Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé

Chương 13



Mẹ Liễu nhất thời nhìn đến ngây người không tự chủ được mà đi lên trước lôi kéo làm quen với Mạnh Quyên, "Ây da, đây là bé con nhà bà sao? Lớn lên đáng yêu thật nha."

Cháu nội được khen đáng yêu, Mạnh Quyên dĩ nhiên rất cao hứng, "Aiz, bướng lắm, không cho bế, làm sao cũng phải tự mình đi đường để dẫm lên giày của nó, gót chân còn chưa dài ra làm sao có sức được chứ."

Hoắc Thu Thu đang tự mình vừa đi vừa dẫm hết sức vui vẻ, lúc la lúc lắc, tiếc là chân bé không có sức lắm nên đèn có lúc nháy lúc không, bling — bling — ling — ling.

Mẹ liễu: "Bao lớn rồi?"

Mạnh Quyên: "Vừa mới qua sinh nhật hai tuổi thôi."

Mẹ Liễu cấp tốc tính nhẩm, hai năm trước Liễu Giới Nguyên đang làm gì, nếu lúc đó sinh con thì hiện giờ bà cũng đã có thể bế đứa cháu đáng yêu như thế này rồi.

Hoắc Thu Thu ngẩng đầu nhìn mẹ Liễu, mắt to chớp chớp chớp, bé con giương cái miệng nhỏ còn thơm mùi sữa, mẹ Liễu trìu mến nhìn, trong lòng hô to: "Tại sao bé con không phải là cháu nội của mình chứ!"

"Sao còn nhỏ như thế mà đã đưa đến nhà trẻ rồi?"

Mạnh Quyên cũng đau lòng: "Công việc của con trai tôi hơi đặc biệt một chút, không có thời gian chăm sóc bé nên không còn cách nào, vẫn nên cho bé tập tính tự lập sớm một chút cũng tốt."

Mẹ Liễu suýt chút nữa buột miệng thốt ra: "Vậy để tôi giúp cậu ta chăm sóc bé giùm cho" nhưng rất nhanh dừng lại được, trong lòng bà im lặng thở dài, xét đến cùng nếu bà có cháu nội thì tội gì ở đây thèm thuồng cháu nội nhà người ta chứ phải không.

Cho nên, Liễu Giới Nguyên đáng bị đánh!

Lại nói đứa bé này, bà càng nhìn càng thấy giống với Giới Nguyên nhà bà lúc còn nhỏ, giống khuôn mặt nhỏ, mũi nhỏ, cằm nhỏ, vậy mà trên mí mắt cũng có một nốt ruồi!

Ây da, nếu nói là con trai ruột của con trai bà bà cũng sẽ tin sái cổ!

Hoắc Thu Thu vào lớp, bé con vẫy vẫy tay với bà nội bé. "Bái bai bà nội!" Lại nhìn qua mẹ Liễu nghĩ nghĩ nói, "Cũng bái bai bà bà này nha!"

Ô ô, mẹ Liễu che ngực.

Quá đáng yêu rồi!

Vài ngày tiếp theo, mỗi ngày mẹ Liễu đều đi theo bạn tốt của bà đưa cháu đi học, thật ra là trộm tới để xem Hoắc Thu Thu, ngay cả Mạnh Quyên đều quen mắt bà, hai người còn trao đổi Wechat hẹn nhau cùng đi chơi bài.

Sau ngày sự việc "hình chụp nắm tay" xảy ra, hot search treo cả một ngày, fans của Hoắc Linh Quân tăng hơn mười vạn, cậu cũng xem như chính thức tuyên bố trở về giới giải trí.

Về hot search, đoàn đội PR Marketing của Liễu Giới Nguyên cũng không cố tình dẫn đường, vốn tính toán làm giống như trước nhưng Liễu Giới Nguyên không cho nên cũng không can thiệp nhiều, không rũ bỏ mối quan hệ với Hoắc Linh Quân mà chỉ triệt để loại bỏ những dư luận bất lợi với Liễu Giới Nguyên thôi.

Có điều, này cũng không có gì không tốt, vốn dĩ Liễu Giới Nguyên không đi theo con đường lưu lượng nên ngày thường chỉ cần lên hot search thì đoàn đội PR Marketing đều sẽ cực kỳ chú ý để đảm bảo không để lại hình ảnh trái chiều trong lòng công chúng.

Nhưng bây giờ thường xuyên lên hot search như vậy khiến cho lưu lượng cũng được nâng lên nên dĩ nhiên sẽ có rất nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, có tốt có xấu, cái kiểu giống như scandal này không cần một hai phải dẫn theo chiều hướng "con đường đúng đắn" làm gì, cái gọi là có bàn tán thì mới có độ nhận biết mà, nên cũng coi như để lót đường tuyên truyền cho bộ phim sau này.

Tổ chế tác mở một hội nghị nhỏ thuận thế thảo luận một chút về việc tuyên truyền cho đoàn phim.

Phim của Vương Hợp Minh không lo không có người xem nhưng nếu có thể tuyên truyền thì tốt nhất vẫn nên tuyên truyền, giống như Vương Hợp Minh đã nói, muốn làm thì phải làm cho lớn, kiếm tiền không sợ kiếm nhiều có phải hay không.

Tổ chế tác nói: "Phim của chúng ta vẫn đang được quảng bá, trước khi chiếu đều trong trạng thái bảo mật nên cũng không có nhiệt, nhưng Giới Nguyên Linh Vân lại quá ra sức, chuyện tốt như vậy không thể để lãng phí vô ích, chỉ cần thêm một ít thao tác thì ngay cả tuyên truyền hậu kỳ cũng không cần."

Vương Hợp Minh cũng nói: "Nếu không chúng ta cũng học cách chưa chiếu đã nổi trước đi, người ta phim hot còn chúng ta thì người hot."

Tổ chế tác: "Nhưng cũng phải hỏi ý kiến của các diễn viên chính trước đã."

