Nụ Cười Của Nàng Tựa Nắng Mai

Chương 13: Vụ om sòm



Khi tôi đi vào lớp, tôi thấy trên bàn là cái quạt của Nguyệt mà Vân trả lại. Tôi buồn rầu cất nói vào trong cặp.

Rồi ngày hôm ấy cứ thế qua đi như mây trôi nước chảy. Tôi chán nản trở về căn nhà yêu dấu nơi có ba và mẹ. Mặt tôi cứ buồn thỉu buồn thiu như cơm nguội quên chưa hấp khiến cho mẹ Tình lo lắm. Ba mẹ nghĩ ra rất nhiều lý do khiến tôi buồn. Bị điểm kém chẳng hạn, bị ai đó trêu chọc mà không làm được gì, hay bị thầy cô mắng... Nhưng tất cả các đáp án đều sai cả. Ba Nghĩa cũng đến bên an ủi tôi mãi. Nhưng có lẽ bây giờ chẳng có thứ gì an ủi nổi tôi ngoài văn học và một câu trả lời rõ ràng từ nàng. Chán đời, tôi tự nhốt mình trong phòng làm mười cái đề văn rồi mới đi ngủ. Hôm ấy tôi thậm chí đã bỏ cả bữa cơm tối với lời nói dối rằng tôi không khoẻ để có thể ở một mình trong phòng.

Cả đêm hôm ấy tôi thao thức mãi không ngủ được. Như vậy là sao chứ? Tôi đã làm sai chỗ nào rồi? Hay nàng Vân không thích bài thơ ấy nhỉ? Nếu là vậy thì lần tới ngay khi có cơ hội tôi sẽ thử bài khác. Nhưng cũng có thể là nàng không thích tôi nhưng không muốn nói thẳng. Đây chính xác là đề bài khó nhất mà tôi đừng làm. Phải, nàng là một bài văn khó phân tích để đưa ra cảm nhận.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm. Nhẽ ra tôi đã phải lên giường ngủ từ một tiếng trước nhưng tôi đã không làm vậy. Mười đề văn đã được tôi hoàn thành xong. Tôi cũng đã sắp xếp lại bàn học và tủ sách. Quyển sách hôm nọ tôi đọc dở tôi cũng đã đọc xong. Chuyện về nàng tôi cũng đã nghĩ suốt cả ngày hôm nay, nhưng việc này không đơn giản như dọn dẹp, làm văn hay đọc sách. Chuyện tình cảm này thật khó hiểu quá. Tôi có nên hỏi chuyên gia trong chuyện này không. Ba Nghĩa dù gì cũng là "ông hoàng ngôn tình" trong làng tiểu thuyết mà.

Điện thoại trên bàn rung lên, thì ra là lớp trưởng Phong. Cậu ta cũng biết chuyện tôi tỏ tình Vân vì lúc ấy cậu ta tình cờ có mặt ở đó.

"Thôi tổ trưởng Văn đừng suy nghĩ nhiều quá. Tình yêu không thể vội vàng được đâu. Cậu cố gắng là sẽ được thôi. Cái gì cũng cần có thời gian mà."

Lần đầu tiên trong đời, tôi đồng tình với cậu lớp trưởng. Tình yêu muốn bền vững cần có thời gian và sự kiên nhẫn. Tôi không thể vì lần này mà vấp ngã được, tôi phải đứng dậy từ chỗ mà tôi ngã. Ngã bảy lần, đứng dậy tám lần. Tôi phải nỗ lực hơn nữa. Tình yêu kì diệu, và nụ cười tuyệt đẹp của nàng. Tôi thích nàng, tôi sẽ cho nàng thấy tình yêu nhỏ bé này mạnh mẽ như thế nào, rồi nàng sẽ cho tôi cơ hội chứ? Ai lại nhẫn tâm không cho một tình yêu trong sáng và chân thành cơ hội.



Tinh thần đã mất giờ được lấy lại. Tôi mau chóng ngủ một giấc thật ngon để lấy sức.

