Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 8




Kỳ nghỉ hè này, Diệp Huệ cùng Cố Vi bận tới bận lui, ngày tháng trôi qua cũng rất đủ đầy. Người bận rộn rất dễ quên đi những chuyện không vui, cũng dễ cảm thấy hài lòng. Hai mẹ con Cố Vi vất vả ngược xuôi vì cửa tiệm mới mở, nhưng trong lúc bận rộn như vậy, miệng vết thương trong lòng bất giác lành lặn từ bao giờ.
 
Cố Vi muốn lên thành phố học, Diệp Huệ muốn vào thành phố bán quần áo. Hai người bàn với nhau, dứt khoát khóa nhà lại, đem một số đồ dùng hàng ngày tới cửa tiệm, sau này sinh sống ở thành phố luôn.
 
Cố Vi có thành thục thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ 16 tuổi mà thôi, đối với ngôi nhà của mình, chắc chắn sẽ có vô cùng luyến tiếc không nỡ rời, cô nói với Diệp Huệ: "Khi nào nghỉ hè, chúng ta quay về đây ở nha mẹ."

 
Diệp Huệ biết con gái nhỏ nhớ nhà, gật đầu đáp ứng. Hai mẹ con cô dọn nhà vào thành phố, người vui nhất không phải ai khác ngoài mợ hai Lưu Thúy Trân. Sau này một mình bà ta được dùng cả khoảng sân rộng, đến nằm mơ cũng có thể mỉm cười vui vẻ.
 
Diệp Huệ cùng Cố Quốc Khánh bán quần áo cũng được vài năm, về cơ bản cũng hiểu được những việc trong nghề, nhập hàng, tính giá này nọ không làm khó được bà.
 
Khoảng thời gian này, Diệp Huệ hai lần dẫn Cố Vi đi Quảng Châu nhập hàng, trời nắng như thiêu đốt, mỗi người xách một túi đồ lớn, chen vào trong dòng người đông đúc trên đường, bị chen lấn đến mướt mồ hôi trên chuyến xe dài chật chội, miệng đắng lưỡi khô cùng chia nhau chai nước.
 
Nhìn con gái làm những việc không phải của mình nhưng lại chẳng oán thán tiếng nào, Diệp Huệ vài lần không nhịn được cay cay sống mũi. Bà xót Cố Vi, nhưng cũng vì Cố Vi hiểu chuyện mà cảm thấy vui vẻ trong lòng.
 
Dưới sự nỗ lực của hai mẹ con, cửa tiệm quần áo Kiều Mỹ đã chính thức khai trương. Cái tên "Kiều Mỹ" này do Diệp Huệ nghĩ ra. Bà bảo, mỗi người phụ nữ đã kết hôn đều là một người phụ nữ yêu kiều xinh đẹp, nên gọi là "Kiều Mỹ". Đối với tên cửa tiệm, tuy Cố Vi không dám góp ý, nhưng cũng không phản đối. Việc khiến Diệp Huệ vui vẻ, Cố Vi sẽ cổ vũ vô điều kiện.
 
Nửa phía trước là tiệm quần áo ngăn nắp gọn gàng, nửa phía sau là nhà vệ sinh và phòng bếp, hai phần được ngăn với nhau bởi một miếng vách ngăn, chừa lại một cửa nhỏ, phía trên khu nhà sau còn có một gác lửng, có thể dùng làm nhà kho. Diệp Huệ vốn dĩ muốn đem chiếu lên trên đó, buổi tối có thể nằm ngủ, cũng không cần thuê thêm lầu phía trên, tốn thêm mấy chục tệ. Nhưng trên gác nhỏ không có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông khí nhỏ tí. Sau khi Cố Vi xem xét kỹ tình hình phía trên, kiên quyết không đồng ý để Diệp Huệ ngủ ở đó. Không khí không lưu thông được còn chưa nói, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao chạy kịp đây.
 
Biết Cố Vi lo lắng cho mình, Diệp Huệ cũng không cố chấp, nghe theo lời cô, thuê một căn phòng ở lầu trên. Buổi tối lên trên ngủ, sáng sớm lại xuống lầu dưới mở tiệm.
 

