ổng theo chế độ giảm cân diet này nọ, ai ngờ là sợ ăn no quá rồi đâm ra bị đau.

Thuốc được Khang nhanh chóng đem vào. Sau đó Tú được dìu ra ngoài để ăn một cái bánh bao lót dạ. Hân thì ngồi kế bên liên tục lau lau chặm chặm mồ hôi cho Tú. Tú không nhăn nhó nữa, bù lại còn cười nói rất vui vẻ.

Ừ thì hôm nay Nhi thua. Thua cái cách mà Hân làm cho Tú ưu ái tán dương mình, thua cái cách mà Hân chăm sóc tận tình cho Tú, thua cái ôm thắm thiết mà Hân trao tặng Tú, thua nụ cười ngọt lịm mà Hân nhận được của Tú.

Có lẽ, Nhi đang thua mất luôn cả Tú.

Hôm nay đường về lạnh tanh. Chẳng phải vì Nhi không mặc áo khoác của Tú, chẳng phải vì người đằng sau không ôm lấy người đằng trước, cũng chẳng phải vì hai người họ không ai lên tiếng. Đơn giản chỉ vì trong lòng Nhi không cảm thấy ấm áp, còn Tú thì lại không mang một hơi ấm nào đến đây.

Một tuần trôi qua.

Dạo này Tú không có mặt ở nhà nhiều. Nhi có nhắn vài tin cho Tú nhắc ăn uống đầy đủ đúng giờ nhưng toàn nhận lại những câu trả lời qua loa, thậm chí là không có lời hồi đáp. Tú đang tất bật cùng Khang và Hân để chỉnh sửa bản thu âm. Người thì điều khiển máy, người thì hướng dẫn còn người thì góp ý. Họ đang đi tới những bước cuối cùng để có được bản thu hoàn chỉnh.

”Xong! Xong rồi! Xong rồi sư phụ ơi!” – Khang vừa đung đưa tay Tú vừa nhảy dựng lên. Sau bao lâu học nghề cuối cùng cậu cũng đã được góp phần vào một dự án lớn. Rồi khi bài này ra mắt cả MV, cuối video sẽ là tên của cậu được đặt dưới dòng chữ “Music Producer“. Cậu không thể chờ nổi cái ngày đó được nữa rồi.

- Chúc mừng em, nhà sản xuất trẻ! – Hân nói.

- Cảm ơn, cảm ơn chị! – Khang vui tới nổi tay run lẩy bẩy.

- Sư phụ bỏ đâu rồi hả? - Tú chống nạnh.

- Đâu! Đâu dám bỏ. Người ta đang mừng mà! Đừng có bắt bẻ được không?

- Rồi rồi. – Tú cười. Lão cũng mừng cho cậu học trò này lắm. Lâu lâu láo toét nhưng vẫn là gà cưng của lão mà!

- Bản thu vậy là xong rồi. Hân về lo phần bìa single cái nha. - Cô bắt đầu thu gom đồ đạc.

- Trời! Chưa xong nữa hả?

- Ừ. Mấy nay nhà anh design có tang nên không đi làm.

- Ừ. Vậy thôi Hân về sớm đi. Bye.

- Ừ. Bye Tú, bye Khang.

- Bye bye chị Hân! – Khang vẫy tay chào kịch liệt. Dù rất đuối nhưng sự vui mừng của cậu đã lấn át tất cả.

Khang soạn đồ rồi xách balô đi về. Dù đang trong giờ làm nhưng cậu biết sư phụ không chấp nhất mình đâu. Cậu sẽ về nhà khoe thành tích với ba mẹ rồi đánh một giấc tới tận trưa mai luôn.

- Sư phụ con về nhe.

- Ừ bye con. – Thấy chưa? Nói đâu có sai.

- Bye Khang! – Thanh lên tiếng. Vì dự án này mà Thanh cũng bị bỏ bê không kém gì Nhi.

- Ờ. Bye!