Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 120





g, lạnh nhạt nói với bảo vệ.

Sau khi bảo vệ nghe tôi nói, anh ta nhìn tôi lắc đầu nói: “Chắc không phải là ăn mày, anh ta luôn gọi tên của cô chủ, tôi nghĩ chắc chắn là có quen biết với cô chủ.

Nếu không thì cô đi ra nhìn xem sao rồi đuổi anh ta đi, chúng tôi đã làm rất nhiều cách nhưng anh ta vẫn không đi, hơn nữa hình như anh ta đã bị thương, tôi nhìn thấy anh ta chảy máu suốt.”
Nghe bảo vệ nói thầm, cả người tôi cứng đờ lại.

Một lúc lâu sau, tôi dùng giọng nói khàn khàn nói: “Để tôi đi ra xem thử.” “Được.”
Sau khi bảo vệ đi rồi, tôi cầm lấy cây dù đi về phía cổng biệt thự.

Trước cửa phòng bảo vệ, có hai ba người cầm dù, dường như đang đứng nói chuyện gì đó, sau khi nhìn thấy tôi đi đến lập tức cung kính chào hỏi tôi.

“Cô chủ, người đàn ông kia vẫn luôn gọi tên cô, nói muốn gặp cô.” Bảo vệ vừa nãy đi gọi tôi, sau khi nhìn thấy tôi đến gần bèn nói với tôi.


Tôi đi đến gần cửa sắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy người đàn ông đang cuộn người lại thành một cục thì không khỏi ngạc nhiên hét lên: “Trần Thanh Vũ?” Tại sao anh lại chạy từ bệnh viện đến đây? Hơn nữa lại còn ngồi dưới mưa như thế này, có phải là anh không muốn sống nữa hay không?
Tôi lạnh mặt, ngồi xổm xuống nhìn Trần Thanh Vũ giống như đang ngất đi, kêu lên: “Trần Thanh Vũ, anh tỉnh cho tôi, tỉnh lại.” Huỳnh Bảo Nhi… cái người phụ nữ tàn nhẫn này, vậy mà em… đến một cái liếc mắt nhìn tôi cũng thấy lười, sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy.”
Trần Thanh Vũ mở mắt, đôi mắt phượng tà mị sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói đầy nghẹn ngào gọi tên tôi.

Nghe thấy giọng nói giống như lên án của Trần Thanh Vũ, tôi lạnh nhạt nói: “Đừng quậy nữa, muốn sống thì bây giờ lập tức quay về bệnh viện đi.”
Nói xong tôi lập tức đứng dậy bỏ đi, nhưng mà Trần Thanh Vũ lại dùng hết sức nằm lấy tay tôi, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

“Trần Thanh Vũ, thả ra.” Bàn tay bị Trần Thanh Vũ nắm chặt lấy, tôi không khỏi lớn tiếng hét lên với anh.

“Muốn tôi thả tay, Huỳnh Bảo Nhi, em mơ đi, có nghe hay không, mơ đi.” Trần Thanh Vũ nghẹn ngào gọi tên tôi, rít lên với tôi.

Nghe thấy tiếng Trần Thanh Vũ rít gào, tôi lạnh mặt, cố gắng giằng tay ra khỏi tay Trần Thanh Vũ.


Cả người anh ngã lăn ra đất, mưa đổ ào ào, vô cùng lạnh, hạt mưa rơi trúng mặt có hơi đau rát.

Tôi ôm bụng, lạnh mặt, nhìn bảo vệ ra lệnh: “Đưa anh ta về bệnh viện đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi không đi, tôi không đi.”
Không biết Trần Thanh Vũ đi đến sau lưng tôi từ khi nào, anh ôm chầm lấy tôi, lạnh nhạt nói.

Nghe tiếng gầm nhẹ của Trần Thanh Vũ, tôi giận tái mặt, quay đầu nhìn gương mặt Trần Thanh Vũ tái nhợt lạnh bằng.

Tôi nói chậm từng chữ từng chữ: “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Là muốn mạng tôi hay sao? Nói cho tôi biết có phải là anh muốn mạng tôi hay không?” “Huỳnh Bảo Nhi.

Huỳnh Bảo Nhi..”
Trần Thanh Vũ khó khăn gọi tên tôi, bàn tay xoa xoa nhẹ gương mặt tôi, nhỏ giọng gọi tên tôi.

Tôi cắn môi, đến nhìn cũng không muốn nhìn Trần Thanh Vũ một lần, nhưng mà Trần Thanh Vũ lại lưu luyến hôn lên môi tôi, cảm giác lạnh lẽo kích thích trái tim tôi, rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy cầu khẩn, nói chầm chậm từng chữ một: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng đuổi tôi đi, tôi sai rồi, Huỳnh Bảo Nhi” “Cút.”.