Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 176





Nghe thấy tôi nói thế, thợ trang điểm nhìn tôi với vẻ hơi khó hiểu: “Cô Bảo Nhi, nếu trang điểm nhạt thì hiệu quả trước ống kính sẽ không tốt lắm đâu, hơn nữa trên sân khấu còn có đèn chiếu, e là khi đó sẽ bị ảnh hưởng.” “Cô không cần lo những chuyện này, cứ làm theo lời tôi là được.

Tôi nhìn thợ trang điểm, thản nhiên nói.

Nghe thấy thế, thợ trang điểm định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ cẩn thận trang điểm cho tôi.

Tôi nhìn bản thân với hơi thở cao quý và lạnh lùng trong gương, bỗng hơi hoảng hốt.

Tôi rất ít khi trang điểm, bình thường chỉ dùng chút phấn để làm sáng da chứ không vẽ mắt hay kẻ viền môi bao giờ.

Sau khi thợ trang điểm chuẩn bị xong, tôi nhìn bản thân trong gương, bỗng có cảm giác không nhận ra mình nữa.

Khó trách người ta hay nói không có người phụ nữ xấu xí, chỉ có phụ nữ lười biếng, tôi sau khi trang điểm và tôi lúc bình thường đúng là khác hẳn nhau.

“Cô Bảo Nhi… rất đẹp.” Sau khi giúp tôi thay váy cưới, thợ trang điểm khen tôi một cách chân thành.

Tôi đội vương miện lên, mỉm cười: “Cảm ơn” “Váy cưới phải phối với đôi giày cao gót này, hình như chân cô Bảo Nhi đang bị thương, liệu có sao không?” Thợ trang điểm lấy giày cho tôi rồi lo lắng nói.

Tôi nhìn cô ấy rồi quay sang nhìn đôi giày cao gót kia, để phù hợp với sự trang nhã của váy cưới, tôi nhất định phải đi giày cao gót, cho dù khiến vết thương rách ra, tôi cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

“Không sao đâu.

Tôi gật đầu, nói với thợ trang điểm.

Trong lúc cô ấy giúp tôi thay giày, trên màn hình đã bắt đầu hiển thị số thứ tự lên sân khấu của chúng tôi.

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi ư?
Tôi kìm nén tâm trạng kích động, đi ra ngoài với những người mẫu mặc áo cưới.

Vết thương đau nhói, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng, tôi tuyệt đối không thể ngã xuống vào lúc này, tuyệt đối không được.

Tôi bước lên sân khấu, phía dưới là mười vị giám khảo.


Sau khi thấy tôi dẫn người mẫu bước ra ngoài, bọn họ bắt đầu thì thầm với nhau.

“Bươm bướm không bay được qua biển cả” của tôi là váy cưới kết hợp giữa hai phong cách Việt Nam và phương Tây, có khí chất vừa tao nhã vừa u buồn, giống như bươm bướm đang tung cánh, khao khát bay lên trời xanh.

Tôi đi theo tiết tấu âm nhạc, thỏa thích biểu diễn trên sân khấu.

Không ngờ đúng lúc cao trào, một cơn đau thấu xương đột nhiên truyền đến từ mắt cá chân tôi rồi lan ra khắp người, khiến tôi không nhịn được mà kêu đau một tiếng.

Không xong rồi… Hình như tôi đã bị trẹo chân do cú xoay tròn lúc nãy rồi.

Lưng tôi rịn mồ hôi lạnh, không thể cử động nổi, dường như có máu đang chảy ra từ vết thương của tôi.

Tôi thấy màu đỏ nhạt bắt đầu xuất hiện trên lớp váy cưới ở chỗ đầu gối, giống như một đóa hoa mai đang nở rộ.

Tôi cắn răng, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, vẫn nở nụ cười quyến rũ, đối mặt với từng giám khảo.

