Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 140





Mẹ nắm lấy tay tôi, sức lực của bà hơi mạnh khiến tay tôi cũng có chút biến dạng.

Dáng vẻ bây giờ của bà có gì đó không thích hợp lắm, tại sao đang yên đang lành mà lại nhấn mạnh nói tôi là con của bà chứ?
Mặc dù những việc mà mẹ làm trước đây khiến tôi thầm nghi ngờ mình có phải con nuôi hay không, nhưng mà tất cả cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua như vậy mà thôi.

“Con biết mà.”
Tôi nhìn mẹ rồi mím môi cầm theo cuốn nhật ký rời khỏi nhà họ Huỳnh.

Sau khi tôi đi thì có một chiếc xe đã dừng lại ở trước nhà họ Huỳnh nhưng mà tôi không biết điều đó…
Một mình tôi ngồi trên chiếc ghế dài công viên vừa vuốt ve đứa con trong bụng vừa lật giở đọc quyển nhật ký của bố.

Nhật ký của ông đều là những câu chuyện được ghi lại rất tùy ý, phần nhiều đều là những suy nghĩ cảm xúc của mình về cuộc sống.

Nhưng cho tới khi tôi giở tới phía sau, tôi nhìn thấy ông viết rằng: Tôi không muốn chết.

Lúc nhìn thấy bốn chữ kia, đôi tay tôi bấu thật chặt vào cuốn nhật ký.

Bố… không muốn chết ư? Vì muốn tác thành cho tình yêu của tôi với Trần Thanh Vũ mà bố đã không chút do dự đồng ý với yêu cầu của ông cụ Trần sao?
Tôi ôm sự áy náy trong lòng mà tiếp tục xem tiếp, nhưng chân tướng sự việc lại khiến tôi phải ngỡ ngàng đau khổ.

“Anh Bảo Cường, sao dạo này anh có nhiều tiền thế?” “Còn không phải là do nhận được một vụ buôn bán lớn sao, anh nói cho hai người biết bây giờ thường hay có mấy người giàu nhưng mà dốt.

Họ đưa cho anh hơn ba tỷ chỉ để làm chút chuyện vặt thôi.

Em nói xem chuyện tốt như thế thì làm sao anh bỏ qua được” “Chuyện vặt gì mà tận ba tỷ thế? Không phải là giết người phóng hỏa đấy chứ?” “Không phải… trước đây ở bên chỗ vùng trồng cây hương xuân xảy ra cháy, em biết không? Thật ra không phải hỏa hoạn gì đâu mà là do anh châm lửa đấy” “Chuyện đó em có biết, lúc đó không phải đã nói là có một đám lưu manh đi bắt hai người phụ nữ của Trần Thanh Vũ sao? Sau đó thì chỗ đó bốc cháy, người phụ nữ kia còn suýt chết đấy.” “Khà khà, thế là bọn bây không biết rồi.

Thật ra lửa là do anh đốt, cũng không phải là định thiêu chết cô ta đâu nhưng mà tổng giám đốc Quang bảo anh làm thế thì anh làm thôi.

Anh ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân” “Ha ha ha, tổng giám đốc Quang cũng lãng mạn phết.”
Vào lúc tôi đang cầm cuốn nhật ký trong tay dần chìm vào nỗi bi phẫn và đau khổ khôn nguôi thì có tiếng cười nói đắc ý truyền tới từ một chỗ không xa.

Ban đầu tôi cũng không định nghe nhưng sau khi tôi lờ mờ nghe thấy bọn họ nhắc đến vùng trồng hương xuân rồi còn có tên của tôi và Nguyễn Mỹ, thậm chí là cả tên Lê Minh Quang thì tôi không thể bình tĩnh được nữa.


Chuyện ở chỗ trồng hương xuân kia không phải xảy ra vào ngày tôi và Nguyễn Mỹ bị người của công ty đối địch với Trần Thanh Vũ bắt đi để trả thù sao?
Lúc ấy tôi và Nguyễn Mỹ đều chạy thoát, sau đó chúng tôi chạy tới chỗ trồng cây kia, sau đó nữa thì… Nguyễn Mỹ đỡ một dao cho Trần Thanh Vũ, anh muốn đưa cô ta ra trước cho nên bảo tôi ngồi chỗ cũ đợi anh.