Liễu Giới Nguyên: "Tôi không có ý kiến gì."

Hoắc Linh Quân cũng gật đầu, cậu không có gì để nói cả, tuy rằng muốn đóng phim để trở về giới giải trí nhưng mục tiêu trong tương lai của cậu vẫn là sân khấu, thân là idol, nhiệt độ có thể nói chính là sinh mệnh, những hot search như thế có bao nhiêu cái cũng được, cậu đều có thể.

Tổ chế tác: "Hai nam chính có thể tương tác với nhau qua Weibo một chút, xào xào CP."

Nhìn xem những bộ phim ăn khách hiện nay có cái nào mà không xào CP, nam nam cùng chung một nhóm sớm muộn gì cũng bị xào với nhau thôi, fans lại rất thích ăn chiêu này.

Hai ngày này Liễu Giới Nguyên vẫn luôn suy nghĩ ba năm trước đây đêm đó đã xảy ra việc gì, càng ngày càng có cảm giác khác thường đối với Hoắc Linh Quân, bây giờ mỗi lần nhìn Hoắc Linh Quân thì đáy lòng anh lại dâng lên một tia tê tê dại dại không rõ nhưng lại không thấy bài xích.

Hoắc Linh Quân cảm nhận được có người nhìn nên ngẩng đầu nhìn qua, Liễu Giới Nguyên bỗng thu hồi tầm mắt giả vờ như không có chuyện gì, mặt không chút cảm xúc dựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, không để bụng nói: "Tôi không có ý kiến gì, muốn xào thì xào đi."

Weibo nên đăng gì mới tốt đây, hình chụp chung? Sau đó đi tag Hoắc Linh Quân một cái rồi nói hai người là bạn bè, hy vọng truyền thông không cần loạn dặm mắm thêm muối? Hoặc là để Hoắc Linh Quân tag anh, "Hai ngày trước đi ăn cơm cùng với @Liễu Giới Nguyên anh Liễu, không ngờ lại lên hot search ha ha, nói gì đây, chúc mọi người năm mới vui vẻ trước vậy!"

Như thế cũng khá tốt, anh Liễu, ừ, khóe miệng Liễu Giới Nguyên hơi hơi kéo lên sau đó ho khan một tiếng để chặn lại, lãnh khốc mười phần. Gọi anh Liễu cũng được, có điều nếu Hoắc Linh Quân cứ một mực muốn gọi anh là anh Giới Nguyên cũng không phải không thể.

Hoắc Linh Quân lên tiếng.

Liễu Giới Nguyên lãnh khốc nhìn qua.

"Tôi không có ý kiến gì về việc xào CP, chỉ là tôi nhớ rõ lúc trước thầy Liễu có ký hiệp ước nói rằng tuyệt đối không xào CP."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Hiệp ước?

Hiệp ước gì??

Sau đó anh nhớ lại rồi.

...........

Trước khi đóng phim đúng là anh có ký qua một cái hiệp ước...

1. Tuyệt đối không xào CP!

2. Không quay những cảnh đồng tính mùi mẫn, ám muội!

3. Chưa được sự đồng ý của anh thì không được tùy tiện tag anh trên Weibo!

............

Bà mịe nó.

Liễu Giới Nguyên nói: "Cái đó..."

Hoắc Linh Quân: "Nếu đã ký hiệp ước thì mọi người phải làm theo, hơn nữa thầy Liễu luôn luôn nói được làm được, là người rất tuân thủ ước định nên khẳng định cũng không mong muốn người khác làm trái với ước định đã lập ra, chúng ta vẫn không nên vi phạm ý nguyện của anh ấy."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Thầy Liễu là người nào?

Not me.

Vương Hợp Minh gật đầu: "Tôi nhớ ra rồi, đúng là Giới Nguyên có ký hiệp ước không xào CP, cũng được, không xào thì không xào, không hề ủy khuất bản thân để hùa theo khẩu vị của đám đông, thế nên tôi mới thích con người của Giới Nguyên nhất, yêu ghét rõ ràng không cúi đầu trước bàn dân thiên hạ, là một nam diễn viên có lập trường kiên định, đáng để mọi người phải kính nể!"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Cầu xin ông xì-tốp lại đi mà.

Tổ chế tác gật đầu: "Haiz, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ, suýt xíu nữa đã ủy khuất Giới Nguyên rồi! Được, không xào thì không xào, dù sao Giới Nguyên cũng không thiếu miếng nhiệt này, phải không Giới Nguyên?"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Các người đã nói xong hết rồi giờ tôi còn có thể phản đối sao.

Tan họp, mọi người sôi nổi ra khỏi phòng họp, Hoắc Linh Quân đi đến bên người Liễu Giới Nguyên thấy anh còn ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích, cậu nói: "Đừng lo, chúng ta sẽ không xào CP."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Trước đây hai người là đối thủ một mất một còn, lần này hòa hoãn không ít nên trong lòng Hoắc Linh Quân rất rõ Liễu Giới Nguyên đã giúp cậu khá nhiều, dù cho là vì bộ phim đi nữa nhưng cũng thật sự đã giúp đỡ cậu, cậu cũng nên trả lại một chút: "Ngày đó rất cám ơn anh, tôi cũng không có gì để báo đáp anh, vậy nên anh cứ yên tâm, nhất định chúng ta sẽ không xào CP."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Tôi cám ơn cậu ha.

Hoắc Linh Quân nhìn anh, "Sao vậy anh không vui à?"

Liễu Giới Nguyên ngẩng đầu, không chút sức lực nhếch lên khóe miệng.

I"m so happy.

Hôm nay có cảnh quay của nữ chính Ngô Vân Tố và Liễu Giới Nguyên, sáng nay Hoắc Linh Quân vừa mới quay xong, sau khi tan họp cậu liền tẩy trang chuẩn bị xem ảnh hậu và ảnh đế đua diễn.

