Nghe thấy Lê Minh Quang gọi tôi như thế, đột nhiên tôi cảm giác được những điều kỳ lạ đang xuất hiện trong tim mình.
Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.
“Em đói rồi” Sau khi cổ cân bằng lại cảm xúc, tôi ngẩng đầu bĩu môi nhìn Lê Minh Quang than thở.
Nghe tôi bảo đói Lê Minh Quang lập tức duỗi tay ra nhấn nhấn vào giữa ẩn đường của tôi nói bằng chất giọng đầy cưng chiều: “Bây giờ anh sẽ đi nấu cơm cho em.” “Được.” Tôi lặng nhìn Lê Minh Quang vừa chu đáo lại dịu dàng, trong lòng dậy lên một cảm giác ấm áp.
Buổi tối, Lê Minh Quang dẫn tôi đi ăn lẩu, hai người chúng tôi cùng ăn cũng không được bao nhiêu.
Nhưng mà không hiểu có phải là vì tâm trạng hôm nay rất tốt hay không mà tôi ăn được nhiều hơn bình thường.
Lê Minh Quang nhìn thấy tôi ăn nhiều như thế cũng rất vui mừng, anh không cản tôi lại.
Lúc rời khỏi tiệm lẩu chúng tôi nhanh chóng đi chợ đêm dạo một vòng.
Hình như là vì hôm nay là cuối tuần cho nên người dạo chợ đêm cũng đông hơn, ở đây có rất nhiều đồ ăn cũng như nơi vui chơi.
Tối hôm nay đài phun nước âm nhạc cũng mở cửa cho nên có rất nhiều nhóm người đứng tụm lại với nhau để xem.
Tôi nghe tiếng nước phun, háo hức nắm lấy cánh tay của Lê Minh Quang nói: “Minh Quang, chúng ta đi xem một lát đi, lâu lắm rồi em chưa được xem đài phun nước theo nhạc” “Được.” Lê Minh Quang vẫn cứ nuông chiều tôi như thế, tựa như chỉ cần là điều tôi nói ra thì anh đều sẽ nghe theo.
Lúc chúng tôi tới chỗ đài phun nước, người ở đó đã rất đông rồi.
Lê Minh Quang cẩn thẩn che chở cho tôi, không muốn tôi bị ai va phải.
Tôi nhìn những cột nước long lánh phun theo từng giai điệu của bài hát, trong lòng cũng thoải mái vui vẻ không kém.
“Đẹp quá đi.” Tôi ngoảnh lại nhìn Lê Minh Quang nói.
Lê Minh Quang giơ tay ra vuốt mái tóc rối bời của tôi ra phía sau, ánh mắt anh ấm áp vô ngần rồi anh hỏi tôi: “Có thích không?” “Có.” Tôi nhìn anh rồi gật đầu thật mạnh.
Tôi thật sự rất thích cảm giác này, mãn nguyện hay chính là hạnh phúc, thậm chí nó còn khiến tôi nảy sinh một cảm giác không chân thực.
Lê Minh Quang nhẹ nhàng mân mê ngón tay của tôi rồi sau đó anh kề môi sát lại bên tai tôi, cất giọng trầm trầm: “Bảo Nhi, em cảm thấy hạnh phúc là được.” “Em rất hạnh phúc, cảm ơn anh, Lê Minh Quang.” Tôi nhìn anh nhẹ nhàng đáp lại.
Lê Minh Quang không nói gì chỉ đi bên cạnh tôi, rồi lắng lặng đứng ở cổng nhìn tôi vui đùa ở đài phun nước như một đứa trẻ.
Tôi chơi tới hăng say không cẩn thận va phải một người, tôi lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, là tại tôi không nhìn thấy
Nhưng mà đợi mãi cũng không thấy người kia nói gì, tôi bất giác cau mày thầm nghĩ chắc là người ta thấy tôi va phải họ nên đang rất tức giận.
Tôi ngẩng đầu lên, lúc định tiếp tục nhẹ nhàng cất lời thì nhìn thấy người nọ, tôi không nhịn được phải hít một hơi thật dài.
“Trần Thanh Vũ?”
Tôi không ngờ lại gặp Trần Thanh Vũ ở nơi này.
Khi nghe thấy giọng nói của tôi, Trần Thanh Vũ cũng chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm thật lâu thật lâu.
Lúc này tôi cảm thấy không thoải mái, muốn xoay người đi thì đột nhiên Trần Thanh Vũ lại nắm lấy cổ tay tôi.
Cổ tay bị anh nắm lấy, tôi hoảng hốt nhìn Trần Thanh Vũ.
“Thả ra.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ một lúc lâu nhưng anh vẫn không buông tay tôi ra.
Tôi không nhịn được cau mày mắng.
