Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 6




Cố Vi an tĩnh ngửa đầu, trong mắt cô là một bầu trời đêm vô hạn, một bầu trời đẹp mĩ lệ như vậy, cô có thể ngắm cả đêm mà không phàn nàn.
 
Gió đêm thổi qua, mang đến một trận mát mẻ thoải mái, Cố Vi híp mắt, vô cùng hưởng thụ.
 
Như đoán được cô nhất định sẽ ở ban công, Diệp Huệ đi ra sân, ngẩng đầu lên nói với cô: “ Con muốn ăn dưa hấu không? “

 
Cố Vi đứng lên, bò đến trên lan can, “Con không muốn ăn.” Sau đó chỉ vào không trung nói với Diệp Huệ: “Mẹ, đó là ngân hà.”
 
Diệp Huệ nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn mãi mà không ra nguyên do, “ Đúng không?”
 
“ Đúng vậy, có đẹp không?”
 
Cũng cùng nhìn lên không trung, từ nhỏ đến lớn Diệp Huệ chưa từng nhìn thấy nó có gì đặc biệt cả, nhưng con gái đã nói thế, bà đương nhiên sẽ động viên cô: “ Rất đẹp, bất quá trong ấn tượng của mẹ, nằm trên bãi cỏ ngắm sao mới là đẹp nhất.”
 
Vì thế một người đứng ở ban công, một người đúng ở trong sân, yên lặng đứng ngắm sao trên trời, một lát sau, Diệp Huệ trở lại trong phòng.
 
Cố Vi tâm trạng đã tốt hơn, cô quay trở về phòng viết thư.
 
Học sinh đứng nhất toàn thành phố, cô đương nhiên đã từng nghe qua tên, cho nên cô thoáng do dự một chút, đem tên bạn học 42 đổi thành bạn học Cao Triết.
 

Cái tên Cao Triết này có thể coi là như sấm bên tai, ngay sau khi điểm thi được công bố, cái tên này từ trong miệng các giáo viên nói ra, tất cả đều là những lời ca ngợi.
 
Cô không nghĩ tới, người cùng mình trao đổi thư ba năm, vậy mà lại là một học bá tiếng tăm lừng lẫy.
 
Cũng khó trách, khi hắn cùng cô trao đổi kiến thức, hắn đều rất thành thạo, cách giải thích của hắn cũng rất độc đáo, mỗi lần cùng hắn thảo luận, Cố Vi đều có thu hoạch không nhỏ, có lẽ, đây chính là mị lực của học bá đi.

 
Đột nhiên cô rất muốn cùng đối phương chia sẻ mọi chuyện trong khoảng thời gian này, vì thế, bằng vào một cổ xúc động, cô cầm bút viết: Đều nói thời kỳ thiếu niên nhiều chuyện phiền não, trong khoảng thời gian này, tôi không lúc nào là không cảm thấy phiền não, người thân của tôi, bởi vì chuyện tình cảm mà đã tách ra. Chuyện này làm tôi đối với từ tình cảm này, có rất nhiều suy nghĩ.
 
Một phần tình cảm rốt cuộc là có thời hạn bao nhiêu lâu? Một năm, mười năm, hay cũng có thể là cả một đời? Vì sao tự ý cho đối phương một lời hứa hẹn, rồi lại bỏ mặc đi yêu người khác? Lấy danh nghĩa là yêu, lại đi tổn thương người yêu thương mình, điều này khiến người khác cảm thấy cực kỳ phản cảm.
 
Bởi vì chuyện này, cái nhìn của tôi đối với chuyện tình cảm cũng thay đổi rất nhiều, nếu tình cảm mà nhất định phải như vậy, tôi thà rằng không cần.
 
Tình cảm của tôi ít, chỉ đủ cho một người, tình cảm của tôi cũng rất nặng, cho nên người kia nhất định phải gánh vác một đời. Nếu trên đời không có người như vậy, tôi tình nguyện cô đơn cả một đời.
 
. ….
 
Cố Vi buông bút xuống, tính tế đánh giá từng nét chữ câu chữ của mình, thở dài, đem giấy bút đặt quá một bên, bức thư bộc bạch cảm xúc như vầy, sao cô có thể gửi ra ngoài được.
 
Đổi một tờ giấy trắng khác, cô cầm bút viết thư gửi cho Cao Triết: Mục đích của cậu đã đạt được, bạn học Cao Triết, mùng một tháng chín chúng ta sẽ gặp nhau.
 
Cuối cùng, ở chỗ ký tên, cô thân nhiên ký tên mình.
 
Ba năm làm bạn qua thư từ, tương lai ba năm làm bạn cao trung, duyên phận của chính mình với Cao Triết chính là ngoài ý muốn.
 
Cố Vi đem bức thư gấp gọn gàng, bỏ vào trong một phong thư màu tím nhạt, đây là màu cô yêu thích nhất, mỗi lần đi mua đồ, cô thường ưu tiên chọn những thứ có màu tím nhạt.
 