Vương Hợp Minh đang nói chuyện với hai người, giải thích ý của mình ở đoạn này muốn hiệu quả gì, không hổ là ảnh hậu ảnh đế, Vương Hợp Minh mới nói vài câu là đã hiểu.

Vương Hợp Minh: "Bên chỗ Giới Nguyên và Linh Quân không thể xào CP được, Giới Nguyên không muốn chúng ta cũng không còn cách nào."

Liễu Giới Nguyên: "..."

"Đợi đến lúc tuyên truyền nếu có yêu cầu xào CP thì hai người cũng có thể lên sân khấu đi, dù sao cũng là vai chính, là CP chính trong phim, khẳng định sẽ có nhiều fans thích."

Ngô Vân Tố nghe vậy, sửa sang lại quần áo công tư phân minh nói: "Có thể, việc này đối với tôi dễ như trở bàn tay, bộ phim trước mới xào với Thẩm Tử Thất xong, ảnh đế Liễu còn đẹp trai hơn so với hắn ta, tôi sẽ càng có thể nhập diễn."

"..."

"Cái gì đó." Ngô Vân Tố nói: "Đạo diễn cân nhắc thử xem tôi với Huân Huân có thể xào được không?"

Vương Hợp Minh nói: "Cũng không phải không thể, nói tới nói lui không phải tôi nói không xào CP là không được, tôi chỉ tùy tiện nói ra vậy thôi."

Ngô Vân Tố: "Việc xào với Huân Huân thế nào tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, chị em niên thượng, ngự tỷ* trung khuyển, nhìn là kết thúc BE nhưng thật ra là tâm ý tương thông."

(*Ngự tỷ: Được hiểu là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, sắc sảo thông minh.)

"Trong phim diễn vai đối thủ không sao cả, ở bên ngoài tương tác nhiều hơn là được, fans sẽ lần theo đó mà hít đường không quan tâm gì khác đâu, tôi cũng đã nghĩ ra tên CP rồi, hai chúng tôi đều có chữ Vân, bây giờ đang thịnh hành tên bốn chữ nên tôi cũng theo trend luôn, gọi là Nhân Vân Diệc Vân* đi."

(*Nhân Vân Diệc Vân: Bảo sao hay vậy, nói sao làm vậy, bắt chước y chang, quan một cũng ừ, quan tư cũng gật =)).)

Vương Hợp Minh bị cô nói một hơi xong cũng cảm thấy hay hay, "Ừ đúng là có cảm giác CP thật..."

Liễu Giới Nguyên không nghe nổi nữa: "Tôi nói chứ, cô cứ nhất định phải kêu Huân Huân sao?"

Ngô Vân Tố: "Rồi sao?"

Liễu Giới Nguyên: "Tôi nghe mà nổi cả da gà."

Ngô Vân Tố nghịch đồng hồ đạo cụ: "Vậy anh cứ kêu thử xem."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên rất lớn tiếng: "Hừ!"

Ngô Vân Tố: "...Anh hừ lớn tiếng như vậy tôi nghe được đó."

Là muốn cô nghe thấy đó được không!

Hừ!

Ngô Vân Tố kêu trợ lý mở một bài hát lên để thả lỏng, trước khi quay phim cô có thói quen là nghe nhạc, còn gọi là chiến ca.

Ca khúc từ loa phát ra, là một ca khúc rất được yêu thích, giọng nam trong trẻo dễ nghe, giai điệu cũng nhẹ nhàng rất êm tai, điệp khúc chỉ cần nghe một lần là nhớ.

Vương Hợp Minh nói: "Tên bài hát là gì?"

Ngô Vân Tố: "⟪She"s⟫"

Liễu Giới Nguyên nói: "Ồn quá, tôi nghe nhức cả đầu."

Hoắc Linh Quân vừa tới nơi liền nghe được ca khúc solô của mình đang được mở, đây là bài hát cuối cùng của cậu vào ba năm trước trong album của nhóm và chỉ biểu diễn một lần duy nhất trong concert của nhóm. Tuy rằng đã ba năm không nghe lại nhưng chỉ cần một đoạn giai điệu ngắn cũng có thể làm cậu nhớ ra.

"Chị Vân Tố."

Ngô Vân Tố thấy cậu liền cười nói: "Em tới rồi à, nghe một chút đi, đây chính là chiến ca của chị đó, mỗi lần đến đoạn điệp khúc là chị lại nhớ tới động tác bắn súng trên sân khấu của em, quá đẹp trai luôn!"

Hoắc Linh Quân cười, cậu không ngờ Ngô Vân Tố lại thích bài hát của cậu nên trong lòng rất vui.

Ngô Vân Tố: "okela, nghe nhiêu đó đủ rồi, đừng làm phiền người ta." Nói xong nhìn Liễu Giới Nguyên.

Người nói bản thân bị đau đầu – Liễu Giới Nguyên đang nhắm mắt, một bộ dáng như đang chìm đắm vào âm nhạc.

Ngô Vân Tố: "..."

Đến khi quay xong cũng đã nửa đêm, Liễu Giới Nguyên lên xe, lúc đi được nửa đường thì bỗng nhiên anh nói với trợ lý: "Mở nhạc ra nghe đi."

Trợ lý chịu phải đả kích, sao lại thế này, anh Liễu của hắn sao lại đột nhiên muốn nghe ca nhạc thế. Phải biết rằng trước giờ Liễu Giới Nguyên đều không thích mở nhạc ở trên xe, hôm nay anh ấy bị sao thế nhỉ?

Trợ lý mở ra một bài, Liễu Giới Nguyên nói: "Đổi bài khác."

Trợ lý nghe vậy đổi bài khác, Liễu Giới Nguyên không hài lòng: "Bài này không được."

Trợ lý nói: "Vậy anh Liễu thích nghe bài gì?"

Liễu Giới Nguyên nghĩ nghĩ, suy nghĩ nửa ngày mới nói: Hình như tên là ⟪Ai⟫*?