Nhưng mà dù có nghe thấy lời mắng nhiếc của tôi thì Trần Thanh Vũ vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lặng nhìn tôi như trước.
Tôi cảm nhận được sức lực của anh ở cổ tay tôi đang dần mạnh hơn.
Những người đi đường xung quanh hình như đều cảm thấy tôi và Trần Thanh Vũ hơi kỳ lạ nên không kìm được ngoảnh lại nhìn mấy lần.
Tôi cố gắng hất tay của Trần Thanh Vũ ra rồi giữ lấy bụng mình rời khỏi đài phun nước.
Tôi vừa bước ra khỏi đài phun nước đã lập tức nhìn thấy Lê
Minh Quang đang đứng ở cổng tìm tôi.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi cảm thấy đôi mắt mình trở nên chua xót.
Tôi bước về phía
Lê Minh Quang rồi ôm lấy eo của anh.
Lê Minh Quang bị tôi đột ngột ôm lấy nên không nhịn được quay đầu lại ôm lấy tôi thật chặt.
“Lúc nãy em đi đâu vậy? Anh tìm em rất lâu đấy”
Tôi hít mũi nhìn anh, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Minh Quang, em muốn quay về
Tôi thật sự không ngờ được Trần Thanh Vũ sẽ xuất hiện ở đây, tôi mất mấy ngày để cố khống chế tình cảm của mình với Trần Thanh Vũ.
Nhưng không ngờ lúc anh xuất hiện tôi lại vẫn cứ..
không cách nào chịu đựng nổi.
“Được.” Lê Minh Quang vẫn nhìn tôi nuông chiều giống như trước, thậm chí anh còn không cần lời giải thích, anh nắm lấy tay tôi rồi đi ra khỏi đài phun nước.
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi chợ đêm, lúc tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình nhìn về phía đầu đường thì đột nhiên… Cả người tôi đều run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người dưới ngọn đèn ở chỗ cách đó không xa.
Ở nơi đó tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang đứng ở dưới một ngọn đèn đường.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên người Trần Thanh Vũ như nhuộm lên một dáng vẻ tiêu điều kỳ lạ, tôi sững người nhìn anh một lúc lâu.
Anh hơi ngẩng đầu lên, ngũ quan khôi ngô giờ đây như mang theo một màu sắc bi thương lạ lùng.
Có đâu đó một khoảnh khắc tôi bị chính sự bị thương trên gương mặt Trần Thanh Vũ làm chấn động, lồng ngực cũng dâng lên một cảm giác khó chịu vô cùng.
Tôi đè tay lên ngực hít thật sâu, cố ép mình bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau tôi nhấn nút nâng cửa kính xe lên, bóng dáng của Trần Thanh Vũ cũng dân dần thoát khỏi tấm mắt của tôi.
Trần Thanh Vũ! Tôi đã nói rồi, tôi muốn quên anh đi.
Tôi đã không còn là Huỳnh Bảo Nhi ngu xuẩn ngây thơ kia nữa, không bao giờ nữa.
Tôi hít thật sâu rồi dựa đầu vào chiếc ghế sau lưng, tôi nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ vuốt ve đứa con trong bụng.
Con yêu, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, quên bố của con đi có được không?
Ba ngày sau là lễ kết hôn của tôi và Lê Minh Quang và cũng là ngày Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ kết hôn.
Từ sau khi Lê Minh Quang thu mua tập đoàn Trần Thăng thì giá trị con người của anh cũng đã được nâng lên trở thành người đứng thứ ba ở thủ đô.
Còn Trần Thanh Vũ thì dù có mất đi Trần Thăng nhưng còn có sự giúp đỡ từ tập đoàn Aliba cho nên vẫn là người đứng đầu.
Dễ dàng đoán được rằng ở thủ đô mà nói thì buổi lễ kết hôn của Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ phải lớn đến thế nào.
Hôn lễ của Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ được cử hành ở nhà thờ lớn Đức
Bà còn hôn lễ của tôi và Lê Minh Quang tổ chức ở nhà thờ bên cạnh đó.
Hai nhà thờ lớn nhất ở thủ đô cùng lúc tổ chức hai buổi lễ.
Từ sáng sớm đã có nhà trang điểm tới để trang điểm cho tôi, tôi không thích cảm giác lớp makeup quá đậm quá dày cho nên bảo họ làm nhẹ nhàng là được.
Sau đó Lê Minh Quang đến đón tôi tới nhà thờ, lễ kết hôn của bọn tôi không quá lớn.
Bố mẹ của Lê Minh Quang đã sớm qua đời, anh cũng không có người thân nào, nên chúng tôi chỉ mời một số vị khách thân thuộc, còn tôi cũng không báo cho mẹ mình.
Tôi nghĩ là bà cũng không muốn tới gặp tôi đâu.
“Bảo Nhi, em thật sự đồng ý gả cho anh sao?” Lê Minh Quang nghiêm túc đứng ở phía trước cây thánh giá.
