Cung Mộc Nghi quen đường quen nẻo một đường ra ngoài thuận lợi về tới nhà. Căn nhà có chút cũ bên trong đầy các loại nong nia phơi các loại cây thuốc. Tất cả đều là của cha cô để lại. Sau khi cha mất Cung Mộc Nghi cũng không bỏ đi mà cất gọn gàng chúng lại một góc trong nhà. Cả ngôi nhà cũng chỉ còn vài kệ thuốc và bàn thờ ở kia. Lạnh lẽo một cách đáng sợ. Nhìn ảnh thờ trên bàn kia cô cười một nụ cười miễn cưỡng rồi đi ra sau vách tắm rửa cơ thể. Nơi này là nông thôn hẻo lánh nhà với nhà cách nhau rất xa. Cơ sở vật chất còn rất thiếu thốn, ngoài nhà chính ra thì có bếp và vách ngăn để tắm giặt. Cũng không có ai thấy cả.
Cung Mộc Nghi lật tấm che miệng giếng lên múc lấy vài xô nước lạnh dội lên người. Tắm rửa xong thì dọn đồ quay lại thành phố. Chiều nay cô còn có buổi quan sát trong phòng mổ ở bệnh viện nữa. Kỳ nghỉ của cô chỉ có 3 ngày nên tranh thủ về rồi phải quay lại thành phố vội.
Trong thung lũng đoàn người một đường di chuyển vừa đi vừa gọi không ngừng. Vừa mưa xong nên mặt đất và cỏ đều trơn ướt đi lại khó khăn. Cộng thêm bác Chu đi lại khó khăn nên cả đội di chuyển cũng không nhanh được.
"Anh Vương, bên này có một hang động, hình như cô gái vùa rồi nói chính là chỗ này." Đoàn người đang đi thì một thành viên trong đoàn phát hiện ra hang động lớn tiếng kêu lên.
Đạo diễn Vương nghĩ cũng không kịp nghĩ đã phi vào trong. Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu trời cho sớm tìm được người lúc nào hay lúc đó. Đúng là trời không phụ lòng người vừa vào thì thấy ông cụ tổ Lục Cảnh Bắc ngồi một góc ở cạnh đống than đã cháy rụi. Dáng vẻ phờ phạc mệt mỏi.
"Trời đất quỷ thần tổ tông của tôi ơi. Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi. Làm tôi lo muốn chết đấy tổ tông của tôi. Cậu có còn ổn không vậy hả." Đạo diễn Vương mừng tới muốn khóc xúc động ôm lấy Lục Cảnh Bắc. Còn mừng hơn cả trúng xổ số độc đắc nữa.
"Đàn ông đàn ang ôm ôm ấp ấp cái gì. Anh nhìn tôi giống ổn lắm hả?" Lục Cảnh Bắc miễn cưỡng nhìn đạo diễn Vương đáp một câu. Người anh đã phát sốt được gần 1 tiếng rồi. Cả đầu đau nhức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cả đêm không sao bây giờ thì hay rồi. Đầu đau chân đau cả người đều đau. Cũng may chưa xuống gặp ông bà sớm. Cái người này vừa gặp đã ôm ôm ấp ấp khó chịu muốn chết. Nếu khỏe anh đã đá cho anh ta vài cái rồi. Đáng tiếc Ảnh đế Lục lúc này sức chói gà còn không có thì lấy đâu ra sức mà đánh người.
"Di, nóng như vậy. Sốt rồi sao?" Đạo diễn Vương lúc này mới nhận ra bất thường đưa tay sờ thử trán Lục Cảnh Bắc. Vừa rồi anh ta mừng quá không kịp để ý nhiều như vậy bây giờ mới thấy cả người Lục Cảnh Bắc nóng hôi hổi như đống bánh bao vừa bưng ra khỏi lồng hấp.
"Hỏi thừa thãi. Chân nẹp như thế chắc là bị gãy rồi. Đầu băng thể kia chắc cũng bị thương không nhẹ. Bị sốt cũng đúng thôi. Không sốt mới đáng nói đấy. Xem mà đưa về đi ở đó mà nhiều lời nữa." Bác Chu là người có kinh nghiệm vừa nhìn là thấy hiện trạng của Lục Cảnh Bắc không ổn liền nhắc nhở.
