Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, trong đầu Tùy Xán Nùng bỗng nảy sinh một suy nghĩ hoang đường.
Bản năng nói với anh rằng phỏng đoán ấy hơi quá rồi, nhưng khi sau khi nghĩ kĩ lại, anh vẫn thấy sai sai ở đâu.
Chậu chanh kia đúng là không thể nói lên điều gì, bởi bình thường Kỷ Linh vẫn luôn rất cẩn thận và dịu dàng, cậu chính xác là kiểu người có thể chăm sóc một chậu cây chu đáo nhiều năm.
Nhưng nhìn cuống vé trong tay, Tùy Xán Nùng lại thấy vi diệu vô cùng. Vé xem phim, thứ vốn thường bị tiện tay vứt đi sau khi xem xong, lại được cố ý kẹp trong sách để cất giữ.
Tùy Xán Nùng thấy rất lạ, anh nghĩ về sau mình nên tìm cơ hội nào đó để hỏi bóng hỏi gió Kỷ Linh.
Nhưng cùng lúc ấy, dạo gần đây Tùy Xán Nùng cũng phát hiện ra một sự kiện nữa rất đáng mừng theo một nghĩa nào đó, đó là hình như Kỷ Linh không còn đánh dấu trên cái app kế hoạch kia nữa.
Đương nhiên Tùy Xán Nùng sẽ không xem trộm điện thoại của Kỷ Linh, chẳng qua là trước đây hôm nào cái app đó cũng vang lên tiếng nhắc nhở đánh dấu vào mỗi sáng sớm và 7 giờ tối rất đúng giờ. Nhưng hai hôm rồi Tùy Xán Nùng không còn nghe thấy âm thanh nhắc nhở như ác mộng kia nữa.
Tùy Xán Nùng thư thái hơn hẳn, anh cảm giác dường như mọi chuyện đều đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
Sáng thứ bảy, kệ sách to lớn mà Tùy Xán Nùng mua trên mạng cho Kỷ Linh đã đến nơi.
Kỷ Linh đứng giữa phòng khách với vẻ mặt mù mờ, rõ ràng là cậu đã bị hoảng trước chiều cao của kệ sách. Tùy Xán Nùng đứng bên cạnh cười nói với cậu: “Hình như mua cái hơi to rồi.”
“Hai ngày này mau chóng lên mạng mua thêm mấy quyển sách em thích đi.” Tùy Xán Nùng nói, “Không thể để trống mãi được, nhanh lấp đầy cái kệ sách này giúp anh nhé.”
Kỷ Linh còn chưa kịp tiêu hóa hết, một lúc sau cậu mới nhìn Tùy Xán Nùng, chầm chậm gật đầu.
Kỷ Linh xếp sách của mình theo kích cỡ lớn nhỏ, cẩn thận xếp từng quyển lên kệ sách. Tùy Xán Nùng ở cạnh vờ như thản nhiên tưới nước cho cây, trong lòng sướng rơn.
Sau khi xếp hết sách mình có, Kỷ Linh đi tới trước Tùy Xán Nùng, hỏi: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc được không?”
Hôm nay là ngày mùa đông, lại là một cuối tuần hiếm có, Tùy Xán Nùng muốn ở nhà xem phim thoải mái với Kỷ Linh hơn. Song anh nghĩ, mấy bữa nay ngày nào hai người cũng ngồi máy tính bận rộn viết thư giới thiệu cho học sinh, ngồi tê rần cả mông rồi, có lẽ Kỷ Linh muốn ra ngoài thay đổi bầu không khí một chút.
Nên Tùy Xán Nùng vẫn đồng ý.
Kỷ Linh đề nghị với anh đi dạo ở công viên gần nhà.
Vào mùa này công viên chỉ độc sắc vàng xám trơ trọi, may trong công viên có một hồ nước, mặt hồ đóng một lớp băng mỏng, trên hồ còn có có một cây cầu nhỏ.
Hai người đứng trên cầu, Kỷ Linh yên lặng nhìn chằm chằm lớp băng trên mặt nước.
Tùy Xán Nùng đứng cạnh lạnh đến mức phải xoa chà tay.
Anh nhìn Kỷ Linh bên cạnh mình, rồi lại phả hơi ra không khí, cuối cùng vẫn lên tiếng trong do dự: “À đúng rồi, hôm nọ lúc anh dọn sách cho em thì thấy một tấm vé xem phim rơi ra từ trong sách, anh có xem qua, hình như là bộ phim lần trước chúng ta đi xem thì phải.”
