Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 132





“Mẹ xin lỗi.” Mẹ bước loạng choạng về phía tôi, những ngón tay bị đỏ buốt vì lạnh, lúng túng xin lỗi tôi.

Vào lúc này, tận đáy lòng tôi không còn cảm giác cuồng loạn như trước nữa mà thay vào đó là cảm giác bứt rứt khó chịu của một đứa trẻ.

“Bà không làm việc gì có lỗi với tôi cả, bà về đi” Tôi biết bà ấy xin lỗi tôi về việc gì, bọn họ chỉ vì muốn giúp Nguyễn Mỹ mà nỡ lòng thiêu chết tôi, chỉ vì ít tiền cỏn con đó mà bọn họ có thể không cần đến tính mạng của tôi, không cần đến tính mạng của con tôi.

Trái tim tôi đã nguội lạnh, một chút tình cảm với mẹ và em trai Huỳnh Sang cũng đã tiêu tan mất rồi.

“Bảo Nhi, con tha thứ cho mẹ đi, là do mẹ hồ đồ, là do mẹ không tốt, mẹ không nên làm chuyện vô lương tâm như vậy chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhặt trước mặt, cứu mẹ…” “Tôi tha thứ cho bà.” Tôi cắt ngang những lời lẽ dài dòng mà mẹ tôi muốn nói.

Cả người bà ta sững sỡ, chỉ ngây người nhìn tôi, như thể bà ta không bao giờ ngờ rằng tôi lại đột ngột nói tha thứ cho bà ta một cách dễ dàng như vậy.

Khi bà ta sững sờ nhìn tôi, tôi lại mở miệng nói tiếp: “Tôi sẽ tha thứ cho những việc mà bà và Huỳnh Sang đã gây ra cho tôi trước đây, nhưng giữa chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, tôi cũng mong bà sẽ không gây bất kỳ phiền phức nào đến cuộc sống của tôi, và cả những người bên cạnh tôi nữa.”
Đây là lựa chọn duy nhất của tôi, chính là cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với nhà họ Huỳnh, dù sau này có chuyện gì xảy ra với nhà họ Huỳnh cũng không liên quan gì đến tôi.

“Bảo Nhi, con không muốn nhận lại mẹ sao?” Mặt mẹ trắng bệch như bức tường sơn trắng trong bệnh viện, như thể đã bị ngâm qua nước khử trùng mấy lần.

Bộ dạng này của bà ấy khiến tôi không chịu nổi, nhưng mà tôi nên cố gắng nhịn thêm chút nữa, khoảnh khắc mẹ tôi và Huỳnh Sang đối xử tàn nhẫn với tôi đã hoàn toàn biến mất rồi.

“Không phải tôi không muốn nhận bà mà là từ trước đến nay bà vẫn luôn không muốn nhận tôi là con.

Tôi chua xót nhìn người mẹ của mình, nhẹ nhàng sờ sờ bụng lại nói tiếp: “Bà đi đi, tôi sẽ không tính toán tất cả những chuyện trước đây nữa, cũng có thể là, bà thực sự không phải là mẹ ruột sinh ra tôi cho nên bà mới luôn đối xử với tôi như thế này.

Khi còn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy thái độ của mẹ đối với mình có chút lạnh nhạt, nhưng sau này tôi mới phát hiện ra căn bản không phải là lạnh nhạt mà là hoàn toàn lạnh lẽo như người dưng vậy.

Ngay từ lúc đầu bà ta đã không thích tôi rồi.


“Bảo Nhi, con nói bậy bạ gì đó, con là con gái của mẹ, con là con của nhà họ Huỳnh.” Cảm xúc của mẹ tôi đột nhiên kích động bất thường, âm thanh bất giác cao lên vài quãng.

Nghe thấy bà ta đột nhiên cao giọng, tôi không khỏi nhíu mày: “Tôi mệt rồi, bà có thể đi ra ngoài rồi.

Tôi nói xong liên đi về phía giường, cố ý nằm ở trên giường, không thèm nhìn bà ta đứng đó vẫn còn lời muốn nói.

Bà ta nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Vậy con nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mẹ lại tới thăm con, bụng của con lớn như vậy, cháu của mẹ sẽ sớm ra đời thôi.”
Giọng điệu ấm áp này, nếu là trước đây tôi nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện tại lại cảm thấy không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.

“Có phải bà có việc muốn cầu khẩn tôi đúng không?” hỏi.

