Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 137





Tôi rũ mắt xuống thể hiện vẻ tức giận, thậm chí là không vui nhìn Trần Thanh Vũ, giọng nói khàn khàn vang lên: Trần Thanh Vũ… tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc cái chết của ba tôi có phải là ngoài ý muốn không?”
Đừng để tôi thất vọng, Trần Thanh Vũ… tôi cầu xin anh, đừng để tôi thất vọng có được không… “Năm đó cái chết của ba em là chuyện ngoài ý muốn, Huỳnh Bảo Nhi, có tôi ở đây thì em sẽ có nhà, có gia đình, đừng sợ” Trần Thanh Vũ cho rằng tôi đang nhớ ba nên đau lòng khổ sở.

Anh ôm tôi vào ngực, nhẹ nhàng an ủi tôi.

Tôi nằm trong ngực Trần Thanh Vũ, nghe thấy âm thanh trầm thấp dịu dàng của anh mà trái tim như bị người khác xé nát thành từng mảnh.

Trần Thanh Vũ… anh thật sự… khiến tôi quá thất vọng rồi.

Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhất định tôi sẽ Nếu như thật sự là người nhà họ Trần các người làm ra loại điều tra rõ.

chuyện táng tận lương tâm này thì tôi sẽ… khiến cho các người phải nợ máu trả bằng máu.

Tôi nhìn vào hình bóng của mình trong tấm kính phản chiếu ở đối diện, vào lúc này tôi cảm thấy bản thân vô cùng xa lạ.

Hôm sau, bởi vì hạng mục triển lãm thiết kế thời trang nên Trần Thanh Vũ đã đi làm từ rất sớm.

Trước khi đi làm anh còn ở trên giường quấn quít với tôi một lúc lâu rồi bảo tôi phải ngoan ngoãn ở lại biệt thự chờ anh trở về.

Tôi đưa mắt nhìn Trần Thanh Vũ rời đi rồi mới bò dậy khỏi giường.

Tôi lấy ra một chiếc bình mà tối hôm qua Lê Minh Quang đã đưa cho tôi rồi dùng sức nắm thật chặt.

Lê Minh Quang nói cái này sẽ ngăn cản những nhà thiết kế củaTrần Thanh Vũ đến tham gia cuộc thi so tài kia.

Nếu như tôi đã đồng ý thì không thể đổi ý được, chỉ là ngăn cản người của Trần Thanh Vũ đến tham gia cuộc thi thiết kế thôi mà, chắc là sẽ không có ảnh hưởng gì khác chứ?
Suy nghĩ một lát thì tôi giấu chai thuốc vào thật kín rồi rời khỏi phòng đi xuống lầu ăn sáng.

Bữa ăn sáng cũng như thường lệ, chính là những thức ăn dinh dưỡng dành cho thai phụ.


Tôi chi ăn được vài miếng thì không có khẩu vị gì nữa, trùng hợp Diệu Hoa lại gọi điện thoại nhờ tôi giúp đỡ, vì thế tôi lập tức bảo Diệu Hoa đến biệt thự để tìm tôi.

“Tại sao lại có nhiều bản vẽ thiết kế như vậy?” Diệu Hoa ôm rất nhiều bản thiết kế đến biệt thự tìm tôi, sau khi cô ấy đặt những bản thiết kế kia lên bàn thì nghiêm mặt nhìn tôi.

“Bảo Nhi, cậu giúp mình một chút đi, cuộc thi thiết kế lần này vô cùng quan trọng, mình đã vắt hết cả óc ra mà cũng không biết phải thiết kế như thế nào nữa.” Diệu Hoa nằm lấy cánh tay tôi rồi dùng sức mà lắc.

Tôi nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của Diệu Hoa rồi bất đắc dĩ nói: “Cậu muốn thiết kế như thế nào?”
Diệu Hoa lập tức nói với tôi rằng cô ấy muốn thiết kế một chiếc áo cưới có một không hai nhưng mà hiện tại cô ấy vẫn chưa tìm được linh cảm nên muốn hỏi tôi làm sao để thiết kế ra được.

Tôi cung cấp cho cô ấy một vài ý kiến, Diệu Hoa lập tức vui vẻ ra mặt nói: “Bảo Nhi, cậu thật tài giỏi, nếu như cuộc thi thiết kế lần này mà có cậu tham gia thì nói không chừng cậu có thể giành chiến thắng đấy.” “Tại sao chứ?” Sau khi nghe xong lời nói của Diệu Hoa thì tôi hơi nghi ngờ hỏi.