Kỷ Linh không nói gì làm Tùy Xán Nùng cũng hơi ngại, anh đành cắn răng nói tiếp: “Thật ra… Nếu em muốn đi xem phim thì trong hai hôm nay chúng ta có thể đi xem lần nữa. Kể ra thì đúng là anh cũng hơi thèm cái món bắp rang sắc màu kia…”
Một lúc lâu sau Tùy Xán Nùng mới nghe Kỷ Linh “Ừm” khẽ.
Kỷ Linh quay mặt lại, nhưng cậu nhìn Tùy Xán Nùng, bỗng nói chuyện nọ xọ chuyện kia: “Anh còn nhớ đề tài mà Sherry với Cindy chọn cho triển lãm khoa học là gì không?”
Tùy Xán Nùng sửng sốt, bởi anh không ngờ Kỷ Linh lại chuyển đề tài cứng nhắc như vậy.
Tùy Xán Nùng lại càng thấy nghi hoặc, nhưng anh vẫn nghĩ rồi trả lời Kỷ Linh: “Không ấn tượng lắm, hình như là liên quan đến cầu gì đó, hai cô nhóc còn đòi anh qua xem, nhưng chủ để cụ thể là gì thì nói thật anh không nhớ rõ…”
Kỷ Linh nói: “Là cộng hưởng của cầu.”
Tùy Xán Nùng trầm ngâm, đoạn bừng ngộ: “À phải phải phải, anh nhớ rồi, anh nhớ hai cô bé đó còn tự tay vẽ rất nhiều hình cầu nữa.”
Sau đó, Tùy Xán Nùng nghe cậu hỏi mình: “Nhìn cây cầu, anh sẽ nghĩ đến điều gì?”
Tùy Xán Nùng không hiểu mấy câu hỏi này thì có ý nghĩa gì, giọng Kỷ Linh rất bình tĩnh, nhưng từ tận đáy lòng, anh luôn có cảm giác về một điều bất thường ở đâu đó.
Sau giây lát do dự, Tùy Xán Nùng vẫn đáp: “Xe đi trên cầu, người đi đường… với sông?”
Kỷ Linh yên lặng, lại gật đầu.
“Hai em ấy rất nhiệt tình với đề tài này.” Kỷ Linh nói, “Nhưng thật ra với nền tảng cơ bản thì việc lựa chọn đề tài này sẽ rất khó khăn, nên hồi đó em đã giúp đỡ hai em ấy khá nhiều.”
Tùy Xán Nùng hơi hoang mang, bởi anh không ngờ trong buổi hẹn hò của hai người mà tự dưng Kỷ Linh lại bất chợt đề cập đến học sinh.
Nhưng Tùy Xán Nùng vẫn đáp “Ừm”, nói: “Hai cô nhóc đó hơi cứng đầu, nhưng học hành rất nghiêm túc, anh nhớ tác phẩm cuối cùng của hai em ấy cũng được hoàn thành rất tốt.”
Mãi một lúc Kỷ Linh không nói nữa, hồi lâu sau, cậu hỏi: “Anh còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở quán cà phê không?”
Không đợi Tùy Xán Nùng trả lời, Kỷ Linh đã mải nói tiếp: “Thật ra hôm ấy sau khi chia tay nhau, em không về luôn mà đi lên cây cầu gần quán cà phê, sau đó em đã hút một điếu thuốc ở trên cầu.”
Tùy Xán Nùng ngẩn người.
Anh không ngờ Kỷ Linh lại chủ động nhắc tới ngày hôm ấy, cũng không biết bây giờ mình nên tỏ biểu cảm gì.
Bởi vì lúc ấy anh ngồi trong xe, không chỉ thấy Kỷ Linh đứng bên thành cầu mà còn…
Nhưng câu tiếp theo Kỷ Linh nói ra đã khiến Tùy Xán Nùng bị sốc.
“Không sao.” Ngay sau đó, Kỷ Linh nhìn thẳng Tùy Xán Nùng, cậu nói rất bình tĩnh, “Em biết thực ra hôm ấy anh nhìn thấy em.”
Con ngươi anh co rút lại.
Đương còn hoảng, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh quay người lại, cậu nhìn anh, nhẹ nhàng tựa người vào lan can cầu.
“Ngày ấy Sherry với với em rằng hai em ấy muốn tìm một số cây cầu bản địa thành phố C để lấy làm ví dụ.” Kỷ Linh nói, “Các loại cầu khá phức tạp nên sau đó em đề nghị rằng nên lấy ví dụ cầu dây võng kinh điển thì hơn, nhưng hai em ấy vẫn không tìm được ví dụ thực tế nào hay cả.”
