Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế

Chương 17: Giúp một việc



Đúng như lời bác sĩ Trương đã nói trước đó. Không tới một giờ đồng hồ sau Lục Cảnh Bắc đã tỉnh lại. Chỉ là đầu cuốn băng gạc trắng chân bó bột nẹp đinh nhìn có chút thảm mà thôi. Thế nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào tới giá trị nhan sắc của anh cả.

"Tổ tông của tôi cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi. Cậu làm tôi lo chết mất." Đạo diễn Vương thấy Lục Cảnh Bắc tỉnh lại mừng tới mức muốn khóc.

"Thảm như vậy sao? Tôi mới như vậy thôi mà cũng dọa được anh ra nông nỗi này à?" Lục Cảnh Bắc rất nhanh đã nhìn nhận được tình cảnh của bản thân. Cái màu trắng này, mùi thuốc khử trùng nồng nặc này không phải bệnh viện thì còn có thể là chỗ nào nữa.

"Cậu có mệnh hệ gì ngài Chủ tịch còn không làm thịt tôi đấy. Cũng may cậu không sao rồi, nếu không cái sự nghiệp của tôi cũng đi theo cậu luôn."

"Anh thật biết bày trò." Lục Cảnh Bắc nhìn bộ dạng thảm thiết kia của Vương Chính Hành liền phỉ báng. Anh cũng sẽ không tin lời anh ta nói cho rằng giá trị bản thân mình tốt đến mức có thể kéo anh ta mất việc được đâu. Rất không có tính thuyết phục.

"Anh Lục, tạm thời anh sẽ phải nằm viện một thời gian. Em đã báo lại với Chủ tịch rồi. Lịch trình của anh trong một tháng tới tạm thời dừng lại hết để anh yên tâm dưỡng bệnh." Lâm Tùng thân là trợ lý ngay khi nhận được tin Lục Cảnh Bắc phải nhập viện lập tức sắp xếp lại tất cả mọi thứ đâu ra đó.

"Ừm, Chủ tịch đi nước ngoài chưa về sao?" Lục Cảnh Bắc nghe Lâm Tùng nói vậy cũng không có phản ứng gì nhiều tiện đáp một câu. Cho thấy anh không mấy hứng thú với vấn đề này.

"Dạ chưa. Lúc sớm em đã thông báo rồi. Thư ký Chu nói rằng có chút việc đột xuất nên về muộn hơn dự tính. Chủ tịch dặn anh nhớ giữ sức khỏe, khi nào Chủ tịch về sẽ qua thăm anh." Lâm Tùng biết tình cảm giữa Lục Cảnh Bắc và Chủ tịch không phải rất tốt nên không kì lạ với thái độ này của anh. Bản thân anh ta chỉ làm đúng công việc và thái độ của một người trợ lý nên có mà thôi.

"Ừm biết rồi. Tôi muốn nói chuyện riêng với đạo diễn Vương một chút. Cậu ra ngoài trước đi."

"Vâng thưa anh." Lâm Tùng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại để lại không gian riêng tư cho Lục Cảnh Bắc và Vương Chính Hành nói chuyện.

"Hả, vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Cậu định nói gì với anh nào?" Đạo diễn Vương kéo ghế tới ngồi bên cạnh giường bệnh của Lục Cảnh Bắc hỏi. Nếu muốn nói chuyện thì không thể đứng mãi được. Rất là mỏi chân đó.



"Lúc sớm quên chưa hỏi. Làm sao mọi người tìm được tôi vậy? Chỗ đó rất khó đi thì phải." Lục Cảnh Bắc nằm trên giường chậm rãi lên tiếng. Dựa vào tình hình lúc đó thì mọi người muốn đi vào rừng cũng không dễ chút nào.

