Nồng Độ Bão Hoà

Chương 7



Ngay giây phút ấy, Tùy Xán Nùng bỗng thấy hoảng vô cớ —— cái cảm giác nôn nóng vì rõ ràng có điều gì đó đang không ổn, nhưng không thể nói cụ thể ra vấn đề ấy là gì.

“Martin với William, hai đứa dọn dẹp mấy mảnh vụn trên sàn đi.” Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh ngẩng lên nhìn đồng hồ, nói với các học sinh xung quanh, “Các em còn lại tiếp tục với thí nghiệm của mình, 25 phút nữa hết tiết rồi.”

Lúc ấy đám học sinh mới tản ra, lục tục quay về bàn thí nghiệm của mình.

Mấy đứa con trai gây rắc rối cầm chổi, mặt xám ngoét tính trốn khỏi Tùy Xán Nùng, song đã bị anh tóm lại và cho một bài học.

Dạy dỗ đám trẻ xong, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh đứng bên bồn nước trong góc phòng, xả nước rửa miệng vết thương trên cánh tay.

Mấy cô bé học sinh thử đến gần hỏi cậu có cần giúp gì không, Kỷ Linh lắc đầu ra hiệu cho các em quay về tiếp tục bài thí nghiệm, sau đó nhìn xuống dưới, dán mắt đăm đăm lên miệng vết thương trên cánh tay mình.

Kỷ Linh luôn tạo cho Tùy Xán Nùng cái cảm giác rất đặc biệt, cậu cực kì yên lặng, dường như mỗi khi ở bên cạnh cậu, thời gian lại trôi chậm hơn phần nào.

Máu bị pha loãng trong dòng nước, tuy nhiên vẫn chưa thể ngừng ngay được. Dòng nước dừng chảy, máu lại rỉ ra.

Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh chau mày, cậu hơi do dự, sau đó rút hai, ba tờ giấy bên thành bồn ra, chừng như sắp sửa ấn đè nó lên vết thương. Tùy Xán Nùng nhìn mà hãi mất hồn mất vía, anh vội vã tiến đến, thoắt cái đã giữ được cổ tay Kỷ Linh.

“Thầy Kỷ đừng làm gì vội.” Tùy Xán Nùng hít sâu, “Về phòng tôi đi, tôi xử lí qua cho thầy, nếu vẫn không ổn thì xuống phòng y tế một chuyến.”

Trông Kỷ Linh hơi bất ngờ.

Lúc sau, cậu cúi đầu nhìn cổ tay mình đang được Tùy Xán Nùng nắm chặt, chậm rãi gật đầu, nói: “Phiền thầy rồi.”

“Đừng mà, tôi mới là người cần nói câu đó.” Tùy Xán Nùng nói.

Hôm qua vừa mới nhận Quặng và vũ khí người ta tặng xong, hôm nay đã lại nợ người ta một ơn lớn.

Nếu vào lúc chiếc cốc chịu nhiệt kia phát nổ mà Kỷ Linh không ra chắn giúp, nó bắn sang chỗ các em học sinh nữ không hề hay chuyện đứng ngay bên cạnh, hoặc nếu Kỷ Linh không bị thương ở cánh tay mà là mặt hay mắt… Tùy Xán Nùng thực sự còn không dám nghĩ đến.

Cổ tay Kỷ Linh rất gầy, có thể loáng thoáng thấy được mạch máu xanh nhạt. Cũng may mà vết thương không sâu, chẳng qua máu chưa thể cầm được ngay nên trông vẫn rất sợ.

Trong túi thuốc ở phòng có chuẩn bị sẵn tăm bông với băng keo cá nhân, Tùy Xán Nùng nâng cổ tay Kỷ Linh lên thật cẩn thận, lau máu chảy ra xung quanh miệng vết thương bằng tăm bông trước.  

Anh không biết lực tay mình có vấn đề gì không, bèn hỏi: “Có đau không?”

Mãi không thấy Kỷ Linh đáp.

Tùy Xán Nùng sửng sốt ngẩng đầu lên. Anh tưởng đối phương đau đến mức tê liệt mất rồi, vì vậy phải vội vã dừng ngay động tác lại, hỏi: “Sao thế? Tôi mạnh tay quá à?”