Mặc dù tôi có thiên phú về việc thiết kế áo cưới nhưng mà cũng không thể nào so sánh được với những nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế kia.

Tôi vẫn tự biết bản thân mình chưa tài giỏi đến mức đó.

“Tập đoàn Thời Quang bị Trần Thanh Vũ thu mua, bây giờ công ty cũng có thể được xem như vừa mới thành lập.

Một vài người lâu năm trong công ty đều là người ủng hộ tổng giám đốc Quang, chúng tôi đều hy vọng công ty có thể giành được chiến thắng trong cuộc thi thiết kế này.

Cậu không biết lần này quan trọng đối với tập đoàn cỡ nào đâu.”
Diệu Hoa uống một hớp nước rồi tiếp tục nói với tôi: “Trước đây Trần Thanh Vũ công kích tập đoàn Thời Quang, vốn xoay vòng của công ty đã hơi thiếu hụt rồi, còn thiếu một món nợ khá lớn nữa.

Lúc ấy cậu đã bị Trần Thanh Vũ đưa đi, tổng giám đốc Quang vừa lo lắng cho an nguy của cậu, vừa phải xử lý chuyện rắc rối của công ty, cả người trở nên vô cùng tiều tụy
Nghe thấy Diệu Hoa nói lại tình huống lúc đó, tôi rũ mắt xuống che giấu cảm xúc nơi đáy lòng.

“Bảo Nhi, mặc dù cậu và tổng giám đốc Quang bị buộc phải ly hôn bằng cách này, nhưng mà… cậu thật sự không hề thích tổng giám đốc Quang một chút nào sao? Tất cả mọi người đều cảm thấy tổng giám đốc Quang thích hợp với cậu hơn là Trần Thanh Vũ.

Mặc dù bây giờ Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đã rạn nứt nhưng cậu còn muốn quay lại khoảng thời gian trước đây một lần nữa ư? Cậu còn nhớ anh ta đã đối xử với cậu như thế nào không? Không lẽ cậu đã quên hết rồi sao? Cậu tuyệt đối đừng để bản thân bị Trần Thanh Vũ mê hoặc, cuộc thi thiết kế lần này, cậu nhất định phải đứng về phía tổng giám đốc Quang đấy.”
Diệu Hoa nắm lấy tay tôi, giọng nói mang theo chút khẩn cầu.

“Diệu Hoa, chuyện của mình và Trần Thanh Vũ không thể nói hết trong vài ba câu được.


Bên phía Minh Quang nếu như cần mình giúp đỡ chuyện gì thì cứ nói với mình nhé, chỉ cần có thể giúp được thì mình nhất định sẽ giúp mà.” Tôi nhìn Diệu Hoa rồi nhẹ giọng nói.

Dù sao tôi vẫn còn nợ Lê Minh Quang rất nhiều, nếu như có thể trả được một chút thì cứ trả một chút đi.

“Chính là bản thiết kế nè, tổng giám đốc Quang vẫn luôn vẽ thiết kế suốt nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa vẽ ra được gì cả.

Chỉ còn có mấy ngày nữa là đã bắt đầu cuộc thi rồi, đến lúc đó công ty của chúng ta khẳng định sẽ không trúng tuyển.

Nếu như không có được hạng mục này thì chỉ e rằng tổng giám đốc Quang thật sự lâm vào đường cùng rồi.”
Nghiêm trọng như vậy sao?
Tôi nhớ đến lần trước Lê Minh Quang lộ ra dáng vẻ cáu kỉnh vô cùng xa lạ, thì ra chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, khó trách lúc đó Lê Minh Quang lại mất hết lý trí.

“Cậu nói với mình một chút về chủ đề của cuộc thi thiết kế lần này đi, mình sẽ nhanh chóng giúp mọi người hoàn thành một phần bản thiết kế.” “Có cậu giúp đỡ thì hạng mục lần này chúng mình nhất định sẽ giành được chiến thắng” Sau khi nghe tôi nói vậy thì Diệu Hoa rất vui mừng, đáy mắt đều tỏa ra tia sáng.

Nghe thấy lời nói này của Diệu Hoa, tôi không nhịn được bật cười nói: “Mình làm sao có được bản lĩnh lớn như vậy chứ, nhất định lần này sẽ có rất nhiều người tài giỏi và nổi tiếng đến tham gia, làm sao mình có thể đối chọi được với những người đó.”
Những nhà thiết kế kia đều là người tài giỏi và vô cùng nổi tiếng trên quốc tế, cho dù tôi có tài giỏi đến mức nào thì cũng không dám ở trước mặt bọn họ khua tay múa chân.

