Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 123





“Huỳnh Bảo Nhi, tôi cầu xin cô, hãy đến bệnh viện với Thanh Vũ đi.” Trương An nhìn tôi, đột nhiên cất giọng cứng rắn, thậm chí mang hơi hướng ra lệnh nói.

Tôi liếc mắt nhìn Trương An, sau đó bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không làm được.” “Cô nói cái gì? Cô có yêu cầu gì thì cứ nói ra” “Tôi không có yêu cầu gì cả.

Không phải Nguyễn Mỹ là vợ của Trần Thanh Vũ sao? Không phải người ở bên cạnh Trần Thanh Vũ nên là Nguyễn Mỹ sao?” “Cô..” “Phiền bà đi ra ngoài giúp.” Tôi thấy Trương An tức giận đến mức sắp ói ra máu, nhưng vẫn không khách khí đuổi bà ta ra ngoài.

Lần này Trương An không có quấy rầy tôi, nhưng khi bà ta rời đi, bà ta hung dữ cảnh cáo tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô nghe cho rõ, nếu Thanh Vũ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu, nhớ đấy.”
Nói xong câu này, Trương An lập tức rời đi.

Sắc mặt tôi tối sầm nhìn bóng lưng tức giận của Trương An, nhất thời không biết nói gì, đầu lại đau như búa bổ.

Trường An giống như bệnh nhân tâm thần mãn tính, tôi cũng chẳng muốn so đo với Trương An nhiều như vậy.

Tôi đóng cửa lại và nằm lại xuống giường, tôi ngủ đến bốn giờ chiều, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều mới rời giường đi ăn.

Lê Minh Quang đã làm cho tôi nước ô mai chua chua ngọt ngọt, rất hợp với cơ thể tôi lúc này.

Sau khi ăn vài quả ô mai, tôi đi ra ngoài tản bộ.

Bụng của tôi càng ngày càng to nên tôi cũng phải vận động nhiều hơn, không thì sinh con xong sợ mình sẽ phải khổ lắm.

“Cô Bảo Nhi.” Tôi bị Trần Danh chặn lại khi vừa ra khói trung tâm thương mại.

Không biết Trần Danh đến đây bằng cách nào, nhưng chắc chắn Trần Danh đã cử người theo dõi để biết tôi đang ở đâu.

“Trần Danh, tôi biết anh muốn tôi đến bệnh viện gặp Trần
Thanh Vũ, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể.”
Nếu đã muốn cắt đứt thì nhất định phải cắt đứt hoàn toàn.

“Như vậy thì thứ lỗi cho tôi mạo phạm” Thấy tôi từ chối gặp Trần Thanh Vũ, Trần Danh xua tay gọi hai vệ sĩ đến.

Hai vệ sĩ đứng bên cạnh nắm lấy hai cánh tay tôi, không cho tôi chạy trốn.


Ta nhìn Trần Danh, tức giận nói: “Trần Danh, anh đừng quá đáng, anh mau bảo người của anh thả tôi ra.

Tôi không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ, anh có nghe không?” “Cô Bảo Nhi, xin đừng làm khó tôi, cậu chủ cũng chỉ muốn gặp cô thôi.” “Khốn nạn…” Tôi bị cưỡng ép đi vào xe, cuối cùng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay để Trần Danh đưa đến bên ngoài phòng phẫu thuật của Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tôi thẫn thờ nhìn phòng phẫu thuật đang bật đèn đỏ, trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả.

“Đến bây giờ cậu chủ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Tôi chỉ muốn cô Nhi ở lại đây với cậu ấy, có cô ở đây, cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.” Trần Danh đứng sau lưng tôi, dùng ánh mắt lạnh lùng kèm một chút lo lắng nói với tôi.

Tôi nhìn Trần Danh, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Trần Danh, tôi thực sự không muốn…” “Tôi biết, cô không muốn tha thứ cho cậu chủ vì những gì cậu ấy đã làm trước đây, cậu ấy cũng rất khổ tâm.

Cô Mỹ lần nào cũng dùng tính mạng để đe dọa cậu chủ.

Cậu chủ đã cứu cô ấy hai lần, những tưởng cô Mỹ sẽ nhượng bộ, nhưng lúc này cô Nhi lại suýt chút nữa bị bọn họ thiêu chết, cậu chủ đã hạ quyết tâm ly hôn với cô Mỹ.

Cậu ấy không cố ý đối xử với cô như vậy đâu, cô Mỹ quá cực đoan, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó với cô, cậu chủ chỉ là muốn bảo vệ cô mà thôi.” “Tôi không cần Trần Thanh Vũ bảo vệ.” Tôi nằm vạt áo của mình, trầm giọng nói với Trần Danh.

