Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 159





“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ chờ xem số phận cuối cùng của cô.” Nguyễn Mỹ dùng ánh mắt hung dữ nhìn tôi, như muốn nuốt chửng cả người của tôi vào trong bụng.

Nhìn ánh mắt của Nguyễn Mỹ, tôi cười chế nhạo và đẩy người cô ta ra với vẻ mặt không cảm xúc.

Bây giờ tôi thực sự không muốn ở đây nói chuyện vô nghĩa với Nguyễn Mỹ.

Tôi cau mày, mặc kệ Nguyễn Mỹ, vừa định rời đi thì thấy một ánh sáng chóa mắt đập vào mắt tôi.

Tôi nhìn sang và thấy một sợi dây chuyền bị vứt trên mặt đất, có lẽ sợi dây chuyền của Nguyễn Mỹ đã rơi xuống đất khi tôi tranh cãi với Nguyễn Mỹ lúc nãy?
Tôi cúi xuống và nhặt sợi dây chuyền lên, sau khi xem qua, tôi nhận ra rằng sợi dây chuyền này là sợi mà tôi đã nhìn thấy vô số lần trong ảnh.

“Trả lại cho tôi.” Đang kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền trên tay, Nguyễn Mỹ như nổi điên đẩy tôi ra.

Cả người tôi đập vào tường, sắc mặt tối sầm, nhìn Nguyễn Mỹ đang cuống cuồng giật sợi dây chuyền trên tay tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô đợi đó, tôi sẽ không dừng lại ở đây đâu.” Nguyễn Mỹ nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, hung hăng nói về phía tôi.

Tôi cong môi và không để tâm đến lời nói của Nguyễn Mỹ.

Sau khi Nguyễn Mỹ rời đi, tôi mới từ dưới đất đứng lên, sững sờ nhìn vào nơi có sợi dây chuyền lúc nãy, trong lòng như có một sự đau lòng bứt rứt khó diễn tả nỗi.

Sợi dây chuyền đó… thật sự rất quen thuộc, chuyện gì vậy chứ? Tại sao tôi lại dao động nhiều như vậy mỗi khi nhìn thấy sợi dây chuyền đó?
Tôi hẳn đã nhìn thấy sợi dây chuyền đó, hoặc có thể là gì? Sợi dây chuyền đó có thực sự là của tôi?
Tôi bị sốc bởi chính suy nghĩ của chính mình, và ngay lập tức lắc đầu.

Trần Thanh Vũ từng nói rằng chính nhờ sợi dây chuyền này mà anh biết Nguyễn Mỹ là người đã cứu mình.

Trước đây tôi chưa bao giờ bị bắt cóc, huống chi còn nhỏ tuổi như vậy?
Mười hai tuổi đó? Tôi có bị bắt cóc không?
Tôi khó chịu ấn huyệt thái dương và rời khỏi nhà họ Nguyễn với tâm trạng lạ lùng.


Sau khi trở về nơi ở của mình, tôi chỉ muốn bật máy tính lên và chuẩn bị bắt đầu vẽ bản vẽ của cuộc thi thiết kế.

Không ngờ, Diệu Hoa đã gọi điện cho tôi, nói rằng xưởng đã xảy ra chuyện.

Khi tôi vội vã đến xưởng, tôi thấy các công nhân đang chán nản cầm quần áo, tôi không biết họ đang lẩm bẩm cái gì đó.

Khi tôi đi đến, người quản lý xưởng lập tức bước tới và nói với tôi với vẻ lo lắng: “Cô Bảo Nhi, tôi thực sự xin lỗi, do tôi đã không quản lý phân xưởng đúng cách, để xảy ra chuyện này.”
“Chuyện gì vậy? Tại sao tất cả những loại vải này đều bị nhuộm màu vậy?”
Tôi tái mặt, đi đến chỗ quần áo đã được may xong, nhặt bộ quần áo bị nhuộm thành bảy sắc cầu vồng, tức giận nói.

Lô hàng này sẽ được chuyển đến công ty của Nguyễn Trung Quân, đây là một lô đơn hàng rất quan trọng sẽ được chuyển ra nước ngoài.

Đối với lô hàng này, về mẫu mã, chất liệu cũng như thu mua tôi đã đôn đốc dặn dò nghiêm túc, hơn nữa tôi đã đích thân làm tất cả.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi yêu cầu người của xưởng nhất định phải làm cẩn thận, đây đều là những sản phẩm cao cấp, nguyên vật liệu đều rất tốt, không thể có bất kỳ sai sót nhỏ nào.

Giờ đây, tất cả đã bị nhuộm màu, điều này không chỉ tốn thời gian sản xuất mà còn tốn thời gian để gửi đơn đặt hàng.

Tôi đã thương lượng thành công về thời gian với Nguyễn Trung Quân, chỉ còn một tuần nữa, cho dù tôi thu mua lại ngay bây giờ và để người của xưởng gia công cả ngày lẫn đêm thì e rằng cũng không có cách nào kịp, dù sao thì quy trình sản xuất những bộ quần áo này rất phiền phức.

“Chúng tôi cũng không biết.

