Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 29



Edit: Diễm Nguyễn

Beta: TieuKhang

Lên đến trên núi thì đoàn xe dừng lại nghỉ tạm ở trạm dừng chân. Giờ đã là ban đêm nên trạm khá vắng.

Khu vực này còn chưa khai phá hết nên gần đây chỉ có trạm dừng chân này. Xung quanh đều là những con trường vắng vẻ, chỉ có mấy cụm dân cư thưa thớt, một cái siêu thị nhỏ và một vài quầy tạp hóa.

Hướng dẫn viên du lịch dẫn mọi người đến một nhà trọ nhỏ ở đầu con dốc.

Vốn dĩ đã đặt phòng từ trước nhưng do đường nước bị rò rỉ nên bị thiếu phòng. Sau khi sắp xếp thì còn dư bốn người chưa có phòng. Vưu Giai ôm tay Lâm Tuấn, nói: “Đương nhiên là tôi sẽ ở cùng phòng với chồng tôi rồi.”

Từ đầu bọn họ đã đăng ký ở riêng nên hướng dẫn viên hơi giật mình, chẳng qua cũng không để tâm. Anh nhìn Hòa Lam dò hỏi rồi lại nhìn Bạch Tiềm bên cạnh. Hòa Lam lúng túng, Bạch Tiềm liền mở miệng cười nói: “Không sao, tôi với cô ấy ở chung một phòng cũng được.”

Hướng dẫn viên hơi kinh ngạc hỏi lại: “Ủa là bạn trai sao?”

“Không giống hả?”

Hướng dẫn viên ngượng ngùng, dặn dò mấy câu rồi bảo mấy người ở đại sảnh về phòng của mình.

Quán trọ trông cũ kỹ, mặc dù mới xây không lâu nhưng là do xây dựng lại trên nền nhà cũ cho nên hành lang rất tối, vách tường ẩm ướt cũng bị tróc ra. Hòa Lam đi phía trước, Bạch Tiềm thong thả đi sau cách cô một mét khiến cô cảm thấy có áp lực rất lớn.

Cậu rất thích đi đằng sau cô, một tay đút vào trong túi quần, chân bước chậm theo cô để cậu có thể nhìn thấy rõ mọi động tác của cô trong tầm mắt mình.

Nghe nói đây là thứ dục vọng kiểm soát mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có, chẳng qua sẽ có người dùng cách thô bạo và có người ôn hòa thôi. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, trong lòng người đàn ông nào cũng đều vô cùng bá đạo.

Trước kia lúc sống chung với nhau, Bạch Tiềm đối xử với cô quá dịu dàng, cái gì cũng suy nghĩ cho cô khiến cô có cảm giác cậu là người nhã nhặn lịch sự. Bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu ra, câu ‘giang sơn dễ đổi’ rất thích hợp để nói về cậu.

Chưa biết cha cậu là người như thế nào nhưng tính tình Chung Uyển như vậy chắc hẳn cũng không sinh ra được người con trai nhã nhặn lịch sự.

Căn phòng không lớn cũng không nhỏ, chỉ có một chiếc giường đôi kê ở giữa phòng, bên cạnh có một cái bàn và một cái ghế mây. Điều thích thú duy nhất là bên ngoài có một ban công nhỏ. Đứng trên ban công nhìn ra ngoài có thể thấy những dãy núi trong bóng đêm, khí trời thoáng đãng làm cho trí óc con người cũng được thư giãn.

Gió trên núi hơi lạnh, Hòa Lam ôm chặt cánh tay. Bạch Tiềm ôm lấy cô từ phía sau, gối đầu trên vai cô, từng sợi tóc mềm mại chạm vào một bên má cô.

“Đừng lộn xộn.”

“Em lộn xộn thế nào?” Bạch Tiềm khẽ cười.

Hòa Lam nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên núi sớm.”

“Có phải đi làm đâu, vội vã làm gì? Sớm thế này em không thể ngủ được. Em muốn...” Cậu đưa tay đến chỗ nút áo rồi dễ dàng cởi nó ra.

