Ta có một loại năng lực, nếu ta nói ta muốn đứng dậy chăm chỉ phấn đấu, ta sẽ làm ngay lập tức.
Mẫu phi của Lương Thanh Từ mất sớm, có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào hoàng đế che chở.
Ta là người đã xem qua không ít phim cung đấu, tự cho rằng mình hiểu biết một chút những chiêu trò trong cung. Không ngờ rằng, mấy bộ phim cung đấu ấy đứng trước mặt hậu cung thật sự chỉ có thể quỳ xuống gọi sư phụ. Nữ nhân trong hậu cung của Chiêu Minh Đế đã làm ta hiểu biết sâu sắc cái gì mới được gọi là mỹ nhân tâm kế.
Sủng ái của Thiên tử, còn sống mà hưởng mới là phúc.
“Lương Thanh Từ, trong trà có độc.”
“Túi gấm, cái màu xanh kia kìa, đừng có đeo!”
“Chủ mưu phía sau chuyện này là Trịnh phi, là nữ nhân phía bên trái có đeo cây trâm ngọc lan màu tím ấy.” Ta lải nhải bên tai hắn mỗi ngày.
Hắn trấn an ta: “Không cần quá lo lắng, ta có thể giải quyết.”
Hắn nói không sai.
Đây là lần thứ tám luân hồi của hắn. Mỗi lần hắn đều sống đến lúc xưng đế rồi mất nước. Có nghĩa rằng dù không có ta, hắn cũng có thể sống sót được qua đoạn thời gian nhỏ tuổi yếu ớt này.
“Có thể bớt khổ một chút cũng tốt” Ta thuận miệng nói.
Vào lúc nửa đêm một hôm nào đó, ta đột nhiên có linh cảm.
Ta lay tỉnh Lương Thanh Từ: “Ta có ý này.”
Hắn nhanh chóng dụi mắt: “Cái gì?”
Ai da, sao lại có thể phá hỏng giấc ngủ của bé con nhỉ.
Ta trìu mến nháy mắt một cái: “Bảo bối ngủ trước đi, cứ để tỷ tỷ.”
Thái Tử câm nín.
Rất nhanh Lương Thanh Từ đã tự mình trải nghiệm kế hoạch của ta.
Rất đơn giản, lần trước không phải hắn bị nói là yêu quái họa quốc sao? Ta đây liền viết trước thiết lập nhân vật cho hắn bốn chữ “Thiên mệnh chi tử”.
Ta cố ý để cho một tên thái giám đang muốn rắp tâm hại người “lỡ tay” đẩy ngã Thái Tử. Trong nháy mắt trước khi Lương Thanh Từ ngã xuống, gạch đá cứng rắn liền biến thành rêu xanh mềm mại.