Khi sáng nay chúng tôi đến xưởng, chúng tôi thấy tất cả quần áo này đều được ngâm trong thùng thuốc nhuộm.

Sau khi phát hiện, chúng tôi đã lấy hết quần áo ra và muốn thu hồi lại chút tổn thất… nhưng…” Nhân viên sản xuất quần áo lo sợ nhìn tôi giải thích.

“Cô Bảo Nhi, phải làm sao bây giờ? Những vết nhuộm này, tôi đã dùng nhiều biện pháp nhưng không có cách nào tẩy sạch hoàn toàn.” Quản lý xưởng càng lo lắng nhìn tôi.

Tôi nắm lấy chiếc áo và nhìn vào thứ thuốc nhuộm bảy sắc cầu vồng trên đó, não tôi cảm thấy đau đớn.


“Có bao nhiêu quần áo bị nhuộm?”
Nguyễn Trung Quân đã đặt 3.500 bộ quần áo theo phong cách này, mỗi bộ đều là một phiên bản giới hạn về kích thước và kiểu dáng.

Để làm ra những thứ này, tôi đã làm việc rất chăm chỉ và hao tổn sức lực, nhưng bây giờ lại xảy ra điều này.

“Tôi vừa đếm một chút.

Tổng cộng có 1.500 bộ đã bị nhuộm, và hai nghìn bộ không bị nhuộm, nhưng…” Quản lý lắp bắp nói với tôi, đột nhiên liếc mắt về phía tôi rồi ngập ngừng không nói nữa.

“Nói đi, hai ngàn bộ kia thì sao?” Thấy quản lý đang do dự, tim tôi chợt chùng xuống.

Theo ý của quản lý, chắc hẳn hai nghìn bộ kia có vấn đề.

“Hai ngàn bộ kia bị..

chuột cắn.”
Quản lý nơm nớp lo sợ nhìn tôi, lắp bắp nói.

Cái gì? Bị chuột cắn sao?
Toàn thân tôi run lên trước lời nói của quản lý.

Tôi nhìn bộ quần áo đã bị nhuộm trước mặt với khuôn mặt xám xịt, nghĩ đến việc còn một tuần nữa sẽ giao hàng, tôi còn thề với Nguyễn Trung Quân rằng nhất định sẽ giao quần áo như đã thỏa thuận.

Bây giờ chỉ còn một tuần nữa, tôi phải làm thế nào để có thể giao những hàng hóa này cho Nguyễn
Trung Quân đúng hẹn đây?
Rốt cuộc bây giờ phải làm sao?
Tôi yếu ớt bỏ quần áo trong tay xuống, mệt mỏi nhìn quản lý.


“Mọi người đi lựa những bộ nào bị nhuộm màu nặng, bộ nào bị chuột cắn nhiều rồi phân loại theo tỷ lệ.”
“Vâng.”
Sau khi các nhân viên rời đi, tôi bất đắc dĩ nhìn quản lý xưởng một cách bình tĩnh, sắc bén nói: “Rốt cuộc anh quản lý kiểu gì vậy? Tôi đã nói với anh rằng lô hàng này rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận một chút.

Bây giờ lại bị nhuộm màu, lại còn bị chuột cắn? Từ khi nào mà xưởng chúng ta lại có chuột vậy?”
“Cô Bảo Nhi, tôi cũng thấy sự việc này rất kỳ lạ.

Xưởng của chúng ta từ trước đến nay đều rất sạch sẽ, hôm nay vừa mở cửa kho ra, đột nhiên xuất hiện rất nhiều chuột, lúc đó tôi cũng rất sợ hãi.” Quản lý sợ hãi trước giọng điệu nghiêm nghị của tôi, khẽ giải thích với tôi.

Tôi mím môi lạnh lùng nhìn quản lý, có chút bực mình nói: “Mấy ngày nay bảo vệ trông coi kho hàng là ai vậy?”
“Là… Huỳnh Sang, em trai của cô.” Quản lý run rẩy trả lời.

Huỳnh Sang? Người trông coi nhà kho những ngày này là Huỳnh Sang sao?
Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, trước đó mẹ tôi nói muốn Huỳnh Sang đến tập đoàn Trần Thăng giúp tôi, tôi nói rằng nó có thể đến phòng nhân sự nộp đơn, về việc nó có thể vào hay không thì tùy thuộc vào phòng an ninh xem xét.

Sau đó, hình như Huỳnh Sang không vượt qua bài kiểm tra nên bị phân đến kho hàng để trông coi.

“Nó ở đâu?” Tôi giận tím mặt, nhìn quản lý hỏi.

“Hôm nay đúng lúc cậu ấy được nghỉ, chắc là đã về nhà rồi.”
“Bây giờ anh phân loại sắp xếp số %3D quần áo này đi, chờ tôi trở lại.”
Tôi mím môi liếc nhìn quản lý, dặn dò xong liền rời khỏi xưởng.

Tôi trực tiếp lái xe rời khỏi xưởng, lòng nóng như lửa đốt, muốn nhanh chóng hỏi Huỳnh Sang rốt cuộc xưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở góc đường chuẩn bị vào nhà họ Huỳnh, tôi lại thấy xe của Nguyễn Mỹ đang rời đi.

