Đông Phương Minh Huệ chau mày, nhưng đi theo sau nữ chủ đại nhân liền hiểu dụng ý của nàng.
Cô có thể hỏi cây cối hướng đi của Lý Cầm, nhưng trong mắt người ngoài, kết luận kỳ ảo này của cô chẳng có căn cứ gì.
Hai người đi theo Lưu Kỳ đi một vòng, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hôi của nhà xí, Đông Phương Minh Huệ bịp mũi, tự hỏi mình đã phạm phải tội gì mà phải chịu khổ thế này, cô quay sang nhìn Đông Phương Uyển Ngọc, phát hiện mặt đối phương không đổi sắc, lặng lẽ bấm yêu thích ba mươi hai lần cho sự bình tĩnh của nữ chủ đại nhân.
"Lý Cầm."
Lưu Kỳ vẫn là đi từng phòng tìm.
"Nửa đêm nửa hôm làm gì thế, còn không cho người khác đi vệ sinh sao?" Đột nhiên một giọng nói cục cằn từ phòng cuối cùng vang lên.
Đông Phương Minh Huệ che mặt, suýt nữa phì cười.
Ba người tay không trở về, Đông Phương Uyển Ngọc đề nghị, "Lưu Kỳ, ngươi trước trở về xem Lý Cầm trở về chưa, nói không chừng chúng ta với nàng ấy đi khác đường."
Lưu Kỳ nghĩ cũng thấy phải, vì thế liền đi.
Thấy nàng đi rồi, Đông Phương Minh Huệ mới nói, "Thất tỷ, chúng ta đi bên này, nói không chừng sẽ đụng phải Lý Cầm."
"Đi."
Hai người một trước một sau đi một hồi, cũng chẳng phát hiện ra gì, kết cấu của điểm dừng chân không giống các nhà trọ khác, nơi ở đều ở hậu viện, tiền viện là nơi để người ăn uống tưng bừng, cách biệt tiền hậu viện, ở giữa còn có một vườn hoa. Các nàng ở trong vườn hoa của điểm dừng chân tìm kiếm, vườn hoa buổi đêm tối mù mịt, chẳng nhìn thấy các gì.
"Kỳ quái, chẳng thấy người đâu."
"Thất ——"
Đông Phương Uyển Ngọc từ đằng sau bịp miệng cô lại, khoác lấy eo cô trốn vào bụi hoa.
"Suỵt, có người."
Đông Phương Minh Huệ kéo chân của nữ chủ đại nhân lên, chỉ vào bông hoa ở dưới đất bị dẫm bẹp, mặt mày đau khổ.
Đông Phương Uyển Ngọc che miệng cô, chỉ về phía cách các nàng không xa.
"A ——" Đông Phương Minh Huệ nghe thấy tiếng thở dốc kiều mị, da gà đều nổi cả lên.
Không đúng, âm thanh này hình như là của tên mặt núi băng Lý Cầm.
Đông Phương Minh Huệ trợn to mắt, trong bóng tối, cô nhìn không rõ, nhưng tai lại rất thính.
Từ âm thanh sột soạt vang lên, cô đại khái phán đoán có hai người đang cởi y phục!!!
Cởi y phục làm gì?
Cởi y phục để làm gì?
Cởi y phục còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ nào? Đông Phương Minh Huệ thích thú, con ngươi đều tròn xoe, nhưng dù cô có trợn tròn thế nào, cũng không thể nhìn thấy nơi ở xa.
Xa kia tối tăm như mực, cho dù nỗ lực nhìn, cũng chỉ nhìn thấy hai bóng hình đang chồng lên nhau.
Đông Phương Uyển Ngọc không giống như cô, linh lực của nàng cuồn cuộn, lại thêm Ám hệ trên người, vì thế cảnh tượng ở đằng xa nàng nhìn thấy rất rõ.
"A, sư tỷ, nhẹ chút."
Sư tỷ?
Đang nghe lén ở góc tường Đông Phương Minh Huệ bị doạ đến ngơ, cuộc vụn trộm này không phải là một nam một nữ?
Lúc cô ở đại học cũng lén lút đọc mấy quyển người lớn, phim người lớn gì đó, chỉ là chưa xem thể loại nữ nữ, thực sự quá kích thích rồi.
Đôi mắt lấp lánh của Đông Phương Minh Huệ nhìn về phía kia, thậm chí còn dịch một bước, muốn lại gần hơn để xem, nhưng mà một giây sau cô bị nữ chủ đại nhân kéo lại, chân không đủ lực, mông liền ngồi lên đùi của người đằng sau.
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Cô vừa muốn đứng dậy, nhưng nghe thấy tiếng nói của hai người ở phía xa, "Sư tỷ, a, đừng, hình như có tiếng động."
Không thể không khen tính cảnh giác của Lý Cầm vẫn rất cao.
Đông Phương Minh Huệ bị doạ đến không dám nhúc nhích, cứ như thế này người cứng đờ ngồi lên đùi của nữ chủ đại nhân.
"Ngươi tiểu yêu tinh này, ở dưới thân ta còn không chuyên chú, xem ta làm thế nào thu thập ngươi."
Rất nhanh, tiếng rên triền miên không nghỉ của hai người vọng đến, thậm chí còn có tiếng nước, ở ngay trong đêm tối vang lên rất lớn.
Đông Phương Minh Huệ nghe tiếng rên phóng đãng của các nàng, mặt đều đỏ bừng lên, cô không ngờ hai người này to gan như thế, nửa đêm canh ba không ngủ, chạy ra ngoài làm trận hoang dã.
Chuyện khiến cô đau đầu hơn là, trên người nữ chủ đại nhân ở đằng sau toả ra hơi thở nóng bừng, nóng đến cô không biết nên làm thế nào.
Đi cũng không được, không đi cũng không được.