Hòa Lam hết sức căng thẳng. Mặt cậu áp lên gò má cô, gương mặt thiếu niên xinh đẹp mịn màng khiến tim cô đập thình thịch.

Bạch Tiềm lấy tay kéo rèm cửa sổ lại sau đó bế bổng cô lên rồi đặt xuống nền gạch lạnh lẽo. Người vừa tiếp xúc với nền gạch lạnh, Hòa Lam nhịn không được run rẩy.

“Lạnh lắm à?” Cậu nhìn cô hỏi.

“Vậy chị ôm em đi, em rất ấm áp.”

Hòa Lam không nói gì, hai gò má ửng hồng giống như uống rượu. Da mặt cậu thật dày, dày đến nỗi cô không dám nhìn thẳng. Nhưng như vậy cũng không làm người ta chán ghét. Hòa Lam nghĩ, cậu cao ráo đẹp trai, tính tình lại tốt, rất đúng với kiểu con trai mà những cô gái trẻ tuổi sẽ thích.

“Tại sao vẫn còn trốn tránh? Chị, chị không thể đối mặt với trái tim mình được sao?” Hiếm khi Bạch Tiềm không giở trò với cô, chỉ nâng cằm cô nói: “Nếu như không có chút cảm giác nào với em, tại sao lại quan tâm em như vậy?”

“Em là em trai chị, dì Chung có ơn với chị...”

Sau khi nói xong cô càng cảm thấy thiếu tự tin. Bạch Tiềm nhoẻn miệng cười, nhìn cô từ trên xuống, “Lừa mình dối người vui lắm sao? Chị còn nhớ thời gian chúng ta sống ở quê không? Khi đó có một thầy giáo trong thôn muốn hẹn hò với chị, sao chị lại từ chối?”

Hòa Lam im lặng, lúc đó đúng là vì Bạch Tiềm. Thứ nhất, cậu tỏ ra cậu không thích người đàn ông kia. Thứ hai, người đàn ông kia có quá nhiều họ hàng thân thích, nếu như lấy anh ta thì về sau sẽ không thể chăm sóc tốt cho Bạch Tiềm được.

“Từ rất lâu trước kia chị đã suy nghĩ đến em, chẳng qua chị chưa phát hiện ra mà thôi. Bây giờ chị đã hiểu lòng mình, cớ sao còn cố đè nén thứ tình cảm ấy chứ? Bởi vì chị vẫn cảm thấy em nên là em trai chị ư? Trừ làm em trai chị, em không thể làm người đàn ông của chị được hay sao?” Cậu hà hơi lên mặt cô rồi nói tiếp: “Chúng ta có thể thân thiết hơn nữa kia mà.”

Hòa Lam không muốn đối mặt với cậu, lại bị cậu giữ chặt nên không thể quay đầu.

Bạch Tiềm nhìn sâu vào mắt cô, lột từng lớp áo khoác giống như mở quà, để cô trần truồng trước mặt cậu. Hòa Lam muốn phản kháng, đẩy người cậu ra, nhưng chẳng hiểu tại sao lại không có sức đẩy.

“Đẩy đi, chị càng chống cự em càng hưng phấn.” Cậu cúi đầu cười nói bên tai cô.

Hòa Lam bị cậu đè, vừa bối rối vừa xấu hổ đến đỏ lừ cả mặt, thở hổn hển. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn cậu nghiến răng nói: “Em muốn dùng sức mạnh sao? Em đã nói sẽ không ép buộc chị. Bây giờ đã không đợi được nữa rồi à?”

Bạch Tiềm sững người, như thể không ngờ cô sẽ có phản ứng đó: “Chị còn biết nói lời này sao? Thật là ngoài tưởng tượng của em. Em cho là... chị chỉ biết nói ‘Đừng, đừng...’ chứ?” Giọng cậu the thé bắt chước tiếng kêu của cô giống như đúc.

Nếu so da mặt cô với da mặt cậu, Hòa Lam thực sự thua rồi.