(*Trong tiếng Trung thì chữ Ai - 谁 có phiên âm là /Shei/ đọc giống từ She trong tiếng Anh nên Nguyên Nguyên phát âm sai.)

Trợ Lý: "...Ai?" Có bài hát này à?

Trợ lý nói: "Ai hát vậy?"

Liễu Giới Nguyên nói: "Nam hát, giọng giống Hoắc Linh Quân, hình như cậu ta cũng có biểu diễn qua bài này, có động tác bắn súng ấy."

Trợ lý: "..."

Ngài cứ dứt khoát nói thẳng là Hoắc Linh Quân hát luôn không được sao hả.

Trợ lý tìm rồi lại tìm, không ra được bài hát tên ⟪Ai⟫ nhưng lại tìm được một bài solo của Hoắc Linh Quân tên là ⟪She"s⟫.

Trợ lý mở ra, "Là bài này phải không?"

Liễu Giới Nguyên nghe, gật đầu: "Đúng rồi."

Trợ lý: "..."

Ai ai cái quần què.

Hiện tại mọi người đều ở chung một khách sạn, Liễu Giới Nguyên cũng có riêng một phòng, bạn tốt gọi điện tới nói với anh đã tìm được chiếc Weismann của anh rồi, đã đưa xe về và để trong gara nhà anh.

Liễu Giới Nguyên tắm rửa xong, anh nhìn hình chụp chiếc Weismann được bạn tốt gửi qua, so sánh đối chiếu với hình có dính Hoắc Linh Quân cả nửa ngày trời, từ màu sơn xe cho đến cánh xe đuôi xe, cuối cùng xác định chắc chắn đây chính là chiếc Weismann của anh...Nói thế cũng không đúng lắm, nhưng trừ phi có một chiếc Weismann từ trên trời rớt xuống có cùng màu sơn này lại vừa đúng lúc dừng ở thành phố A bên cạnh Hoắc Linh Quân, nếu không thì đây chính là xe của anh.

Ba năm trước đây, Hoắc Linh Quân lên xe của anh rồi đá nát đèn xe của anh.

Anh đã làm gì cậu ta chứ?

Liễu Giới Nguyên nghĩ mãi không ra, buồn bực uống một chút rượu, ngồi ở trên giường lớn trong khách sạn mở TV lên, nhìn một lát sau đó mở ra chức năng tìm kiếm, lựa chọn tìm kiếm bằng giọng nói.

"Mời nói cái ngài muốn tìm."

Liễu Giới Nguyên nói vào microphone: "She"s."

"Đang vì ngài tìm kiếm "Ai"."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên có uống chút rượu nên mồm miệng không được rõ ràng, điều chỉnh lại nói: "She"s."

"Đang vì ngài tìm kiếm "Ai"."

Liễu Giới Nguyên tức giận: "She"s, She"s, She"s! Ai kêu tìm Ai làm gì!"

"Đang vì ngài tìm kiếm "She"s"."

Liễu Giới Nguyên: "..."

Kết quả tìm kiếm She"s quá hỗn độn, cuối cùng không còn cách nào, Liễu Giới Nguyên liền nói: "Hoắc Linh Quân."

Tiếng Hoắc Linh Quân này mang theo men say, ướt át, ám muội, trong không khí kích động không thể kiềm chế sự xao động làm cho lồng ng.ực anh mạnh mẽ đập bang bang. Có gì đó "crack" một tiếng chui ra từ dưới đất, trong trí nhớ xuất hiện một đống mảnh hình ghép, hình như anh...

Hình như anh đã từng kêu tên này trong không gian nồng nặc mùi rượu mờ mịt, đã từng đối với ai đó kêu lên như thế.

Nhưng mà anh kêu tên Hoắc Linh Quân với ai cơ chứ.

Không phải đâu, không phải đâu.

Trên TV xuất hiện hình ảnh Hoắc Linh Quân đang nhảy múa.

Hoắc Linh Quân vai rộng eo nhỏ chân dài, nhảy lên rồi dạng ch.ân ra, chân dài đến nỗi hù chết người. Làn đạn đều nói cậu ta xoay eo rất đẹp, Liệu Giới Nguyên nhìn thấy đúng là xoay eo đẹp thật, xoay tới nỗi trời hanh vật khô, bụng đói kêu gào—

Đến điệp khúc, cậu giơ tay lên làm hành động bắn súng cùng với nhịp trống ầm ầm ầm giống như đang cầm khẩu súng thật, bắn viên đạn ra nhìn như nhắm thẳng về phía anh.

Liễu Giới Nguyên ngã vào trên giường, trên người bị người đè nặng, anh muốn người nọ đứng dậy nhưng khi vươn tay bắt được đối phương, trời đất xoay tròn đổi vị trí, anh lại chặn lấy người nọ, người nọ giãy giụa lên muốn nhảy xuống giường chạy nhưng bị Liễu Giới Nguyên đứng dậy đuổi theo.

Hoắc Linh Quân đứng ở hành lang, cậu mặc áo dài tắm trừng mắt nhìn anh.

Liễu Giới Nguyên nheo mắt lại bước lên vài bước bắt lấy Hoắc Linh Quân rồi ấn người ở trên tường.

Tầm mắt anh nhìn từ trên xuống dưới, thở ra hơi thở lạnh lẽo áp suất thấp, tới gần nói: "Cậu chạy đi đâu?"

Hoắc Linh Quân thử đẩy ra nhưng đẩy không được, "Anh làm gì—"

Liễu Giới Nguyên để sát vào, gần tới mức thấy rõ biểu cảm trên mặt, "Tại sao lại đá hư đèn xe của tôi? Nó vô tội mà, có chuyện gì thì cứ nhắm thẳng vào tôi đây này!"

Hoắc Linh Quân: "..."