Trần Danh nhìn tôi cười khổ: “Tôi biết, cô Nhi không cần bảo vệ.

Mặc kệ kết quả cuối cùng của cậu chủ và cô có đi đến đâu thì tôi cũng hy vọng rằng, giờ phút này cô có thể ở bên cạnh cậu ấy.

Cậu ấy không thấy cô thì sẽ phát điên mất.” “Sao thế? Không phải lúc trước anh ta làm tốt lắm sao? Tôi không muốn bị lừa dối nữa đâu.

Tôi nhìn Trần Danh rồi lạnh lùng nói.

Trong mắt Trần Danh thoáng chút đau khổ, anh ta cũng không giải thích gì cả, chỉ là không cho tôi rời khỏi nơi này.

Không còn cách nào, cuối cùng tôi chỉ có thể ngồi trên băng ghế, ôm bụng chờ Trần Thanh Vũ đi ra khỏi phòng phẫu thuật.


“Đứa nhỏ trong bụng cô Bảo Nhi là của cậu chủ đúng không?” Trần Danh liếc nhìn bụng tôi, đột nhiên nói.

Trái tim tôi bỗng run lên, lập tức lắc đầu phản bác: “Không phải, đứa nhỏ này là của Lê Minh Quang, không liên quan gì đến Trần Thanh Vũ.” “Đứa nhỏ này là cốt nhục của nhà họ Trần, là con của cậu chủ, cậu ấy đã biết rồi.”
Trần Thanh Vũ..

đã biết rồi sao?
Tôi sững sờ nhìn Trần Danh, ánh mắt dịu dàng khác thường của Trần Danh nhìn bụng tôi, nói: “Khi cậu chủ biết cô mang thai lần nữa, cậu ấy đã rất vui mừng.

Mặc dù cô nói đứa nhỏ trong bụng là của Lê Minh Quang, lúc đầu cậu chủ cũng tin, cũng đã rất đau lòng.

Sau đó, chúng tôi đã nhờ người làm một số cuộc điều tra bất hợp pháp, và đã chứng minh được rằng đứa con trong bụng của cô là của cậu chủ.”
Trần Thanh Vũ… biết đứa nhỏ này là của anh, nhưng… anh không… “Cậu chủ muốn từ từ cầu xin cô tha thứ.

Lần này, cậu ấy thật sự buông bỏ hết tất cả.”
Trần Danh nhìn tôi, thản nhiên nói.

“Mặc kệ có như thế nào, tôi hy vọng cô Nhi có thể tha thứ cho những gì cậu chủ đã làm trước đây.

Cậu ấy đã sống quá khó khăn và mệt mỏi.”
Tha thứ sao? Con yêu, con nói xem, mẹ phải tha thứ cho bố của con sao? Tôi cúi đầu sờ bụng, không nói nên lời.

“Cót két.” Không biết đã qua bao lâu, sau khi cánh cửa phòng mổ được mở ra, tôi thấy Lê Hoàng Long bước ra từ phòng mổ.

Sau khi Lê Hoàng Long nhìn thấy tôi, anh ta rất tò mò và liên tục nhìn tôi.

Tôi mím môi liếc anh ta một cái, không để ý đến sự đánh giá của Lê Hoàng Long.

“Tình hình thế nào?” Trần Danh liếc nhìn Lê Hoàng Long, trầm giọng hỏi.

“Đừng lo lắng, bây giờ thì tốt hơn rồi, nhưng anh ấy là một bệnh nhân rất bất hợp tác.


Mọi người nên để anh ấy hợp tác điều trị với bác sĩ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Trong khi Lê Hoàng Long nói những lời này, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía tôi.

Bị nhìn như thế, tôi cũng bất mãn trừng mắt nhìn lại anh ta: “Anh nhìn tôi làm gì? Trần Thanh Vũ trở nên thế này cũng không liên quan gì đến tôi.” “Thật là một người phụ nữ vô tình.” Lê Hoàng Long cong cánh môi xấu xa, nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi nói với giọng bới móc.

Tôi rất khó chịu trước những lời nói của Lê Hoàng Long đến mức cả khuôn mặt của tôi đều đen lại.

Đặc biệt là ánh mắt của Lê Hoàng Long như muốn trách móc rằng chính tôi đã làm hại Trần Thanh Vũ vậy.

Vấn đề là Trần Thanh Vũ trông như thế nào, liên quan gì đến tôi? Sao tôi lại cảm giác mình cũng là một người bị hại mà?
Tôi co giật khóe miệng nhìn y tá đẩy Trần Thanh Vũ ra khỏi phòng mổ.