Cả người cô cứ thế cứng đờ lại dựa lên.
Cánh cửa cuối cùng ở trong đầu Đông Phương Uyển Ngọc cũng được mở ra rồi, thì ra, nữ nhân với nữ nhân còn có thể như này.
Một bên tay của nàng ôm chặt lấy eo của Đông Phương Minh Huệ, tầm mắt nóng bỏng lại đổ về khung cảnh diễn lại xuân cung đồ ở đằng xa.
Tim của Đông Phương Minh Huệ như tiếng trống bồi, cô cảm thấy lực tay ở trên eo ngày càng dùng sức, chặt đến cô không thể thở được. Hơi thở của nữ chủ đại nhân phả vào sau gáy, khiến cô sinh ra một loại ảo giác.
"Thất —"
Đông Phương Minh Huệ ngoái lại thì thầm vào tai nàng, ai ngờ hai người cách quá gần, gò má nhẹ nhàng lướt qua nhau, từ cuối cùng biến mất ở trên cánh môi của nữ chủ đại nhân.
Môi của hai người chạm nhẹ, Đông Phương Minh Huệ sợ hãi đến trợn to mắt, lập tức né xa.
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Nội tâm có một đám từ cmn chạy ngang qua đầu.
Tay của cô hơi run, nhanh chóng ngoái đầu trở về.
Tiếp sau đó, cảnh triền miên không xa vẫn còn đang tiếp tục, nhưng Đông Phương Minh Huệ không còn tâm trạng xem trộm rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc nhấc tay muốn xoa đầu cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương, cuối cùng vẫn quyết định không nên doạ cô ấy, khoé miệng không tự chủ cong lên một nụ cười.
Hai người giống như bức tượng Phật ngồi, cho đến khi các nàng làm xong chuyện, sau khi rời đi, mới chậm chạp đứng dậy.
Đông Phương Minh Huệ vừa đứng dậy đã thấy trước mắt tối sầm, may mà Đông Phương Uyển Ngọc đỡ được, mới không ngã xuống.
"Sao thế?"
"Có lẽ là ngồi quá lâu." Cô thấy hai chân mình tê rần cả rồi, thử đứng lên đi lại mấy lần, chân mới hồi phục lại bình thường.
"Trở về thôi."
"Ừ."
Đông Phương Minh Huệ đi theo sau nàng, từng bước từng bước lê về, nghĩ đến động tác không cẩn thận vừa nãy, cô cảm thấy ngượng.
Lúc các nàng trở về, Lý Cầm cũng đã trở về phòng, mọi người thấy không có chuyện ai trở về phòng của người nấy.
"Minh Huệ, sao mặt ngươi đỏ thế?" Nam Nam là người đầu tiên phát hiện ra dị thường.
Đông Phương Minh Huệ cười khan, lén liếc xem phản ứng của Lý Cầm, đối phương thản nhiên vô sự ngồi ở một bên uống nước, trông bộ dạng lúc này phải gọi là quá lợi hại, nhưng lại khiến cho cô tự hổ thẹn vì kém cỏi của mình.
"Không sao, có lẽ gió ở bên ngoài có chút lạnh, các ngươi sớm nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường."
Đông Phương Minh Huệ hốt hoảng bỏ chạy, Đông Phương Uyển Ngọc ở ngay đằng sau lại ung dung thư thái.
"Nghỉ ngơi đi." Có lẽ là không muốn nhìn thấy đối phương thấp thỏm bất an, Đông Phương Uyển Ngọc nhường giường nằm, còn bản thân ngồi ở trên ghế, nhắm mắt tu luyện.
Đông Phương Minh Huệ thở phào nhẹ nhõm, ở trên giường lật đi lật lại hồi lâu mới có thể ngủ được.
Ngày hôm sau, lúc các nàng rời khỏi nhà trọ, mới phát hiện học viên của đế quốc khác cũng mới đến nhà trọ này.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn biểu tượng ở trên y phục họ, là hoa tử lăng.
"Là người của Học viện Tử Lang." Lục Trần thì thầm.
Người của Học viện Tử Lang là một đội năm người, dẫn đầu là một nữ tử thân thể mạnh mẽ, anh tuấn phiêu sảng.
Đông Phương Uyển Ngọc gật nhẹ đầu với bọn họ, coi như là chào hỏi.
Chín người xoay người rời khỏi nhà trọ, Đông Phương Minh Huệ vẫn còn ngoái đầu nhìn đối phương, người này, hình như là người tối qua cùng Lý Cầm OOXX, hai người sao lại giả vờ như không quen biết?
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô bị bỏ lại phía sau, vừa đi vừa quay đầu không biết để làm gì.
"Đi thôi, chúng ta vẫn là tận lực đến Nguyệt Bạch Đế Quốc nhanh nhất có thể."
Một đoàn người lại leo lên lưng phi dực hổ, có lẽ là vì chuyện của Lý Cầm, những ngày sau đó bình an vô sự.
Cho đến khi các nàng gần đến Nguyệt Bạch Đế Quốc, tìm một vài khách trọ bởi vì kín người mà bị từ chối.
Có lẽ là bởi vì tân sinh của tam đại đế quốc tụ tập, bọn họ lại đến chậm một bước.
"Chúng ta hai người một đội, chia ra đi xem xem, nếu như không có, mọi người trở về chỗ cũ tập hợp, trở về từng người báo tin." Đông Phương Uyển Ngọc đề nghị.
"Ta cùng Mộc Sinh, Lục Tinh một đội." Lục Trần chủ động nói, trong chín người, chỉ có ba bọn hắn là nam nhân.
Bọn họ đi tìm mấy nhà, phát hiện khách trọ đều chật kín, Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc nói, "Nguyệt Bạch Đế Quốc trước đây chuẩn bị nhà trọ cho chúng ta ở khắp nơi, bọn họ lẽ nào chưa cân nhắc đến chuyện này?"