Trong lúc sửa sang lại cửa tiệm, Diệp Huệ không thay đổi bố cục bên trong, chỉ quét thêm lớp sơn trắng trên tường, treo tấm màn vải lên miếng vách ngăn, khiến cửa tiệm trông vô cùng đẳng cấp. Bà còn sáng tạo cùng một mảnh vải quây khu góc tường lại thành phòng thử đồ, thuận tiện hơn cho khách hàng.
 
Người mở cửa tiệm quần áo gần khu vực chợ vốn dĩ đã ít, hơn nữa lại còn bán quần áo cho phụ nữ trung niên, hành động này của Diệp Huệ thực ra có phần mạo hiểm. Suy cho cùng thì những cửa hàng quần áo thời nay hầu như đều bán luôn cả đồ nam nữ.
 
Diệp Huệ chọn một ngày tốt, sáng sớm thức dậy bái trời tạ đất, sau đó đốt dây pháo. Trong tiếng pháo nổ rộn ràng, cửa hàng quần áo Kiều Mỹ chính thức khai trương.
 
Cố Vi cũng không lười biếng, cùng Diệp Huệ bận tới bận lui ở cửa hàng.
 
Những cửa tiệm quần áo trong thành phố, phần lớn đều mở cửa sau chín giờ sáng, nhưng cửa tiệm Kiều Mỹ mở gần chợ, khách hàng nhắm tới cũng là các dì các cô đi chợ mua rau, nên thời gian mở cửa có chút sớm hơn.
 
Cố Vi nhìn ra được, Diệp Huệ vẫn rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên bà tự mình buôn bán, chẳng ai có thể giúp đỡ bà, thành công hay thất bại, bà đều phải gánh vác. Đương nhiên, Cố Vi cũng rất sẵn lòng gánh vác cùng bà, nhưng Diệp Huệ rõ ràng không muốn cô bận tâm điều gì khác ngoài việc học.
 
Tiệm mới khai trương đều thu hút khách, các dì các cô tò mò vào tiệm đi dạo một vòng, nhưng cũng chỉ là dạo xem thử, không có ý định mua. Khó khăn lắm mới có một dì muốn mua, nhưng phát hiện không đem đủ tiền, chỉ đành khoát tay bảo ngày mai đem tiền đến mua sau.

 
Diệp Huệ bận rộn cả buổi nhưng lại chẳng bán được gì, vô cùng thất vọng.
 
Nhưng cửa tiệm rất nhanh đã nhận được đơn hàng đầu tiền. Đơn hàng này, là đến từ sự giúp đỡ của người quen.
 
Triệu Tiểu Lị cùng mẹ vào thành phố thăm người thân, biết mẹ Cố Vi mới mở cửa tiệm quần áo, liền kéo mẹ mình đến mua đồ. Sau khi mẹ Tiểu Lị đến, phát hiện có rất nhiều kiểu dáng quần áo mình thích, bỏ tiền mua luôn vài món. Diệp Huệ cũng không lấy tiền cao, chỉ lấy theo giá gốc nhập hàng mà thôi.
 
Mẹ Tiểu Lị rất vui, còn nói nhất định sẽ dẫn thêm vài người bạn đến mua hàng.
 
Triệu Tiểu Lị đã lâu không gặp Cố Vi, liền kéo cô nói mãi không hết chuyện, tới lúc mẹ Tiểu Lị muốn đi rồi, Tiểu Lị vẫn chưa muốn đi, còn bảo mẹ đi trước, mình phải ở lại đây chơi đã rồi mới trở về.
 
Mẹ Tiểu Lị không còn cách nào khác, đành tùy theo Tiểu Lị.
 
Cố Vi cùng Triệu Tiểu Lị ngồi dưới quạt trần, trên tay mỗi người cầm một miếng dưa hấu, vừa ăn vừa nói chuyện.
 
"Cậu đi xem Nhất Trung chưa?" Triệu Tiểu Lị tò mò hỏi Cố Vi.
 
Cố Vi lắc đầu, "Không rảnh đi."
 
"Nghe nói bên trong Nhất Trung rất đẹp, chiều nay bọn mình đi xem thử đi, sẵn giúp cậu làm quen trường luôn."
 