Bấy giờ Kỷ Linh mới sực tỉnh lại. 

Cậu chậm chạp lắc đầu, trả lời: “…Không đau chút nào.”

Tùy Xán Nùng vô thức nhíu mày: “Sao lại không đau ——”

“Thầy Tùy, tôi thấy giờ thầy nên quay về phòng thí nghiệm xem thế nào chứ không phải mất thời gian ở chỗ tôi đâu.” Sau rất nhiều đắn đo, cuối cùng Kỷ Linh vẫn ngắt lời Tùy Xán Nùng, “Tôi không sao thật mà, chẳng qua là chảy máu nhiều hơn người bình thường chút nên trông có vẻ nghiêm trọng thế thôi.”

Cậu nói rất nhanh, Tùy Xán Nùng sững người nghe, mãi mới tiêu hóa được hết.

Tùy Xán Nùng đặt tăm bông xuống, nói: “Được rồi, nếu thầy không muốn để tôi xử lý cũng được, thế giờ chúng ta xuống phòng y tế nhé?”

Lại một lúc lâu Kỷ Linh không đáp.

Tùy Xán Nùng cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục ấn chặn miệng vết thương giúp cậu. Khi ngẩng đầu lên, anh nhận ra Kỷ Linh đang nhìn mình chăm chú. Còn chưa kịp hiểu gì, Tùy Xán Nùng đã thấy Kỷ Linh chớp mắt, vội vàng nhìn sang nơi khác.

“Thầy Tùy, thầy sang xem học sinh trước đi.” Lát sau, Kỷ Linh lại lên tiếng, “Có mấy nhóm thí nghiệm chắc đã hoàn thành rồi đấy.”

Tùy Xán Nùng không thể hiểu nổi tại sao người này cứ cố đẩy mình ra ngoài như thế, nhưng anh cũng biết khoảng cách giữa hai người hiện giờ hình như hơi thân thiết quá mức.

Nhất là Tùy Xán Nùng hẵng còn nắm cổ tay Kỷ Linh. Có thể với một số người da mặt mỏng, khoảng cách giao lưu này quả tình là sẽ khiến họ thấy không được thoải mái gì cam cam.

Tùy Xán Nùng lại nhìn đồng hồ đằng sau, nhận ra đúng là còn năm phút nữa hết tiết rồi.

“Thôi được rồi, thầy tự ấn giữ một lúc nhé.” Tùy Xán Nùng buông tay Kỷ Linh ra, nói, “Tôi qua xem thế nào rồi giao bài tập cho bọn nhỏ luôn, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”

Kỷ Linh nhìn anh, gật đầu.

Nhưng ra khỏi cửa chưa đi được mấy bước, Tùy Xán Nùng bỗng sực nhớ ra bài tập sáng nay mình mới in ra cho học sinh vẫn còn đặt trên bàn chưa lấy. 

Anh cảm giác sáng nay đầu óc mình cứ mông muội, nhưng cũng chẳng làm gì hơn thở dài và quay đầu về lại phòng học. Từ xa, Tùy Xán Nùng nhìn qua cửa sổ thấy Kỷ Linh vẫn còn ngồi ở chỗ cũ trong phòng học. Không biết nghĩ gì mà Tùy Xán Nùng lại đứng khựng lại, cuối cùng dừng bước trước ô cửa sổ phía sau.

Qua cánh cửa sổ, anh thấy gương mặt Kỷ Linh không hề bộc lộ cảm xúc, cậu cứ chỉ yên lặng nhìn vết thương trên cánh tay mình đăm đăm.

Kỷ Linh chần chừ bỏ tăm bông ra, đầu tiên là quan sát tình trạng vết thương. Ngay sau đó, cậu vươn một ngón tay tới như định chạm vào nó, thế nhưng cuối cùng vẫn lại do dự rụt về.

Rồi Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh ngồi ngây người.

—— Tích tắc tiếp theo, hàng mi rung lên nhè nhẹ, cậu nở một nụ cười nhạt phớt qua như chuồn chuồn lướt nước với vết thương trên cánh tay mình.



Kỷ Linh dậy từ rất sớm.

