Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 126





Lúc sắp sửa ngất đi, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Trần Thanh Vũ, trong lòng chợt chấn động.

Trần Thanh Vũ… Cái tên khốn này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này? “Lê Minh Quang, tôi đã từng nói đừng có gió ý đồ với Huỳnh
Bảo Nhi, tại sao cậu cứ không nghe chứ?” “Ha ha, Trần Thanh Vũ, cậu tưởng rằng bây giờ cậu còn có tư cách gì để dạy dỗ tôi à? Hãy buông tha cho Bảo Nhi đi.”
Ồn quá.

Ai vậy?
Là Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ đang nói chuyện với nhau sao?
Tôi mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang đứng đối diện với Lê Minh Quang ở phía cửa.

Hai người họ mắt đối mắt nhìn nhau, dáng vẻ như sẵn sàng giương cung đánh nhau đến nơi vậy, đến cả tôi cũng có thể cảm nhận được.

Tôi cật lực muốn bò dậy khỏi giường, nhưng mà cho dù tôi có thử sức bao nhiêu lần thì vẫn cứ không có cách nào.

Cả người tôi lại yếu ớt bất lực nằm lỳ ở trên giường.

Tôi nhìn Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ, nhìn bầu không khí lạnh giá giữa hai người họ, tôi chỉ có thể trầm mặc.

“Nếu như cậu đã muốn chết, vậy thì tôi sẽ giúp cậu.

Thật sự là cậu tưởng rằng tôi không biết những năm gần đây cậu đang làm cái gì hay sao? Lê Minh Quang, đừng có thách thức sự chịu đựng của tôi.” Không ngờ Trần Thanh Vũ lại rút một khẩu súng lục từ bên eo ra, anh chỉa súng lên trán của Lê Minh Quang, ánh mắt lạnh lẽo ngập tràn sát khí.

Lê Minh Quang nhìn khẩu súng lục trong tay Trần Thanh Vũ, trên khuôn mặt vẫn chẳng hề có bất kì một biểu cảm dư thừa nào, chỉ có mỗi vẻ châm chọc mia mai.

“Trần Thanh Vũ quả nhiên là Trần Thanh Vũ, chỉ một chút bất hòa thôi đã rút súng ra rồi.

Cậu tưởng rằng cậu giết tôi rồi thì Huỳnh Bảo Nhi sẽ trở về bên cậu sao? Dựa vào những chuyện mà cậu đã làm với Huỳnh Bảo Nhi thì cô ấy muốn cậu chết đi còn không kịp nữa kìa.” Lê Minh Quang cất giọng cười u ám.

Khuôn mặt anh tuấn ấy đã không còn dáng vẻ mà tôi quen thuộc trước kia nữa rồi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lê Minh Quang lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo lạ thường đến như vậy, đôi con ngươi nham hiểm ấy có vẻ như sẵn sàng liều mạng với Trần Thanh Vũ.

Người đàn ông trước mắt này có thật sự là Lê Minh Quang hay không? Đúng vào lúc tôi đang ngây người nhìn Lê Minh Quang thì anh ấy đã ra sức tấn công về phía Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ sầm mặt xuống, hai người họ lập tức đánh nhau một trận ầm ĩ trong phòng bệnh.

Tôi nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ đánh nhau của Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ, khẽ mím mím cánh môi.

Không ngờ khả năng đánh nhau của Lê Minh Quang cũng giỏi đến như vậy? Anh ấy ở trước mặt Trần Thanh Vũ, hoàn toàn không thua kém chút nào cả? Xưa nay tôi chưa hề biết rằng người đàn ông ở trước mắt này, người mà tôi muốn xem là chồng, và thậm chí là cố gắng để yêu ấy lại thần bí đến như vậy?
Có lẽ tôi thật sự chưa từng quen biết Lê Minh Quang? “Bụp.” Dù sao thì vết thương cũ của Trần Thanh Vũ vẫn chưa lành hẳn, không lâu sau thì bị Lê Minh Quang đạp trúng lồng ngực, cả người lập tức ngã nhào xuống đất, ho khan không ngớt.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Thanh Vũ, tôi bất giác nhíu mày lại.


Vào lúc Lê Minh Quang muốn ra tay lần nữa với Trần Thanh Vũ thì tôi không khỏi giơ tay ra, gọi Lê Minh Quang lại.

“Minh Quang.”
Hành động của hai người họ đều dừng hẳn lại bởi giọng nói của tôi.

Lê Minh Quang chầm chậm quay đầu, sau khi nhìn thấy tôi thì đôi đồng từ bất chợt co rút lại.