Đau quá…
Chết tiệt, tôi không còn sức nữa, làm sao bây giờ?
Sau khi đi hết một vòng, tôi phát hiện mình đã mệt lả, cơ thể cũng lảo đảo, dường như sắp ngã xuống ngay.

Không… Tuyệt đối không thể ngã như thế này, không thể..

Tôi bóp mạnh lòng bàn tay, cảm nhận được máu đang chảy nhưng không có thời gian để ý đến.

“Váy cưới của cô Bảo Nhi có thể đổi màu à?” Sau khi tôi kết thúc phần trình diễn, một giám khảo bỗng kinh ngạc thốt lên.

Sự đổi màu mà ông ấy nhắc đến là máu của tôi à?
Tôi gượng cười: “Đúng vậy, đây chính là nước mắt của biển – giọt lệ máu đã rơi khi biển giữ bươm bướm lại, cũng là ý nghĩa của chiếc váy này.”
Thật ra đây đều là lời nói nhảm, bây giờ tôi quả là khóc không ra nước mắt.

Tôi liều mạng để giành lấy quán quân như vậy, chẳng biết ban giám khảo có nghĩ tác phẩm của tôi không tốt không.

“Bốp bốp bốp.” Trong lúc tôi căng thẳng nín thở, những tràng pháo tay nồng nhiệt đột nhiên vang lên dưới sân khẩu.


Tôi không khỏi kinh ngạc trước tiếng vỗ tay này, chỉ biết ngơ ngác nhìn các giám khảo đứng dậy, nở nụ cười hài lòng với tôi.

“Bảo Nhi, cô đã cho tôi xem một màn trình diễn tuyệt vời.” Trong lúc tôi đang ngây người, Độc Lập mặc đồ tây màu đen đã bước đến bên cạnh tôi, vươn tay ra một cách tao nhã và lịch lãm.

“Độc Lập?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, quên luôn cả bắt tay.

May mà Độc Lập không tức giận, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: “Màn trình diễn của cô hôm nay rất đặc sắc, cảm ơn cô, Bảo Nhi.”
Độc Lập nói như vậy, tức là tôi… đã thành công rồi à?
Tôi kìm nén tâm trạng kích động, bắt tay với Độc Lập.

“Cảm ơn.” “Không không, phải là tôi cảm ơn cô mới đúng.

Cô đã dạy cho tôi biết một chuyện, đó là núi cao còn có núi cao hơn.

Bảo Nhi, cô có muốn đến làm việc trong công ty lớn ở Pháp của chúng tôi không? Tôi sẵn sàng thuê cô làm nhà thiết kế chính với mức lương gấp hai lần CEO của tập đoàn Trần Thăng.

Độc Lập đang mời chào tôi sao? Anh ta muốn tôi về công ty của mình sao?
Nói thật, công ty lớn ở nước Pháp là nơi mà cả giới thiết kế đều hướng đến.

Công ty của Độc Lập rất lớn, vô số nhà thiết kế đều muốn đến nơi này, trở thành nhân viên thiết kế ở đây.

Bây giờ Độc Lập thuê tôi làm nhà thiết kế chính, đây là điều mà các nhà thiết kế hằng mong ước.

Nhiều nhà thiết kế nổi tiếng chưa chắc đã được đối xử như vậy.

Nhưng… “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi vẫn muốn phấn đấu cho sự nghiệp của mình ở Việt Nam” Tôi khéo léo từ chối lời mời của Độc Lập.

Dường như Độc Lập hơi kinh ngạc, có lẽ anh ta cho rằng không nhà thiết kế nào có thể từ chối yêu cầu của mình, dù sao điều kiện này cũng rất hấp dẫn.

“Nếu vậy thì tôi không ép cô, dù sao sau này chúng ta cũng là đối tác.” Độc Lập mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú kết hợp với nụ cười tỏa nắng kia khiến anh ta càng thêm quyến rũ.

Dáng vẻ chúng tôi bắt tay nhau lọt vào ống kính của truyền thông, nhanh chóng trở thành áp phích tuyên truyền.