Sáng hôm sau tôi vẫn đến lớp như mọi ngày. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, còn tôi vẫn cứ đứng ngoài hành lang chờ nàng.

Mới ngày đầu tiên đi học mà tôi đã bị chú ý nhiều như vậy rồi. Tệ quá. Lần sau nhất định tôi sẽ chọn chỗ nào riêng tư và yên tĩnh hơn. Chắc chắn hôm qua là do có nhiều người chú ý nên nàng mới ngại ngùng bỏ đi. Tôi ngốc quá, chẳng chịu suy nghĩ cho nàng vậy mà cũng nói là tình yêu sao? Nàng chắc hẳn đang thầm trách móc tôi như vậy đấy. Được rồi, lần sau tôi nhất định để ý hơn.

Nàng vẫn đi học xát nút như hôm qua. Thúy, Lan và Uyên vẫn là những người ngồi gần Vân nhất. Ra chơi nào nàng Vân cũng ngồi dưới gốc cây si vẽ tranh. Anh Cầm đó vẫn như mọi ngày chở Vân về nhà. Tôi lại không thể theo sau bóng lưng hai người ấy mãi, vì sau lưng tôi còn có Nguyệt.

Nguyệt dạo này giám sát tôi ghê lắm. Trừ trong giờ học và lúc ở nhà ra, ánh mắt Nguyệt lúc nào cũng dính lấy tôi không rời. Nguyệt chính xác là cái camera chạy bằng cơm rồi. Mẹ giữ con gái có khi còn không bằng Nguyệt giữ tôi.

Hôm nay, lại là một ngày học bình thường như bao ngày. Tôi sáng nào cũng đứng ngoài hành lang chờ nàng. Dù biết rằng bảy giờ mười bốn nàng mới tới nhưng dường như đây đã trở thành thói quen hàng ngày rồi.

Tôi và nàng vẫn cứ như vậy, hai bên đều im lặng. Thinh thoảng ánh mắt chúng tôi chạm nhau nhưng cũng chỉ chốc lát, rồi nàng lạnh lùng liếc nhanh qua tôi hoặc né tránh tôi.

Hôm ấy vẫn cứ nhàm chán như thế, chỉ khác hai điều là hôm nay Vân không ra ngoài vẽ tranh mà ngồi trong lớp vẽ, còn tôi không ngồi trong lớp đọc sách nữa mà ra ngoài sân đá bóng cùng mấy bạn nam trong lớp.

Con trai dù sao cũng cần nên quan tâm đến sức khỏe thể chất một chút. Đá bóng cũng giúp cải thiện sự tập trung và các kỹ năng chống đỡ lại đối phương, hình thành nên độ chính xác trong suy nghĩ giúp chúng ta đạt được sự phối hợp tốt hơn giữa cơ thể và trí não, do đó có thể phòng tránh các bệnh suy giảm nhận thức hay suy giảm trí tuệ. Ngoài ra đá bóng còn có rất nhiều những lợi ích không tưởng. Mấy cái này tôi đều tìm hiểu trên mạng và kiến thức khi xem phim trinh thám cả đấy.



Chỗ tôi đá bóng cách lớp khá xa. Nói một cách chính xác hơn, chỗ dành cho mấy môn thể thao ngay bên cạnh cây si già. Và trong lúc tôi đang chơi bóng, đã có một vài chuyện xảy ra trong lớp tôi. Quan trọng nhất là, nó liên quan đến tôi và Vân mới sợ chứ.

Dù rằng chuyện này liên quan đến tôi nhưng tôi cũng không chứng kiến trực tiếp. Còn Vân thì sao? Chắc các bạn đang thắc mắc đúng không? Rồi tại sao tôi biết chuyện này hả?

Bởi vì lúc chuyện này xảy ra tên lớp trưởng cũng có mặt trong lớp và cậu ta đặc biệt thích quan tâm đến chuyện của người khác hay nói thẳng ra là lo chuyện bao đồng đấy.