Bạch Tiềm nâng cằm cô, dán đôi môi mềm mại lên gò má cô, cảm nhận hơi thở tuyệt vời của cô. Hơi thở thiếu niên cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái. Trái tim Hòa Lam không hiểu sao chợt rung động.

Bạch Tiềm hôn cô. Hôm nay động tác của cậu đặc biệt dịu dàng không giống thường ngày, có vẻ như không phải trêu chọc cô mà là đang làm một chuyện rất thiêng liêng nào đó. Nhưng Hòa Lam rất rõ ràng, tán tỉnh ban đầu cũng là vì chuẩn bị cho bước sau cùng. Mục đích sau cùng của cậu là…

Nhịn lâu như vậy, rốt cuộc muốn ra tay rồi sao?

Cô có thể nói không, có thể ngăn cản cậu được không?

Hòa Lam phát hiện bản thân mình có chút khác lạ, trong lòng cũng thay đổi, dường như vô tri vô giác đã tiếp nhận sự đụng chạm của cậu. Chẳng qua cảm giác xấu hổ vẫn kìm hãm cô, không cho cô chịu mở miệng thừa nhận. Nhưng nếu như cậu chủ động... thì trong tiềm thức cô có thể cho rằng mình bị cậu ép buộc, cô có thể bớt cảm thấy tội lỗi hơn chăng?

Nền gạch rất lạnh, cô nóng lòng muốn tìm nơi ấm áp. Bạch Tiềm cười nói với cô: “Thấy lạnh sao? Thấy nó lạnh thì chị sẽ biết em rất ấm. Về sau chị mới muốn ôm em cả đời.”

Cả đời?

Từ này khiến Hòa Lam mờ mịt.

Bạch Tiềm không giải thích gì thêm, chỉ hôn khắp khuôn mặt cô, hôn từ cổ đến ngực, một tay dò vào làn váy cô ma sát, xoa bóp với nơi ướt át trắng nõn, dịch ướt át chảy ra càng nhiều hơn.

Động tác của cậu vô cùng sỗ sàng, sau khi đút một ngón tay vào lại chèn ép và đút thêm một ngón nữa.  Hai ngón tay cậu cứ thế mà càn quấy lục lọi trong mật đạo của cô lại còn cố ý phát ra âm thanh nhót nhép đầy dâm mị.

Ngoài miệng cậu vẫn nhẹ nhàng thoải mái cười nói với cô: “Sau sáu ngày nữa chị sẽ phải đi làm, em cũng phải đến trường. Khi đó chỉ sợ chị đã mê luyến em rồi.”

“Cái gì...a...” Bị cậu mò tới điểm mẫn cảm, người cô run lên.

Bạch Tiềm tiếp tục chen vào cười nói: “Sao? Chị không tin phải không? Chỉ cần làm một lần với em thôi, em bảo đảm mỗi buổi tối chị đều muốn lên giường của em và xin em, lôi kéo tay em bỏ vào trong quần chị. Cởi hết quần rồi dùng miệng mình ngậm lấy cậu em của em, biến nó trở nên cứng rắn hơn để thỏa mãn chị...”

Lời cậu nói càng lúc càng thô thiển, quả thật không thể nghe thêm được nữa. Đáng xấu hổ là phía dưới cô càng lúc càng ướt.

Cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng lớn dần. Cô không ngừng tự nói với bản thân rằng cô bị ép buộc, không phải cô tự nguyện, cô không hề sinh ra tình cảm gì với Bạch Tiềm…

“Chị, có phải chị đang cảm thấy em đang ép buộc chị? “

Bị một câu của cậu nói trúng tim đen, Hòa Lam lập tức đỏ mặt.

“Chị có muốn biết sao em lại biết không?” Bạch Tiềm thì thào rồi cười khẽ, vỗ mặt cô nói: “Vẻ mặt của chị đã biểu hiện tất cả đấy. Đây chính là điểm đáng yêu của chị. Chị sẽ không nói dối, mà dù chị nói dối em chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay. Cưỡng hiếp ư? Sao em phải cố làm chuyện không có đạo đức như thế? Nếu em muốn cưỡng hiếp chị, chị nghĩ chị có thể giữ trinh tiết được đến bây giờ không? Thật ra em muốn lột quần áo chị từ lâu rồi. Về phần tại sao đến giờ mới ra tay...”