“Trùng hợp hôm ấy em đứng trên cầu, sau đó em phát hiện ra khéo thay cây cầu ấy lại là một cầu dây võng.” Kỷ Linh nói, “Nên lúc đó em đã muốn giúp hai cô nhóc xác nhận xem độ cao của cây cầu này đại khái chừng bao nhiêu, và cấu trúc tổng thể của nó như thế nào.”
“Nhưng lúc ấy em đang đứng trên cầu nên phải khom người xuống.” Kỷ Linh nói, “Em rướn người ra khỏi cầu để đo độ cao, đồng thời xem qua vị trí cầu tàu.”
“Sau đó em nhận ra cây cầu đó sẽ là một ví dụ thực tế phù hợp với hai em ấy.” Kỷ Linh nói.
Kỷ Linh nói: “Tác phẩm cuối cùng của hai em ấy giờ còn được để trong phòng em, anh có thể đến xem, bức tranh treo ngay ngắn ở giữa chính là cây cầu dây võng đó.”
Vẻ mặt Tùy Xán Nùng trống rỗng, Kỷ Linh nhìn anh, hàng mi run khẽ.
“Sau này em đã nghĩ mãi mới hiểu ra, rốt cuộc vấn đề nằm ở bước nào.” Kỷ Linh nghiêng mặt, nói, “Bởi biểu cảm của em lúc ấy, phải không?”
Tùy Xán Nùng ngơ ngác nhìn cậu.
“Đây cũng không phải vấn đề ở anh, bởi vì đúng là lúc đó tâm trạng em không được tốt.” Kỷ Linh nói nhẹ nhàng, “Em với cái biểu cảm ấy, lại còn làm hành động như thế nữa, sự trùng hợp đó nếu là bất cứ ai khác nhìn thấy hẳn cũng sẽ có suy nghĩ không khác anh là bao.”
“…Nhưng sở dĩ em có cái vẻ mặt ấy là vì trước khi lên cầu, em vừa mới thể hiện rất tệ trước mặt người em thích.” Kỷ Linh nói, “Em nghĩ em đã phá hỏng buổi gặp mặt của mình với người ấy rồi, em còn cho rằng về sau mình sẽ khó mà có cơ hội tiếp xúc với người ấy nữa.”
Kỷ Linh bước từng bước tới trước mặt Tùy Xán Nùng, ngẩng lên.
“Hôm ấy sau khi uống say, anh đã nói rất nhiều điều với em, em mới hiểu ra ba tháng qua với anh, có lẽ ngày nào cũng trôi qua trong sự âu lo vất vả.” Kỷ Linh nói.
“Em xin lỗi, em thực sự không có ý đó đâu.” Kỷ Linh nói, giọng nhẹ tênh, “Em chưa bao giờ có suy nghĩ hủy hoại hay làm tổn thương bản thân, nhưng đúng là em đã có một kế hoạch từ rất lâu rồi.”
“Có điều tiến độ hoàn thành của em… vẫn luôn tệ quá.” Cậu nói.
Cổ họng Tùy Xán Nùng khô khốc, anh nhận ra dường như bỗng dưng mình không thể phát ra bất cứ thanh âm nào nữa.
“Em không cần Quặng gì cả, bởi điều em để ý không phải làm sao để tăng sức mạnh cho nhân vật, mà là làm thế nào mới có thể giúp anh xây nhà đẹp hơn.” Kỷ Linh nói.
Cậu ngắt quãng giây lát rồi nói tiếp: “Em cười với vết thương trên cổ tay chỉ do anh là người đã băng bó vết thương cho em mà thôi.”
“Thật ra em biết bơi từ lâu rồi, em nói với anh em mới học cũng là vì muốn tiếp xúc cơ thể với anh nhiều hơn.” Kỷ Linh bình tĩnh tường thuật từng câu từng chữ, “Còn mục đích em tặng chậu hoa kia là vì muốn sau này có thể lấy cớ sang ngắm hoa để đến phòng anh, từ đó qua lại với anh nhiều hơn.”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, mắt cậu đong đầy thứ ánh sáng trong veo kiên định.
Thật ra nếu nghe kĩ sẽ phát hiện giọng Kỷ Linh run rẩy một cách khó phát hiện ra, nhưng sắc mặt cậu lại trông thản nhiên vô cùng.
Kỷ Linh cười nhạt với Tùy Xán Nùng.
“Bởi vì, Tùy Xán Nùng.” Cậu nói, “Em đã thích anh ba năm rồi.”