Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 145





Một tháng sau.

Bụng của tôi càng lúc càng lớn hơn, bụng được sáu tháng nhưng lại lớn hơn so với những bụng bầu bình thường.

Chứng cứ bất lợi cho Trần Thanh Vũ ngày càng nhiều, tôi bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thanh Vũ đứng trên tòa án.

Anh không nói lời nào, thậm chí cũng không giải thích gì.

Chỉ là lúc anh bị người ta đưa đi, anh nhìn tôi một cái thật sâu, ánh mắt mang theo lưu luyến nhìn về phía bụng tôi.

Tôi hiểu ý của anh, anh bảo tôi phải chăm sóc cho đứa nhỏ thật tốt.

Sau khi Trần Thanh Vũ bị giam vào tù, tâm trạng của tôi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

Hơn nữa bụng ngày càng lớn, tính khí của tôi cũng ngày càng trở nên kỳ lạ.

Cũng may vẫn còn có Trần Danh chăm sóc tôi, nếu không thì tôi cảm thấy mình sẽ điên mất.

“Khách hàng không hài lòng với đơn hàng lần này sao?” Tôi nhìn đơn đặt hàng được đưa trở lại, không mấy vui vẻ nhìn Trần Danh.

Tập đoàn Trần Thăng còn chưa đóng cửa hoàn toàn, tôi lấy tiền tích góp còn dư lại của mình, chống đỡ tập đoàn Trần Thăng đang ngấp nghé trên bờ vực.

Tôi đã nói với những người đòi nợ đó rằng tôi sẽ chịu mọi khoản nợ mà tập đoàn Trần Thăng nợ họ.

Mặc dù khi đó họ không tin lời của tôi nhưng cuối cùng thấy thái độ cần xin của tôi, họ đã đồng ý cho tôi thời gian để chuẩn bị tiền.

Tôi chăm chỉ vẽ bản thiết kế và bán trên các trang mạng online.

Một bản vẽ thiết kế tốt có thể lên đến mấy chục triệu thậm chí trên trăm triệu.

Nhưng mà tôi lại vô cùng mệt mỏi, dù sao tôi cũng đang mang thai.

Mỗi ngày lại phải thiết kế, sức khỏe không thể nào chèo chống nổi nữa.

Nhưng cho dù như thế nào, tôi vẫn luôn kiên trì chống đỡ, quyết không bỏ cuộc.


Tập đoàn Trần Thăng là công ty của Trần Thanh Vũ, tôi không thể… nhìn nó suy sụp như thế này.

“Khách hàng nói thiết kế ở đây không hợp lý, yêu cầu chúng ta hoàn tiền lại” Trần Danh chỉ một chỗ trên bản thiết kế, nói với tôi.

“Anh nói với khách hàng một chút, nói tôi có thể sửa lại” “Ông ta nằng nặc đòi hoàn tiền, rút hết tất cả tiền đầu tư.” Trần Danh khổ sở nhìn tôi nói.

Thoái vốn?
Đây là khách hàng lớn mà tôi vất vả lắm mới lôi kéo ở trên web đến.

Làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được.

“Anh giúp tôi liên hệ với khách hàng này, tôi sẽ tự mình nói với ông ta” Tôi nhìn Trần Danh, khó khăn đứng lên.

Trần Danh đi lại đỡ tôi, nhìn bụng của tôi, khó xử nói: “Cô chủ, bụng của cô đã rất lớn rồi.

Chuyện của công ty, cậu chủ nói cho dù không còn cũng không sao, chỉ cần cô và đứa nhỏ bình an là được.” “Không thể bị đánh ngã như vậy được, chỉ cần tôi còn một chút hơi thở, tôi tuyệt đối sẽ đỡ nó đứng lên, tôi tin đứa bé cũng sẽ ủng hộ mẹ nó.” Tôi sờ bụng mình, kiên định nhìn về phía Trần Danh nói.

Trần Danh không nói gì, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn tôi một lúc lâu.

Sau đó mới đi xuống chuẩn bị xe.

Gần đây Lê Minh Quang không có thời gian gây sự với tôi, bây giờ Trần Thanh Vũ bị anh ta đánh bại.

Nói không chừng anh ta còn đang mở nhạc ăn mừng chiến thắng, không có thời gian để ý tới tôi và tập đoàn Trần Thăng đang dần suy sụp nữa.

Tôi sẽ không để Lê Minh Quang tiếp tục như thế này.

Tôi siết chặt nắm tay nhìn ra cửa sổ, đôi mắt lạnh băng.

“Cô Nhi, muốn tôi tiếp tục đầu tư vào studio của cô nữa à?” Ông chủ Hùng nhìn tôi với thái độ hơi coi thường.

Tôi thấy thái độ xem thường lộ rõ trên mặt của ông chủ Hùng, tôi khéo léo mỉm cười nói: “Trước đây không phải ông chủ Hùng rất thích bản thiết kế của tôi lắm sao? Không biết ông chủ Hùng thấy không hài lòng ở điểm nào? Chỉ cần ông nói ra, tôi đều có thể giúp ông sửa lại lần nữa” “Không cần, tôi đã tìm tới tập đoàn Thời Quang của tổng giám đốc Quang rồi.

