Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 12: Nói thẳng



Trong bệnh viện luôn có mùi nước sát trùng, cho nên Hòa Lam rất không thích.

Sáng sớm, mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy làn bụi mỏng bay phất phơ trong không khí giữa phòng bệnh sạch sẽ trắng tinh. Cô đến cửa sổ kéo rèm cửa sổ lên, bởi vì không có rèm che nên phòng bệnh ngập tràn ánh sáng mặt trời.

Bạch Tiềm nằm im lặng trên giường, so với bình thường sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Hòa Lam ngồi ở bên giường, không nhịn được vuốt chân mày, cõi lòng phiền muộn đang trào dâng từng trận chua xót. Bạch Tiềm chưa từng bị thương, ít nhất, cậu chưa từng bị thương trước mặt cô.

Chỉ cần cô nghĩ tới cảnh tượng lúc cậu đỡ con dao kia cho cô, trái tim cô thắt lại từng cơn. Bạch Tiềm không phải người xa lạ, cậu bị thương nằm dưỡng bệnh trên giường bệnh mấy ngày thì cô ăn không ngon ngủ không yên bấy nhiêu ngày.

Hòa Lam ngồi bên giường một lát rồi cầm khăn tay giúp cậu lau mồ hơi thấm ướt trên trán.

Bên ngoài phòng bệnh có người gõ cửa, Hòa Lam đặt khăn xuống, lúc đi ra cũng đóng luôn cửa lại. Sau khi cô rời đi, Bạch Tiềm từ từ mở mắt nhìn về phía cửa phòng một cái rồi tiếp tục giả vờ đang ngủ.

Người đến là Lệ Ngôn, anh tan việc và đã thay bộ quần áo bình thường, đưa bình giữ nhiệt cho cô nói, “Nghe nói sáng nay em xin nghỉ tới bệnh viện, em bị ốm hả? Đây là canh gà anh nấu, nể mặt anh uống một chút đi.”

Hòa Lam ngập ngừng một lúc nhưng vẫn nhận lấy, “Không phải em ốm, mà là Tiềm.”

“Cậu ta có sao không?”

Giọng Hòa Lam buồn buồn nói, “Bụng bị đâm một dao, có thể ảnh hưởng tới phổi, em không biết…”

Lệ Ngôn chưa từng thấy cô như vậy, nhìn kỹ khóe mắt hình như còn vương ngấn lệ. Cho dù năm đó huấn luyện gian khổ thế nào nhưng cô vẫn luôn cố gắng chịu đựng đến cùng… Tâm trạng Lệ Ngôn phức tạp vô cùng, do dự một lúc cuối cùng vịn vai cô nói, “Không sao đâu, cậu ấy chỉ bị thương ngoài da, em không cần quá lo lắng.”

Hòa Lam không còn lòng dạ nào nói thêm nữa.

Bờ vai cô mỏng manh như trang giấy, Lệ Ngôn có ảo giác, nếu như Bạch Tiềm thật sự có bề gì thì ngay lập tức cô sẽ biến mất trong không khí. Cảm giác buồn cười như vậy nhưng anh lại không cười nổi, quỷ thần xui khiến sao tự nhiên anh ôm lấy cô.

Bóng dáng hai người in rõ trên lớp kính cửa phòng bệnh. Bàn tay cầm ly của Bạch Tiềm siết chặt, sau đó đập mạnh xuống đất.

Nghe thấy tiếng vang loảng xoảng thật lớn, Hòa Lam mới giật mình tỉnh mộng, lập tức vọt vào phòng bệnh. Mặt Bạch Tiềm tái nhợt, cố gắng chống người lên, Hòa Lam tiến lên đỡ cậu, kê đệm sau lưng cho cậu, “Bị thương còn chưa lành em cử động làm gì?”