Sau đó đột nhiên lại phát sinh đám cháy lớn đến mức suýt chút nữa tôi đã bị thiêu chết, may mà có Lê Minh Quang xuất hiện kịp thời.

Nhưng mà lời nói của người đàn ông kia là có ý gì?
Tôi cất quyển nhật ký đi, vuốt nhẹ đôi mắt chua xót của mình rồi bước về chỗ phát ra tiếng nói.

Lúc bước tới chiếc ghế dài kia, tôi nhìn thấy một người đàn ông trái ôm phải ấp hai cô gái gợi cảm, tóc nhuộm năm màu nhìn rất ngả ngớn, ba người họ rất thân mật.

Người đàn ông hình như đã uống khá nhiều rượu, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.

“Lời lúc nãy anh nói là có ý gì?”
Tôi cuộn chặt bàn tay lại, gương mặt vô cùng căng thẳng bước tới trước mặt người kia lên tiếng hỏi.

“Cô… cô là ai?”
Tên đàn ông kia ngẩng đầu nhìn tôi nói ngọng.

Tôi lạnh mặt xuống rồi lấy mấy tờ tiền từ trong túi ra đưa cho anh ta và nói: “Lặp lại những lời anh vừa nói, lần cháy ở vườn hương xuân là do anh cố ý châm lửa sao?”
Cũng chỉ là hỏi mấy câu mà thôi, vả lại tôi còn đưa nhiều tiền như thế cho nên đương nhiên tên kia cũng sẽ không ghét bỏ.

Anh ta cầm lấy tiền của tôi rồi cười đáp: “Hóa ra cô lại là người lắm chuyện như thế, cô là phóng viên của tòa soạn nào? Tôi là người cung cấp tin tức đấy, thế mà cô đưa có chừng này tiền à? Như vậy làm sao đủ chứ? Hơn nữa đây còn là một tin tức cực kỳ có giá trị.”
Nghe anh ta nói xong, tôi chán ghét cau mày lại rồi cũng chỉ đành đưa nốt ba triệu nữa cho anh ta.

Anh ta cầm lấy tiền rồi nói với tôi: “Nếu cô đã muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô biết, tôi là người làm việc cho tổng giám đốc Quang, việc lần đó là tôi làm nhưng mà cũng là do anh ta sai tôi làm như thế.

Có chuyện gì thì các cô cứ đi tìm anh ta đi, tôi cũng chỉ là người nhận tiền làm việc thôi.”
Nói xong anh ta lập tức ôm hai người phụ nữ của mình đi khỏi công viên.

Tôi cảm giác được gió lạnh đang đập vào người mình, thật lạnh, lạnh đến mức xuyên qua cả da thịt.

Hóa ra người đàn ông trước giờ tôi nghĩ đã cứu vớt mình lại chính là người đẩy tôi vào vực sâu thăm thẳm.


Tại sao tôi lại ngốc nghếch như thế chứ?
Trần Thanh Vũ..

Tôi cố áp nỗi phẫn nộ và không cam tâm trong lòng xuống, bây giờ tôi nhất định phải tới chỗ phân xưởng của Trần Thanh Vũ ngăn cản hành động của đám người kia.

Vào lúc tôi vừa quay đầu lại định bắt xe tới chỗ phân xưởng của anh để ngăn cản việc đó xảy ra thì bỗng nhiên có hai người vệ sĩ mặc đồ đen chắn ở trước mặt tôi.

“Cô Bảo Nhi, chúng tôi là người của tổng giám đốc Quang, mời cô đi về với chúng tôi.”
Người của Lê Minh Quang?
Bọn họ vẫn luôn đi theo tôi sao? Vậy họ đều đã biết chuyện lúc nãy tôi hỏi chuyện người đàn ông kia rồi? “Tránh ra!”
Bây giờ tôi cũng không muốn nghĩ nhiều như thế mà chỉ muốn ngăn chặn lại sai lầm lần này.