Nghe chủ ý của Tiểu Lị, Cố Vi còn hơi do dự. Cô vẫn luôn muốn dành chút thời gian đi xem trường, dù sao cũng không xa, nhưng lúc trước Diệp Huệ bận nhập hàng, bận mở tiệm, cô ở cạnh giúp đỡ cũng bận rộn túi bụi. Bây giờ thấy cũng sắp khai giảng rồi, Cố Vi nghĩ cũng nên đi xem thử ra sao.
 
Cố Vi quay đầu lại hỏi Diệp Huệ, "Chiều nay một mình mẹ có được không ạ?"
 
Diệp Huệ cười đáp: "Buổi chiều chắc cũng chẳng có khách, một mình mẹ vẫn được mà. Sau này con đi học rồi, cũng chỉ còn mình mẹ trông tiệm, phải tập quen thôi."
 
"Vậy chiều nay đi xem đi." Cố Vi quyết định.
 
Triệu Tiểu Lị nghe thấy Cố Vi muốn dẫn mình đi cùng, lập tức vui vẻ hoan hô thành tiếng.
 
Từ cửa tiệm Kiều Mỹ tới trường Nhất Trung chỉ cần ngồi 3 trạm xe bus. Nếu đi bộ, cũng chỉ cần 20 phút, sau này Cố Vi đi học sẽ rất tiện.
 
Buổi trưa, trời mưa một trận. Sau khi trời quang mây tạnh, không khí oi bức cũng được đẩy lui phần nào, thật thích hợp để ra ngoài.
 
Cố Vi vốn muốn đi bộ, nhưng Diệp Huệ lo lát nữa lại mưa tiếp, mới bảo cô ngồi xe bus mà đi. Triệu Tiểu Lị nhìn thấy chiếc xe đạp cũ của Cố Vi dựng trước cửa tiệm, bèn nói: "Đạp xe đạp đi đi, vào trong trường Nhất Trung còn có thể đạp tiếp, không cần phải đi bộ."
 
Thế là, hai cô gái đạp xe mà đi.
 
Nếu là lúc nhập học, Nhất Trung sẽ không cho người lạ vào trường, nhưng bây giờ đang là nghỉ hè, bảo vệ cũng không nghiêm khắc như vậy, có thể ra vào tự do.
 
Cố Vi đạp xe đạp, chở theo Triệu Tiểu Lị tới Nhất Trung. Triệu Tiểu Lị đã nhìn thấy cổng lớn Nhất Trung từ xa, cảm thán nói: "Đều nói vào được Nhất Trung cũng giống như đặt được một chân vào đại học. Cậu xem khí thế của cánh cổng kia, quả thực là không tầm thường mà."
 
"Kiều Trung cũng rất tốt, tỷ lệ thi đậu rất cao."
 
"Tuy tốt thật, nhưng nếu so với Nhất Trung thì vẫn còn kém xa."
 
Xe đạp từ ngoài cửa tiến vào, đạp chầm chậm men theo đường lớn, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao to che khuất mặt trời, Triệu Tiểu Lị thỏa thích hít thở cảm giác mát mẻ sảng khoái này.
 
"Khắp nơi đều là cây nhỉ, nơi này vốn chẳng có mùa hè mà."
 
Cố Vi cũng nhìn khắp bốn phía, đối với khung cảnh nơi đây cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
 
Triệu Tiểu Lị nói: "Nghe bảo lứa học sinh mới vào các cậu được ở ký túc xá mới đấy. Ký túc xá mới vô cùng đẹp luôn, lát nữa bọn mình đi xem thử đi."
 
Khuôn viên trường còn rộng hơn so với tưởng tượng của các cô, cũng may là các cô đạp xe tới, chứ nếu đi bộ chắc đã mệt chết rồi.
 
Tham quan tòa nhà học, khu nhà làm việc, sau đó đi xem khu nhà ăn, cuối cùng hai cô gái mới tới xem ký túc xá.
 
Nhìn từ xa, tòa nhà 6 tầng mới xây đứng sừng sững phía sau dãy phòng học thấp bé, vô cùng nổi bật. Phong cách cũng rất độc đáo, khác hoàn toàn với các tòa nhà nhìn thấy trong thành phố.
 
"Đẹp quá đi mất, cảm giác rất hợp thời." Triệu Tiểu Lị khen ngợi, vô cùng ngưỡng mộ nói với Cố Vi: "Tiểu Vi thật hạnh phúc, có thể được ở trong tòa nhà xinh đẹp như vậy. Nếu sớm biết thì tớ đã liều mạng thi vào Nhất Trung luôn rồi."
 