Bạch Tiềm không nói gì, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt cô. Hòa Lam bị cậu nhìn một lúc lâu cũng thấy hơi chột dạ, mở bình giữ nhiệt đổ canh gà ra, “Sáng giờ em chưa ăn gì, uống một chút đi.”

“Canh này là người ta đưa cho chị, chứ không phải cho em.” Bạch Tiềm cười.

Giọng điệu cậu không mặn không nhạt, đuôi mắt hẹp dài lộ rõ vẻ không hứng thú, Hòa Lam cũng thấy hơi khó xử. Cô cúi đầu múc muỗng canh đưa lên môi thổi thổi, sau đó đưa đến môi cậu, “Há miệng nào.”

Bạch Tiềm không há miệng mà chỉ ung dung nhìn cô.

Hòa Lam nói: “Chị và anh ấy thật sự không có gì, Lệ Ngôn chỉ là đồng nghiệp của chị. Em lớn vậy rồi còn ghanh tỵ với anh ấy, chị chỉ có em là em trai.”

Chị tưởng em ghanh tỵ với anh ta chỉ vì chuyện này sao?

Trong lòng Bạch Tiềm có nỗi khổ không thể nói nên lời, một chút khẩu vị cũng không có. Cậu lắc đầu, “Em không ăn.”

Hòa Lam hết cách với cậu, không thể làm gì khác hơn đàn phải ra ngoài tìm đồ ăn khác cho cậu. Lệ Ngôn vẫn chưa đi mà đứng ở ngoài cửa chờ cô, cùng cô rời khỏi phòng bệnh, vỗ vỗ vai cô để an ủi.

Bạch Tiềm vẫn lẳng lặng tựa vào đầu giường nhìn hai người sánh bước bên nhau.

Hòa Lam không thích mua cơm ngoài hàng, vì cô cảm thấy không hợp vệ sinh. Lệ Ngôn về nhà cùng cô, sau khi nấu xong cơm cô dùng hộp cơm bằng thiếc để đựng, rồi mới quay lại bệnh viện.

Suốt chặn đường đi, cả hai đều không ai nói với ai lời nào.

Lệ Ngôn thử thăm dò mở đầu câu chuyện, “Vụ án vẫn chưa có tiến triển gì, cấp trên đã thúc giục nhiều lần.”

Hòa Lam nói: “Em sẽ cố gắng.”

Lệ Ngôn cười nói: “Cái gì mà em sẽ cố gắng, là chúng ta phải cùng nhau cố gắng. Phải nói nếu không phá được án, anh là cấp trên của em, thế nào cũng sẽ bị phạt trước em.”

Hòa Lam cười cười lấy lệ, một lúc lại không cười nổi. Cô vẫn đang nghĩ đến chuyện của Bạch Tiềm, vì vậy ướm lời thử hỏi anh, “Lệ Ngôn, về sau ngoài chuyện công việc ra, hay là chúng ta nên hạn chế gặp mặt nhau.”

“Hả?” Lệ Ngôn kinh ngạc nhìn cô.

Hòa Lam bị anh nhìn cúi đầu áy náy nói, “Em xin lỗi…”

“Có thể cho anh một lý do không?” Lệ Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, “Chúng ta không phải… Cho dù em không thích anh, lẽ nào làm bạn cũng không được sao? Hay còn nguyên nhân gì khác?”

Hòa Lam cảm thấy ánh mắt Lệ Ngôn như có nhiệt độ muốn thiêu đốt người, khiến cô cũng bị áp lực tâm lý, cắn chặt môi nói, “Nếu không thích thì không tiếp xúc nhiều sẽ tốt hơn. Huống chi… Huống chi…”

“Em trai em?” Lệ Ngôn nói ra suy đoán tế nhị trong lòng.

“Nó không thích anh, gần đây còn bị thương nên muốn yên tịnh nghỉ ngơi, anh vẫn nên tránh mặt một chút.”

