Nữ Bá Tổng Tự Tu Dưỡng

Chương 2



“Khương Miểu Miểu không có tố chất gì gì đó còn dám xuất hiện nữa hả?”

“Đã nghe nói cô ta thích chê bai hạ bệ người khác, hay bắt nạt người trong giới từ lâu. Không ngờ da mặt lại còn dày như vậy.”

“Tiểu Tuyết bị cô ta nói móc đến nỗi sắp khóc mà vẫn còn cứ bảo vệ cô ta, nghĩ lại Khương Miểu Miểu đúng thật là ác độc.”

Tổ đạo diễn đâu, nhân viên công tác đâu? Mau đuổi cái người phụ nữ không có tố chất này ra đi!"

Mắt thấy cơn bão bình luận ngả về một phía, ai nấy cũng đang nói giúp cho mình, Cố Tuyết lộ ra ý cười nhàn nhạt cực kỳ nhỏ. Giọng điệu của cô ta lại càng thêm ấm ức, thậm chí hơi có chút nghẹn ngào:

“Miểu Miểu, tôi biết cô đang tức giận, nhưng chúng tôi sắp ghi hình chương trình tạp kỹ rồi, xin cô rời khỏi đây trước có được không?" , A Diệu cất cao giọng: "Tiểu Tuyết, không cần phải khách sáo đối với loại người này, chúng ta gọi bảo vệ là được."

"Bảo vệ!"

Giọng nói cứ như là tiếng gà trống gáy của cậu ta vừa vang lên, tôi lập tức mở miệng ngắt lời cậu ta:

"Đừng gọi, tôi đến kiểm tra khách sạn nhà mình, còn cần phải có sự đồng ý của mấy người hay sao?"

Vừa dứt lời, mấy người ở trước mặt lập tức trừng to mắt, quay mặt nhìn nhau.

Cơn bão bình luận cũng chuyển động dồn dập:

"“Khách sạn nhà mình??? Tôi cũng không có nghe nói nhà Khương Miểu Miểu mở khách sạn mà!”

“Cô ta đang nằm mơ hả! Đây là khách sạn Hoa Nhĩ, là khách sạn năm sao tốt nhất cả nước đấy! Của nhà cô ta sao? Đừng có làm trò nữa!""

Mọi người đừng tin, giá trị con người của tổng giám đốc khách sạn Hoa Nhĩ lên đến trăm tỷ, nếu đúng như lời cô ta nói, cô ta còn có thể bị đá ra khỏi giới giải trí sao?"

"Tôi thấy Khương Miểu Miểu điên thật rồi, vì nổi tiếng mà những lời như vậy cũng dám bịa ra!"



Nghe thấy lời của tôi, Cố Tuyết vốn còn có chút chột dạ. Nhưng khi khóe mắt thoáng nhìn thấy bão bình luận, trong lòng cô ta nhất thời đã có thêm sức mạnh.

Cô ta dịu dàng nói: "Miểu Miểu, sau này đừng có dùng những lời nói dối như thế này nữa."

Tôi: ?

"Mặt tôi không chút thay đổi, thở dài: ""Tôi không nói dối.""

A Diệu hất cằm lên: ""Cô nói đây là khách sạn nhà cô, vậy cô lấy gì để chứng minh?""

Tôi tỏ vẻ khó hiểu: ""Đây là khách sạn của anh tôi, tôi còn cần bằng chứng gì?”

""Làm sao mà cô chứng minh được tổng giám đốc khách sạn là anh trai cô?”"

Làm khó tôi như thế luôn cơ.

Bảo tôi làm sao để chứng minh anh tôi là anh tôi?

"Thấy tôi do dự, đám người A Diệu lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.

""Cô không chỉ không có tố chất, miệng còn đầy lời nói dối.""

""Mau cút đi!”

Bọn họ tiến tới xô đẩy, tôi bị đẩy ra khỏi khách sạn, đứng ở dưới bậc thang lạnh lùng nhìn bọn họ. Bọn họ đắc ý vênh váo, ngông nghênh vào lại khách sạn. Tôi khẽ cong môi, cầm điện thoại lên gọi"

Mười phút sau, một đám người đi theo sau mông đạo diễn ra lại.



Mấy người đang đứng sau lưng đạo diễn rướn cổ lên hết nhìn đông lại nhìn tây:

""Đạo diễn, ông nói người phụ trách của khách sạn đã đến rồi hả? Ở đâu thế?”

""Đúng thế, người phụ trách vất vả tới đây như vậy, chúng ta đừng để cho chị ấy phải chờ quá lâu."""

Một phút trước, đạo diễn nhận điện thoại xong thì sốt ruột đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cố Tuyết vừa hỏi mới biết được là quản lý khách sạn gọi điện tới, nói cho bọn họ biết người phụ trách đã đến rồi.

Hai mắt của đám người bọn họ lập tức sáng lên!

Vật lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có ai mà không muốn bò lên trên đâu chứ?

Nếu như có thể ôm được đùi của người phụ trách, theo đối phương đến những nơi cao cấp, vậy chẳng phải là có thể nhảy sang một đẳng cấp khác rồi sao?

Vì thế bọn họ đều rối rít theo sau đạo diễn, mặt mũi đầy vẻ tha thiết đi ra.

Lại chỉ trông thấy tôi đứng dưới bậc thang.

A Diệu không nhịn được, dẫn đầu cao giọng trách cứ:

“Sao cô còn ở đứng ở đây nữa? Thật đúng là không biết xấu hổ! Người phụ trách của khách sạn sắp đến rồi, cô mau cút đi, đừng ở chỗ này chuốc lấy mất mặt nữa!"

Nhưng cậu ta vừa dứt lời, còn chưa kịp thu liễm lại vẻ mặt vênh váo hung hăng, đã nhìn thấy đạo diễn sửa sang lại áo khoác, xoa xoa tay, cẩn thận dè dặt đi tới, nịnh nọt vươn tay ra với tôi.

“Trợ lý Khương, đã để cô chờ lâu.”

Mọi người: ??!