Tôi nhìn Lê Minh Quang một cái, khẽ nhếch môi nói: “Em không hề biết thì ra anh lại đánh nhau giỏi đến như vậy đấy.” “Bảo Nh…”
Sắc mặt của Lê Minh Quang khôi phục lại như trước, hoàn toàn không còn vẻ hung tợn khi nãy nữa.

Tôi ngước mắt lên nhìn Lê Minh Quang, lắc đầu rồi bước xuống khỏi giường.

Tôi bước đến bên cạnh Lê Minh Quang, vươn tay ra năm lấy tay của anh ấy và nói: “Em biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, em sẽ không khiến anh khó xử đâu.” “Huỳnh Bảo Nhi, Lê Minh Quang vì báo thù tôi nên mới tiếp cận em đấy.

Lập tức rời khỏi anh ta đi, anh ta rất nguy hiểm.”
Trần Thanh Vũ nhìn thấy tôi ôm lấy thân thể của Lê Minh
Quang thì đôi mắt ấy dần dần xuất hiện tia lửa đỏ.

Tôi nhìn vào đôi mắt của Trần Thanh Vũ, khẽ cười một tiếng.

Sau đó, tôi sờ sờ đầu tóc mình rồi nâng cằm lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Thanh Vũ gắn từng câu từng chữ: “Trần Thanh Vũ, anh cảm thấy tôi sẽ tin những lời mà anh nói ư?” “Em..” Trần Thanh Vũ bị lời nói của tôi làm cho tức tối, anh khó chịu ôm lấy ngực, tức giận nhìn vào tôi.

Tôi không để tâm đến cơn phẫn nộ trên mặt Trần Thanh Vũ, chỉ nắm lấy tay của Lê Minh Quang rồi đi về phía cửa.

“Huỳnh Bảo Nhi, đừng có đi theo Lê Minh Quang, anh ta không phải là người tốt đâu.”
Thanh âm khản đặc của Trần Thanh Vũ vang lên từ sau lưng tôi nhưng tôi lại không muốn nghe tiếp nữa.

Trần Thanh Vũ, tôi đã dùng hết thảy tất cả thời gian để quên anh đi.

Vì thế, anh đừng làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa, cái cảm giác tê tâm liệt phế ấy, tôi thật sự không muốn phải hứng chịu thêm lần nào nữa.

“Bảo Nhi, em có điều gì muốn hỏi anh thì cứ hỏi đi.” Sau khi Lê Minh Quang đưa tôi về đến nhà, đỡ tôi ngồi trên ghế sô pha rồi đặt một ly sữa tươi nóng hổi ở trước mặt tôi, cất giọng nặng trĩu nói với tôi.

Tôi nhìn Lê Minh Quang một cái, nghiêng đầu rồi lắc đầu nói: “Em chẳng muốn hỏi điều gì cả, bây giờ em chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi một lát thôi.”
Nói rồi, tôi lập tức đi về phía phòng ngủ của mình.

Lúc này, Lê Minh Quang lại nắm lấy cổ tay của tôi.

“Nếu như em hỏi anh thì anh sẽ nói hết toàn bộ sự việc cho em nghe.” Ánh mắt của Lê Minh Quang tĩnh mịch lạ thường, trên gương mặt anh tuấn cũng mang theo vài phần u ám.

Tôi biết nếu như tôi hỏi Lê Minh Quang thì anh ấy sẽ nói hết toàn bộ sự việc cho tôi nghe.


Tôi có thể nhìn ra được Lê Minh Quang đã có ý định này, ý định kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.

Tôi nhìn Lê Minh Quang một cái nhưng chỉ lắc lắc đầu rồi bước vào phòng ngủ của mình.

Tôi không nhìn biểu cảm hiện tại của Lê Minh Quang, tôi chỉ biết rằng Lê Minh Quang có bí mật thuộc về riêng mình, còn tôi… cũng không muốn hỏi Lê Minh Quang xen bí mật của anh ấy là gì.

Tối đến, một mình tôi nằm trên giường nhưng mãi mà chẳng thể ngủ được.

Trong đầu óc của tôi cứ lóe lên dáng vẻ đánh nhau ầm ĩ của Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ.

Khả năng đánh nhau của Lê Minh Quang không phải hạng thường, điều này càng chứng thực thêm một chuyện.

Lê Minh Quang… thân phận của anh ấy tuyệt đối không đơn giản.

Minh Quang… Rốt cuộc là anh đang giấu em điều gì? Chẳng lẽ thật sự giống như Trần Thanh Vũ nói, anh cố ý tiếp cận em chỉ là bởi vì… bởi vì muốn đánh bại Trần Thanh Vũ hay sao? “Sao tôi có thể thật lòng yêu cô ta được? Tôi chỉ muốn lợi dụng cô ta để đối phó với Trần Thanh Vũ mà thôi, bây giờ chẳng phải là rất thành công hay sao? Nhìn bộ dạng đó của Trần Thanh Vũ đi, thật sự là khiến tôi bất ngờ.