Cậu ta kể lại với tôi rằng, vào giờ ra chơi giữa tiết bốn và năm khi tôi vừa ra khỏi lớp được một phút thì có một bạn nữ xinh đẹp bằng tuổi bọn tôi đến trước cửa lớp dõng dạc quát lớn.

- Ai? Con nhỏ nào trong lớp này tên là Trần Ái Vân hả?

Lớp trưởng Phong miêu tả về cô bạn đó trông cứ như quý cô xinh đẹp đang giận dữ vì bị cướp mất vị hôn phu. Tôi thấy có mà cậu ta mê cô bạn đấy rồi thì có.

- Tôi nói thật đấy. Cô bạn đó xinh xắn, dễ thương mà ngầu dữ lắm. Khi bạn ấy hỏi về Vân như thế, các bạn trong lớp ai cũng trố mắt ra nhìn.

Cái gì mà xinh xắn dễ thương chứ. Quát vào mặt người khác như vậy mà còn nói là hỏi hả. Không biết Vân ra sao nữa. Tôi nghe kể mà sởn gai ốc. Ôi! Thương nàng.

- Vào trọng tâm câu chuyện đi nào lớp trưởng. Cậu hãy dừng lại việc miêu tả cô gái đó đi.



- Được rồi, tôi kể tiếp đây cậu đừng sốt ruột.

Sau khi nghe cậu ta tường thuật lại câu chuyện thì tôi cũng đã hiểu. Đại khái là như này. Sau khi cô bạn kia gào thét om sòm, Vân đã đứng lên và nói "Tôi là Trần Ái Vân, có chuyện gì không?". Vân đã làm thế với khí chất của một người con gái trưởng thành, vẻ đẹp ngời ngợi của tiên nữ và gương mặt lạnh lùng của băng tuyết. Điều này khiến cô bạn kia có chút thất thần và choáng ngợp. Cũng đúng thôi, nàng Vân đâu dễ bắt nạt cô bạn kia đúng là to gan lớn mật quá mà.

Sau đó cô bạn đó thẹn quá mà bỏ đi. Mới đầu mọi người cứ tưởng cô bạn đó định xông vào đánh Vân nên ai cũng đứng xung quanh che chở và bảo vệ cho nàng. Còn cậu lớp trưởng, cậu ta chạy theo sau cô bạn kia. Mà đi theo làm gì thì cậu ta nhất quyết không nói.

Tôi cũng chẳng cần hỏi cũng biết cậu ta chạy theo làm gì. Vấn đề là tôi chưa hiểu hành động vô nghĩa của cô bạn đó là sao. Tôi thấy hành động này thật chẳng có mục đích gì cả, nó giống một hành động thiếu cân nhắc và suy nghĩ.

Hiện tại tôi đang có một suy nghĩ rằng cô bạn đến tìm Vân có phải là người mà tôi đang nghĩ đến không. Ý tôi là, tôi nghi ngờ người đó chính là Nguyệt. Nhưng mà tôi không chắc chắn cho lắm. Nhỡ không phải thì oan cho Nguyệt lắm. Cơ mà tôi thấy đến tám mươi phần trăm là Nguyệt, dựa trên miêu tả và các hành động mà tên lớp trưởng kể. Mà nếu là Nguyệt thật thì nàng Vân nguy to rồi.

Chắc chắn lần sau người đó sẽ quay lại, rồi lúc ấy tôi sẽ biết ngay thôi. Còn bây giờ tôi sẽ phải chú ý đến nàng hơn, không thể rời mắt khỏi nàng dù chỉ một giây.

Về Nguyệt, tôi sẽ tìm cơ hội để xem những gì tôi nghĩ liệu có chính xác. Tôi sẽ kiểm chứng điều này. Nhất định tôi sẽ bảo vệ nàng. Không ai được phép làm hại bông hoa xinh đẹp nhất trong khu vườn của Nguyễn Thành Văn này.