Nữ Bang Chủ

Chương 4: Nhẫn Tâm



_Một năm trôi đi, kể từ ngày mẹ Nó mất Nó không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, Nó chỉ biết nghe theo lời mẹ học thật giỏi " Nó đã làm được, Nó luôn luôn đứng nhất toàn khối về mọi thứ…(Hạnh kiểm, học lực)…

_Ba Nó bây giờ làm phu hồ, Nó cũng muốn đi làm thêm nhưng ba Nó không cho Nó đi, trưa nay ba Nó hẹn sẽ đến đón Nó, ba Nó muốn dành cho Nó một sự bất ngờ nho nhỏ…

_Chuyện là hôm nay ba Nó được lãnh lương, ba Nó muốn đi chợ mua nhiều đồ ăn một chút để đãi Nó…

- -Trưa hè nắng gắt, ba Nó đạp xe đạp đến trường đón Nó. Vì đợi chủ nhà phát tiền lương hơi lâu nên mãi ba Nó mới đến được…

- -Mọi người lúc này về hết rồi chỉ còn Nó đứng đợi ba dưới gốc cây bàng trước cổng trường học…

- -Băng Băng- Ba Nó với tay gọi Nó, một tay dắt xe đạp. Mắt cứ hướng về phía Nó mà không để ý đang có một chiếc xe lao tới…

- Trên xe là một đôi nam nữ…:"Anh lái xe đi đừng hôn em nữa mà"

"Không, anh thích thế này cơ. Em ngồi im nào"

"Thôi nào, chúng ta đi khách sạn. Đến đó em đền cho anh nha"

"Để cho anh hôn một cái nữa thôi, em yêu"

- -BAAAAAAAAAAAAA- Tiếng Nó gọi thất thanh, mắt mở to trừng trừng chạy lại…

- -BA ƠI, TỈNH LẠI ĐI BA. BA ƠI….BAAAAAAAAAAAAAAA

_Đôi nam nữ sau khi gây tai nạn đã bỏ trốn, chỉ còn mình Nó với người Ba tội nghiệp trên tay vẫn còn xách một bịch đậu hũ " một bịch cà chua nát bét…

_Máu cộng với màu đỏ của cà chua lênh láng cả một khoảng đường, cái nắng gay gắt làm người ta không muốn lại gần…

- -Nó với tay xin mấy người đi đường…:"Chú ơi làm ơn giúp con đưa ba con đi bệnh viện đi chú…"- Người đàn ông bỏ đi

- -Nó quỳ xuống xin tất cả những người xung quanh Nó…:"Con xin các cô, các chú cứu ba con…con xin mọi người hãy cứu ba con đi"- Không một ai nói năng

- -May sao có một chú tốt bụng đã gọi xe cấp cứu cho Nó…

……………………………..

Bệnh viện….

- Ông bác sĩ hối hả chạy lại…"Ai là người nhà của bệnh nhân"

- -Dạ con đây, ba con có sao không bác sĩ?

- -Bị khá nặng cần phẫu thuật gấp, nhanh đi làm thủ tục nhập viện " đóng viện phí…-Ông bác sĩ không kịp nhìn Nó, Nó chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi làm sao Nó có tiền…



- -Bác sĩ. Bác sĩ chờ con chút xíu thôi, con sẽ mang tiền về ngay bây giờ…-Nó nói rồi quay ngoắt chạy đi thật nhanh,…

……………………………….

- -Nó bấm chuông cổng một ngôi biệt thự to " đẹp lộng lẫy, may lúc đó có chiếc xe hơi vừa đi tới, Nó nhìn chiếc xe quen quen nhưng Nó thôi chẳng để ý đến, bây giờ việc quan trọng nhất là cần tiền để cứu ba Nó thoát chết, trên chiếc xe hơi một người phụ nữ cùng một người đàn ông bước xuống. Nó nhận ra người cô(em gái của ba Nó), Nó mừng quýnh chạy lại…

- -Con chào cô, con là con gái của ba Sơn. –Nó cúi đầu chào người phụ nữ.

- -Oh, ra là con gái của ông ta, cũng khá xinh đấy nhỉ- bà cô Nó nhìn nhìn Nó rồi nở nụ cười khinh bỉ…

- -Cô ơi, ba con bị tai nạn giờ ba con cần tiền mổ gấp, con xin cô giúp ba con được không cô…-Nó nài nỉ

- -Hưm, lần trước ba mày đến xin tiền cho mẹ mày, bây giờ lại đến mày đến xin tiền cho ba mày. Nhà mày thật khéo bịa chuyện đó…-bà cô Nó nhìn sang người đàn ông cười khẩy…

- -Cô ơi con xin cô mà, mẹ con chết rồi bây giờ con chỉ còn có ba thôi. Cô giúp con đi cô…-Nó quỳ xuống dập đầu liên tục dưới chân người đàn bà cay nghiệt đến nỗi chán Nó rướm máu…

- -Cút đi, về nói với ba mẹ mày đừng có đến đây xin xỏ gì nữa, mày hay ba mẹ mày có quỳ ở đây cả năm chúng tao cũng không thí cho đồng nào đâu. Mày nghe rõ chưa hả?- người phụ nữ không chút thương tiếc xua đuổi Nó như một đứa ăn mày.

- -Cô ơi! Con xin cô, coi như cô bố thí cho ăn mày cũng được. Con xin cô cứu ba con- Nó ôm lấy chân người phụ nữ năn nỉ van xin.

- -Á, đồ rác rưởi sao mày dám bám lấy chân tao, cút ngay ra khỏi nhà tao. Cút- bà ta đạp Nó sang một bên, tạt cho Nó một chậu nước như lần trước ba mẹ Nó đã từng bị…

- -Nó đứng lên lau hai hàng nước mắt, chỉ vì ba mà Nó đã phải nài nỉ loại người lương tâm không bằng loài cầm thú như thế này…

- -BÀ HÃY NGHE ĐÂY, SAU NÀY TÔI SẼ TRỞ LẠI " TÔI THỀ SẼ LÀM CẢ GIA ĐÌNH BÀ PHẢI KHUYNH GIA BẠI SẢN, PHẢI SỐNG TRONG ĐAU KHỔ SUỐT ĐỜI…-Một con bé 11 tuổi lại dám nói ra những lời như thế sao? Có lẽ nào trong lòng Nó bây giờ chỉ còn toàn thù hận…