Thật không ngờ, Trần Thanh Vũ kiêu ngạo ngang ngạnh cũng có một ngày trở thành cái bộ dạng này.

“Bây giờ vẫn chưa thể giải quyết Huỳnh Bảo Nhi được, cô ta là con cờ tốt nhất để đối phó với Trần Thanh Vũ đấy, tôi phải từ từ dày vò Huỳnh Bảo Nhi” Nửa đêm, bởi vì tôi khát nước nên dậy đi uống nước.

Lúc đi ngang qua phòng của Lê Minh Quang, tôi nghe thấy dường như Lê
Minh Quang đang gọi điện thoại với ai đó.

Bởi vì cửa phòng của Lê Minh Quang đang đóng, tuy rằng giọng nói của anh hơi lớn nhưng mà tôi vẫn rất khó để nghe thấy rõ
Lê Minh Quang đang nói những gì.

Tôi áp tai lên trên cửa, muốn nghe rõ rốt cuộc là Lê Minh Quang đang nói cái gì nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy vài chữ mà thôi.

Tôi lắc lắc đầu, xoa xoa huyệt thái dương đang hơi khó chịu, chỉ đành quay trở về phòng ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy thì nhìn thấy Lê Minh Quang đang nấu ăn trong phòng bếp.

Thấy tôi đã thức dậy, anh ấy lập tức gọi tôi qua để ăn sáng.

Tôi và Lê Minh Quang đều hiểu rất rõ, ăn ý không hề nhắc lại chuyện ngày hôm qua.

Tôi uống một ngụm sữa đậu nành, nhìn Lê Minh Quang một cái rồi mới đặt ly sữa trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lê Minh Quang nói: “Minh Quang, em muốn đến công ty làm việc.

“Không được, hiện giờ em đang mang thai, nếu lỡ như có gì bất trắc thì phải làm sao?” Lê Minh Quang nhìn bụng tôi một cái, lập tức từ chối thẳng thừng yêu cầu của tôi.

Tôi bĩu bĩu môi, sờ vào chiếc bụng hơi nhô lên của mình, tủi thân nói: “Ngày nào cũng vẽ bản thiết kế ở đây, có chút nhàm chám.


Em muốn đến công ty làm việc.

Nghe thấy tôi kiên quyết đến như thế thì Lê Minh Quang cũng không còn tiếp tục ngăn cản tôi nữa.

Anh ấy đồng ý cho tôi đi làm nhưng mà không được quá lao lực.

Tình trạng sức khỏe của tôi, dĩ nhiên là tôi vô cùng biết rõ.

Tôi cũng sẽ không lao lực quá đâu, chỉ cần có thể đi làm là được rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm sau khi mang thai, Diệu Hoa nhìn thấy tôi thì rất vui.

Cô ấy sờ vào bụng tôi, nhìn tôi với vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Bảo Nhi, bụng của cậu lại to hơn rồi.

Có phải là sắp sinh rồi không?” “Còn sớm mà, vẫn còn mấy tháng nữa lận, bây giờ bé con đã ba bốn tháng rồi.” Tôi sờ bụng, nhìn Diệu Hoa rồi nói.

“Dạo gần đây tình cảm giữa cậu và tổng giám đốc Quang vẫn ổn chứ?” Diệu Hoa nhìn tôi, vẻ mặt căng thẳng hỏi.

“Ừm.” Lê Minh Quang vẫn luôn là một người đàn ông vô cùng chu đáo, dĩ nhiên là anh ấy đối xử rất tốt với tôi rồi.

“Mình nghe nói… hiện giờ Trần Thanh Vũ đã xuất viện rồi.

Lúc trước….

chẳng phải là cậu vẫn luôn chăm sóc cho Trần Thanh Vũ hay sao? Mình còn tưởng rằng cậu và Trần Thanh Vũ sẽ nối lại tình xưa chứ.” “Cậu nói bậy bạ gì đấy?” Tôi sầm mặt xuống, gõ vào trán của Diệu Hoa và nói.

Diệu Hoa che trán lại, cười hi hi nhìn tôi nói: “Coi như mình chưa nói gì đi, mình chỉ là quan tâm cậu và tổng giám đốc Quang mà thôi.

Cậu cũng biết đấy, trước đây cậu thích Trần Thanh Vũ đến như thế, mình sợ là cậu sẽ nhất thời mềm lòng.

Hơn nữa, Trần Thanh Vũ lại cứu cậu.