Đầu tiên, cậu đăng nhập vào game, bởi vì Quặng trên bản đồ sẽ cập nhật hai ngày một lần, Kỷ Linh cần đảm bảo phải thu thập được chúng trước giờ cập nhật hòng tối đa hóa lợi nhuận.

Tối hôm qua Tùy Xán Nùng nhận 100 khối Quặng mà mình tặng, Kỷ Linh vui lắm.

Thật ra lúc ấy trong ba lô Kỷ Linh có tổng cộng 372 khối Quặng, nhưng sau phút chốc đắn đo, cuối cùng cậu không tặng hết toàn bộ, bởi vì cậu nghĩ Tùy Xán Nùng cũng sẽ không nhận.

Sau khi hẹn Tùy Xán Nùng sẽ gặp nhau trước cửa phòng sinh học vào hôm sau, Kỷ Linh gần như mất ngủ. Hai giờ sáng, cậu vào bếp, chầm chậm mở cánh cửa tủ lạnh ra rồi đóng lại, đóng lại rồi lại mở ra, cứ lặp lại không biết bao nhiêu lần như thế mà vẫn thấy mặt mình còn nóng bừng.

Thế là Kỷ Linh đã uống một hơi hết cả thùng Coca cỡ lớn.

Trướng bụng khó chịu lắm, nhưng cậu vẫn lên giường nằm, ngủ thiếp đi trong cảm giác thỏa mãn tràn trề.

Sau khi thức giấc, Kỷ Linh lập ra ba mục tiêu cho mình ngày hôm nay ——

Thứ nhất, không được nói chuyện chán ngắt.

Thứ hai, phải cố gắng hết sức giúp Tùy Xán Nùng.

Thứ ba, hỏi Tùy Xán Nùng xem tối nay có muốn chơi game với mình nữa không.

Thật ra ban đầu mọi chuyện rất suôn sẻ, Kỷ Linh cho rằng mình nói chuyện không ngu ngốc như trước đây nữa, và bản thân cậu cũng đã giúp Tùy Xán Nùng nâng cao hiệu suất của tiết thực hành này.

—— Cho đến khi chiếc cốc chịu nhiệt kia bỗng dưng nổ tung.

Khi Kỷ Linh phát hiện trên cánh tay mình có một vết rạch, cậu vô thức muốn giấu vết thương ấy đi, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tùy Xán Nùng đứng ngay ngoài cửa, hơn thế nữa là anh đã để ý đến vết thương của mình.

Cuối cùng vẫn chuốc thêm rắc rối cho anh, Kỷ Linh nghĩ.

Thật ra cũng đau đấy, cộng thêm khả năng đông máu của Kỷ Linh không được ổn lắm.

Nhưng Kỷ Linh cho rằng hôm nay mình đến giúp Tùy Xán Nùng, cậu không muốn để lại ấn tượng cho Tùy Xán Nùng rằng mình là một kẻ hết sức phiền phức, cực kì lắm chuyện.

Kỷ Linh nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần với anh đó chỉ là “vết thương nhỏ” và cũng “không hề đau chút nào”, cậu còn bảo anh về phòng tiếp tục giám sát tiến độ làm thí nghiệm của học sinh đi, nhưng Tùy Xán Nùng cứ làm như chẳng hề nghe thấy.

Lòng bàn tay Tùy Xán Nùng ấm lắm.

Lúc rửa vết thương cho cậu trông Tùy Xán Nùng rất nghiêm túc, gương mặt anh đẹp theo kiểu rất sáng, rất đậm, Kỷ Linh không tài nào ngăn mình ít ngắm trộm đi được.

Khoảnh khắc Tùy Xán Nùng bước ra khỏi phòng, Kỷ Linh cảm giác cuối cùng nhịp tim mình cũng quay về với tốc độ bình thường rồi.

Cậu cúi đầu nhìn cổ tay mình, thấy còn lóng ngóng lắm, vì hình như hơi ấm từ bàn tay Tùy Xán Nùng vẫn còn sót lại trên da dẻ. Thật ra Kỷ Linh muốn chạm vào vết thương lần nữa, nhưng lại nghĩ tay mình không sạch sẽ gì cho cam, nếu đụng vào có khi lại gây thêm phiền phức cho anh nữa.