Bảo tôi đầu tư cho một công ty bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa của mấy người, tôi không dám.

Trước đây do không biết công ty sau lưng cô là tập đoàn Trần Thăng nên mới đầu tư, tôi cũng không muốn lại tiền mất tật mang đầu” Ông chủ

Hùng châm chọc nhìn tôi, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.

Tôi không thể để việc kinh doanh bị thổi tắt như thế, bây giờ ông chủ Hùng là một nước cờ vô cùng quan trọng trong bước khởi đầu của tôi.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ còn cách kéo tay của ông chủ Hùng lại: “Ông chủ Hùng, trên mạng chỉ là mấy thứ hư ảo không có thật.

Chất liệu và thiết kế của chúng tôi là tốt nhất.

Xin hãy tin tôi.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm.

” “Chịu trách nhiệm? Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào? Hiện tại Trần Thanh Vũ đã bị bắt, tôi khuyên cô không nên lãng phí sức lực.

Khối u ác tính ở tập đoàn Trần Thăng này sớm muộn cũng có ngày sẽ sụp đổ” “Theo đuổi lợi ích bất chính giữa các doanh nghiệp, không phải ông chủ Hùng rất rõ ràng sao? Công ty của tập đoàn Trần Thăng luôn đứng vững ở thủ đô, đột nhiên lại xảy ra chuyện này.

Tôi nghĩ ông chủ Hùng thông minh như vậy, nhất định có thể thấy được gì đó chứ nhỉ?”
Tôi không tức giận, chỉ nhìn ông chủ Hùng và nói.

Đôi mắt hẹp của ông chủ Hùng nheo lại, đi tới gần tôi nói: “Người phụ nữ này không tệ nhỉ, chẳng trách có thể làm cho Trần Thanh Vũ thích mê thích đắm như vậy.

Cái này, cô muốn tôi cho công ty của các người một cơ hội cũng không phải không được, nhưng mà cô cũng hiểu mà.

Tôi là người làm ăn, chỉ làm chuyện có lợi ích, hiện giờ hình tượng của tập đoàn Trần Thăng bết bát như vậy, hễ là công ty có đầu óc một tí thì sẽ không dại gì hợp tác với tập đoàn Trần Thăng đâu.”
Ông chủ Hùng nói cái này là muốn cho tôi một cơ hội.

Cho dù là một cơ hội nhỏ bé, tôi tuyệt đối cũng không buông tha.

Tôi nhìn ông chủ Hùng, siết chặt tay nói: “Tôi sẽ không để ông chủ Hùng thất vọng, tôi nghe nói ông muốn đưa công ty phát triển nước ngoài.

Tôi có thể cung cấp thiết kế cho ông, nhất định sẽ khiến công ty ở nước ngoài của ông cháy hàng.”
Các bản vẽ thiết kế của tôi cũng nổi tiếng trong ngành thiết kế, mặc dù trước đó chúng đã bị Nguyễn Mỹ hãm hại.

Cô ta hại tôi không thể phát triển trong giới thiết kế, nhưng nhờ một tay nỗ lực của mình thì tôi vẫn được công nhận.


Hơn nữa ý tưởng thiết kế của tôi phù hợp với xu hướng theo đuổi phổ biến của các quý bà ngày nay.

Cho nên trong các mặt hàng xa xỉ, nó có thể bán chạy nhất.” “Không tồi, tôi chỉ thích những đối tác quyết đoán như thế này.

Nếu đã vậy tôi sẽ cho cô một có hội, chỉ cần cô đi với tôi một đêm, cô thấy thế nào?” Đột nhiên ánh mắt của ông chủ Hùng thay đổi, ông ta nhìn bụng của tôi.

Hơi thở của ông ta có vẻ xấu xa khiến cơ thể tôi không khỏi căng thẳng.

Tôi nghe ông chủ Hùng nói, mắt không thể không run lên.

“Mùi vị phụ nữ có thai trước đây tôi từng chơi qua, cảm giác vô cùng thú vị.

Cô Nhi có thể làm cho tổng giám đốc Vũ lưu luyến như vậy, lại còn là cô chủ của nhà họ Trần.

Nhất định chơi với cô sẽ rất thoải mái, cô tiếp tôi một đêm giúp tôi sướng, tôi sẽ không thoái vốn…” “Vậy ông nên đi chết đi.” Tôi bưng ly nước đá trên bàn lên, tạt thẳng vào mặt của ông chủ Hùng.

Ông chủ Hùng bị tôi đối đãi như vậy, thẹn quá hóa giận nói: “Mẹ nó, cô ở đây giả bộ cái gì? Phụ nữ muốn kinh doanh, con đường thành công duy nhất chỉ có ngủ với đàn ông.

Bây giờ cô là một con đàn bà to bụng, tôi để ý tới cô cũng là phúc của cô, cô còn dám…” “Á.” Ông ta vẫn chưa chửi hết câu, tôi đã không nhịn được nữa, một cước đá vào thân dưới của ông ta.