Nếu cậu mà vứt bỏ tổng giám đốc Quang, vậy chẳng phải là tổng giám đốc Quang sẽ đáng thương lắm hay sao?”
Tôi nghe thấy thế chỉ đành cười trừ, chẳng để tâm đến những lời nói ríu rít của Diệu Hoa nữa mà bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Theo lời nói của Diệu Hoa thì dạo gần đây khách hàng của công ty cần một loạt bản thiết kế, hơn nữa đối tác đó còn là công ty thời trang nổi tiếng nhất ở bên Pháp.

Nếu như có thể khiến cho bọn họ công nhận bản vẽ thì điều này đối với công ty của Lê Minh Quang mà nói là một chuyện vô cùng có lợi.

Tôi muốn giúp Lê Minh Quang làm một chút chuyện gì đó, tôi không thể cứ mãi đắm chìm trong sự bảo vệ và quan tâm của Lê Minh Quang mà lại chẳng giúp anh ấy làm được điều gì cả.

Vào giờ nghỉ trưa, Lê Minh Quang đến văn phòng tìm tôi.

Thấy tôi vẫn đang vẽ, anh ấy hơi bất lực nói: “Bảo Nhi, chẳng phải anh đã kêu em đừng có lao lực như vậy rồi hay sao?” “Vậy sao mà được, chẳng phải hiện giờ công ty đang cần một loạt bản thiết kế hay sao? Bây giờ em đang vẽ giúp anh đấy.

Tôi đặt bút vẽ xuống, lười nhác vươn người một cái rồi nói.


“Về chuyện này, anh sẽ xử lí tốt thôi.

Đói bụng chưa?” Lê Minh
Quang vươn tay ra, sờ vào trán tôi rồi hỏi.

Tôi gật gật đầu, sờ sờ bụng rồi rời khỏi văn phòng cùng với Lê Minh Quang.

Lúc chúng tôi vừa mới định bước vào thang máy thì tôi lại nhận được cuộc gọi của Trần Thanh Vũ.

Tôi nhìn tên hiển thị cuộc gọi, mím môi rồi bấm tắt máy.

Lê Minh Quang nhìn thấy động tác của tôi, anh ấy khẽ nhướng mày nói: “Là Trần Thanh Vũ sao?”
Thì ra… lúc nãy Lê Minh Quang đã nhìn thấy rồi? Tôi chột dạ khẽ rút cổ lại, lắp bắp nói: “Em và… anh ta chẳng có gì cả” “Anh biết mà” Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, cười nhạt nói.

“Bảo Nhi, em là vợ của anh.

Em đã từng hứa sẽ quên đi Trần Thanh Vũ, em sẽ không nuốt lời đâu phải không?” Lê Minh Quang nghiêm túc nhìn tôi, mí mắt lướt ngang một tia sáng.

Tôi nhìn thấy vậy, bong chốc có một cảm giác rất không chân thực dâng lên.

“Vâng.” Tôi bóp bóp tay của Lê Minh Quang, không biết là đang nói với Lê Minh Quang hay là đang cảnh báo chính bản thân mình.

Cho dù như thế nào thì tôi và Trần Thanh Vũ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, hiện giờ chúng tôi chỉ là người dưng mà thôi.

Lê Minh Quang đưa tôi đi ăn cơm trưa xong, bởi vì giữa chừng anh có một cuộc họp rất quan trọng phải tham gia nên đã rời đi trước.

Tôi nhìn bóng lưng Lê Minh Quang rời đi, một mình tôi quay trở về công ty.

Vừa đi đến cổng tập đoàn thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang đứng giữa sảnh lớn.

Những nhân viên ở xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Thanh Vũ bàn tán.

Sau khi Trần Thanh Vũ thấy tôi bước đến thì đôi mắt anh dính chặt lên người tôi.

Ánh nhìn sâu lắng đến khắc cốt ghi tâm ấy khiến tôi cảm thấy toàn thân đều khó chịu.

“Tại sao lại không nghe điện thoại của tôi?” Trần Thanh Vũ cất giọng nói với tôi.

“Nếu tổng giám đốc Vũ tìm tôi là vì chuyện công việc, vậy thì dĩ nhiên là tôi phải nghe.

Nhưng tôi không nhớ giữa tôi và anh có bất cứ dính líu nào trong việc làm ăn cả.”
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ một cái, lạnh nhạt nói.

“Huỳnh Bảo Nhi, hôm nay tôi và Nguyễn Mỹ đã ly hôn rồi, đây là giấy chứng nhận ly hôn.” Trần Thanh Vũ ném một quyển sổ chứng nhận ly hôn cho tôi, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần mong đợi nhìn tôi.

Tôi nhìn giấy chứng nhận ly hôn trong tay mình, hơi không dám tin mà nhìn Trần Thanh Vũ.

Không ngờ Trần Thanh Vũ lại… thật sự ly hôn với Nguyễn Mỹ rồi?.