Đây là lần thứ hai Hoắc Linh Quân ở gần Liễu Giới Nguyên đến vậy, lần đầu tiên là ba năm trước đây, hai người cũng gần nhau như thế, không, so với bây giờ còn gần hơn, gần gũi tới mức cậu còn nhớ rõ cảm giác ẩm ướt đó.

Vừa rồi cậu tắm xong thì ra ngoài tản bộ, đến khi muốn trở về phòng thì đột nhiên Liễu Giới Nguyên lao ra cửa phòng, không đợi cậu phản ứng kịp thì đã chạy tới bắt lấy cậu, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Còn nói cái gì mà đèn xe?

Còn cái gì mà cứ nhắm vào anh ta?

Hoắc Linh Quân nghiến răng, lời anh ta nói có thật không?

Liễu Giới Nguyên giống như tâm bão cứ như thế từ trên cao nhìn xuống khiến cho người khác cảm thấy áp lực rất lớn, Hoắc Linh Quân có chút thở không nổi, mùi rượu vang đỏ tràn ngập sự mờ ám làm cho cậu muốn trốn tránh.

Hai bên giằng co nhau, một khi đã sinh ra ý nghĩ sợ hãi thì về mặt khí thế nhất định sẽ bị bại lộ, Liễu Giới Nguyên nhận ra được điều này thì càng thêm không kiêng nể gì nữa, anh dùng thân thể của mình vây khốn Hoắc Linh Quân.

Mùi rượu nồng nặc làm cho người càng ngày càng say, có chất men trong người không cần nể nang gì, Liễu Giới Nguyên cúi đầu, giọng khàn khàn, "Em gọi là Huân Huân à?"

(Editor: Mình thay đổi cách xưng hô tùy theo tình huống nha.)

Hoắc Linh Quân: "..."

Hơi thở Liễu Giới Nguyên nóng rực, kêu một tiếng: "Huân Huân."

Hoắc Linh Quân không lên tiếng.

"Sao em không đồng ý?" (ý Nguyên Nguyên hỏi sao Quân Quân không đồng ý Nguyên Nguyên kêu Quân Quân là Huân Huân ý.)

Dĩ nhiên Hoắc Linh Quân sẽ không đồng ý, cậu nghẹn họng không nói gì, Liễu Giới Nguyên cười một tiếng, "Rất dễ nghe, anh cũng thích tên Huân Huân này, thật đáng yêu, nhưng anh không thích người khác kêu em như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể kêu em là Huân Huân chứ."

Hoắc Linh Quân: "..." Vậy còn anh dựa vào cái gì lại có thể, mặt dày mày dạn.

"Sau này chỉ có một mình anh mới có thể kêu em là Huân Huân."

Liễu Giới Nguyên bá đạo tuyên bố.

"Không biết lý do vì sao."

Liễu Giới Nguyên sống chết cũng phải áp sát vào cậu nói, Hoắc Linh Quân chán ghét muốn chết nhưng lại giãy không ra được.

"Anh cứ cảm thấy chúng ta đã xảy ra việc gì đó." Dây lưng áo tắm dài của Liễu Giới Nguyên bị bung ra, pheromone mãnh liệt phát tán khắp nơi, vây quanh Hoắc Linh Quân.

Bỗng nhiên Hoắc Linh Quân giương mắt lên nhìn anh rồi lại dời mắt đi, sắc mặt đỏ lên, trong mắt oán hận: "Hai chúng ta không xảy ra việc gì hết, anh nhớ nhầm rồi."

"Anh nhớ nhầm? Rõ ràng anh chưa nói gì cả mà em đã khẳng định là anh nhớ nhầm?" Liễu Giới Nguyên không cho cậu động đây: "Đừng nhúc nhích!"

"Nói cho anh biết, em đã làm gì anh?" Ánh mắt Liễu Giới Nguyên nặng nề, chấp nhất mà mê loạn, trong mắt chỉ có Hoắc Linh Quân, anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu muốn nhìn kỹ gương mặt cậu nhưng rồi lại mơ mơ hồ hồ, anh liền để sát vào nhìn mới thấy rõ.

Hoắc Linh Quân trong mắt anh là đang tức giận, là đang ghét bỏ!

"Tôi làm gì anh à?" Hoắc Linh Quân bị chọc giận, "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi làm gì anh ư, tôi sẽ làm gì anh được hả? Nhìn thân thể anh sao—" Hoắc Linh Quân nhìn cơ ngực rắn chắc trước mặt, cơ bắp không nhiều nhưng vừa đủ, còn có cả tám múi cơ bụng mà cậu có tập hoài cũng không ra nổi—.

Đáng giận!

"Cút ngay!"

Liễu Giới Nguyên không cút.

Anh nắm lấy tay Hoắc Linh Quân, xúc cảm da thịt này, "Có phải anh từng sờ em không?"

Hoắc Linh Quân: "..."

"Cảm giác này, rất quen thuộc." Liễu Giới Nguyên nói, trong mắt càng thêm mê mẩn, tay anh giống như có ký ức mà càng nắm càng chặt, miệng cũng cơ khát, có nhu cầu gấp gáp muốn tìm gì đó để giải khát.

Anh nhìn chằm chằm khóe miệng Hoắc Linh Quân, nơi đó so với mật còn ngọt ngào hơn, không cần nghĩ nhiều, anh biết ngay thứ có thể giải được cơn khát của anh chính là cái này.

Cái anh cần làm là cúi đầu.

"A!"

Mật ong thật ngon ngọt nhưng con ong tìm mật lại có thể chích người, một khi không cẩn thận chính là sự đau đớn.

Khi nằm trên mặt đất Liễu Giới Nguyên đã nghĩ vậy đấy.

Chỗ đó thật sự rất ngọt.

"Anh Liễu, anh Liễu!"

Liễu Giới Nguyên mở mắt ra, đầu đau như búa bổ: "Sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"

Trợ lý nói: "Phòng của anh cái gì, đây là hành lang!"

