Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 172





Tôi bỏ lại những lời này, kéo lê những bước chân nặng trĩu rời khỏi văn phòng của Lê Hoàng Long.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi lập tức đi đến nhà của quản lý xưởng.

Quản lý trưởng cũng là một trong số những công nhân mà tôi tín nhiệm, ông ấy là người chất phác thành thật, lại bị những phân xưởng khác ép thôi việc, gia đình rất khó khăn.

Tôi biết chuyện xảy ra với ông ấy nên mời ông ấy đến xưởng của tôi làm việc, bởi vì tôi tin tưởng nhân phẩm của ông nhất định sẽ giúp tôi quản lý tốt phân xưởng này.

“Tổng giám đốc Nhi, sao cô lại qua đây?” Tôi vừa bước vào thì cảm giác được dường như trong nhà không có ai, quản lý xưởng có một người vợ nhưng bà ấy cứ năm viện suốt.

Để lo cho vợ nên ông ấy mới dốc sức làm việc như thế, ông ấy quả thật là một người rất hiền lành.

“Vào nhà rồi nói.” Tôi liếc mắt nhìn quản lý xưởng rồi thản nhiên nói.

Ông vội vàng lấy chìa khóa mở cửa ra mời tôi vào, tôi nhìn căn nhà có hơi tồi tàn trước mắt, ngay cả chiếc ghế sô pha kia chắc cũng sử dụng một thời gian lâu rồi.

Quản lý nhìn tôi một cái, hơi câu nệ cười gượng nói: “Xin lỗi, nhà của tôi như vậy… khiến cô chế cười rồi.”
Tôi ngượng ngùng nhìn ông, bình tĩnh lắc đầu nói: “Không có đâu.” “Tổng giám đốc Nhi, cô đến đây để nói với tôi chuyện từ chức phải không? Sự cố lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm, đều tại tôi không để ý nên mới xảy ra chuyện như thế.” “Tối hôm qua ông đang ở đâu?” Tôi đánh gãy lời nói của ông ấy, dùng ánh mắt sâu xa nhìn thắng vào từng biểu cảm trên khuôn mặt ông.

Quản lý là một người rất có trách nhiệm, ngoại trừ một lần xin nghỉ phép thì ông ấy chưa bao giờ mắc sai lầm như vậy trong công việc.

“Tổi hôm qua..

bệnh tình vợ tôi đột nhiên trở nên nguy kịch nên được đưa vào phòng phẫu thuật, tôi bèn nói với ông Kiên bảo vệ là mình sẽ đến bệnh viện một chút, nào ngờ trong xưởng lại xảy ra hỏa hoạn” Quản lý nhìn tôi, áy náy giải thích.

“Nói cách khác, tối hôm qua ông nhờ ông Kiên của phòng bảo vệ trông coi xưởng giúp.” Tôi bắt lấy điểm quan trọng trong lời nói của quản lý rồi tiếp tục phân tích.


“Đúng vậy, ông Kiên cũng là một người có năng lực.

Tổng giám đốc Nhi, chuyện này tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm” “Trước hết chưa bàn đến chuyện này, bây giờ không phải lúc tôi truy cứu trách nhiệm, hiện tại ông chỉ cần làm tốt những việc tiếp theo thôi là được rồi, hiểu không?” Tôi đứng dậy nói với quản lý.

Ông ấy thấy tôi không trách cứ thì vô cùng cảm động, kích động đến mức hai tay đều run rẩy.

“Tổng giám đốc Nhi, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cô thất vọng nữa đâu.” “Vậy là tốt rồi.”
Tôi vui mừng nhìn quản lý xưởng, nói chuyện với ông ấy một chút rồi sau đó rời đi.

Rời khỏi nhà của quản lý, tôi lập tức đi đến phân xưởng nhưng lại không vào đó mà ghé sang phòng bảo vệ.

Trong phòng chỉ có một nhân viên bảo vệ mới canh giữ, nhìn thấy tôi thì lập tức cung kính chào: “Tổng giám đốc Nhi, sao cô lại đến đây vậy?” “Ông Kiên đâu rồi.” “Ông Kiên? Hiện tại ông ấy đang ăn cơm với Huỳnh Sang” Ông Kiên và Huỳnh Sang có quan hệ tốt lắm ư?
Ông Kiên là trưởng phòng bảo vệ, mọi nhân viên bảo vệ đều chịu sự kiểm soát của ông ấy.

“Huỳnh Sang và ông Kiên có quan hệ tốt lắm à?” “Đúng vậy, quan hệ của hai người bọn họ tốt lầm, tôi thường xuyên nhìn thấy hai người họ cùng uống rượu nói chuyện phiếm, tính cách ông Kiên hơi hiền lành nhưng lại nói chuyện rất hợp với Huỳnh Sang” Dường như nhân viên bảo vệ không hiểu tại sao tôi lại hỏi chuyện này nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời.