Tôi không thể bỉ ổi như thế được, nếu như Lê Minh Quang đã muốn tranh giành với Trần Thanh Vũ thì phải đàng hoàng mà làm.

Cho dù bố tôi có phải là bị nhà họ Trần hại chết hay không thì hoạt động thương nghiệp lần này tôi cũng không thể… giúp Lê Minh Quang làm ra việc để tiện như thế, tôi nhất định phải tới chỗ đó ngăn lại.

“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể”
Người vệ sĩ bên trái hơi áy náy nhìn tôi, sau đó anh ta nhanh chóng bước tới giữ lấy cánh tay tôi.

“Buông tôi ra, các anh muốn làm gì?”
Tôi giãy giụa nhưng cũng không dám vùng vẫy quá mạnh bởi vì trong bụng tôi còn có đứa nhỏ.

“Cô Bảo Nhi, chúng tôi không hề có ác ý, chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Quang đi theo bảo vệ cô mà thôi.” “Bảo vệ tôi hay là giám sát tôi? Lập tức gọi điện thoại cho Lê Minh Quang!”
Tôi hừ lạnh nhìn người đang giữ tay tôi rồi cười tự giễu.

Anh ta im lặng nhìn tôi nhưng cũng không trả lời, lúc bọn họ bắt tôi tới bên đường thì lập tức có một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt chúng tôi.

Sau khi cửa xe mở ra, người vệ sĩ phía sau đấy tôi lên xe.

Mặc kệ tôi có đồng ý hay không thì bọn họ vẫn cứ đẩy tôi lên.


Tôi giận dữ trừng mắt nhìn vệ sĩ nói: “Các anh lập tức gọi điện thoại cho Lê Minh Quang cho tôi!”
Những việc Lê Minh Quang làm khiến tôi quá thất vọng.

Hai người vệ sĩ chỉ im lặng nhìn tôi chứ không thèm để ý tới điều tôi nói.

Tôi bị thái độ này của bọn họ kích thích khiến cả khuôn mặt đều trở nên đỏ gay.

Tôi cuộn tròn bàn tay, hít một hơi sâu cố gắng kiềm chế hết mức cảm xúc của mình.

“Tôi nói là tôi muốn gọi điện thoại cho Lê Minh Quang.

Bây giờ!
Ngay lập tức!”
Tôi nhất định phải ngăn chuyện này lại, nhất định thế.

“Cô Bảo Nhi, mong cô đừng làm khó chúng tôi.” Vệ sĩ liếc nhìn tôi giống như đang bất mãn với hành động gây chuyện vô lý của tôi.

Tôi đang vô cùng sốt ruột, bây giờ tôi lại không mang theo điện thoại nên muốn gọi điện báo cho Trần Thanh Vũ là điều không thể.

Phải làm sao đây?
Tôi phải làm gì thì mới có thể ngăn được việc lần này? “Tinh tinh tinh tinh…”
Vào chính lúc này chuông điện thoại của người tài xế phía trước vang lên.

Bàn tay tôi đặt ở trên bụng nằm lại càng chặt.

Tôi mím môi lắng nghe cuộc điện thoại của tài xế, người gọi hình như là Lê Minh Quang bởi vì tôi thấy tài xế liếc nhìn tôi sau đó đưa điện thoại cho tôi.

“Là tổng giám đốc Quang, anh ấy muốn nói chuyện với cô Bảo Nhị một lát.”
Lê Minh Quang gọi tới?
Tôi hoàn hồn cầm lấy điện thoại, vừa định cất lời thì nghe thấy giọng nói dễ nghe trầm thấp của anh ấy.

“Bảo Nhi, là anh đây.” “Lê Minh Quang! Anh có ý gì hả? Anh phái một đám người đi theo tôi có phải không?”
Tôi giận dữ gầm lên với anh ấy ở đầu bên kia.

Tôi có thể chấp nhận chuyện anh ấy vì muốn báo thù Trần Thanh Vũ mà tiếp cận tôi với chủ ý không đơn thuần nhưng mà tôi không thể tha thứ được anh ấy lại lợi dụng tôi làm ra những việc như thế.