Lệ Ngôn chua xót cười khổ, “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy cũng không sánh bằng em trai nuôi của em sao? Hòa Lam, em thử đặt tay lên tim mình, thật sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”

Hòa Lam nói: “Em hiểu rất rõ, em vẫn luôn xem anh là bạn, là thầy, chưa từng có ý gì khác.”

“Bây giờ không có, tương lai cũng không có khả năng nào sao? Cần gì chặn đi con đường của mình, anh không tốt sao? Anh thật lòng thích em.” Anh tiến lên một bước, hay tay đè vai cô đè lên tường hành lang bệnh viện.

“Buông ra!” Hòa Lam rất tức giận, “Lệ Ngôn, chúng ta chỉ có thể làm bạn, em không hề thích anh. Tình hình dạo gần đây tương đối đặc biệt, anh vẫn nên hạn chế đến tìm em. Tiềm là em trai em, em không hy vọng nó đang như vậy mà còn không thể dưỡng bệnh yên ổn.”

“Em thật sự rất quan tâm cậu ta.” Sau đó Lệ Ngôn ‘Ồ’ một tiếng, “Không đơn giản chỉ là em trai đúng không? Ánh mắt cậu ta nhìn em cũng không giống như một cậu em trai nhìn chị gái. Ghét anh ra mặt như vậy chẳng lẽ chỉ vì lệ thuộc vào chị thôi sao? Không có ý gì khác à?”

“Anh đủ rồi!” Hòa Lam đỏ mặt, cũng không biết tại sao mình phải tức giận như vậy, có lẽ là khó chịu, “Quả thật không thể nói lý với anh!”

Cô lớn tiếng như thế cũng làm cho Lệ Ngôn sợ hết hồn.

Hòa Lam cúi đầu, cố gắng ổn định lại cảm xúc nói: “Xin lỗi, em không cố ý.”

Ánh mắt Lệ Ngôn vô cùng phức tạp.

Hòa Lam đi như chạy trốn khỏi hành lang.

Lời nói của Lệ Ngôn cứ vang vọng mãi trong đầu cô không thể nào quên được, ám ảnh cô tựa như bóng ma. Hòa Lam phiền não bứt bứt tóc, lòng cô buồn bực không thôi. Đến cửa phòng bệnh cô đứng lại tựa vào tường chờ hơi thở ổn định xong mới mở cửa đi vào.

Bạch Tiềm vẫn đang ngủ, chăn mềm đá hết sang một bên. Tướng ngủ của cậu vẫn nghịch ngợm như thế… Hòa Lam bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ chân đi qua giúp cậu đắp lại chăn. Lông mi Bạch Tiềm giật giật rồi từ từ mở mắt. Cậu nhìn ra ngoài không thấy Lệ Ngôn đâu nữa sắc mặt mới tươi tắn trở lại.

“Chị đánh thức em sao?”

“Không.” Bạch Tiềm lắc đầu, vuốt bụng ngượng ngùng cười cười, “Đói rồi.”

“Ngồi dậy ăn cơm đi.” Hòa Lam mở túi cẩn thận lấy hộp cơm từ trong ra. Bạch Tiềm hít hít mũi, biểu cảm trên mặt rất khoa trương, “Thơm quá.”

Hòa Lam dùng chiếc đũa gõ đầu cậu, “Đừng lộn xộn nữa, cả ngày nay em vẫn chưa ăn gì đó.”

Bạch Tiềm chỉ cười không nói, tựa vào đầu giường nhìn cô. Hòa Lam nấu cá cho cậu lúc nào cũng rút hết xương, ăn với cơm vừa thơm vừa ngon. Cô dùng thìa đút cho cậu, cậu ăn từng miếng ngon lành.

Ăn được một nửa cậu bỗng ‘á’ rồi lấy tay bụm cổ của mình.

Hòa Lam lo lắng đặt hộp cơm xuống, “Sao vậy? Mắc xương à?”