Liễu Giới Nguyên ngồi dậy, đầu muốn nứt ra làm mặt cũng dúm dó theo, "Sao tôi lại ở hành lang?"

Trợ lý: "...Em đang chuẩn bị tới kêu anh dậy thì đã thấy anh nằm ở đây rồi, anh uống rượu à?"

Liễu Giới Nguyên đứng lên, trợ lý nương theo ánh đèn vừa nhìn thấy đã hoảng sợ: "Mẹ ơi anh Liễu sao đầu anh bị gì thế này!"

Ngay ở giữa trán Liễu Giới Nguyên đỏ bừng một mảnh, cực kỳ dễ thấy. Liễu Giới Nguyên duỗi tay sờ một cái, đau đến nhíu mày, lúc anh đang thắc mắc thì cửa phòng bên cạnh mở ra, Hoắc Linh Quân từ bên trong ra tới, cậu mang mũ lưỡi trai, không thèm nhìn anh mà đóng cửa lại rồi đi ngay.

"Nè—"

Hoắc Linh Quân dường như không nghe thấy, vòng qua Liễu Giới Nguyên rồi đi mất.

Liễu Giới Nguyên ngốc luôn tại chỗ, "Sao cậu ấy không để ý đến tôi?"

Trợ lý: "...Chắc là không nhìn thấy." Trợ lý cũng thấy kỳ kỳ, không phải ngày hôm qua còn tốt đẹp à, sao nhanh như vậy đã trở mặt rồi, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Trợ lý nhìn về phía Liễu Giới Nguyên, dây lưng áo tắm bị mở ra, bên trong mặc đồ ngủ, ngoại trừ trán bị đỏ lên thì những nơi khác, ừ, không có dấu vết khả nghi nào.

Hắn nói: "Anh Liễu, anh Liễu!"

Liễu Giới Nguyên lấy lại tinh thần, cái trán còn đau, anh buồn bực trở lại phòng mình, trên màn hình TV còn dừng lại hình ảnh bài hát của Hoắc Linh Quân mới vừa phát xong. Liễu Giới Nguyên nghĩ lại, hình như đêm qua anh đang xem Hoắc Linh Quân nhảy.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ Hoắc Linh Quân xoay eo, Liễu Giới Nguyên nháy mắt tỉnh táo, bùm một tiếng tắt TV đi, anh căm tức nhìn trợ lý: "Cậu nhìn cái gì?"

Trợ lý: "..."

Cái gì tôi cũng không thấy được không???

Phim trường, Vương Hợp Minh nhìn thoáng qua đồng hồ, từ trước đến nay Liễu Giới Nguyên luôn đúng giờ, không hiểu sao hôm nay lại đến trễ, một bên chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Hoắc Linh Quân, hắn nhìn cái trán của cậu mà phát sầu: "Đụng vào đâu vậy? Đỏ tới như thế."

Hoắc Linh Quân nói: "Lúc đi WC không bật đèn nên đâm vào tường."

"Ây da, chắc là đau lắm."

Hoắc Linh Quân ở trong lòng hừ một tiếng, còn tốt, tên khốn kiếp kia còn đau hơn cậu kìa.

Liễu Giới Nguyên hắt xì mạnh hai cái suýt chút nữa muốn phọt cả não, anh tức giận nghĩ, là ai đang mắng anh hả!

Trợ lý lái xe: "Anh Liễu không khỏe sao?"

"Không có." Liễu Giới Nguyên sờ sờ trán, còn đau quá, đôi mắt anh thì nhìn điện thoại, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đang nhảy múa trên màn hình.

Có phải cậu đang mắng tôi đúng không?

Đúng rồi không cần nghi ngờ gì nữa~ Có thể đối xử với tôi như vậy chỉ có một mình cậu thôi~

"..."

Chuyên viên trang điểm dùng phấn nền giúp Hoắc Linh Quân che lại nhưng vẫn còn rất rõ, nếu lại phủ nền thêm thì lớp trang điểm quá dày, trong màn hình camera độ nét cao sẽ rất dễ dàng thấy được nên không thể phủ tiếp.

Vương Hợp Minh nói: "Dùng đá làm tiêu sưng trước đi rồi buổi chiều lại khởi động máy."

"Ngại quá Vương đạo."

Vương Hợp Minh xua tay: "May là không phải vết thương nặng, sau này cẩn thận một chút, thân thể quan trọng nhất."

Người phụ trách tìm tới túi chườm nước đá đưa cho Hoắc Linh Quân đắp lên, chuyên viên trang điểm ở một bên pha kem nền, hắn đang âu sầu làm sao có thể che khuất dấu vết trên trán của cậu thì Liễu Giới Nguyên đã tới.

Trên trán là một mảnh đỏ rực.

Chuyên viên trang điểm: "..."

Để hắn đoán thử nha, lại là do đi WC không bật đèn chứ gì?

Vương Hợp Minh nhìn Liễu Giới Nguyên rồi lại nhìn Hoắc Linh Quân, "Hai người các cậu—"

Hoắc Linh Quân ho khan một tiếng đứng lên, "Tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

Liễu Giới Nguyên thấy dấu vết trên đầu của Hoắc Linh Quân cũng ngốc luôn, anh mở miệng muốn hỏi một chút nào ngờ cậu không để ý đến anh, căn bản không cho anh cơ hội đến gần.

Vương Hợp Minh nói: "Linh Vân đâm trúng tường, còn cậu bị cái gì?"

Ngay cả bản thân anh cũng chẳng biết sao lại bị đây nè, Liễu Giới Nguyên càng buồn bực, anh mơ hồ cảm thấy đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng lại cứ nghĩ mãi không ra. Mỗi khi anh uống rượu đều như thế, cứ đứt đoạn đứt đoạn giống như di chứng của tai nạn xe trong phim truyền hình máu chó vậy đó.

Vương Hợp Minh hết cách, trên đầu hai diễn viên chính đều bị sưng to nên chỉ có thể tiêu sưng trước rồi nói sau.