"Đúng là bị gãy rồi." Lục Cảnh Bắc cười khổ đáp. Bao năm lăn lộn đủ nơi đủ chỗ cuối cùng gặp nạn ngã gãy chân đợi người tới cứu. Đúng là xấu hổ không biết dấu đi đâu cho được mà.
"Đúng đúng đâu đâu người đâu tới giúp một tay." Đạo diễn Vương như đứa trẻ không biết xử lý thế nào hoảng hốt đứng dậy vẫy tay gọi người giúp đỡ.
"Nhiều người vô ích. Ai khỏe thì cõng cậu ta lên. Chân gãy hạn chế động chạm tới. Tốt nhất đưa về thành phố chữa trị càng nhanh càng tốt." Bác Chu đến cạn lời với mấy người trẻ tuổi hấp tấp trước mặt.
"Để tôi, tôi cõng anh Lục về. Giúp anh ấy lên lưng tôi trước." Một người trong đội cứu hộ dáng dấp to khỏe đi tới khụy người hướng lưng về phía Lục Cảnh Bắc ý bảo mọi người đỡ anh ấy lên lưng mình.
"Cảm ơn." Lục Cảnh Bắc nói một tiếng cảm ơn rồi để mọi người đỡ mình lên. Bây giờ anh rất mệt chỉ muốn ngủ một giấc trước. Chuyện tới đâu hay tới đó vậy.
"Chu Tứ, cậu nhanh chân chạy ra ngoài trước gọi xe. Chúng ta lập tức quay lại thành phố luôn." Đạo diễn Vương lúc này mới có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Phân công nghiệp vụ rõ ràng không thể chậm trễ việc cứu thương được.
"Được. Vậy tôi đi trước. Mọi người đi sau cẩn thận." Chu Tứ nói xong quay người ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Cũng may đường không quá lòng vòng có thể nhớ được lối ra.
"Về thôi. Lát nữa đi mệt cậu bảo tôi để đổi người cõng cậu ấy. Cảnh Bắc, cậu trước chợp mắt một lát. Ra ngoài tôi gọi cậu dậy."
"Được, tôi biết rồi." Anh chàng cứu hộ gật đầu đáp.
"Ừm." Lục Cảnh Bắc mệt mỏi nhắm mắt đáp một câu rồi gục đầu xuống lưng nhân viên cứu hộ. Anh lúc này sức cùng lực kiệt rồi.
Đoàn người ùn ùn kéo nhau ra khỏi rừng. Chuyện xảy ra đêm qua như thế nào cũng không ai hỏi đến. Nhân vật chính là Lục Cảnh Bắc thì ngủ mất rồi, biết hỏi ai nữa.
"Cảm ơn chú đã dẫn đường cho chúng tôi. Đây là chút thành ý mong chú nhận cho. Nếu không có chú chúng tôi không biết phải làm sao mới tìm được cậu ấy nữa." Đạo diễn Vương nhét một cái phong bì vào tay bác Chu. Không cần nói cũng biết bên trong là tiền.
"Thôi cậu không cần làm vậy. Cái này cậu cứ cầm về. Giúp được người thì tôi giúp thôi, có duyên sẽ còn gặp lại." Bác Chu đẩy lại phong bì vào tay đạo diễn Vương rồi quay người chống gậy bỏ đi.
Đạo diễn Vương nhìn theo bóng lưng khập khiễng dần đi xa kia hồi lâu cũng không biết nói gì.
Thở hắt ra một cái coi như chút được gánh nặng anh ta quay người trở lại xe. Sau đó anh ta đưa cho đội cứu hộ một khoản thù lao hậu hĩnh rồi cùng với cả đoàn phim lên xe quay trở lại thành phố.
Sức khỏe tính mạng của Lục Cảnh Bắc chưa biết thế nào bọn họ không dám nán lại thêm giây phút nào ở nơi này nữa. Nông thôn hẻo lánh không có bệnh viện thì làm sao cứu được người kia chứ.