Cố Vi ngẩng đầu nhìn ngắm tòa nhà, lòng nghĩ thầm đây là nơi mình sẽ ở trong ba năm tới, trong tòa nhà này, có một căn phòng riêng chỉ thuộc về mình, không biết sẽ thế nào nhỉ, sẽ có ban công hình bán nguyệt đáng yêu không?
 
"Nghe nói dãy nhà này do một người giàu có của tỉnh khác đầu tư, thật lợi hại." Triệu Tiểu Lị nói ra tin tức nghe được từ nơi khác.
 
"Vậy chắc là một người rất tốt." Cố Vi thuận theo lời nói của Tiểu Lị, cả một tòa nhà to như vậy, chắc là nhiều tiền lắm nhỉ.
 
Đáng tiếc cổng ký túc xá đã khóa, nếu không Triệu Tiểu Lị còn muốn đi vào xem.

 
Đúng lúc hai người vừa định rời đi, phía trước có vài nam sinh tiến lại, nói nói cười cười, nam sinh đi đầu dáng người rất cao, trên mặt còn mang theo nụ cười xán lạn. Lúc lách người đi qua, ánh mắt nam sinh kia dừng lại vài giây trên mặt Cố Vi, sau đó dời đi không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
 
Vài nam sinh cũng bắt đầu bình luận về tòa ký túc xá mới trước mặt, nhưng cách khen ngợi của nam sinh có chút không nho nhã cho lắm.
 
"Cao Triết, nghe nói cậu được ở phòng đơn đúng không, quá ngầu, không biết là lầu mấy nhỉ." có người gọi to tên của nam sinh cao lớn kia, nói với anh ấy.
 
Nghe được cái tên "Cao Triết" này, Cố Vi vốn đã đi xa được vài bước, bỗng quay phắt đầu lại xem người kia, đúng lúc Cao Triết cũng nghiêng mặt qua, ánh mắt hai người trong phút chốc không hẹn mà gặp.
 
Cậu ấy là Cao Triết??
 
Là người bạn qua thư ba năm, là bạn học cấp Ba sắp tới của cô.
 
Tình cờ gặp gỡ như vậy, quá trùng hợp nhỉ.
 
Dù trong lòng gợn lên làn sóng nhỏ, nhưng biểu cảm trên mặt Cố Vi vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ là nhìn một cái, liền thu lại ánh mắt, đẩy xe đi, nhanh chóng đuổi theo Triệu Tiểu Lị.
 
"Cậu nhìn gì vậy? Quen biết bọn họ hả?" Triệu Tiểu Lị hỏi cô.
 
Cố Vi lắc đầu: "Không quen."
 
Chỉ là quen biết qua thư mà thôi, trên thực tế, họ không quen biết nhau.
 
"Nhưng cậu nam sinh cao cao kia, mặc trên người toàn là đồ thể thao nổi tiếng, chỉ riêng đôi giày Nike trên chân cậu ấy cũng tốn hơn 200 tệ, hơn nữa còn phải tới thành phố lớn mới mua được cơ."
 
Tuy Diệp Huệ bán quần áo, nhưng Cố Vi lại không có hứng thú với các nhãn hiệu thời trang, "Cậu cũng thật thành thạo đấy chứ."
 
"Những thứ này trên tạp chí có mà, trong lớp cũng có vài bạn nữ thỉnh thoảng có bàn tới, chỉ là trước giờ cậu không tham gia mà thôi."
 
"......"
 
Hai người lại đi dạo trong sân trường một vòng, lúc nhìn thấy con sông nhỏ nước trong vắt, đều bị hấp dẫn dừng lại bước chân, Triệu Tiểu Lị bắt đầu tháo giày, "Nước này trong như vậy, nhất định là được dẫn từ sông Hàn qua." nói xong liền nhúng chân trần vào trong nước, "A, mát quá đi......" Sau cùng dứt khoát ngồi xuống bên bờ hồ, để luôn hai chân vào trong nước.
 
Triệu Tiểu Lị vừa nghịch nước, vừa nói với Cố Vi : "Cậu cũng lại đây đi."
 
Cố Vi dựa vào xe đạp, lắc đầu từ chối.
 