Vốn dĩ tôi muốn đi về phía trước để xem Trần Thanh Vũ, nhưng cuối cùng tôi vẫn cố chịu đựng.

Nhìn thấy tôi như vậy, Lê Hoàng Long không biết từ lúc nào đã đến chỗ tôi, dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay tôi, chế nhạo nói: “Sao thế? Chẳng lẽ cô không muốn đến xem Thanh Vũ như thế nào sao? Dù sao thì cô cũng nên ở bên cạnh anh ấy.” Tại sao tôi phải đến bên Trần Thanh Vũ? Toàn bộ khuôn mặt của tôi chuyển sang màu đen, liếc nhìn Lê Hoàng Long.

Lê Hoàng
Long phớt lờ tôi và bỏ đi.

Ban đầu tôi muốn bí mật rời khỏi bệnh viện, nhưng bị người của Trần Danh bắt được, họ đưa tôi trở lại phòng của Trần Thanh Vũ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mình như bị giam cầm, và tôi chỉ có thể ngu ngốc ở lại phòng của Trần Thanh Vũ.

“Cậu chủ muốn gặp cô.” Trần Danh nhìn tôi, trên mặt có chút cương nghị kèm theo chút uể oải.

Tôi liếc mắt nhìn Trần Danh, khi tôi đang định phản đối hành vi của Trần Danh thì một vệ sĩ bước vào, ghé sát tai Trần Danh, không biết đang lẩm bẩm gì với Trần Danh, sắc mặt Trần Danh hơi tái lại: “Ngăn lại, không được để tới gần.” “Là ai vậy?” Nhìn vẻ mặt của Trần Danh, trong lòng tôi không khỏi có chút lo lắng.

Nhìn thấy Trần Danh như thế này, người mà anh ta nói không phải là Lê Minh Quang chứ? Tôi không ở nhà đợi Lê Minh Quang, anh ấy lo lắng cũng là điều rất bình thường.

“Phải.” Trần Danh gật đầu, muốn cho người của mình rời đi ngăn cản Lê Minh Quang.

Tôi lập tức vươn tay ngăn cản người của Trần Danh.

“Tôi sẽ nói chuyện với Minh Quang.” Tôi nhìn Trần Danh với thái độ nghiêm túc.

Trần Danh nheo mắt, dường như anh ta không tin tôi, tôi khẽ rụt cổ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không rời đi.

Tôi sẽ quay lại chỗ này với Trần Thanh Vũ, như vậy không ổn sao?” “Cô Nhi có giữ lời không?” Trần Danh nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm và hỏi.


Tôi yếu ớt gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu đã đồng ý thì tôi sẽ không chạy trốn.

Bây giờ tôi sẽ nói chuyện với Minh Quang.

Anh nên biết Minh Quang là chồng của tôi, sao tôi có thể không nói rõ với anh ấy chứ?” “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi cùng cô Trần Danh nghiêm mặt nhìn tôi, trầm giọng nói.

Khi tôi nghe đến đó, não của tôi gần như muốn nổ tung.

Trần Danh làm như vậy là không tin tôi sao? Nhưng mà, quên đi, chỉ có thể bằng cách này, cứ coi như làm một việc tốt đi.

Nếu Trần Thanh
Vũ thật sự chết, e rằng lương tâm mình cũng sẽ cắn rứt.

Tôi đi theo người của Trần Danh vào thang máy, nhìn thấy Lê Minh Quang đang bị vệ sĩ chặn lại ở giao lộ, sắc mặt Lê Minh Quang trở nên rất xấu xí.

Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt anh mới dịu đi một chút.

“Bảo Nhi, đừng sợ, bây giờ anh lập tức đưa em rời khỏi đây.” Lê Minh Quang nhìn thấy tôi, nằm lấy tay tôi và nói.

Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng Lê Minh Quang, lắc đầu nói: “Minh Quang, em không sao, Trần Danh không làm tổn thương em.

Em đến đây để gặp Trần Thanh Vũ.”
Lê Minh Quang liếc nhìn tôi, lông mày khẽ cau lại, anh ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu, như để xác định những gì tôi nói là giả hay thật.

“Minh Quang, tình trạng của Trần Thanh Vũ hơi nghiêm trọng.

Trần Danh xin em ở lại đây cùng Trần Thanh Vũ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Em cũng chỉ ở lại đây, nhưng anh không cần phải lo lắng.

Khi Trần Thanh Vũ khỏe hơn, em sẽ về, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay Lê Minh Quang và nhỏ giọng nói.

Lê Minh Quang nhìn tôi một lúc lâu, sau đó anh ấy gật đầu nói: “Ừm, vậy anh ở nhà đợi em.

Nếu bọn họ dám làm gì em, nhất định phải nói cho anh biết.”.