Tôi nhịn không được khẽ xoa bụng mình, lạnh lùng nhìn mẹ rồi “Mẹ… Mẹ không có gì xin con cả, Bảo Nhi, con thật sự là con gái mẹ, là con gái của mẹ, là con nhà họ Huỳnh” Mẹ tôi lắp bắp nói với tôi, nói xong những lời nói mơ hồ không thể hiểu được thì rời khỏi phòng của tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng mẹ đi xa khuất dần, rồi lại đưa mắt nhìn hộp cơm mà mẹ tôi vừa mới đặt xuống, trong đáy mắt tôi có chút đăm chiêu.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với bà ta vậy?
Tại sao tôi cảm thấy lời nói và hành động của bà ta thật kỳ quái? “Hôm nay mẹ em đã đến đây sao?” Buổi tối, Trần Thanh Vũ ôm lấy thân thể tôi, đút cho tôi một chút canh gà, cau mày nhìn tôi.

“Ừm” Chuyện mẹ tôi qua đây, đương nhiên không có cách nào giấu giếm Trần Thanh Vũ, chỉ sợ Trần Thanh Vũ đã biết từ lâu rồi.

“Nếu em không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, tôi có thể đuổi họ ra khỏi thủ đô ngay bây giờ.” Trần Thanh Vũ nâng cằm tôi lên, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm khác thường.

“Không cần đầu, nếu bọn họ còn dám làm chuyện bậy bạ, tôi cũng sẽ không khách sáo nữa đâu.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói.

“Ngày mai có buổi tiệc du thuyền, em có muốn đi cùng tôi không?”
Tiệc du thuyền sao?
Nghe những gì Trần Thanh Vũ nói, tôi thực sự hơi xúc động, trước đây tôi chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc du thuyền nào, nhưng bây giờ tôi lại có cơ hội này, tôi thực sự muốn đi xem mở mang tầm mắt.


“Muốn đi sao?” Trần Thanh Vũ thấy tôi không nói chuyện, lập tức vươn tay ra, khẽ vuốt ve trêu ghẹo cằm tôi, lộ ra ý tứ đầy sâu xa.

Tôi liếc nhìn Trần Thanh Vũ, khó chịu đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói: “Tôi có quyền nói không sao?”
Bây giờ tôi luôn bị ràng buộc khi ở bên cạnh Trần Thanh Vũ, cho dù không muốn đi, Trần Thanh Vũ cũng sẽ ép bức mang tôi đi theo.

“Đương nhiên không được rồi.” Trần Thanh Vũ liếc nhìn tôi một cái, nâng cằm tôi lên, cắn mạnh vào bờ môi của tôi.

Tôi bị động tác của Trần Thanh Vũ làm cho cả người đồng cứng lại.

Gần đây Trần Thanh Vũ rất thích dùng cách này để trêu chọc tôi, đặc biệt là trên giường, mỗi lần như vậy tôi đều không thể cưỡng lại được sự hành hạ của Trần Thanh Vũ.

“Đủ rồi, Trần Thanh Vũ.” Nhìn hai tay Trần Thanh Vũ dần dần đi xuống, tôi không nhịn được nắm tay anh lại, bày vẻ mặt đầy tức giận mắng Trần Thanh Vũ.

“Được rồi, hôm nay tôi sẽ tha cho em, nhưng đêm nay, tôi sẽ cố gắng làm cho em vui vẻ” Trần Thanh Vũ rút tay về, nghiêm nghị nhìn tôi, đôi môi mang mùi vị đặc biệt khẽ dụi dụi vào cằm tôi.

Khi nghe xong, tôi tức giận nhìn Trần Thanh Vũ, dùng lực đẩy thân thể đang áp sát của Trần Thanh Vũ ra khỏi người tôi.

“Cấn thận một chút, em không biết mình đang mang thai sao?” Trần Thanh Vũ thấy tôi dùng lực như vậy, anh lại ôm tôi vào trong lòng ngực, véo nhẹ mũi tôi nói.

Tôi hơi sững người, cả người không tự chủ được mặc kệ để Trần Thanh Vũ ôm tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, hiện tại chúng ta đang sống rất tốt, cho nên em đừng rời xa tôi, được không?”
Thật lâu sau, tôi cảm nhận được cằm của Trần Thanh Vũ đặt trên vai mình, tôi cảm nhận được sức nặng của anh.

Vừa lúc muốn đẩy người của Trần Thanh Vũ ra, tôi lại cụp mắt xuống không nói được lời nào khi nghe những lời anh nói.


Bảy giờ tối, trong bữa tiệc du thuyền, Trần Thanh Vũ nhờ Lê Hoàng Long kiểm tra cơ thể tôi, sau khi xác định thân thể tôi không có gì bất ổn, anh mới đưa tôi lên du thuyền.

Bởi vì bụng tôi đã hơn bốn tháng, cho nên Trần Thanh Vũ đã chuẩn bị cho tôi một chiếc váy hơi rộng một chút.

Trước khi đi, tôi nhìn thân thể đầy đặn của mình trong gương, liếc nhìn bụng mình, không khỏi than thở: “Thật xấu xí mà” “Xấu xí ở chỗ nào chứ? Rõ ràng là rất đẹp mà Trần Thanh Vũ nghe vậy, chỉ hơi nhướn mày ôm lấy eo tôi, hơi thở mơ hồ phả xuống tai tôi.