Thậm chí còn cử người giám sát từng hành động của tôi, tôi thật sự không thể chấp nhận nổi.


“Em đã biết rồi sao?” “Có phải anh muốn lừa tôi suốt đời không? Hay là anh cảm thấy tôi đáng đời, ai bảo Huỳnh Bảo Nhi tôi ngu xuẩn như thế? Cứ cho rằng anh đã cứu vớt tôi, nghĩ rằng anh thật lòng yêu tôi mà thật ra tất cả đều là âm mưu của anh?” “Anh cố ý xuất hiện lúc tôi bị tổn thương, tạo ra hết sự cố này đến sự cố khác rồi sau đó xuất hiện như một kị sĩ trước mặt tôi để khiến tôi yêu anh, ỷ lại vào anh rồi đả kích Trần Thanh Vũ?” “Đúng thế”
Đối mặt với sự chỉ trích nghiêm khắc của tôi, Lê Minh Quang cũng thừa nhận.

Tôi cứ nghĩ rằng ít nhất anh ấy sẽ che đậy một chút nhưng mà anh ấy lại thoải mái thừa nhận tất cả việc mình đã làm như thế.

“Bảo Nhi, những việc anh đã làm anh sẽ không che giấu.

Anh thừa nhận là lúc bắt đầu anh tiếp cận em là có mục đích nhưng mà mong em hãy tin tưởng anh.

Anh thật sự đã yêu em, anh muốn cướp em khỏi tay Trần Thanh Vũ, anh không thể để em tiếp tục bị cậu ta tổn thương nữa.” “Lê Minh Quang, tôi là một người tự do, tôi chẳng thuộc về bất kỳ ai cả.

Không ai có thể làm tổn thương tôi được, anh không thể Trần Thanh Vũ cũng không thể.

Bây giờ anh lập tức bảo người của mình thả tôi ra ngay đi”
Tôi cuộn chặt tay nghiêm túc đáp lại.

“Em muốn đi ngăn cản để không cho người của tôi đối phó với Trần Thanh Vũ có đúng không?” Giọng nói dịu dàng kỳ lạ của Lê Minh Quang vang tới từ đầu bên kia.

Nghe thấy giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng lạ thường như thế khiến trong lòng tôi lập tức trở nên cảnh giác.

“Lê Minh Quang, đừng khiến tôi thất vọng với anh!” “Bảo Nhi, em quên rồi sao? Em từng nói rằng sẽ cố gắng yêu tôi, cùng tôi xây dựng một gia đình.

Em từng nói sẽ quên đi những tổn thương mà Trần Thanh Vũ đã gây ra cho em, sẽ sinh con cho anh rồi sau đó hai người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, những lời này em đều quên rồi sao?”
Lời nói của anh giống như đang lên án tôi khiến tôi càng cố sức nắm chặt bàn tay lại.

“Lê Minh Quang! Đủ rồi đấy!” Tôi rũ mắt nhẹ giọng đáp.

“Đủ? Sao có thể đủ được? Em không biết rốt cuộc tôi và nhà họ Trần có thù hận gì đâu, chờ xong việc lần này thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.

Nhà họ Trần không cần phải tồn tại, lần này anh sẽ khiến cho Trần Thanh Vũ không thể nào xoay người được nữa.” “Minh Quang… Minh Quang..”
Sau khi nói xong thì anh ấy nhanh chóng tắt máy, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia rồi sau đó chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Tôi vội vàng gọi tên của anh ấy, tôi hốt hoảng gọi lại cho anh ấy thế nhưng cũng không gọi được.

Rốt cuộc là anh ấy còn muốn làm chuyện gì nữa? Những lời anh ấy nói khiến lòng tôi dần cảm thấy bất an.

Chắc chắn là anh ấy có dự định gì đó, mục đích của anh ấy không chỉ là ngăn cản người của Trần Thanh Vũ tham gia cuộc thi thiết kế lần này mà anh ấy còn muốn tiêu diệt cả nhà họ Trần sao?.