"Vị cô nương này có lẽ không biết, gần đây, Nam Cung gia tổ chức đấu giá quy mô lớn, nghe nói là đấu giá vũ khí trung phẩm của Trung Sơn tiên sinh, nhiều người vì biết tên mà đến, người một khi nhiều, khách đương nhiên đông."
Thì ra là chưởng quỹ nghe thấy thắc mắc của Đông Phương Minh Huệ, có lòng tốt giải thích, hắn cười nói, "Xem bộ dạng của các ngươi, có lẽ là tham gia cuộc tuyển chọn tân sinh của Nguyệt Bạch Đế Quốc, ngươi đừng tìm nữa, cho dù chạy gãy chân, khách trọ cũng kín rồi. Các ngươi là mấy người?"
Đông Phương Minh Huệ thở dài, thì ra là bởi vì cuộc đấu giá quy mô lớn, "Chưởng quỹ, chúng ta tổng cộng chín người, ngươi xem có thể sắp xếp cho chúng ta nơi ở không."
Chưởng quỹ có chút do dự, "Có thì có, nhưng chỉ còn lại hai phòng để đồ cũ, các ngươi nếu như không chê, có thể chen chúc."
Hai người thương lượng một hồi, nam tử ở một phòng, những người khác ở cùng một phòng.
Chưởng quỹ khách trọ còn đặc biệt cho chăn đệm cho bọn họ, mấy người trải ở dưới đất ngủ.
"Năm ngày sau mới là cuộc thi tuyển chọn, đến lúc đó sẽ có lão sư của Học viện Hoàng gia đến tiếp đón, chúng ta mấy ngày này tu luyện."
Lời thì nói như thế, kết quả ngày hôm sau, mọi người đều đi dạo quanh Vân đô thành.
Đông Phương Minh Huệ cũng bị Lưu Kỳ và Bạch Lộ lôi ra ngoài chơi, bởi vì chuyện đấu giá của Nam Cung gia gần đây, liên tục lôi kéo kinh tế của Vân đô thành, thậm chí còn có rất nhiều thương nhân buôn bán ở trên phố, khiến con đường trở nên tấp nập.
"Minh Huệ, ta thấy gần đây da của ngươi tốt hơn lúc trước rất nhiều, ngươi dùng cách gì để chăm sóc? Nói cho ta biết đi." Bạch Lộ lôi kéo các nàng đến cửa hàng mà các cô nương đều yêu thích, một bên ngắm son phấn, một bên hỏi.
Đông Phương Minh Huệ sờ lên mặt mình, tu luyện kỹ năng càng ngày càng tốt, cô phát hiện da mình cũng càng ngày càng bóng mịn.
"Thực ra ta chẳng có cách chăm sóc gì, có lẽ là bởi vì mỗi ngày uống nhiều linh dịch." Đông Phương Minh Huệ nói dối, thực ra dược tề sư trong viện dược tề thường ngày không luyện tập, chứ đừng nói kỹ năng. Cho dù cô có nói thật, sợ là chẳng mấy ai tin.
Bạch Lộ khịt mũi, căn bản không tin lời của cô nói, nàng lấy hai hộp phấn, "Lão bản, ta muốn cái này."
Đông Phương Minh Huệ không hề biết bản thân bị người khác ghi thù rồi, vì thế nói, lòng dạ nữ nhân sâu như kim đáy biển.
Lưu Kỳ ngược lại vô tư, "Chúng ta đi xem xem bên kia có gì ăn ngon không."
Vừa nói đến ăn, Đông Phương Minh Huệ lập tức hưng phấn, cô ở viện Bạch Chỉ nghe Ung Tinh kể về đặc sản của Nguyệt Bạch Đế Quốc đều đã thèm rỏ dãi à.
Hai người không hẹn mà hợp, lao về hướng nơi có đồ ăn ngon.
Lần này, mọi người đều ra ngoài, Đông Phương Uyển Ngọc lại khoanh chân ngồi, nhưng mà nàng không có tu luyện, mà là lấy viên đá bảy màu sắp mất đi ánh sáng từ trong nhẫn không gian ra.
"Đá bảy màu sắp mất đi ánh sáng rồi." Thanh Mặc có chút lo lắng, theo lý mà nói, trên người Tử Vong Linh Sư sẽ có những thứ để che giấu Ám hệ linh lực trên người.
"Uyển Ngọc, ở đất cấm của Học viện Hoàng gia ngươi thực không tìm thấy gì sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc bình thản ném viên đá bảy màu vào trong nhẫn không gian, "Trước khi viên đá mất đi linh lực ta sẽ tìm ra cách khác để che giấu Ám hệ linh lực."
"Không phải nói Nam Cung gia mở đấu giá sao, ngươi không bằng ra ngoài nghe ngóng một phen, nếu có thể vào trong, biết đâu sẽ tìm được một ít bảo bối." Thanh Mặc đề nghị.
"Được."
Nói xong, Đông Phương Uyển Ngọc cũng ra ngoài, nhưng nàng là đi tìm tin tức của cuộc đấu giá.
Nàng tìm một tên ăn mày địa phương, ném cho hắn một ít tiền, nhận được không ít tin tức mà mình cần.
"Không ngờ chỉ có những người có thiệp mời mới được vào đấu giá, ta làm sao không biết bây giờ quy tắc của Nam Cung gia nhiều như thế." Thanh Mặc không nhịn được thay Uyển Ngọc phiền não.
"Quy tắc nhiều, chứng tỏ cuộc đấu giá lần này có nhiều đồ tốt." Đông Phương Uyển Ngọc nói, nếu như thận trọng như thế, xem ra những thứ được rao bán không đơn giản.