Tôi biết biển số xe của Nguyễn Mỹ và nhìn thoáng qua tôi có thể thấy chiếc audi đó là của cô ta.

Nhìn thấy Nguyễn Mỹ rời đi từ phía nhà họ Huỳnh, ánh mắt tôi chùng xuống.

Nguyễn Mỹ lại đến nhà họ Huỳnh? Sao lại đến nhà họ Huỳnh sau khi chữa bệnh từ nước ngoài về chứ?
Mối quan hệ của Nguyễn Mỹ với nhà họ Huỳnh là gì? Thật sự tốt đến mức nào chứ?
Tôi cong môi, cười lạnh một tiếng, khởi động xe rồi trực tiếp lái vào sân nhà họ Huỳnh.

“Chị, hôm nay chị không ở xưởng sao?” Đúng lúc Huỳnh Sang đang ngồi ăn hạt dưa trong sân, dáng vẻ rất nhàn nhã, vừa thấy tôi xuống xe liền chào hỏi.


Tôi đi thẳng đến chỗ Huỳnh Sang, lạnh lùng nói: “Hàng hóa của xưởng xảy ra vấn đề, chuyện này, em có biết không?”
“Xảy ra vấn đề? Làm sao có thể xảy ra chuyện chứ? Sao vậy?” Huỳnh Sang ngạc nhiên nhìn tôi, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ kinh ngạc.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Huỳnh Sang và chậm rãi nói: “Ban đầu xưởng dự định cung cấp những bộ trang phục nguyên bản phiên bản giới hạn cho tập đoàn Aliba, có một nghìn năm trăm bộ bị nhuộm màu và hai nghìn bộ bị chuột cắn.

Mấy ngày nay, em vẫn luôn canh giữ nhà kho đúng không? ”
“Chị, bộ dạng này là có ý gì? Chị đang nghi ngờ em làm gì đó sao?” Huỳnh Sang hơi chột dạ khi nhìn bộ dạng của tôi, nó ném hạt dưa lên bàn, tức giận đứng dậy, trợn mắt ngoác mồm nhìn tôi.

“Chị không nói là em làm, nhưng cách em phản bác như thế này lại khiến chị nghi ngờ đấy.” Tôi lạnh lùng nhìn Huỳnh Sang rồi mia mai.

“Được rồi, Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ chị đang nhằm vào em sao? Nếu không phải thấy chị vất vả chèo chống một công ty đổ nát thì em cũng không thèm qua đó giúp chị đâu.

Em đã có lòng tốt, không được báo đáp thì thôi, vậy mà chị còn nghi ngờ em làm gì đó với kho hàng của chị? Huỳnh Bảo Nhi, chị thật sự là chị gái tốt của em.”
“Chị nói rồi, chị không nói là em làm.

Chị chỉ hỏi em, rốt cuộc em trông coi kho hàng như thế nào? Từ trước đến nay, xưởng của chị không bao giờ có chuột, làm thế nào mà nó lại xuất hiện nhiều như thế? Còn nữa, những bộ quần áo đã làm xong xuôi, tại sao chúng lại bị ném vào bể nhuộm? Chẳng lẽ em không thấy tất cả những điều này quá kỳ lạ sao?”
“Em không cảm thấy kỳ quái, nhưng em lại cảm thấy giọng điệu của chị giống như thể chị đã phán quyết rằng em đã làm chuyện này đấy.

Em nói với chị này, Huỳnh Bảo Nhi, em chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, chị có tin hay không thì tùy.

Nếu chị nghi ngờ thì đưa ra chứng cứ đi, nếu không có chứng cứ thì chị dựa vào cái gì mà vu.

oan cho em.”
“Bảo Nhi, Huỳnh Sang, hai đứa ầm ĩ chuyện gì vậy? Đi từ xa đã nghe tiếng hai đứa cãi nhau.”
Tôi cũng phát điện trước thái độ cứng rắn của Huỳnh Sang.

Tôi vốn dĩ chỉ nghi ngờ chuyện này có liên quan gì đến Huỳnh Sang, dù sao thì những chuyện Huỳnh Sang đã làm với tôi trước đây vẫn còn nguyên vẹn, và tôi không thể tin rằng Huỳnh Sang đã cải tà qui chính.

Sự biện hộ của Huỳnh Sang khiến tôi khó hiểu hơn, và tôi đã có một nhận định tinh tế hơn về vấn đề này.

Sự việc này thoạt nhìn không phải ngẫu nhiên mà phải do con người tạo ra.

Ai đó đã cố tình làm chuyện này, chính là muốn giết tôi sao? Muốn tôi không còn đường lui sao?
“Mẹ, hỏi con gái ngoan của mẹ đi, con tốt bụng làm việc trong công ty của tập đoàn Trần Thăng mục nát kia để giúp chị ấy, vậy mà chị ấy lại nghi ngờ con làm chuyện xấu?” Huỳnh Sang tức giận nhìn mẹ, phàn nàn với bà..