“Bảo Nhi, cậu thật sự quá khiêm tốn rồi.” Diệu Hoa nghe thấy tôi nói vậy thì lắc đầu một cái, cô ấy nắm lấy cánh tay của tôi, nghiêm trang nhìn tôi rồi nói: “Cậu không biết bản thân cậu tài giỏi đến mức nào đâu, tất cả những bản thiết kế của cậu đều rất tốt, có rất nhiều khách hàng đều thích bản thiết kế của cậu.

Cái phòng làm việc trên mạng kia của cậu cũng có rất nhiều người theo dõi mà.” “Được rồi được rồi, mình đón nhận lời khen của cậu.” Tôi nghịch ngợm nháy mắt với Diệu Hoa.

Tán gẫu với Diệu Hoa được một lúc lâu, lần này tôi cảm thấy rất mở lòng, rất thoải mái.

Sau khi nói chuyện phiếm xong thì Diệu Hoa nói ra những cách thức và chủ đề thiết kế trong cuộc thi lần này cho tôi nghe, cô ấy hỏi tôi rằng có muốn cô ấy đưa tôi ra ngoài để tìm linh cảm hay không.

Dù sao tôi vẫn luôn ở trong biệt thự của Trần Thanh Vũ, nếu như tôi muốn hoàn thành được một bản thiết kế tốt thì vẫn nên đi ra ngoài một chút, như vậy sẽ có rất nhiều linh cảm khác nhau xuất hiện.

Đề nghị của Diệu Hoa khiến cho tôi động lòng, sau khi tôi suy nghĩ một chút thì gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ.


Tôi phải ra ngoài, nếu như không gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ thì tuyệt đối không thể ra ngoài được.

“Thế nào? Nhớ tôi rồi à?” Điện thoại vừa tiếp thông thì bên kia lập tức truyền đến giọng nói mê người của Trần Thanh Vũ.

Bất kể khi nào Trần Thanh Vũ cũng đều dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi, nghe anh trêu chọc như thế thì tôi lập tức sững người lại.

“Tôi muốn ra ngoài dạo phố với Diệu Hoa.”
Tôi mím môi, hỏi ý kiến của Trần Thanh Vũ.

“Với Diệu Hoa?” Âm thanh của Trần Thanh Vũ hơi trùng xuống.

Tôi lo lắng anh không đồng ý, vì thế bèn mở miệng lần nữa: “Tôi muốn ra ngoài dạo phố với Diệu Hoa, thuận tiện giải sầu một lát.

Mỗi ngày tôi đều phải chờ đợi trong biệt thự nên rất khó chịu, rất bực bội, đứa trẻ cũng sẽ bực bội luôn.”
Tôi dùng giọng điệu nũng nịu như vậy nói chuyện với Trần Thanh Vũ.

Quả nhiên, Trần Thanh Vũ lập tức đồng ý, anh bảo tôi đưa theo bốn người vệ sĩ đi cùng và nhất định phải trở lại biệt thự trước bảy giờ tối.

Mặc dù hơi có cảm giác bị ràng buộc tự do nhưng mà cuối cùng Trần Thanh Vũ cũng chịu cho tôi ra cửa cùng với Diệu Hoa nên tôi rất vui.

Sau khi tôi cúp điện thoại thì bảo tài xế chuẩn bị xe rồi đi dạo với Diệu Hoa đến trung tâm thương mại.

Hôm nay là cuối tuần, cả thành phố đều vô cùng náo nhiệt.

Tôi nhìn thấy có rất nhiều đôi tình nhân đang tay trong tay, cùng nhau đi dạo trên đường.

Tôi vô cùng ngưỡng mộ bọn họ.

“Bảo Nhi, cậu biết bây giờ Nguyễn Mỹ thế nào rồi không?” Vào lúc tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người thì đột nhiên Diệu Hoa lại nhắc đến tên của Nguyễn Mỹ.

Từ sau khi Nguyễn Mỹ đến trước cửa biệt thự nổi điên với tôi rồi bị Trịnh Phương Thảo đưa đi lần trước thì tôi cũng không để ý đến Nguyễn Mỹ nữa, trên tin tức cũng không nhìn thấy tiêu đề về Nguyễn Mỹ.