Vừa nãy nghe từ tên ăn mày nói, ngoại trừ thương gia của hai đế quốc còn lại, Nguyệt Bạch Đế Quốc có rất nhiều nhà có thế lực cũng nhận được thiệp mời của Nam Cung gia, còn có rất nhiều đoàn lính thuê nổi tiếng ở địa phương, ít hay nhiều, trong tay đều có một tấm.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng có dự định riêng.
Nàng xoay người, đi đến công hội lính đánh thuê, trên bảng thông báo mục nát đúng lúc vừa dán nhiệm vụ mới, có rất nhiều lính thuê lũ lượt chạy lên. Đông Phương Uyển Ngọc vừa đến đúng lúc thấy cảnh tượng này.
Đúng lúc đó, bảng thông cáo còn dán bảng xếp hạng ba mươi lính thuê nổi bật, trong đó có đoàn lính thuê Mạnh Hổ, Ngân Lang và Tường Vi, tất cả đều được vinh danh.
"Ấy, ta nghe nói lần này đội Tường Vi vừa hoàn thành nhiệm vụ cấp A, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?"
"Đợi bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp S, sẽ là tích điểm sẽ vượt qua cả Ngân Lang, chiếm lấy vị trí thứ hai."
"Còn không phải bởi vì tên đáng gờm kia của bọn hắn, mỗi lần đều như bán mạng mà làm, nhiệm vụ nguy hiểm hơn nữa cũng dám nhận."
"Suỵt, đừng nói nữa, bọn hắn trở về tiếp nhận nhiệm vụ rồi kìa."
Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ nghe bọn họ bàn tán, sau đó rất nhanh đã phát hiện ở cửa công hội có một đám người tụ tập, đám người đột nhiên tan rã, tiếp theo có bảy người đi vào, dẫn đầu là một cô nương vác đại đao, từng bước lớn đi vào.
Sau lưng cô có bốn nam hai nữ, trên mặt mỗi người bọn họ đều có vệt máu, hiển nhiên là vừa hoàn thành nhiệm vụ đã chạy đến công hội.
Một người trong số đó lạnh lùng quét mắt một vòng, lúc nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc, kinh ngạc không nói nên lời.
Đông Phương Uyển Ngọc hơi nhướn mày với hắn.
Đoàn lính thuê Tường Vi vừa đến, người ở cửa ra vào công hội đều tản ra, ở một bên xem kịch.
"Uyển Ngọc tiểu thư, ngươi từ lúc nào đã đến Vân đô thành rồi, vì sao không đến tìm ta?" Triệu Tam Kỳ không giống như vừa nãy lạnh lùng đi vào, có thêm chút sức sống.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn hắn, hơi cười nói, "Đã lâu không gặp, Triệu đại ca."
Hai người tìm một nơi yên tĩnh ở trà quán, Triệu Tâm Kỳ tự thân giúp nàng châm trà rót nước.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, từ khi tạm biệt ở Tử Ma sơn mạch, cũng đã là một năm hơn." Triệu Tam Kỳ cảm khái.
Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ uống trà, nàng cảm thấy tu vi của đối phương tăng lên không ít, nhưng mùi máu tanh trên người rất nồng, hơn nữa biến hoá rất lớn.
"Có phải là sau khi chúng ta đi đã xảy ra chuyện gì?"
Có thể khiến một người trong thời gian ngắn thay đổi lớn như thế, nhất định là chuyện khiến người lực bất tòng tâm.
Vừa nãy nàng không nhìn thấy Vương Phi và Mộc Thanh ở trong đoàn Tường Vi, ở Tử Ma sơn mạch, nàng có thể nhìn ra quan hệ thân thiết của huynh muội bọn họ.
Triệu Tam Kỳ nâng chén nước lên tay lại khựng lại, "Thực ra nhiệm vụ khi đó là có người cố ý sắp đặt, nhưng mà —" Hắn cười khổ, "Cũng không quan trọng nữa rồi, ngũ đệ và lục muội không còn nữa, chỉ còn lại ta cô gia quả nhân, vừa đúng lúc đội trưởng của đội Tường Vi cô ấy thu nhận ta, vì thế ta đi theo bọn họ."
Thì ra là thế.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, "Có thể nhìn ra ngươi hiện tại không tệ."
Triệu Tam Kỳ nhìn Đông Phương Uyển Ngọc, "Uyển Ngọc tiểu thư lần này tới Nguyệt Bạch Đế Quốc là vì?"
"Ta là một trong tân sinh đại diện cho Học viện Hoàng gia, đến Nguyệt Bạch Đế Quốc là để tham gia kỳ thi tuyển chọn." Đông Phương Uyển Ngọc nhẹ nhàng nói.
"Uyển Ngọc tiểu thư là tân sinh của Học viện Hoàng gia, chúc mừng chúc mừng."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy biểu cảm kinh hỉ của hắn trông không giống giả, lại nói, "Đến nay, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi nghe ngóng."
Triệu Tam Kỳ lập tức truy vấn, "Uyển Ngọc tiểu thư mời nói."
"Ta đến Vân đô thành, phát hiện có rất nhiều người từ nhiều nơi đến, nghe ngóng mới biết thì ra là bởi vì cuộc đấu giá do Nam Cung gia tổ chức, ngươi có thể giúp ta hỏi xem lần này là đấu giá thứ gì không?"
Triệu Tam Kỳ không kìm được chau mày, liếc người ở xung quanh, mới thấp giọng nói, "Uyển Ngọc tiểu thư có phải là muốn thứ rao bán trong đó?"
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, "Đúng, ta là muốn vào trong cuộc đấu giá này, nhưng tin tức ta nghe được, nói yêu cầu lần này của Nam Cung gia rất nghiêm khắc, chỉ có những người được bọn họ mời mới được vào."