Quan hệ giữa Huỳnh Sang và ông Kiên rất tốt? Với tính cách của Huỳnh Sang thì không thích những người hiền lành chất phác, thật không ngờ lại xưng anh gọi em với ông Kiên.

Tôi nói với nhân viên bảo vệ một tiếng rồi đi đến căn tin.

.

Truyện Dị Giới
Lúc tôi qua đó thì bên trong chỉ lác đác vài người dùng cơm, tôi lên lầu tìm uỳnh Sang, những người khác nói Huỳnh Sang thích dùng cơm ở trên lầu.


Có một lần tôi hoài nghi Huỳnh Sang bỏ chuột vào trong xưởng, nó còn làm ầm ĩ với tôi một trận.

Nếu chuyện lần này mà có liên quan hay dính dáng gì tới Huỳnh Sang thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó đâu.

“Huỳnh Sang, rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi chỉ rời đi một lát thôi mà, tại sao lại xảy ra chuyện như thế được?” Lúc tôi vừa đến cửa thì nghe thấy bên trái vang lên tiếng thở dài của ông Kiên.

Tôi tập trung tinh thần, chậm rãi đi lên lầu rồi đứng sau bình phong.

Nhà ăn ở đây đều được ngăn cách bằng một bức bình phong, cho nên tôi nấp sau bình phong thì Huỳnh Sang sẽ không nhìn thấy tôi.

“Anh Kiên à, đây là chuyện thuận theo ý trời thôi, em cũng không có liên quan gì cả, cũng giống như trời phải mưa, mẹ phải lập gia đình vậy, đó không phải là chuyện chúng ta có thể ngăn cản được.” “Tối hôm qua cậu không nhìn thấy người khả nghi nào trong phân xưởng ư?” Ông Kiên nói với Huỳnh Sang một lần nữa.

Xem ra tối qua tuy ông Kiên trông giữ xưởng nhưng hình như có chuyện gì đó nên ông ấy đã rời khỏi và giao xưởng cho Huỳnh Sang trông giùm.

Huỳnh Sang trông xưởng…
Mắt của tôi lóe lên tia lạnh lùng.

Nếu Huỳnh Sang trông xưởng, như vậy… lẽ nào trận hỏa hoạn này có liên quan tới nó sao? “Không có, chuyện đó là ngoài ý muốn thôi, không phải là người cố ý làm thì sao có người khả nghi được chứ? Được rồi anh Kiên, đây không phải là chuyện chúng ta quan tâm đâu.” “Vậy tôi đi trước, ài, chuyện này làm tổn hại nhiều thứ như vậy, chỉ sợ bây giờ tổng giám đốc Nhi phải đau đầu đây.” Ông Kiên lắc đầu, vẻ mặt u sầu rời khỏi nhà ăn.

Sau khi ông Kiên rời khỏi, tôi nhìn thấy vẻ châm chọc trong ánh mắt Huỳnh Sang.

Tôi nhìn thấy nó cầm khăn giấy ướt trên bàn ghét bỏ lau ngón tay rồi sau đó ném khăn lên bàn, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

Nhìn dáng vẻ này của Huỳnh Sang thì tôi hiểu được thật ra từ tận đáy lòng Huỳnh Sang không hề thích ông Kiên, thế nhưng lại xưng anh gọi em với ông ấy như thế, chuyện này chắc chắn có gian trá.


Tôi không xuất hiện trước mặt Huỳnh Sang, chỉ âm thầm quan sát nó.

Huỳnh Sang lấy tăm xỉa răng một lát rồi cũng rời khỏi đó.

Tôi theo sau Huỳnh Sang, muốn xem nó định đi đâu.

Nó quay về phòng bảo vệ thay quần áo, sau đó rời khỏi phân xưởng.

Tôi mím môi bắt một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo xe Huỳnh Sang.

Tôi nghĩ sau khi tan tầm thì Huỳnh Sang sẽ quay về nhà nghỉ ngơi, nhưng nhìn tuyến đường nó đi thì chắc không chỉ về nhà đơn giản như vậy.

Tôi vẫn bám theo Huỳnh Sang, cho đến khi nó dừng lại bên một rừng cây nhỏ.

Không có chuyện gì thì ai lại đến chỗ này? Chắc chắn có gian trá.

Tôi bảo tài xế đậu trên đường chờ tôi, còn tôi thì bám theo Huỳnh Sang.

Đi chừng ba phút, tôi nhìn thấy Huỳnh Sang đi vào trong rừng, tôi đi theo sau thì thấy một chiếc ô tô đang đậu trước một căn nhà trong rừng, nhìn hình dáng chiếc xe này có hơi quen? Là xe của Nguyễn Mỹ phải không?
Tôi ngồi xổm cách đó không xa nhìn Huỳnh Sang đến gần chiếc xe, nó nhìn xung quanh một lúc rồi quay sang gõ cửa kính của xe.