Với thân phận và bối cảnh của nhà họ Nguyễn thì sẽ không để những chuyện của Nguyễn Mỹ bị lọt ra bên ngoài, nếu như vậy thì có lẽ bọn họ đã giấu Nguyễn Mỹ đi rồi sao?
Thật ra thì tôi cảm thấy Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo là người rất hiểu chuyện, tôi cứ nghĩ đối với chuyện Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ ly hôn thì Nguyễn Trung Quân sẽ chèn ép Trần Thanh Vũ bằng mọi cách, nhưng mà sự thật về sau đã chứng minh tôi suy nghĩ nhiều rồi.

Tại sao hai người bố mẹ biết lý lẽ như vậy mà lại sinh ra một đứa con thâm độc như Nguyễn Mỹ được cơ chứ? “Cô ta thế nào rồi?” Tôi lấy lại tinh thần rồi nhàn nhạt quay sang hỏi Diệu Hoa.


Nếu như Nguyễn Mỹ ngoan ngoãn, không đụng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi thì đương nhiên tôi cũng sẽ không quan tâm đến cô ta.

Nhưng mà nếu như cô ta còn loại suy nghĩ ác độc nào đó mà muốn làm tổn hại tôi và con của tôi thì tôi sẽ không để cô ta sống tốt một cách dễ dàng như thế đâu.

“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến cô ta mà thôi, mấy ngày trước trùng hợp mình nhìn thấy cô ta, hình như cô ta đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần để chữa trị rồi, thật là đáng thương” Vẻ mặt Diệu Hoa tràn đầy tiếc hận mà lắc đầu với tôi.

“Ác giả ác báo, có gì đáng thương chứ?” Tôi hừ lạnh một tiếng.

Diệu Hoa thấy lúc nhắc tới Nguyễn Mỹ thì tôi phản ứng lớn như vậy cho nên hơi xấu hổ nói: “Bảo Nhi, mình biết giữa cậu và Nguyễn Mỹ có rất nhiều ân oán, sau này mình không nên đề cập đến chuyện của Nguyễn Mỹ mới đúng.

Nhưng mà dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận một chút, tối hôm qua mình đi ngang qua một phòng bao, trùng hợp nghe người khác trò chuyện với nhau thì biết được bọn họ là fan não tàn của Nguyễn Mỹ.

Cũng không biết bọn họ nhận được tin tức ở đâu mà rất nhiệt huyết nói rằng muốn tìm cậu để báo thù, bởi vì cậu là người đã hãm hại Nguyễn Mỹ.

Mình lo lång cậu sẽ bị bọn họ công kích.” “Khi nào bọn họ đến đây thì mình sẽ nghênh đón thôi.” Tôi sờ bụng, không hề lo lắng nói.

Bây giờ vốn dĩ dân chúng trên mạng kinh khủng như vậy, tôi đã biết chuyện này từ sớm rồi.

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn mà” Diệu Hoa không yên lòng lại dặn dò tôi một lần nữa.

Tôi nhìn Diệu Hoa rồi gật đầu một cái.

“Phía trước cách đó không xa, nghe nói chính là phân xưởng của Trần Thanh Vũ, bên trong đều là những tác phẩm dùng để tham gia cuộc thi thiết kế lần này, mấy ngày trước mình thấy có rất nhiều người ra vào để chuẩn bị”
Sau khi tôi và Diệu Hoa đi dạo ở trung tâm thương mại đến mức mệt mỏi thì trùng hợp đi ngang qua một văn phòng, Diệu Hoa chỉ vào văn phòng xinh đẹp kia rồi nhỏ giọng nói với tôi.

Phân xưởng?
Tôi nghe thấy Diệu Hoa nói như vậy thì bàn tay lập tức căng thẳng.

Lê Minh Quang đã nói chỉ cần để thứ trong bình kia đặt trên những tác phẩm thiết kế thì có thể ngăn cản những người đó tham gia cuộc thi.

Nếu như không có đối thủ rất mạnh là Trần Thanh Vũ thì có lẽ công ty của Lê Minh Quang sẽ có cơ hội thể hiện tài năng rồi?
Cuộc thi thiết kế lần này rất quan trọng, nhưng mà đối với Trần Thanh Vũ mà nói thì cũng không được xem như quá quan trọng đúng không? Tổn thất cơ hội lần này, chắc là sẽ không có ảnh hưởng gì lớn nhỉ?
Sau khi suy nghĩ như vậy thì tôi lập tức đưa ra một quyết định..