Ngón tay Triệu Tam Kỳ gõ nhẹ lên bàn, "Uyển Ngọc tiểu thư là muốn thứ gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc cười nói, "Thắt lưng của Cửu muội trước đây bị trường tiên của ta làm hỏng, ta nghe nói Mộc Sơn tiên sinh rao bán một loại vũ khí giống như thắt lưng, nên muốn mua về cho Cửu muội, một công đôi việc."
Triệu Tam Kỳ do dự, "Quan hệ của Uyển Ngọc tiểu thư cùng lệnh muội thật đáng ngưỡng mộ, hay là Uyển Ngọc tiểu thư đợi ta một ngày, đợi ta đi hỏi đội trưởng rồi trả lời ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, nàng mặc dù gấp, nhưng cũng biết làm chuyện vội vã không bao giờ thành. Nếu như có thể mượn đoàn Tường Vi để lẫn vào trong thì tốt.
"Thất tỷ, ngươi cũng đi dạo phố à, có tìm ra trò gì vui không? Nói cho chúng ta biết đi." Đông Phương Minh Huệ được ăn no, trong lòng thoả mãn, người vừa được thả lỏng lại bắt đầu lắm lời.
Đông Phương Uyển Ngọc mỉm cười nghe cô nói hết, phát hiện trong phòng chỉ có ba người nàng cùng Đông Phương Minh Huệ và Triệu Tam Kỳ, "Những người khác vẫn chưa trở lại sao?"
"Bạch Lộ vốn dĩ đã trở về, nhưng làm rơi mất gì đó, lại chạy đi tìm, chúng ta nói cùng cô ấy đi tìm, cô ấy lại không thích. Còn về Nam Nam và Lý Cầm, chúng ta chia nhau ra ở đoạn đầu đường, không biết là các nàng ấy đã chạy đi đâu."
Đông Phương Minh Huệ không hiểu đang vui vẻ đi dạo phố, Bạch Lộ đột nhiên không vui, còn bất cẩn làm rơi mất đồ.
Đông Phương Uyển Ngọc chạy đến cách vách xem, phát hiện đàn ông con trai bên ấy đã trở về.
"Uyển Ngọc, chín đội khác cũng đã đến rồi, nhưng mà, bọn họ hình như không có chỗ ở, ngươi xem chúng ta có thể chen chúc thêm mấy người?" Lục Trần nhìn thấy nàng, lập tức nói.
"Ngươi hỏi ý kiến của Lục Tinh và Mộc Sinh, nếu như bọn hắn đồng ý, phòng này có lẽ còn thêm được ba người. Nhiều hơn, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tu luyện và nghỉ ngơi của mọi người."
"Mộc Sinh và Lục Tinh không có ý kiến gì."
"Vậy thì được."
Bạch Lộ lúc trở về sắc mặt cực kỳ kém, cả mặt đều u ám ủ rũ, ở trong sáu người, cũng chỉ có Đông Phương Minh Huệ và Lưu Kỳ là thân thiết nhất, lại là người cùng viện dược tề.
"Ngươi sao thế? Tìm được đồ chưa?" Đông Phương Minh Huệ quan tâm hỏi han.
Bạch Lộ trợn mắt với cô, còn hất tay cô ra, "Đều tại ngươi, nếu ngươi không cùng Lưu Kỳ muốn đi ăn cái gì đó, nhẫn không gian của ta làm sao sẽ bị lấy trộm, bên trong toàn là linh dược ta chuẩn bị cho cuộc thi lần này, hơn mười mấy loại, ngươi nói ta làm sao tham dự."
Nói xong, cô còn khóc ầm lên.
Đông Phương Minh Huệ và Lưu Kỳ bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy thật oan ức, chỉ lùi về một bên.
Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng liếc cô ta, kéo Đông Phương Minh Huệ ra ngoài.
"Đừng buồn, không phải lỗi của ngươi."
Đông Phương Minh Huệ dẩu môi, cô là người dẫn đầu của viện dược tề, nếu như nhẫn không gian của Bạch Lộ bị trộm mất, lần này tham gia cuộc thi có chút nguy hiểm.
"Trộm gì mà đáng sợ vậy, đến nhẫn ở trên tay cũng có thể ăn cắp?" Cô không nhịn được vuốt nhẫn của mình, đặc biệt còn nhìn vào bên trong, phát hiện Vô Nha ngáy khò khò ngủ, may mà nhẫn không gian của cô vẫn còn, bên trong toàn là bảo bối quan trọng, Tình Hoa, Vô Nha còn có linh dịch, thuốc thang của cô. Nếu như bị trộm mất, cô khả năng cao cũng giống như Bạch Lộ khóc không để ý tới hình tượng, không, còn khóc thảm hơn.
Đông Phương Uyển Ngọc dường như nhìn thấu tâm tư của cô, xoa đầu cô, "Nhẫn không gian của Bạch Lộ hơn nửa là loại phổ thông, bị trộm cướp mất cũng coi như bình thường, các ngươi ra ngoài, ta quên mất nhắc nhở các ngươi, nơi phồn hoa như Vân đô thành này, trộm cắp rất nhiều, cũng là lỗi của ta."
Đông Phương Minh Huệ đau đầu, "Lần này hay rồi, trước khi đi viện trưởng còn dặn ta phải chăm sóc các nàng cẩn thận."
Chẳng lẽ đem linh dược bản thân chuẩn bị đưa cho Bạch Lộ?
Đông Phương Minh Huệ có chút không vui, cô không ngốc, Bạch Lộ có địch ý với cô, cô vì sao phải làm chuyện thánh mẫu thế này.
"Đừng nghĩ nhiều, đợi chúng ta gặp lão sư phụ trách, xem xem có thể giúp cô ấy bổ sung đồ hay không." Đông Phương Uyển Ngọc không muốn thấy nhất là đối phương chau mày, mặt nhỏ nhăn lại, trông giống như bà ngoại trẻ.