Lúc này vọng tới tiếng quát lớn của một ông cụ: "Cô học sinh kia, cô học cấp nào, không được nghịch nước có biết không hả?"
 
Hai người bị tiếng quát của ông cụ hù cho một trận, Triệu Tiểu Lị vội vàng đứng dậy, không kịp mang giày, xách luôn trên tay, trèo lên phía sau xe: "Mau chạy đi, mau chạy đi......"
 
Cố Vi bị trận ồn ào này làm tay chân rối rắm, đạp xe xiên xiên vẹo vẹo, xém nữa mất thăng bằng. Đạp xa được một đoạn, Cố Vi mới giật mình tỉnh ngộ, bản thân không nghịch nước thì sợ cái gì chứ.
 
Triệu Tiểu Lị trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng lại bắt đầu cười to, "Nước trong như vậy mà lại không cho nghịch, đồ keo kiệt."
 
"Nếu ai cũng có thể nghịch thì nước sẽ bẩn mất." Cố Vi đáp.
 
"Cũng đúng nhỉ."
 
"Răng rắc......" Xe đạp bỗng phát ra một tiếng động lớn, chân Cố Vi đạp vào hư không, hai người trên xe mất thăng bằng, vội vàng nhảy ra khỏi xe.
 
Triệu Tiểu Lị khom lưng xem xét tình hình, không nhịn được nói: "Tiểu Vi, tớ đã nói là chiếc xe này của cậu quá nát rồi, thời khắc quan trọng này còn bị tuột xích."
 
Cố Vi dựng xe đạp lại, nhìn một nửa xích xe tuột ra ngoài, thở dài: "Tớ không biết làm."
 
"Tớ cũng không biết, chúng ta đẩy xe đi đi, xem thử có chỗ nao sửa xe đạp không." Triệu Tiểu Lị đề nghị.
 
"Cũng đành vậy."
 
Bỗng nhiên, có một âm thanh trầm thấp từ bên cạnh vang lên, "Tớ giúp các cậu xem xem."
 
Vậy mà lại là bạn học Cao Triết vừa gặp qua lúc nãy trước cửa ký túc xá, mấy nam sinh đi cùng cậu ấy, đã từ từ đi lên phía trước, chỉ có cậu ấy là dừng lại.
 
Khóe môi vẫn treo một nụ cười như cũ, xem ra là một người thích cười, âm thanh trầm thấp ấm áp, tính tình có lẽ cũng không tồi, Cố Vi âm thầm quan sát người bạn qua thư của cô, cái cảm giác "tôi biết bạn là ai, bạn lại không biết tôi là ai" này cũng thật thú vị.
 
Cố Vi còn chưa kịp nói, đã bị Triệu Tiểu Lị cướp lời, "Cậu biết hả? Vậy thì tốt quá, vô cùng cám ơn cậu."
 
Cao Triết dắt xe gọn qua một bên, gạt chân chống xuống, nhấc bánh sau lên khỏi mặt đất, sau đó mìm cười nói với Cố Vi: "Cầm giúp như vậy, có được không?"
 
Cố Vi gật đầu, đứng một bên nhấc yên xe, giữ cho bánh xe không chạm đất.

 
Cao Triết ngồi xổm xuống, không ngại chân có bị bẩn hay không, một tay cầm xích xe, một tay quay bàn đạp, xoay đi xoay lại vài vòng, xích xe đã được móc trở lại rồi.
 
Triệu Tiểu Lị kinh ngạc nói: "Woww, cậu thật giỏi quá đi, nhẹ nhẹ nhàng nhàng móc xong xích xe rồi."
 
Cao Triết đứng dậy, khiêm tốn cười, đáp: "Việc này không khó."
 
Lúc này Cố Vi mới mở miệng nói: "Cám ơn cậu."
 
Cao Triết đứng đối diện Cố Vi, cậu ấy rất cao, cao hơn Cố Vi cả một cái đầu, nên lúc Cố Vi nhìn cậu ấy, phải hơi ngước cằm lên.
 
Cao Triết cong khóe miệng, trong đôi mắt sáng rõ mang theo một tia xấu hổ, nhưng đã bị nụ cười che giấu rất tốt, sau cùng cậu ấy chỉ nói một câu "Không cần khách sáo", rồi nhấc bước trở về bên đám bạn.
 
