Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 10: Mâu thuẫn



Đêm hôm đó, Bạch Tiềm như nổi điên, đánh tên côn đồ kia nằm bẹp trên mặt đất, gần như không còn thở nữa. Cổ họng Hòa Lam nghẹn lại, cô chưa bao giờ nhìn thấy một Bạch Tiềm điên rồ, bạo lực, tàn nhẫn như vậy.

Thật ra thì cô biết trong tính cách những người sống trong hoàn cảnh đó nhiều năm như Bạch Tiềm nhất định sẽ có một khoảng tối, nhưng năm năm qua cậu thật sự rất ngoan, cũng tin tưởng cậu là con người biết nghe lời như trong cảm nhận của cô.

Giờ thấy cậu như vậy, cô đột nhiên có chút sợ hãi. Nói đúng hơn là, cô không dám tin.

Cánh tay cô có rất nhiều vết thương, Bạch Tiềm ngồi bên giường không nói một lời giúp cô sát trùng. Lúc rượu sát trùng sát qua vết thương khiến vùng da quanh đó vô cùng đau rát, trái tim cũng chua xót, đủ loại cảm xúc không nói được thành lời.

Sau khi khử trùng, cậu quấn băng cho cô, một vòng rồi một vòng rất cẩn thận. Sau khi xử lý xong vết thương trên tay cho cô, cậu bắt lấy chân cô. Hòa Lam giật mình đến suýt chút nữa kêu lên, vội rút về, “Không cần.” Cô túm chặt váy mình, nhớ quần lót mình đã bị xé, bên trong không có gì che chắn, có chút lành lạnh khiến cô hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Bạch Tiềm lạnh lùng nhìn cô.

Thấy ánh mắt cậu như vậy, Hòa Lam không chịu đựng được. Cảm giác bàn tay đặt trên bắp chân mình nóng rực, như muốn thiêu đốt mình.

Cô ngoan ngoãn đưa chân ra. Chẳng biết tại sao, từ lúc về đến giờ, cô luôn có cảm giác chột dạ như mình đã làm sai gì đó vậy.

Vết thương trên đùi không nặng nhưng cậu lại xử lý hơn một tiếng. Từ đầu đến cuối, Bạch Tiềm không hề mở miêng mắng cô thêm một lần nào nữa. Trong lòng Hòa Lam cũng không thoải mái lắm, cô có cảm giác như ở trước cơn bão vậy.

“Ba ngày tới đừng đụng vào nước.”

Cậu nói xong rồi cầm hộp thuốc đi ra ngoài, Hòa Lam kéo áo cậu, “Tiềm…”

Bạch Tiềm khựng lại, rồi mới chậm rãi quay đầu. Cô không hiểu ánh mắt trầm tĩnh của cậu, nắm chặt vạt áo, ngồi trên giường không hề di chuyển.

“Về sau buổi tối đừng đi ra ngoài.” Cuối cùng, cậu chỉ nói một câu như vậy. Hòa Lam trơ mắt nhìn cậu bước ra cửa, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, dường như cũng tạo một bức tường ngăn cách hai người. Bạch Tiềm tựa vào ván cửa từ từ trượt xuống. Sợ hãi, tức giận, lo lắng… đủ loại trạng thái, đã không thể phân rõ cảm xúc nào là nhiều nhất nữa rồi. Khi đó, nếu như cậu đến chậm một bước…

Cậu nặng nề thở dài, vùi đầu vào giữa gối.

Không muốn suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ.

Khi đó, cậu chỉ muốn giết người.

Vài ngày sau đó, thời gian tựa như ngưng lại, nặng nề chưa từng có. Buổi sáng, lúc Hòa Lam dậy thì Bạch Tiềm đã đi ra ngoài, trên bàn còn giữ bữa sáng cho cô. Lúc cô cầm bát, trên đấy dường như còn lưu lại nhiệt độ nơi lòng bàn tay cậu.

Cô múc từng thìa cháo loãng vào miệng, trong lòng chua xót không thể gọi tên.

Chung sống lâu như vậy, sao cô có thể không để ý đến thái độ của Bạch Tiềm đối với cô? Cô sống một mình nhiều năm như vậy, năm năm trước rốt cuộc cũng có một người nguyện ý sống cùng cô, khiến cuộc sống không còn cô đơn nữa, sao cô có thể không để ý được đây? Thái độ của Bạch Tiềm với cô ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng của cô.

Mấy ngày nay Hòa Lam rất khó chịu.

Buổi chiều, Lệ Ngôn đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho cô.

Kết quả không khác mấy với suy đoán của cô, chính xác thì Trần Như chết vào ngày 13 tháng 8.

“Có người đã xử lý thi thể của Trần Như sau khi cô ấy chết, cho nên bên pháp y mới phán đoán sai thời gian tử vong.” Lệ Ngôn nói cho cô biết qua QQ.

Hòa Lam nhanh chóng đánh một dòng chữ, “Manh mối khác thì sao? Có xác định được vị trí của hung thủ không?”

“Tạm thời chưa.”

Hòa Lam lại đánh rất nhiều chữ với Lệ Ngôn nhưng đầu bên kia không trả lời. Qua một lúc lâu, Lệ Ngôn mới hỏi lại, “Em làm sao vậy?”

Tim Hòa Lam ‘thịch’ một cái, do dự gửi một hàng chữ, “Em có làm sao đâu?”

“Bình thường em không nói nhiều như vậy, hơn nữa hôm nay cũng không có biểu cảm cảm xúc gì. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Hòa Lam không muốn nói chuyện của mình và Bạch Tiềm cho anh biết, ngừng một chút mới trả lời, “Không có gì.”