Đông Phương Minh Huệ sắp khóc rồi, đi dạo phố cũng gặp chuyện xui xẻo.
Quả nhiên, rời khỏi Học viện Hoàng gia không phải là chuyện tốt.
Đợi hai người trở vào, Bạch Lộ đã được Lưu Kỳ dỗ dành rồi, cặp mắt đỏ lên, không thèm nhìn Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ ngồi cạnh nữ chủ đại nhân, thấy đối phương nhắm mắt tu luyện, bản thân cũng tu luyện theo.
Ngày hôm sau, Đông Phương Uyển Ngọc lần nữa đến trà quán gặp Triệu Tam Kỳ.
Triệu Tam Kỳ thấy nàng, cười nói, "Uyển Ngọc tiểu thư, trước nói với ngươi một tin tức, đội trưởng đồng ý đến ngày đó đưa ngươi đến nơi đấu giá. Nhưng, ta nói với cô ấy ngươi là huynh muội kết nghĩa của ta, đến lúc đó uỷ khuất ngươi một chút."
Đông Phương Uyển Ngọc vừa nghe, lập tức cười nói, "Vậy nghĩa muội đa tạ nghĩa huynh."
Có được giấy thông hành cuộc đấu giá rồi, Đông Phương Uyển Ngọc trở về phát hiện Lục Trần đang tiếp đón lão sư.
Nàng nhớ đến chuyện của Bạch Lộ, kéo lão sư đến một bên hỏi, "Lão sư, có một dược tề sư trong chúng ta làm rơi mất nhẫn không gian, bên trong là hai mươi loại linh dược cô ấy chuẩn bị, lão sư người xem tình huống này có thể phản ánh không."
Lão sư do dự, "Chuyện này ta sẽ phản ánh lên trên, nhưng mà có thể bổ sung hai mươi loại linh dược, ta không chắc chắn với ngươi."
Đông Phương Minh Huệ không biết nữ chủ đại nhân còn hỏi hộ cô, cô lúc này, giằng xé nội tâm, một bên tiểu nhân chính nghĩa nói với cô, phải vì đại nghĩa mà cống hiến chính mình, tiểu nhân bên khác lại nói, nhân bất vi kỉ thiên tru đất diệt*.
*Nhân bất vi kỉ, thiên tru đất diệt: không suy nghĩ cho chính bản thân thì trời đất không dung thứ.
Bạch Lộ làm mất nhẫn không gian, tự ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Cô thấy trong phòng không có ai khác, lập tức chạy đến trước mặt Đông Phương Minh Huệ, "Thiên Minh Huệ, ta làm mất nhẫn không gian ngươi đừng hòng thoát khỏi liên quan, nếu như ta không thể tham gia, lúc trở về sẽ nói cho người khác biết chuyện tốt của ngươi."
Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, đây là biểu hiện cầu xin người?
"Ta làm chuyện tốt vì sao ta không biết, ngươi nói cho ta nghe?" Nàng nghiêm túc hỏi.
Bạch Lộ lại coi như cô đang thầm chế giễu, "Thiên Minh Huệ, ngươi như thế này mà được làm người dẫn đầu của viện dược tề chúng ta, nhất định là dùng thủ đoạn hồ ly, dụ dỗ viện trưởng mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nếu không chỉ dựa vào ngươi dược đồng thấp kém, làm sao có thể ở viện Bạch Chỉ chưa lâu đã có thể thử thách dược tề sư sơ cấp."
"Câm miệng."
Đông Phương Uyển Ngọc đạp thẳng cửa phòng, tức giận vung trường tiên ra trước mặt Bạch Lộ.
Đông Phương Minh Huệ còn đang say mê nghe, thì ra người không phục cô lại đã nghĩ ra câu chuyện kịch tính về cô ở viện dược tề rồi?
Nhưng mà nhìn thấy roi của nữ chủ đại nhân, Đông Phương Minh Huệ nghĩ cũng không nghĩ đỡ lấy trận roi quá.
"Á, đau quá."
Đòn roi này của Đông Phương Uyển Ngọc không hề lưu tình, nàng không ngờ đến đối phương lại đi đỡ đòn cho người ta.
Đông Phương Minh Huệ oán hờn nhìn nữ chủ đại nhân, cư nhiên đánh dược tề sư, nàng còn muốn sống ở trong viện tổng hợp không, cho dù thế nào, cô không liên can.
"Cút ra ngoài."
Bạch Lộ vốn còn bị doạ sợ đến phát ngốc, cô vừa nãy thấy trường tiên vung đến muốn tránh lại không kịp, nhưng mà thấy Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng liếc đến, Bạch Lộ vội vàng chạy ra ngoài.
Đông Phương Minh Huệ bị đau đến mặt trắng bệch, mồ hôi đổ mưa.
Đông Phương Uyển Ngọc thu trường tiên lại, vạch tay áo chỗ cổ tay của cô lên, thấy cổ tay trắng nõn có vết roi đánh chảy máu, trên da còn bị điện giật đến cháy xém, thấy rõ xương trắng trên vết roi, đòn roi này có bao nhiêu mạnh, nàng là người rõ nhất.
"Không cần mạng rồi?"
Bình tĩnh trở lại, Đông Phương Uyển Ngọc hiểu ra vì sao đối phương ngốc nghếch lao đến rồi.
"Đau, Thất tỷ." Cặp mày của Đông Phương Minh Huệ như sắp dính chặt lại nhau, cô cảm giác bản thân cứ ra ngoài là gặp nạn, sao chổi bám người.
Đông Phương Uyển Ngọc đau lòng quá mức, nghĩ là do bản thân gây nên, muốn tự cho bản thân mình hai vết.
"Vết thương phải xử lý sạch sẽ, đau cũng phải nhịn."