Chiếc radio trên bàn vẫn đang phát ti3t mục ca hát, chỉ là tiết mục ca hát sắp kết thúc mà Cố Vi vẫn không nghe thấy tiết mục của lớp trưởng đâu, có lẽ cô đã bỏ lỡ.
 
Người chủ trì radio đang đọc lời giới thiệu cho tiết mục tiếp theo: “Có một vị tiên sinh muốn tặng cho bạn học Cố Vi năm ba lớp một sơ trung một bài hát, chúc bạn học Cố Vi một ngày vui vẻ, hay ăn chóng lớn.”
 
……
 
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Cố Vi hoảng sợ, không dám tin nhìn chằm chằm vào cái đài radio, cho rằng bản thân mình nghe nhầm.
 
Tại sao lại có người tặng cô một bài hát? Lại còn không có ký tên, lại là “Có vị tiên sinh” mà không phải là “Có vị bạn học”? Trên thực tế, cô có quen biết một người như thế sao? Một vị tiên sinh không biết trên.
 
Chẳng lẽ là Cao Triết? Có lẽ hắn đã biết thân phận của cô, mới có cô một trò đùa giỡn, là như vậy sao?
 
Cố Vi còn đang suy nghĩ, người chủ trì đã bắt đầu truyền phát tin âm nhạc.
 
“Đen lúng liếng tròng mắt cùng ngươi gương mặt tươi cười
 
Như thế nào cũng khó quên nhớ ngươi dung nhan chuyển biến
 
Khinh phiêu phiêu thời cũ liền như vậy trốn
 
Quay đầu trở về nhìn xem khi đã vội vàng mấy năm
 
Mênh mông mang thiên nhai lộ là ngươi phiêu bạc
 
Tìm tìm kiếm kiếm thường bên nhau là ta bước chân
 
Đen như mực cô bên gối là ngươi ôn nhu
 
Tỉnh lại khi sáng sớm là ta sầu bi
 
Có lẽ ngày mai thái dương tây hạ chim mỏi đã về khi
 

Ngươi đem đã bước lên thời trước đường về
Nhân sinh khó được lại lần nữa tìm kiếm hiểu nhau bạn lữ
 
Sinh mệnh liền khó xá lam lam mây trắng thiên……”
 
Là la đại hữu 《luyến khúc 1990》, đối phương cư nhiên tặng cho cô một khúc tình ca……
 
Cố Vi cảm thấy đầu óc mình có chỗ không đủ dùng.
 
Chắc hẳn không phải là Cao Triết, hắn làm sao có thể tặng cho cô một bài tình ca được.
 
Cuối cùng Cố Vi đưa ra kết luận: Có lẽ chỉ là một người rảnh rỗi thôi.
 
Sau khi bài hát này kết thúc, mới đến lượt bài hát mà lớp trưởng tặng các giáo viên, nói cách khác, các bạn học của cô cơ bản đều đã biết “ Có vị tiên sinh” tặng cho cô một bài hát.
 
Có thể dự kiến, chuyện bát quái về cô sẽ được bạn học truyền đi từ lúc đó.
 
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Triệu Tiểu Lị đã giết tới nhà cô, nghiêm khắc mà ép hỏi cô là “Có vị tiên sinh” kia là ai, Cố Vi tỏ vẻ vô tội, “Có lẽ là một người rảnh rỗi”.
 
Triệu Tiểu Lị nghiêm túc mà giúp cô suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra bất luận một người nào khả nghi, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, “ Chao ôi, người lớn lên xinh đẹp lại thông minh, quả nhiên sẽ nổi tiếng.”
 
Mà cái người bị Cố Vi phân thành người rảnh rỗi, lúc này đang ngồi gọi điện thoại cho trợ lí của anh : “ Giường mua sao rồi? Có rắn chắc không?
 
Kỳ Đông đáp: “Đã mua, cũng đã trang bị tốt, rắn chắc vô cùng.”
 
“Điểm ca thì sao? Có đúng là ở trấn trên không, cô ấy chỉ nghe tiết mục của đài đó.”
 
“Điểm.”
 
“Điểm bao lâu?
 
“Một tuần.”
 
“Mới một tuần?”
 
“Nếu mỗi ngày đều điểm ca, Cố tiểu thư sẽ bị người ta nghị luận thị phi.”
 
Người ở đầu dây bên kia buồn bực, người ở thời điểm này sao lại thích nghị luận đến vậy, có mệt hay không!
 
……
 
Diệp Huệ không phải là người nói xong để đấy, sau khi quyết định vào thành phố buôn bán, liền mang theo Cố Vi đến nội thành phố chọn mặt tiền cửa hàng.
 
“Chúng ta mua mặt tiền cửa hàng hay là thuê?” Đối với giá cả của một mặt tiền cửa hàng Cố Vi cũng không rõ ràng lắm, cô chỉ biết là nhà mình có một số tiền không nhỏ gửi ngân hàng.
 
“Nếu vị trí tốt, giá cả vừa phải, mua luôn cũng tốt, không cần lo tiền thuê nhà hoặc là bị chủ nhà đuổi.”
 
“Vậy mua đi.” Cố Vi sảng khoái nói.
 