Có tiếng mở cửa trong phòng khách, Hòa Lam chào anh rồi vội vã log out. Cô xỏ dép đi ra ngoài, Bạch Tiềm đang đổi giày trước cửa.

“Tiềm, em về rồi à?”

Bạch Tiềm ngẩng đầu nhìn cô.

Hòa Lam không tự chủ mà xoắn xoắn tay, giống như đã làm sai điều gì. Cô mặc quần ngủ bằng bông, tóc dài buông lỏng bên vai trái, vẻ mặt thì lo lắng. Bạch Tiềm hờ hững gật đầu, sau đó đổi dép đi lướt qua chỗ cô.

Hòa Lam vội bước theo kéo góc áo cậu, “Em còn chưa ăn cơm.”

“Em ăn rồi.”

Hòa Lam cắn môi, nhỏ giọng nói, “Em vẫn còn giận chị sao?” Mặc dù cậu không lờ cô đi, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt như người xa lạ vậy. Hòa Lam không thể mặc kệ được, hai người chưa từng có chiến tranh lạnh lâu như vậy.

Cửa đóng lại sau lưng cô, Hòa Lam buồn bã ngồi xuống ghế sô pha.

Cách cánh cửa, tay Bạch Tiềm vẫn cuộn thành nắm đấm. Cậu thở phào một hơi, chợt điện thoại di động vang lên. Vừa bắt máy, giọng Trác Ninh lập tức vang lên, hình như còn đang cười, “Ok, đã giải quyết xong. Tên kia là Tiến, một tên côn đồ thường xuyên trộm cắp. Mình bảo đảm nửa đời sau gã không thể tự lo cho cuộc sống của mình được nữa, cậu hài lòng chưa?”

“Cảm ơn.” Bạch Tiềm cúp điện thoại.

Cậu giang hai cánh tay giữa giường, bóp hai bên thái dương, ngây người nhìn lên trần nhà. Một lát sau, Hòa Lam gõ cửa. Thấy bên trong không ai đáp lời cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa.

Bạch Tiềm nhắm mắt lại, gập chân nằm trên giường như đang ngủ. Nhưng Hòa Lam biết cậu chưa ngủ. Cô đặt đĩa trái cây lên tủ đầu giường, đẩy đẩy vai cậu nói, “Tiềm, chúng ta đừng giận nhau nữa, được không? Là chị không đúng, buổi tối chị không nên đi ra ngoài, nhưng chị phải đi tra án nên không còn cách nào khác.”

Cậu đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.

Hòa Lam thấy cậu nhìn cô như vậy vội rút tay về.

Bạch Tiềm liếc xéo cô, chống hai tay nâng nửa người trên, “Thật sao?”

Thiếu niên cười như không cười, đáy mắt mang vẻ châm chọc, cô chưa từng thấy vẻ khinh miệt và lạnh lẽo trong đôi mắt xinh đẹp kia.

Cậu từ từ tiến tới gần cô, Hòa Lam theo phản xạ đứng bật dậy, lại bị cậu bắt được tay kéo tới trước mặt. Hòa Lam sợ hãi, ngồi im ru ở đầu giường.

Tay Bạch Tiềm càng lúc càng siết chặt, mắt thấy hết nỗi sợ hãi của cô. Đến lúc Hòa Lam đau đến cau mày, môi gần như trắng bệch cậu mới buông tay ra.

“Có phải chị nghĩ tôi chỉ là thằng con riêng?” Bạch Tiềm khinh thường nhếch môi, ngả người lên đầu giường, ánh mắt sắc bén như dao, “Nếu muốn tìm đàn ông thì có thể nói thẳng, không cần phải giả vờ giả vịt. Tôi không có ý kiến, cũng không ngăn cản chị.”

Một lúc lâu Hòa Lam mới hiểu được ý cậu, giận run người, “Chị có ý đó lúc nào?”

“Ánh mắt anh chàng cấp trên của chị nhìn chị thế nào?”

“Chị với anh ấy không có gì cả! Chị nghĩ em là con riêng khi nào chứ? Sao lại nói khó nghe như vậy?” Hòa Lam nghiến răng nói, trong lòng vô cùng uất ức, “Anh ấy chỉ là cấp trên của chị, ngoại trừ lúc làm việc thì chị đều cố gắng tránh mặt anh ấy.”

“Thật sao?” Cậu ngờ vực hỏi.

Hòa Lam quay đầu đi. Sau một lát nước mắt cô lăn dài bên má, đến lúc không nhịn được mới dùng tay lau. Bạch Tiềm nghe thấy tiếng khóc sửng sốt quay đầu nhìn cô. Không thấy được mặt cô cậu vội đưa tay tới.

“Đừng động vào chị.”

Tay Bạch Tiềm dừng giữa không trung. Cô phản ứng kịch liệt thế này nằm ngoài dự liệu của cậu.

“Nếu chị xem em là con riêng chị sẽ không nhận chăm sóc em lâu như vậy! Hai mươi ba tuổi, chị chưa từng có bạn trai, bây giờ cũng chưa muốn có, sao em lại nói những lời như thế với chị? Chị không thích Lệ Ngôn, về sau cũng sẽ không thích anh ấy, việc gì chị phải nói dối!” Cô ôm đầu gối ngồi trên sàn nhà, không muốn nói gì với cậu nữa.

Bạch Tiềm không đành lòng nhìn cô như vậy, bối rối cầm khăn giúp cô lau nước mắt.

Hòa Lam đẩy tay cậu, “Tránh ra!”

Bạch Tiềm chợt bật cười, “Đừng bướng bỉnh.”

Lời nói ra cứ như cô là đứa con nít giận dỗi vô cớ vậy.