Liễu Giới Nguyên mở cửa phòng nghỉ phát hiện Hoắc Linh Quân cũng đang ngồi trong này, từ sáng sớm đến bây giờ rốt cuộc anh cũng có thể tìm được cơ hội nói chuyện với cậu nhưng rồi đột nhiên anh không biết mở miệng thế nào.

Do dự một hồi, anh mới nói: "Tối hôm qua tôi uống say."

Hoắc Linh Quân không phản ứng anh.

Liễu Giới Nguyên cao 1m9 so với Hoắc Linh Quân hơn 1m8 thì cao hơn nửa cái đầu, anh cắm túi quần đứng ở nơi đó, áo sơ mi mở một nút, người đầy áp suất thấp. Sáng sớm rửa mặt xong cũng không thoa mỹ phẩm dưỡng da gì đã chạy đến đây, bộ dạng tùy tiện lại hoang dã.

Trong phòng tràn ngập pheromone của anh.

Dáng vẻ này của Liễu Giới Nguyên đã từng lên bìa tạp chí một lần, anh nhíu mày cúi đầu đốt thuốc lá, vừa phóng khoáng lại vừa hoang dã như ngựa thoát cương.

Quyển tạp chí này trong vòng một ngày đã bán sạch sẽ, sau đó lại in thêm lần nữa nhưng cũng rất nhanh được bán sạch, không hề có chữ tồn kho, thậm chí có hoàng ngưu (bọn đầu cơ) sang tay với giá cao, kêu giá lên tới bốn con số nhưng cũng chỉ một giây là hết.

Lúc này, người được mệnh danh hormone di động đang đứng ở nơi đó, không hề thu hút được chút xíu nào sự chú ý của người khác.

Liễu Giới Nguyên từ bỏ, trực tiếp hỏi: "Hôm qua tôi gì gì cậu à?"

Hoắc Linh Quân ngẩng đầu, từ trong gương nhìn anh, cho anh một cái liếc mắt đầy ghét bỏ.

Liễu Giới Nguyên: "..."

Liễu Giới Nguyên ném áo khoát xuống đi tới, anh xoay ghế dựa của cậu qua rồi nắm hai bên tay vịn của ghế, "Nếu tôi có làm cái gì thì cậu cứ nói với tôi một tiếng, là tôi sai thì tôi có thể xin lỗi nhưng nếu như cậu cứ mãi không chịu nói, cứ giận dỗi với tôi thì—"

Hoắc Linh Quân cắn răng: "Thì sao?"

Liễu Giới Nguyên nắm chặt tay vịn, nắm nửa ngày rồi buông ra: "...Thì tôi chờ, không tin cậu sẽ không nói!"

Hoắc Linh Quân: "..."

Hoắc Linh Quân nói: "Tránh ra!"

Liễu Giới Nguyên: "Nếu tôi không tránh?"

Hoắc Linh Quân không nói hai lời mà dẫm vào chân anh một cái.

Ngao!

"Cậu thuộc tính ngựa hả!" Liễu Giới Nguyên đau tới nỗi suýt chút nữa gào lên, Hoắc Linh Quân đứng dậy muốn đi thì bị anh một phen ôm lấy vây cậu trong lồng ng.ực, anh buông lời hung ác: "Cậu thật sự chọc giận tôi rồi đấy!"

Một cái ôm này đúng là làm cho Liễu Giới Nguyên nhớ ra một chút gì đó, xúc cảm ấm ấp của thân thể, làn da tinh tế còn có hơi thở quen thuộc.

Liễu Giới Nguyên hít sâu một hơi, miệng lại có loại cảm giác cơ khát, anh nhớ ra rồi.

Hình như anh đã hôn Hoắc Linh Quân...

Trời ạ.

Anh thật sự đã hôn Hoắc Linh Quân rồi.

...........

Làm sao bây giờ, Liễu Giới Nguyên ôm đến không còn tự tin nhưng lại không thể buông tên nhóc đang giống như ngựa điên này ra được, chỉ có thể nói: "Cậu đừng nhúc nhích nữa được không? Tôi buông cậu ra, có gì chúng ta từ từ nói."

"Nói cái đầu anh!" Hoắc Linh Quân nói: "Anh muốn bị đánh không phải chỉ mới ngày một ngày hai đâu!"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Lúc này, điện thoại của Hoắc Linh Quân vang lên, bảo bối nhỏ Hoắc Thu Thu gọi video call tới, Liễu Giới Nguyên ấn người lại vào ghế dựa rồi đem điện thoại đưa tới trước mặt Hoắc Linh Quân, "Nhận cuộc gọi trước đi, ha?"

Hoắc Linh Quân trừng mắt, tức tới hừ hừ, rốt cuộc con trai quan trọng hơn nên liền thu hồi ánh mắt, nhận cuộc gọi.

"Papi~" Hoắc Thu Thu ngồi trên sô pha bắt lấy ngón chân nhỏ, màn hình chuyển được liền vui vẻ kêu lên.

Hoắc Linh Quân biến đổi trong vòng một giây, cười: "Bảo bối."

Tín hiệu có chút không tốt, Hoắc Thu Thu nhìn papi của bé cứ bị đứng hình, khuôn mặt thịt nhìn sát vào màn hình, bé chớp đôi mắt to, "Papi~Sao papi hông nhúc nhích nha?"

Hoắc Linh Quân nói: "Tín hiệu không tốt, từ từ đã."

Mạnh Quyên đem chén trái cây đặt ở trước mặt Hoắc Thu Thu rồi ngồi xuống một bên xem điện thoại, "Được rồi được rồi, con ngồi yên là được, papi của con động đậy rồi nè."

Hoắc Thu Thu giương miệng nhỏ, một lần nữa lọt vào ống kính, nhìn dáng vẻ của bé như vừa mới rửa mặt xong, tóc còn lộn xộn, bé con duỗi tay cầm lấy một viên nho bỏ vào miệng cắn một ngụm, chua tới nỗi khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm cả lên.