Anh cầm lấy tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mặt sâu thẩm rồi cất tiếng hỏi.
Tôi nhìn anh thật kỹ rồi nắm chặt lấy tay anh nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, em đồng ý gả cho anh, trở thành người vợ trăm năm của Lê Minh Quang
Lúc tôi thốt lên lời thề này cũng có nghĩa rằng tôi sẽ phải quên đi quá khứ, quên đi Trần Thanh Vũ.
Từ nay về sau Trần Thanh Vũ đã là chuyện đã qua, tôi đã là vợ của Lê Minh Quang.
Sau khi Lê Minh Quang đeo nhẫn lên tay tôi, anh ôm lấy eo tôi, đôi môi hồng chạm vào môi tôi.
Giọng nói của anh khàn khàn: “Cảm ơn em, Bảo Nhi.” “Đồ ngốc, rõ ràng người nên nói cảm ơn phải là em.” Lời nói của anh khiến khóe mắt tôi cay cay.
Tôi vươn tay ra nhẹ nhàng năm lấy tay anh rồi cúi đầu nhìn anh thật dịu dàng.
Lê Minh Quang tựa như người đã cứu rỗi lấy cuộc đời tôi, cho dù tôi có tàn nhẫn, có phản nghịch đến thế nào thì đến cuối cùng Lê Minh Quang vẫn ở bên tôi.
Cho dù tất cả những người trên thế giới này có vứt bỏ tôi thì anh vẫn ở bên cạnh tôi, thế là đủ rồi, thật sự quá đủ rồi.
“Bảo Nhi, cậu và tổng giám đốc Quang nhất định phải hạnh phúc đó.” Diệu Hoa cầm lấy que thổi bong bóng thổi về phía tôi rồi nháy mắt tinh nghịch nói.
“Mình sẽ hạnh phúc, cậu cũng vậy nhé.”
Tôi nhìn Diệu Hoa, nở một nụ cười kiên định đáp lại.
Tôi nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ ở bên Lê Minh Quang thật hạnh phúc.
Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi bước từng bước ra khỏi nhà thờ, tôi nhìn chiếc xe hoa ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bây giờ tôi mới nhận ra tôi thật sự kết hôn rồi, thật sự đã kết hôn với Lê Minh Quang rồi.
Trên ngón áp út là chiếc nhẫn Lê Minh Quang đeo lên cho tôi, tôi có thể cảm nhận được mình giờ đã trở thành vợ của Lê Minh
Quang rồi.
Từ hôm nay trở đi tôi chính là vợ của Lê Minh Quang.
“Sao thế? Có phải bụng không thoải mái không?” Lê Minh Quang nhìn thấy tôi đột nhiên dừng bước nên lo lắng nhìn bụng tôi hỏi.
Tôi mới hoàn hồn mân mê bàn tay anh rồi lắc đầu đáp: “Em không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ tới hôm nay chúng ta đã kết hôn rồi, em đã là vợ của anh rồi.” “Ừ, em là vợ của anh, người vợ cả đời của anh.” Lê Minh Quang xúc động giơ tay ra ôm lấy tôi, hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ của anh lướt qua bên tai tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi dựa vào ngực anh, để phóng viên tùy ý chụp ảnh cho chúng tôi.
Mà lúc này Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ cũng bước ra khỏi nhà thờ, cô ta ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, hai người nhìn rất ngọt ngào đẹp đôi, thật sự khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ.
Tôi chỉ trầm mặt lại nhìn biểu cảm trên gương mặt của Nguyễn
Mỹ rồi lạnh lùng rũ mắt, không để ý tới dáng vẻ hạnh phúc của cô ta và Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ rất hạnh phúc, tôi cũng như thế, không phải sao? “Đi thôi Minh Quang.” Tôi nắm lấy tay của Lê Minh Quang, mím chặt môi rồi kiên định nhìn anh nói.
“Được.” Lê Minh Quang biết những cảm xúc nơi đáy mắt tôi nhưng mà anh không nói gì cả.
Lê Minh Quang là người dù tôi có ra quyết định gì thì anh vẫn sẽ như thế, tôi thấy mình thật sự rất may mắn khi có thể ở bên anh.
Lúc Lê Minh Quang ôm lấy tôi lên xe hoa, tôi cảm nhận được một ánh mắt đầy bi thương đang nhìn mình.
Tôi khẽ quay đầu lại muốn xem thử xem là ai đang nhìn nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Tôi lắc đầu rồi cong khóe môi tự chế giễu mình nghĩ quá nhiều, tôi nhấn nhấn lên huyệt thái dương đang khó chịu.
Tôi cảm thấy mình thật sự đã nghĩ nhiều rồi, sao có thể nghĩ rằng có ai đang nhìn mình chứ?.