Sau khi cửa hạ xuống, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Mỹ.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ ôm sát cơ thể mảnh mai, da thịt trắng nõn hồng hào như búng ra sữa.

Tôi siết chặt tay, kiềm nén lửa giận đang tuôn trào trong lòng.

Quả nhiên, hai người Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ chắc chắn có âm mưu gì đó.


“Đây, thù lao của cậu.” Nguyễn Mỹ lấy một xấp chi phiếu từ trong ví da đưa cho Huỳnh Sang.

Huỳnh Sang lấy chi phiếu, nhìn thoáng qua, sau đó ôm bả vai Nguyễn Mỹ cười tủm tỉm, nói: “Chị, cho em thêm tí nữa đi.

Lần trước Huỳnh Bảo Nhi đã nghi ngờ em rồi, lần này em phải mạo hiểm rất lớn để giúp chị hoàn thành chuyện này đó.”
Chi?
Đầu óc Huỳnh Sang bị hỏng rồi à? Hay bị úng nước? Tại sao lại gọi Nguyễn Mỹ là chị?
Tôi nhìn động tác thân mật giữa Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang thì không khỏi giận tái mặt.

Có chuyện gì với hai người họ vậy?
Tôi không khỏi nghĩ đến hướng kia, Nguyễn Mỹ thật sự đói bụng ăn quàng, ngay cả một tên nhóc như Huỳnh Sang cũng để ý sao? “Tiền tôi đưa mà cậu còn chế ít sao? Tốt nhất nên quản tốt cái miệng của cậu, nếu tôi xong đời thì cậu cũng sẽ không tốt lành gì hơn đâu.” Đột nhiên Nguyễn Mỹ tức giận đẩy tay Huỳnh Sang ra, sắc mặt lạnh bằng cười nhạo.

“Hừ, chị ghét bỏ em vướng tay vướng chân à? Có ngon thì chị tự mình đối phó với Huỳnh Bảo Nhi đi” Huỳnh Sang nghe được lời nói không kiên nhẫn của Nguyễn Mỹ thì trên mặt cũng hờn giận, châm chọc cô ta một câu.

Nguyễn Mỹ bị những lời nói của Huỳnh Sang chọc tức, cô ta trừng mắt nhìn nó rồi lạnh giọng nói: “Cậu còn muốn sao nữa? Mấy năm nay tôi đưa cậu biết bao nhiêu tiền, cậu tính thứ xem? Cậu muốn nhiều hơn thì tôi không có, nếu thân phận của tôi bị phơi bày ra ánh sáng thì cậu cũng sẽ gặp phiền toái, không phải cậu muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý à? Còn muốn đem tiền đi đánh bài ở Macao, chơi gái hả? Mơ đi!” “Sao có thể bị phơi bày ra ánh sáng được? Bây giờ Huỳnh Bảo Nhi không biết gì hết, hơn nữa những người biết chuyện này đều đã chết hết rồi, chỉ cần chúng ta không nói thì Huỳnh Bảo Nhi vĩnh viễn không biết chuyện này đầu.” “Tôi lo lắng một ngày nào đó Huỳnh Bảo Nhi sẽ nhớ ra, cho dù cô ta không nhớ thân thể của mình nhưng chuyện năm mười hai tuổi ấy chắc chắn cô ta sẽ nhớ, đến lúc đó cô ta sẽ biết đượC..” “Dù sao Trần Thanh Vũ cũng chết rồi, biết được thì sao chứ? Dù chị ta biết năm đó mình đã cứu Trần Thanh Vũ thì cũng không sao cả” Huỳnh Sang ra vẻ không sao nói.

“Ngu xuẩn” Nguyễn Mỹ chán ghét liếc nhìn Huỳnh Sang một cái, mặc kệ nói: “Nếu Huỳnh Bảo Nhi biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó những chuyện có liên quan cũng sẽ bị đào ra.

Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không thể mạo hiểm được, cậu mau chóng giải quyết Huỳnh Bảo Nhi đi, tôi không chỉ muốn cô ta không đặt chân nổi ở thành phố này mà tôi còn muốn cô ta sống không bằng chết.” “Năm mười hai tuổi, người cứu Trần Thanh Vũ là tôi? Có ý gì chứ.” Tôi không nghe Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ nói nữa, chợt thốt lên một câu.

Nguyễn Mỹ nói, người cứu Trần Thanh Vũ năm đó là tôi?
Chuyện này nghĩa là sao?
Vì sao tôi không có chút ấn tượng nào cả? “Cô..

sao cô lại ở đây?” Tôi xuất hiện khiến Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ bị dọa sợ, vẻ mặt bọn họ nhìn tôi như nhìn thấy quỷ.

“Nói cho tôi biết, những lời hai người vừa nói nghĩa là sao?” Tôi nhìn chằm chằm Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang, lạnh lùng nói.

Rốt cuộc bọn họ đang gạt tôi chuyện gì?.