Diệp Huệ cười nói: “Con cho rằng giống mua cải trắng sao, nói mua liền mua! Ai, trước kia mua được mặt tiền tốt, xây phòng cũng tốt, tất cả đều là do cha con quyết định, hiện tại lại muốn mẹ quyết định, trong lòng có chút không quen”,
 
Diệp Huệ tuy rằng cả ngày đều kêu Cố Vi là trẻ con, nhưng trong lòng lại rất là vui, nói những ý tưởng trong lòng cho Cố Vi nghe. Hai người khá là bình đẳng. Sống như hai người ở những nhà có gia trưởng rất là ít thấy, đây cũng tạo cho Cổ Vi một thói quen, so với bạn cùng lứa trưởng thành hơn rất nhiều.

 
“Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy mẹ rất lợi hại, cho nên mẹ cũng nên tự tin lên.”
 
“Mẹ lợi hại sao?” Diệp Huệ cười hỏi cô.
 
“Đương nhiên!” Cố Vi không chút do dự cho khẳng định.
 
Hai người ngồi xe buýt đi đến trước nội thành, tới nhà gà rồi chuyển qua ngồi xe ba bánh.
 
Trong ý tưởng của Diệp Huệ, nếu muốn Cố Vi tập trung học tập trong ba năm, bà nhất định phải tìm một nơi phụ cận thật là tốt để đặt cửa hàng, như vậy cuối tuần cũng giúp cho việc học của Cố Vi.
 
Xe ba bánh đi qua một khu dân cư, Diệp Huệ nói với Cố Vi: “Cha con cùng người phụ nữ kia là ở chỗ này.”
 
Cố Vi nhìn vào bên trong, đều là những ngôi nhà thấp bé, ngõ vào rất nhỏ, dây điện kéo chi chít như mạng nhện, cô quay đầu lại nói với Diệp Huệ:
 
“Kém hơn nhà chúng ta rất nhiều, làm sao mẹ biết họ ở chỗ này?”
 
“Chú hai con nói cho mẹ biết.”
 
Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe đã chầm chậm chạy qua, Cố Vi quay đầu nhìn, âm thầm ghi nhớ địa chỉ chỗ này.
 
Sau khi xem xét ở trung tâm thành phố xong, hai người đi đến một trung khu mới, so với Trung tâm thành phố náo nhiệt, nơi này ăn tĩnh hơn rất nhiều.
 
Cố Vi rất là lo lắng hỏi Diệp Huệ, “Nơi này thoạt nhìn rất an tĩnh, thích hợp để bán quần áo sao?”
 
Diệp Huệ cũng không quá xác định, “Trước tiên cứ nhìn đã, loại sự việc này không thể tùy ý quyết định ngay được.”
 
Kết quả hai người đi dạo cả nửa ngày, đi đến hai chân cũng muốn đứt ra, cũng không thấy một địa phương tốt, nơi này tuy rằng có phố buôn bán, nhưng loại hình buôn bán quá nhiều, cũng không thích hợp bán trang phục.
 
Khi đi qua một chợ bán thức ăn, Diệp Huệ mới phát hiện Cố Vi đã bị phơi nắng đến nỗi mặt đỏ ửng, rất là đau lòng, liền mua cho cô một cây kem, để cô giảm bớt nhiệt độ.
 
Cố Vi cầm cây kem li3m vài cái, ánh mắt đảo qua cửa của một cửa hàng đối diện, nói với Diệp Huệ: “Nơi đó có quảng cáo cho thuê”.
 
Diệp Huệ đi qua xem tờ giấy dán trên đó, nói với Cố Vi, “Tiền thuê không đắt, hơn nữa chủ nghiệp còn nói là bán trao tay, chỉ là, đoạn đường này không thích hợp bán quần áo.”
 
“Chỗ đó người đi qua rất nhiều, cũng không tệ lắm đi, mà người đi qua chủ yếu là phụ nữ trung niên đi mua thức ăn, họ chắc hẳn rất thích mua quần áo.” Đối với việc buôn bán Cố Vi cũng không hiểu lắm, vừa rồi chỉ là cô thuận miệng nói.
 
Tuy chỉ là một lời nói thuận miệng, nhưng trong đầu Diệp Huệ lại lóe lên, trong nháy mắt đã có chủ ý, bà có thể mở bán một cửa hàng bán quần áo của phụ nữ trung niên.
 
Tuy rằng có ý tưởng, nhưng cũng không thể lập tức làm luôn, cần trở về nhà bàn bạc kỹ mới được.
 
Diệp Huệ ghi nhớ cách thức liên lạc của chủ cho thuê, sau đó cùng Cố Vi về nhà.
 
Đêm đó, Cố Vi nhân lúc Diệp Huệ đi tắm, liền liền chạy đến nhà Chú hai Cố Quốc Cường ở cách vách, cô muốn hỏi rõ ràng tỉ mỉ địa chỉ của Cố Quốc Khánh, Cố Quốc Cường cho rằng cô nhớ cha, vô cùng sảng khoái mà nói cho cô, còn phi thường nhiệt tình mà vẽ qua loa cho cô một tấm bản đồ.