"À, chúng tôi vào thôn tìm người giúp đỡ. Có một ông bác dẫn đường đưa chúng tôi vào đó. Ừm, lúc vào bị cây đổ chắn đường nên hơi mất chút thời gian. Sau đó gặp một cô gái từ trên núi xuống. Cô ấy gợi ý nên chúng tôi mới tìm thấy cậu nhanh như vậy đó." Đạo diễn Vương đúng sự thật kể lại. Nói ra anh còn phải cảm ơn mấy người đó nhiều mới đúng.

"Cô gái sao. Sau đó thì sao? Cô gái kia thế nào?" Lục Cảnh Bắc nghe là biết cô gái trong lời của đạo diễn Vương là Cung Mộc Nghi. Ngoài cô gái đó ra thì còn ai từ trong rừng đi ra vào cái khung giờ đó nữa chứ.

"Sau đó sao? Chúng tôi được bác trai đó dẫn đường lên tìm thấy cậu. Còn cô gái kia thì tự về nhà rồi. Sao vậy, cậu quen biết cô nhóc đó à?" Đạo diễn Vương có chút khó hiểu hỏi. Không biết vì sao Lục Cảnh Bắc lại hỏi thăm về cô gái lạ mặt kia. Anh ta cũng chỉ vô tình gặp được nào quan tâm nhiều như vậy. Khi đó chỉ mong sao sớm tìm được người đã là may lắm rồi.

"Không có gì đâu. Anh giúp tôi một việc. Hỏi thăm một chút xem cô gái đó bây giờ ở đâu làm gì. Tôi nhớ không nhầm cô ấy đang là bác sĩ thực tập ở bệnh viện nào đó ở thành phố thì phải. À đúng rồi tên Cung Mộc Nghi." Lục Cảnh Bắc chầm chậm nói. Cái cảm giác đó thực sự rất khó quên đối với anh.

"Ui trồi. Tôi có nghe nhầm không vậy? Hiệp khách hái không một nghìn thì cũng trăm bụi hoa như Ảnh đế Lục đây cũng có ngày quan tâm hỏi thăm tới một người phụ nữ à? Kì lạ à nha." Vương Chính Hành như vừa phát hiện bí mật động trời hứng thú bừng bừng hỏi. Quen nhau với Lục Cảnh Bắc lâu rồi lần đầu anh ta thấy người này hỏi qua phụ nữ như vậy đó. Bình thường đều là phụ nữ tự tìn tới sà vào lòng cậu ta mà thôi.

"Nhờ anh làm thì anh cứ làm đi. Không thiếu chỗ tốt cho anh đâu. Bí mật một chút đừng để ông ấy biết. Phiền toái lắm."

"Ok cậu lại không tin anh rồi. Yên tâm tôi mà làm việc chỉ có 100% hoàn thành xuất sắc. Bảo sao cậu không để Lâm Tùng đi làm. Hóa ra sợ ông già nhà cậu ngửi ra điểm bất thường." Đạo diễn Vương vỗ ngực cam đoan nói. Hai người quen biết lâu năm rồi nên một số chuyện cũng coi như hiểu rõ. Vương Chính Hành cũng biết về xuất thân phức tạp của Lục Cảnh Bắc nên luôn chiếu cố hết mức có thể.

"Vậy cảm ơn anh trước. Tôi không có việc gì nữa rồi anh cứ về trước. Có gì gọi điện thoại là được." Nhờ xong việc hỏi xong chuyện Ảnh đế Lục lập tức lật mặt đổi ý đuổi người. Dù sao anh vẫn là một người bệnh, anh có quyền.

"Ok cậu là nhất. Tôi chuồn đây, có biến gì nhớ nói với tôi một tiếng đó." Đạo diễn Vương quá quen với bản mặt này của Lục Cảnh Bắc không có gì bất ngờ nữa. Tình hình cũng ổn lại có Lâm Tùng ở lại nên anh ta yên tâm rút quân chạy trước. Ở nhà còn rất nhiều việc chờ đợi anh ta phải làm.

"Cô gái, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lại gặp nhau thôi." Lục Cảnh Bắc tự thì thầm nói.