"Ai da, nhìn gần thật đẹp trai, cậu ấy thực sự đẹp trai quá đi." Triệu Tiểu Lị ngần người nhìn theo bóng lưng Cao Triết.
 
Cố Vi suy nghĩ, nói với Tiểu Lị: "Cậu ấy tên là Cao Triết."
 
Triệu Tiểu Lị bị hù một phen, vội vàng hỏi: "Cậu quen cậu ấy hả? Làm sao mà quen vậy? Quen lâu chưa? Sao tớ lại không biết?"
 
"Tớ vừa nghe bạn của cậu ấy gọi lên cậu ấy thôi." Cố Vi thấy Triệu Tiểu Lị phản ứng mãnh liệt như vậy, có chút do dự không biết có nên nói Cao Triết là bạn qua thư của cô hay không.
 
"Cao Triết? Cao Triết? Nghe thật quen, nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ?" Triệu Tiểu Lị vò vò đầu, cau mày suy nghĩ.
 
Cố Vi không nỡ để Tiểu Lị rối rắm, nói: "Thi cấp Ba đứng hạng nhất, tên là Cao Triết."
 
"Aaaa!!!! Không sai, chính là cậu ấy, học sinh đứng nhất toàn thành, trời ạ, học giỏi lại còn đẹp trai, có để người ta sống không hả?"
 
"Hoặc chỉ là trùng tên thôi." Cố Vi lạnh lùng đả kích Tiểu Lị, lại leo lên xe, bảo Tiểu Lị ngồi vào yên sau.
 
"Chắc chắn là cậu ấy, chỉ có người học giỏi mới có tư cách đẹp trai." Triệu Tiểu Lị ngồi lên yên sau, cả người ghé vào sau lưng Cố Vi, nói: "Chắc hôm nay cậu ấy cũng tới làm quen trường học."
 
Cố Vi nghe những lời hoang đường của Tiểu Lị, cũng không phản bác lại, chỉ lo chăm chú đạp xe, chở Tiểu Lị rời khỏi Nhất Trung.
 
Trở lại cửa tiệm, Diệp Huệ vừa mới tiễn một khách hàng, nhìn thấy hai người về, trên mặt đầy vui vẻ nói: "Về rồi à, trong bếp còn có dưa hấu, để mẹ đem ra cho hai đứa."
 
Đúng lúc hai người cảm thấy khát, nhanh chóng ăn sạch nửa trái dưa hấu.
 
Diệp Huệ đem ghế ngồi xuống bên cạnh, vui vẻ nói: "Sau khi hai đứa con đi, mẹ bán được tới mấy món đồ, đều là những khách hàng sáng sớm mua rau quay lại mua thôi."
 
"Đồ của dì bán đều rất đẹp, chắc chắn sẽ được yêu thích ạ." Triệu Tiểu Lị nịnh bợ.
 
"Có cháu là khéo nịnh." Diệp Huệ vui cười hớn hở.
 
Nhìn Diệp Huệ ngày càng cười nhiều hơn, tâm trạng nặng nề trong lòng Cố Vi cũng dần thả lỏng, cô và Diệp Huệ, đã dần dần thoát khỏi những tổn thương do Cố Quốc Khánh để lại.
 
Triệu Tiểu Lị muốn trở về trước khi trời tối, nên không ngồi lại lâu, chào tạm biệt Cố Vi.
 
"Cậu sắp nhập học rồi, sau này cơ hội gặp mặt cũng ngày càng ít đi, thật không nỡ mà." Trước lúc rời đi, Triệu Tiểu Lị cứ quyến luyến không rời.
 
"Được nghỉ là có thể gặp mà" Cố Vi an ủi Tiểu Lị.
 
"Cấp Ba được nghỉ nhiều lắm, haiz, bọn mình nhất định phải thường xuyên viết thư, thường xuyên liên lạc mới được."
 
Cố Vi gật đầu, "Chỉ cần cậu kiên trì viết thư là được."
 
"Tớ chắc chắn sẽ kiên trì."
 
Ba năm cấp Hai kết thúc, từ con nít trở thành một cô gái lớn, bọn họ cùng nhìn nhau trưởng thành, cũng cùng nhau chứng kiến tình bạn đáng quý.