Sau khi nghe xong những lời của Trần Thanh Vũ, tôi khịt mũi nhẹ rồi đấy người của anh ra, nói: “Tránh xa tôi ra.” “Em đang muốn tôi sao?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi với ánh mắt thật xấu xa.

Nghe thấy vậy, tôi hơi bực bội nhìn Trần Thanh Vũ, đôi tai nóng rực giơ chân lên đá vào bắp chân của anh.

“Trần Thanh Vũ, anh nói thế đủ rồi đấy.

Tôi đứng thẳng người, hét vào mặt Trần Thanh Vũ.

Tôi đã từng gặp qua những người vô liêm sỉ rồi nhưng tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

“Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong.”
Vào lúc này Vũ Bảo Quốc bước đến nói với tôi và Trần Thanh Vũ.

Tôi liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Vũ Bảo Quốc, năm lấy vạt váy, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Trần Thanh Vũ cũng không nói gì, anh chỉ nắm tay dẫn tôi xuống tầng.

Khi chúng tôi xuống tầng, đi đến chiếc xe đang đậu trong sân, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên khi chúng tôi chuẩn bị lên xe.

Tôi bỗng nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Lê Minh Quang, từ ngoài sân lao vào.

“Trần Thanh Vũ, mày là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, mày đã hủy hoại công sức của tao trong nhiều năm qua rồi.”
Minh Quang?” Nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của Lê Minh Quang, tôi không khỏi bị sốc, tôi chỉ muốn đứng dậy nhưng Trần Thanh Vũ đã giữ người tôi lại, đẩy tôi vào trong xe và đóng cửa lại.

“Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy? Mở cửa đi” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đóng cửa, lo lắng định mở cửa ra, nhưng phát hiện cửa đã bị Trần Thanh Vũ chặn lại, dù tôi có kéo thế nào cũng không có cách nào mở được cửa.


Tôi tức giận nhìn chằm chằm Trần Thanh Vũ ở bên ngoài, nhưng Trần Thanh Vũ lại thờ ơ, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lê Minh Quang.

“Đồ bỉ ổi vô liêm si.” Khuôn mặt điển trai của Lê Minh Quang mang một vẻ ghê tởm và ớn lạnh khác thường.

Anh ấy giơ nằm đấm lên vung tay về phía mặt Trần Thanh Vũ, nhìn động tác của Lê Minh Quang, tôi không khỏi cảm thán, hét tên của anh.

“Minh Quang.”
Lê Minh Quang vẫn không để ý đến tôi, anh vẫn không dừng động tác muốn tấn công Trần Thanh Vũ, hai người đàn ông đánh nhau ở trong sân.

Nhìn thấy hành động của Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ, toàn thân tôi không khỏi lo lắng, tôi muốn lao tới để can ngăn hai người, nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn, không thể tiến lên kéo bọn họ ra.

“Lê Minh Quang, tôi đã nói rồi, cậu đối đầu với tôi, chỉ có đường cụt thôi, cậu nên thông minh hơn chút đi, lập tức rời khỏi thành phố này, nếu không sau này tôi sẽ không nương tay với cậu đầu.” “Cậu cho rằng trước khi giết chết cậu, tôi sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Trần Thanh Vũ, cậu đã hủy hoại công sức nhiều năm của tôi, tôi cũng sẽ không làm cho cậu sống tốt hơn đâu.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người mơ hồ lọt vào tai tôi, tôi hơi bối rối khi nghe xong, nhưng có một thông tin rất quan trọng.

Những năm gần đây, Lê Minh Quang đều đối đầu với Trần Thanh Vũ, hiện tại có một vài hạng mục của anh bị Trần Thanh Vũ phá hủy, như vậy nên Lê Minh Quang mới tức giận như thế sao?
Chẳng lẽ Lê Minh Quang luôn ở bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi, chỉ là vì… vì duyên cớ với Trần Thanh Vũ sao? Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Tôi siết chặt nắm tay, lặng lẽ nhìn những chuyển động của Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ.

“Bộp.

Cho đến khi cả hai đánh nhau đến kiệt sức, trên người Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang đều đã có rất nhiều vết thương.

Khóe miệng của Lê Minh Quang bị rách một chút, môi bị trầy xước, khiến cho nét mặt vốn dĩ đẹp trai của anh trở nên hơi ghê sợ.

Anh lau vết máu trên môi rồi lạnh lùng nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, tôi sẽ không bỏ dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Sau đó, anh nhìn sang tôi, sâu trong đôi mắt anh không còn vẻ dữ tợn nữa, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi vậy.

“Bảo Nhi, chờ anh, anh sẽ sớm cứu em ra khỏi nơi đây.”.