Nàng dùng linh lực ép lôi điện ở trong vết thương của cô ra ngoài, cắt miếng thịt bị cháy đen kia.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Đông Phương Minh Huệ nước mắt cuồn cuộn cắn môi chịu đựng, trông đáng thương muốn chết.
Đông Phương Uyển Ngọc động tác thô lỗ lau nước mắt trên vành mắt đối phương, ngữ khí bất thiện nói, "Chuyện của Bạch Lộ ngươi sau này đừng quản, giao cho ta."
Mắt của Đông Phương Minh Huệ bị nàng dụi đến đau, cô vội tránh né, trong lòng thầm nghĩ nữ chủ đại nhân có sao không?
Vừa nãy nhìn thấy bộ dạng muốn giết cô, Đông Phương Minh Huệ càng không an tâm.
"Được rồi, ta sẽ không đánh cô ấy nữa, ngươi yên tâm đi."
Nhận được sự bảo đảm của đối phương, Đông Phương Minh Huệ xoa chóp mũi, gật đầu nhỏ.
Nghiền nát viên thuốc sau đó bôi lên miệng vết thương, Đông Phương Uyển Ngọc còn lấy vải băng vết thương lại, "Hai ngày này ở trong phòng nghỉ ngơi, ngày mai ta phải ra ngoài, không thể ở bên cạnh ngươi."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô đại khái biết nữ chủ đại nhân định làm gì.
Nếu không xảy ra chuyện gì khác, ngày mai cơ thể trong sạch của nữ chủ đại nhân sẽ bị giao ra ngoài, vì thế cô phải hiểu chuyện một chút, không được gây rắc rối cho nàng.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, nhịn không được nhiều chuyện, "Thất tỷ, ngươi có đưa Lục Tinh đi theo không?"
"Lục Tinh?" Đông Phương Uyển Ngọc kì quặc nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ."
Ngày hôm sau, Đông Phương Uyển Ngọc giả làm nghĩa muội của Triệu Tam Kỳ, thành công lẫn lộn vào đoàn Tường Vi.
Đột trưởng đội Tường Vi hôm đó nàng nhìn thấy là một nữ nhân bá đạo vác đại đao, tướng mạo có chút đặc biệt, trông giống nữ hán tử.
Lúc cô nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc, mắt híp lại thành đường, "Ngươi là nghĩa muội của Triệu Tam Kỳ?"
Đông Phương Uyển Ngọc không chút lề mề, "Phải."
Nữ nhân kia bật cười ha hả với nàng, "Đến, để ta thử trình độ của ngươi."
Nếu như không phải Đông Phương Uyển Ngọc kịp thời tránh, e là nàng đã bị đại đao chặt thành đôi.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng rút dây roi ra nghênh chiến.
"Haha, đánh hay." Đội trưởng rút đao ra chém, không hề có động tác thừa, tất cả đều liên tiếp nhau.
Đông Phương Uyển Ngọc đối phó có phần chật vật, ngay lúc đao vừa hạ xuống, nàng bị chấn động đến lùi vài bước.
Triệu Tam Kỳ thấy thế, lập tức chặn kiếm lại, "Đoàn trưởng, nghĩa muội của ta vẫn chỉ là học viên thôi, xin người thủ hạ lưu tình."
Đoàn trưởng Tường Vi hơi nhíu mày, nhưng sau đó lại đao về, "Nếu Tam Kỳ đã nói thế, ta làm sao không thể không giữ thể diện cho ngươi, ngày sau lại đánh."
Đông Phương Uyển Ngọc nở nụ cười, thu trường tiên về.
"Đa tạ đoàn trưởng niệm tình."
Đoàn trưởng Tường Vi vỗ vai Đông Phương Uyển Ngọc, "Nếu đã là nghĩa muội của Tam Kỳ, thì là nghĩa muội của mọi người, mọi người nói, có phải không?"
Tính cách phóng khoáng này, thật là.
Khoé môi Đông Phương Uyển Ngọc hơi cong, chẳng lẽ nào nàng gây được thiện cảm với người khác, Mục đoàn trưởng của Tường Vi không tệ.
Làm quen giới thiệu xong, Đông Phương Uyển Ngọc được Triệu Tam Kỳ giữ lại trong đoàn Tường Vi, nàng nhìn bọn họ diễn trò, mấy người đấu đá, hơn nữa cường độ tập luyện rất cao.
"Lúc không có nhiệm vụ, chúng ta sẽ ở dưới hầm tập luyện, hai người một đội, mỗi người tập luyện mười canh giờ."
Triệu Tam Kỳ dẫn Đông Phương Uyển Ngọc thăm quan nơi bọn họ ở, còn nhiệt tình giới thiệu.
Đông Phương Uyển Ngọc hơi gật đầu, nàng phát hiện trong đoàn lính thuê đa phần là chiến sĩ.
Nơi ở của đoàn Tường Vi cũng là phòng làm việc, trang trí đơn giản, ngoại trừ vũ khí để huấn luyện, cũng chẳng có đồ thừa nào nữa.
Nhất là đồ của con gái.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy bộ dạng ầm ầm phóng khoáng của Mục đoàn trưởng, có mấy phần bội phục.
"Không biết ta có thể lập một đội lính thuê không." Nàng lẩm bẩm.
"Triệu đại ca, ta trước đây ở công hội lính thuê thấy bọn họ bàn tán về nhiệm vụ của các ngươi, cái gì nhiệm vụ cấp A ấy?"
Triệu Tam Kỳ thấy nàng tò mò, nói chi tiết cho nàng nghe một vài quy tắc của lính đánh thuê, ví dụ mỗi đội phải có ba người trở lên, ít nhất ba người. Nhiệm vụ cấp càng cao, tích điểm cũng càng cao.
Đẳng cấp của đội dựa vào tích điểm mà đánh giá.