Mặt Bạch Tiềm kìm nén đến đỏ bừng, trông dáng vẻ lo lắng của cô rất tội nghiệp. Hòa Lam gấp đến độ lòng bàn tay đã mướt mồ hôi, đang định vạch miệng cậu ra để xem thế nào thì bất chợt thấy khóe môi cậu thấp thoáng ý cười.

Lúc này cô mới vỡ lẽ, “Giỏi lắm, em dám trêu chị!” Đưa tay đập cho cậu một phát.

Bạch Tiềm bị đau nhíu chặt lông mày.

“Chị động vào vết thương của em sao?” Tay chân Hòa Lam bắt đầu luống cuống.

Bạch Tiềm cười vô cùng xán lạn, hai mắt lấp lánh, tiếp tục buông lời chế nhạo cô, “Dễ mắc lừa như vậy, tương lai nhất định sẽ bị người ta dụ dỗ cho coi. Cho nên đừng bao giờ tin vào lời nói của đàn ông nhé.”

Hòa Lam sững sờ, sắc mặt hơi mất tự nhiên, mạnh miệng nói, “Không phải em cũng là đàn ông sao?”

“Em giống bọn họ sao?” Bạch Tiềm sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô. Hòa Lam lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội lôi kéo cánh tay cậu dỗ dành, tựa như đang dỗ trẻ con vậy. Chỉ cần Bạch Tiềm thấy dáng vẻ này của cô là sẽ nhanh chóng hết giận ngay, bứt một quả nho trong giỏ trái cây bỏ vào miệng cô.

Ngón tay thon dài dính nước miếng của cô, ngón tay Bạch Tiềm hơi dùng sức miết mạnh lên môi cô sau đó ngậm vào trong miệng mình liếm láp tỉnh bơ.

Hòa Lam trố mắt, nhìn ngón tay cậu mà ngơ ngẩn cả người.

Bạch Tiềm xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng tự mình ngắt một quả nho cầm lên liếm liếm. Nước bọt dính trên vỏ quả óng ánh trong suốt, lúc lấy vỏ quả nho ra khỏi miệng còn vương sợi tơ bạc dài dài.

Đột nhiên cô cảm thấy như vậy mới đúng là cậu, rất lười biếng, rất hấp dẫn. Hòa Lam hơi đỏ mặt, bèn sẵng giọng nói, “Ăn ngon nhỉ, liếm liếm như chó con ý!”

Bạch Tiềm bĩu bĩu môi rồi nhíu mày cười, “Em thích vậy đấy!”

Hòa Lam hừ hừ, bứt hai quả nho bỏ vào trong miệng cậu, “Vậy em ăn nhiều thêm một chút và bớt nói lại một chút đi!”

Bạch Tiềm nhổ hai quả nho trong miệng vào thùng rác, vô cùng tức giận nhìn cô, “Hai quả chị vừa lấy còn chưa rửa đâu đấy!”

Hòa Lam quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra trong giỏ trái cây có một cái chậu nhỏ. Vừa rồi hình như Bạch Tiềm lấy nho từ trong cái chậu đó… Hòa Lam cười ngượng, “Xin lỗi nhé.”

“Được rồi được rồi, chị vẫn luôn ngốc như vậy mà.”

“Chị ngốc khi nào?” Hòa Lam giận dữ nhìn cậu.

Bạch Tiềm khẽ cười, “Chị không ngốc thì còn ai ngốc nữa? Đến cả quần áo còn lộn trong lộn ngoài, quần jean mà cũng có thể mặc ngược nữa kia mà… Á!”

Bị cậu bêu xấu mặt Hòa Lam nóng ran đỏ bừng, cầm gối đánh vào đầu cậu. Bạch Tiềm để mặc cho cô đánh, trong lòng cậu thấy ngọt ngào vô cùng. Cậu nghĩ, cho dù cậu bị cô đánh cả đời như vậy cậu cũng cam tâm tình nguyện.