Lúc ngẩng đầu lên, cậu thấy Tùy Xán Nùng đứng ngoài cửa, Kỷ Linh tắt ngóm nụ cười vốn rất nhạt, cố lấy lại thần thái bình tĩnh thường ngày.

Kỷ Linh gọi: “Thầy Tùy?”

Nhưng Tùy Xán Nùng không nhìn Kỷ Linh.

Anh chỉ đi thẳng vào trong phòng, tìm kiếm trên bàn làm việc, một lúc sau thì đáp “Ừ” rồi nói: “Không có gì đâu, thầy cứ ngồi nghỉ đi, tôi quên cầm bài tập cho học sinh ấy mà.”

Sắc mặt Tùy Xán Nùng trông rất bình thường, thế nên Kỷ Linh không nghĩ nhiều mà cũng đứng lên theo.

“Tiết sau tôi có lớp rồi.” Kỷ Linh nói, “Tôi phải đi đây.”

Tùy Xán Nùng sửng sốt, nói: “Khoan đi đã, vết thương của thầy ——”

“Ngưng chảy máu rồi.” Kỷ Linh biết giờ Tùy Xán Nùng đang rất bận, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa, bèn nói: “Trong phòng của tôi có băng cá nhân mà, thầy đừng lo.”

Tùy Xán Nùng nhìn cậu, hồi lâu sau thì đáp, “Ừ”.

Thế là hai người cùng nhau đi một quãng hàng lang ngắn. Tùy Xán Nùng có vẻ hơi lơ đễnh, hình như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, thật ra Kỷ Linh không muốn quấy rầy anh đâu.

Nhưng Kỷ Linh biết, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi.

Cậu do dự ngẩng đầu lên, dùng đến cái cớ mà mình đã âm thầm chuẩn bị từ lâu lắm.

“Thầy Tùy này.” Kỷ Linh hỏi, “Tôi muốn cho Bướm Nhỏ của tôi ít món vũ khí tốt hơn, nên là tối nay thầy có thể dẫn tôi đi đánh phó bản kiếm vũ khí được không?”

Sợ Tùy Xán Nùng không muốn, Kỷ Linh cẩn thận bổ sung thêm: “Vả lại hôm qua tôi vừa đào được ít Quặng nữa, hôm nay tôi cho thể cho thầy thêm.”

Thế là Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng ngẩn người.

Tùy Xán Nùng quay qua, vẻ mặt khá là phức tạp, mãi mới lên tiếng: “Đương nhiên là được rồi.”

“Thật ra thầy không phải cho tôi Quặng đâu.” Tùy Xán Nùng dừng lại giây lát trước khi bổ sung, “Cứ giống như trước đây, giúp tôi xây nhà hay gì đó là được.”

Kỷ Linh đáp “Ừm” thật nhẹ nhàng.

Cậu cúi đầu gắng tỏ ra bình tĩnh, đặt tầm mắt lên giày mình.

“Không có gì mà.” Kỷ Linh nói, “Tôi có thể xây nhà giúp thầy, Quặng tôi cho thầy cũng được, bởi vì tôi không cần Quặng đâu.”

Chuông tan học bỗng reo vang, đó là một khúc piano chừng mười giây. Tiếng chuông rất vang, thế nên Tùy Xán Nùng không lên tiếng mà Kỷ Linh cũng không nói gì nữa.

Khi tiếng chuông dứt, hai người cũng đã tới một ngã ba trên hành lang.

Kỷ Linh ngẩng lên nói với Tùy Xán Nùng: “Tạm biệt thầy Tùy.”

Tùy Xán Nùng nói sau vài giây lặng thinh: “Tạm biệt.”

Rồi hai người quay người đi cùng một lúc.

Tâm trạng Kỷ Linh hiện giờ rất vui, cậu tính nhẩm trong lòng, nhận ra lớp mười hai đã học điện từ được một nửa rồi, đã đến lúc cho học sinh một bài kiểm tra miệng bất ngờ. 

Kỷ Linh không hề để ý Tùy Xán Nùng đằng sau mình đã dừng bước.

Và cậu cũng không thấy Tùy Xán Nùng chợt quay người lại, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng mình lâu thật lâu.