Nghe tiếng kêu thê thảm của ông ta, tôi lạnh lùng phủi tay một cái.

Cầm bản thiết kế của mình lên, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

Phía sau không ngừng truyền đến tiếng gào thét giận dữ của ông chủ Hùng, tôi cũng không muốn để ý tới.

Sắp đến thời gian trả nợ, tháng này phải trả ba mươi tỷ.

Nếu như không đưa ra được thì chỉ sợ mấy người đó lại gây rối.

Hiện tại ông chủ Hùng đã thoái vốn, tài chính lại càng thâm hụt, đầu tôi lại càng thêm đau.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô thật là buồn cười, tập đoàn Trần Thăng không phải của cô, cô dựa vào cái gì mà chống đỡ tập đoàn Trần Thăng” Một tiếng cười khẩy sau lưng tôi vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Tôi cau mày ngẩng đầu thì thấy Nguyễn Mỹ đang mặc một chiếc váy màu trắng.

Đã lâu không gặp Nguyễn Mỹ, sắc mặt của cô ta tốt hơn nhiều so với trước đây.

Nhưng mà ánh mắt thì vẫn như trước, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

“Cô Mỹ được bệnh viện cho về rồi à?” Tôi nhếch môi, sờ bụng mình, lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ.


Mặt Nguyễn Mỹ cứng lại, cô ta giơ tay lên muốn đánh tôi.

Tôi lưu loát nắm được cổ tay của Nguyễn Mỹ, dùng sức vặn.

“Huỳnh Bảo Nhi, cái con tiện nhân này, cô buông tay ra cho tôi…” “Nguyễn Mỹ, sao cô sống lâu như vậy rồi vẫn không thay đổi nhỉ? Cô là một ngôi sao lớn, sao lần nào cũng giống như người đàn bà chanh chua hết vậy, người hâm mộ của cô có biết không? Hử?” Tôi nhìn gương mặt vặn vẹo của Nguyễn Mỹ, mia mai cô ta.

Hai mắt của Nguyễn Mỹ như muốn phun ra lửa khi nghe tôi nói như vậy, cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, con đàn bà không biết xấu hổ.

Cô hại Thanh Vũ thành như thế này, cô sẽ không được chết tử tế đâu.” “Yên tâm, nếu tôi muốn chết, nhất định tôi sẽ kéo cô chết cùng… Nếu không đưa cô đi cùng thì sẽ buồn chán lắm.”
Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Nguyễn Mỹ, một tay đẩy Nguyễn Mỹ ra.

Tôi chỉnh sửa quần áo của mình lại một chút, bây giờ tôi cũng không có tâm trạng tiếp tục ở đây dây dưa với Nguyễn Mỹ.

Hiện tại tôi chỉ muốn đi tìm nguồn vốn đầu tư vào tài chính của tập đoàn Trần Thăng.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi có thể giúp tập đoàn Trần Thăng đứng lên, cũng có thể trả hết nợ nần.

Thậm chỉ tôi cũng có thể đưa Thanh Vũ bình an đi ra khỏi tù, để cho anh ấy trở về vị trí của mình lần nữa.”
Lúc tôi định rời đi, đột nhiên Nguyễn Mỹ nói như thế với tôi.

Tôi nghe thế, nhíu mày nhìn Nguyễn Mỹ.

Cô ta đi đến trước mặt của tôi, vuốt sợi tóc quăn của mình: “Tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Aliba, thế lực của bố tôi đương nhiên cũng không phải dạng vừa.

Chỉ là một Lê Minh Quang thôi, chẳng là cái thá gì với nhà họ Nguyễn của chúng tôi cả.”
Cho nên Nguyễn Mỹ muốn dùng cách này để giao dịch với tôi sao?
Tôi thu tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Bằng chứng tội của Trần Thanh Vũ cao như núi, cô nói có thể để Trần Thanh Vũ bình an ra khỏi tù, là đang ở đây khoe khoang với tôi sao? Cô muốn nói có thể cứu tập đoàn Trần Thăng đang lung lay sắp đổ tôi còn tin, nhưng cô còn có thể vượt qua pháp luật sao?”
Xem ra bệnh tâm thần của Nguyễn Mỹ còn chưa khỏi đúng không? Nếu không tại sao lại chạy đến trước mặt tôi nói nhảm như thế.

“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ tôi không khua môi múa mép nói chuyện không đâu với cô.

Tôi vừa nghe Thanh Vũ xảy ra chuyện cũng đã xin bố của tôi, bố tôi đã đồng ý dùng thế lực của mình cứu Thanh Vũ.

Bây giờ tôi chỉ cần một câu nói của cô thô.”
Nguyễn Mỹ nheo đôi mắt xinh đẹp, đưa mặt đến gần tôi: “Tôi muốn cô mãi mãi rời khỏi thủ đô.

Còn nữa, đi phá nghiệt chủng trong bụng cô đi.” tôi.

Nguyễn Mỹ nói ra những lời này cũng không ngoài ý muốn của Nếu Nguyễn Mỹ không nói, ngược lại tôi mới cảm thấy kỳ lạ..