Hoắc Linh Quân thấy vậy liền cười, nhớ tới Liễu Giới Nguyên còn ở bên cạnh thì lại không cười nữa.

Cậu quay đầu nhìn Liễu Giới Nguyên, "Đi qua chỗ khác đi."

Mới vừa nói xong thì Hoắc Thu Thu kêu lên: "Nhú Liễu~"

Liễu Giới Nguyên chào hỏi bé, "Chào Thu Thu."

Mạnh Quyên cũng nhìn thấy Liễu Giới Nguyên, "Ai da, Tiểu Liễu, con cũng ở đây sao."

"Chào dì Hoắc." Trên người Liễu Giới Nguyên làm gì còn lệ khí vừa nãy, anh khách khách khí khí, "Con với Linh Quân ở đây chờ tới cảnh quay ạ."

Hoắc Linh Quân nhìn anh một cái.

"Vất vả quá, phải chú ý nghỉ ngơi nhé." Mạnh Quyên lau miệng cho Hoắc Thu Thu, bé con một tay ăn nho, một tay khác thì bắt lấy ngón chân nhỏ, trên người mặc quần áo mùa thu, tay chân đầy thịt đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, Hoắc Linh Quân còn có thể nghe được tiếng nói trong TV phát ra.

"Nhú Liễu~" Hoắc Thu Thu phun nước miếng, Mạnh Quyên xoa xoa cho bé, bất đắc dĩ nói: "Cháu trai nhà dì còn một cái răng ở dưới chưa mọc ra nữa, một khi kích động là sẽ phun nước miếng, rầu thúi ruột."

"Bé hông có!" Hoắc Thu Thu dường như cảm thấy việc này rất rất mất mặt, bé không muốn trước mặt Liễu Giới Nguyên bị vạch trần sự thật rằng răng bé còn chưa mọc ra hết đâu.

Liễu Giới Nguyên cười, "Khi con còn nhỏ cũng có một cái răng cứ mãi không mọc ra, rất bình thường, dì đừng nóng vội."

"Ây da phải không." Mạnh Quyên nói: "Có con nói như vậy thì dì yên tâm rồi, xem ra răng mọc không đều là dấu hiệu của ảnh đế, hôm nay dì mới biết được thật là may mắn đó."

Hoắc Thu Thu lại không nói gì, gắt gao ngậm chặt miệng, như vậy thì chú Liễu sẽ không phát hiện ra bé chưa mọc hết răng nha.

Hoắc Linh Quân nói: "Kêu nó ăn xoài nữa đi, kén ăn không phải là đứa trẻ ngoan."

"Bé hông mà~" Hoắc Thu Thu bĩu môi, lệch người qua làm nũng trên người bà nội bé.

"Đừng làm nũng với bà nội, vô dụng thôi, bà nội của con nghe lời papi đấy."

"Nhú Liễu~" Hoắc Thu Thu liền nhìn Liễu Giới Nguyên làm nũng.

Hoắc Linh Quân: "..."

"Nhú Liễu~" Hoắc Thu Thu bổ nhào vào trước màn hình điện thoại, khuôn mặt sữa nhỏ nhắn, gần như muốn ịn hẳn lên cả màn hình, "Bé hông muốn ăn xoài~"

Hoắc Linh Quân tức chết rồi, Liễu Giới Nguyên nhìn cậu một cái rồi cười nói với Hoắc Thu Thu: "Xoài ăn rất ngon nha."

Ọe.

Vẻ mặt Hoắc Thu Thu khó có thể tin được, "Zậy nhú thích hông?"

"Nhú Liễu! Bé biết nhú cũng hông thích xoài, nhú phải dũng cảm nên (lên), hông cần sợ bị đánh!" Hoắc Thu Thu thấy Liễu Giới Nguyên không nói lời nào, bé liền nắm tay nhỏ cổ vũ nói.

Liễu Giới Nguyên: "..."

Đừng nói chứ một lát nữa chú Liễu của con phải đi lắp chân giả cho chân trái đây này.

"Được rồi, không có gì nữa thì cúp máy đây." Hoắc Linh Quân nói, cậu tức chết rồi, mỗi lần nhóc con thấy Liễu Giới Nguyên trả lời lại là sẽ nói không dừng, sao lại có nhiều chuyện để nói với người cha hời này thế không biết.

"Hông mà hông mà~" Hoắc Thu Thu cố gắng, "Papi nói một nát (lát) nữa đi mà, bé còn có chuyện chưa nói xong."

Hoắc Linh Quân nói: "Vậy con nói đi."

Hoắc Thu Thu mắt to chuyển tới chuyển lui, "Ò...à..."

Hoắc Linh Quân: "..."

Liễu Giới Nguyên: "Thu Thu, chờ chú có thời gian đi qua thăm con, con muốn quà gì nào?"

Mắt Hoắc Thu Thu sáng lên giống như ngôi sao trên bầu trời, bé vui vẻ ôm chân nhỏ, cười đến híp cả mắt lại lộ ra cái răng nhỏ còn chưa mọc ra được. Liễu Giới Nguyên nhìn thấy thật sự giống y đúc hồi anh còn nhỏ luôn, đúng là cái răng ngay đó ngày xưa ai cũng mọc hết rồi nhưng chỉ có anh thì không.

Liễu Giới Nguyên lại nghĩ tới nốt ruồi ở mí mắt của Hoắc Thu Thu nhưng ánh đèn quá sáng nên anh không nhìn thấy rõ lắm.

Anh thấy bé nhóc cực kỳ vui vẻ như vậy cũng làm lòng anh mềm hơn, không biết nghĩ gì đó lại đột nhiên nói: "Thu Thu, chú giống con vậy đó, cũng không thích ăn xoài."

Hoắc Linh Quân đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn là kinh hoảng nhìn không sót chút gì.

END CHƯƠNG 13.