Đông Phương Uyển Ngọc nghe xong, càng tò mò hơn về chuyện này.
Đêm hôm đó, nàng không trở về, mà là ở cùng người của đoàn Tường Vi, nghe bọn họ kể mỗi lần làm nhiệm vụ gặp bao nhiêu chuyện kỳ lạ hiếm có, nghe dần cũng cảm thấy buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người thu dọn xong, liền đi tới hiện trường đấu giá ở Nam Cung gia.
Đông Phương Uyển Ngọc từ xa đã nhìn thấy toà kiến trúc ba tầng, trên tấm biển ghi ba chữ —— Thiên Vân Các.
Triệu Tam Kỳ thấy nàng nhìn lên tấm biển, không nhịn được giải thích, "Uyển Ngọc ngươi không biết, đây là Nam Cung gia ba đời truyền lại, đến bây giờ chỉ còn lại Nam Cung Thiên Vân, từ đó nơi đấu giá được đặt tên là Thiên Vân Các."
"Xem ra Nam Cung gia rất yêu thương vị đại thiếu gia này."
"Đúng." Triệu Tam Kỳ còn chia sẻ mấy chuyện thú vị xảy ra gần mấy tháng nay với Đông Phương Uyển Ngọc.
Một nhân vật từ bên ngoài không cẩn thận đắc tội với đại thiếu gia Nam Cung gia, kết quả bị lột da rút xương, sau đó ném ở tường thành Vân đô thành.
Đông Phương Uyển Ngọc vừa nghe vừa vào trong Thiên Vân Các, trong các lâu cực kỳ hào hoa, lầu trên lầu dưới đều có người hầu, bọn họ mặc bộ trang phục giống nhau, mang theo mặt nạ hoa lệ.
Vị trí của các nàng ở tầng dưới, đội Tường Vi ở trong Vân đô thành vẫn coi như là có thế lực, nhưng chỉ chiếm được vị trí trong góc.
Đông Phương Uyển Ngọc ngẩng đầu, tò mò nhìn cách bày biện của ba tầng, ba lầu là ba phòng riêng,
lộ ra một cái lô ba chân, mỗi phòng đều có rèm che, khiến người không nhìn rõ người ở bên trong.
Lầu hai có năm phòng riêng, cũng treo màn ngọc.
Lầu ba là đại sảnh bình thường, trước đại sảnh có bục trưng bày, trên bục còn có chỗ lồi lõm, bên cạnh còn có cô nương che mặt, trông cơ thể uốn éo của cô, Đông Phương Uyển Ngọc đoán cô ấy là chủ giảng lần này.
Triệu Tam Kỳ thấy nàng ngó nhìn khắp nơi, thấp giọng dặn dò nàng vài câu.
Đợi người lục đục đi vào, nửa canh giờ sau, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn của nàng, mở đầu cuộc đấu giá, ở phía trước, một cô nương thân thể cực kỳ đẹp xuất hiện, ca hát nhảy múa, rất nhanh đã có điệu múa Tây vực phong tình vạn chủng, khiến mọi người hưng phấn cả lên.
Đông Phương Uyển Ngọc phát hiện những cô nương này đều dùng linh lực, có thể thấy, những người hầu ở đây đều là Linh Sư, hơn nữa linh lực còn không yếu.
"Nơi này tàng hổ ngoạ long, ngươi nhìn cô nương đứng cạnh nơi trưng bày, là Linh Vương song hệ, còn có người hầu ở sau ngươi, toàn bộ đều là Đại Linh Sư, Nam Cung gia quả nhiên giàu đến khó có đối thủ."
Đông Phương Uyển Ngọc ngờ vực, chẳng trách cuộc đấu giá của Nam Cung gia gây ra chấn động đến thế, khiến những người có máu mặt ở tam đại đế quốc đều chạy đến đây.
"Xem ra, cuộc đấu giá này rao bán một báu vật vô cùng quý hiếm."
"Nếu như thấy thứ hữu dụng, đừng tiếc mà bỏ ra mua." Thanh Mặc nói.
"Được."
Nhảy múa xong, những người trên kia đều rút ra ngoài, lần lượt trở về vị trí của mình.
Cô nương ở bên cạnh tủ trưng bày tháo mạng che ra, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, khoé môi cô mang theo ý cười, khom lưng hành lễ với mọi người.
"Các vị, ta là người rao bán đấu giá Tuyết Tâm, rất vui được gặp mọi người. Vì để tiết kiệm thời gian quý báu của mọi người, ta sẽ đem vật rao bán đầu tiên cho mọi người."
Cô cười nói xong, đặt tay lên thạch tào, chỗ lồi lõm chậm rãi bay lên, một quả trứng trong suốt toả ra huỳnh quang nhàn nhạt xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
"Trứng của Long tộc." Thanh Mặc kinh ngạc nói.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng quan sát kĩ, nàng tuy không biết vì sao trứng của Long tộc lại rơi trên tay bọn họ, nhưng mà trứng của Long tộc quý hiếm khó bì, lần này sẽ khiến cả hội trường bùng nổ.
"Đừng nóng vội, đây mới là vật đầu tiên, thứ càng quý hiếm càng ở đằng sau."
Tuyết Tâm nhìn mọi người ồn ào thảo luận, cười đáp, "Đây là quả trứng rồng vẫn còn sống, rất cứng chắc, tiểu gia hoả ở bên trong cũng sắp ra đời. Mọi người suy nghĩ xem, nếu như trở thành linh sủng, thì có bao nhiêu kỳ diệu."
Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh, Long tộc vốn là sinh vật kiêu ngạo, nếu có một quả trứng lạc bên ngoài, sợ là sẽ đối đầu với nhân loại, muốn thuần phục bọn nó, không có một chút bản lĩnh thì sẽ không làm nổi.