Hòa Lam sắp lên đến đỉnh, nhưng cậu lại đột ngột dừng tay không cho cô được thỏa mãn. Đầu ngón tay vào đến cửa mật đạo rồi xấu xa luồn lách một vòng, nói tiếp: “Chị luôn trưng ra dáng vẻ đoan trang, cho dù có phát hiện ra bản thân có tư tưởng kia cũng không chịu nói ra, đừng nói chi đến việc chị thừa nhận. Thật sự em không muốn dùng sức mạnh, cho nên đành phải dùng chút thủ đoạn nho nhỏ.”

Hòa Lam trố mắt hỏi: “Thủ đoạn gì?”

Bạch Tiềm cười, dùng khẩu hình miệng nói ra một từ.

Đầu óc Hòa Lam như bị sét đánh ngây người hồi lâu. Không thể nào tưởng tượng được, cô chưa từng nghĩ chuyện này có liên quan đến Bạch Tiềm.

“Bất ngờ lắm hả?” Bạch Tiềm mỉm cười: “Thật ra thì bề ngoài chị là thuần khiết đoan trang nhưng bên trong lại rất lẳng lơ hấp dẫn. Em chỉ tùy tiện thử thì chị liền có hứng thú. Chị, bây giờ em vẫn muốn hỏi chuyện này… Buổi tối lúc chị mộng xuân, có phải chị mơ thấy em không?”

Lúc này Hòa Lam không chỉ xấu hổ hay giận dữ bình thường mà hai mắt cô đỏ ngầu nhìn cậu với vẻ không thể tin được.

“Không sai, tạp chí, điện thoại, quà tặng... đều là em làm.” Cậu thoải mái thừa nhận rồi rút tay ra, bôi chất lỏng sền sệt lên đôi chân trắng nõn của cô, kéo cô đứng lên ôm vào lòng rồi nói tiếp: “Thật ra chị cũng rất muốn làm tình với em đúng không? Không phải lấy hình tượng em trai trẻ tuổi cường tráng sống chung lâu ngày thì sẽ có cảm giác hơn người khác hay sao?”

Trời ơi, cậu nói gì?

Đầu óc Hòa Lam rất hỗn loạn, chỉ cảm thấy mấy lời cậu nói còn hạ lưu xấu xa hơn bình thường, giống như một mũi tên cắm vào trái tim cô, móc hết ý niệm bẩn thỉu sâu trong lòng cô ra ngoài. Bình thường cô đều tự động bỏ qua những ý niệm xấu xa chợt hiện lên trong đầu, bây giờ bị cậu vạch trần như vậy, cô không thể nào tiếp nhận được, khổ sở ôm lấy đầu.

“Chị rắp tăm quyến rũ em từ lâu rồi đúng không? Thiếu niên ở tuổi em sẽ thích mẫu phụ nữ như chị. Ngày thường chị cứ luôn ẩn hiện trước mặt em, có lúc chỉ mặc mỗi đồ ngủ. Thiệt là quá đáng! Thấy em chìm đắm trong ham muốn, đam mê nhục dục có phải chị có cảm giác thắng lợi không?”

Cậu chợt nắm cằm cô, nâng đầu lên cao để cô nhìn lên trần nhà… Trần nhà được làm bằng đồng, mơ hồ chiếu lên tư thế mập mờ, triền miên của họ.

Hòa Lam không muốn nhìn nhưng bị cậu ép phải nhìn.

“Bề ngoài ngây thơ trong sáng nhưng trong lòng lại muốn quyến rũ em trai... Chị thật sự rất xấu xa!” Tiếng cười nhẹ nhàng của cậu vang vọng bên tai cô nhưng tựa như cơn ác mộng không xua tan đi được.