Trong trận chung kết, tôi đã lật ngược tình hình, giành được hạng nhất.

Tôi vẫn nhớ rõ sắc mặt vô cùng khó coi của Lê Minh Quang khi đó.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác và nham hiểm rồi bỏ đi trong lúc mọi người đang chúc mừng tôi.

Tôi không biết Lê Minh Quang định làm gì sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác đấy, nhưng bây giờ tôi cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện này.

Sau khi ra khỏi hội trưởng, tôi mệt lả người.

Tôi bảo Diệu Hoa cởi váy cưới cho mình, khi nhìn thấy chiếc váy nhuốm máu tươi, cô ấy kinh hãi hét lên một tiếng.

“Bảo Nhi, cậu điên thật rồi, cậu chán sống hả?” “Đừng làm ầm lên.” Tôi nằm tay Diệu Hoa, yếu ớt nói.

Bây giờ tôi vừa đạt được thiện cảm của Độc Lập và truyền thông, tuyệt đối không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra vào lúc này.

“Nhưng… Cậu thế này có ổn không? Bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện ngay.” Diệu Hoa nhìn máu trên người tôi, không nhịn được mà đề nghị.

“Băng bó vết thương giúp mình trước đã, sau khi sửa sang xong thì đến bệnh viện.

Tôi cố chịu đựng cảm giác choáng váng, yếu ớt nói với Diệu Hoa.

“Được.”
Diệu Hoa gật đầu, lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương cho tôi.

Tôi cố chịu cảm giác đau đớn dữ dội, siết chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh túa ra.

Trông thấy dáng vẻ cố chịu đựng của tôi, Diệu Hoa không nhịn được mà nói: “Nếu đau thì cứ kêu lên, mình không cười cậu đâu.” “Mình vẫn chịu được chút đau ấy, Diệu Hoa..

Chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, cậu nhớ không?” Tôi nhìn Diệu Hoa đang cúi đầu, nói với vẻ thản nhiên.

Tôi thấy bàn tay cầm băng vải của cô ấy hơi run rẩy.

Diệu Hoa ngẩng đầu, dường như hơi do dự, nhìn tôi rồi nói: “Mình… nhớ, chúng ta là bạn cực thân, Bảo Nhi, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Tôi buông lỏng nắm đấm, tóm chặt lấy tay Diệu Hoa, nói đứt quãng: “Kể từ khi mình tiếp quản tập đoàn Trần Thăng, cậu vẫn luôn ở bên cạnh để động viên và ủng hộ mình.

Diệu Hoa, mình..

thật sự coi cậu như người nhà, mình mong tình bạn giữa chúng ta sẽ mãi như thế này.” “Được.”

Một lúc lâu sau Diệu Hoa mới trả lời, nhưng không ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi không để ý, chỉ cố chịu sự đau đớn dữ dội từ vết thương.

Nửa tiếng sau, rốt cuộc vết thương cũng được xử lý tốt.

Diệu Hoa giúp tôi mặc quần áo, bảo người ta mang váy cưới đi giặt rồi đỡ tôi rời khỏi phòng nghỉ.

Khi chúng tôi ra khỏi hội trường, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, tôi quan sát rồi bảo Diệu Hoa đi cửa sau.

Hôm nay là thời điểm tôi giành quán quân, hơn nữa dáng vẻ bắt tay trên sân khấu giữa tôi và Độc Lập cũng đã trở thành chủ đề nóng hổi, tập đoàn Trần Thăng lại lần nữa xuất hiện trước công chúng, đương nhiên truyền thông sẽ không bỏ qua tin tức này.

Chúng tôi không đi cửa chính, tránh né đám phóng viên, đến thẳng cửa sau, không ngờ tôi lại không chịu nổi sau khi đi mấy bước.

Có lẽ tôi đã dùng quá nhiều sức trên sân khấu.

Vào giờ phút này, tôi choáng váng không chịu nổi, người nóng hừng hực, ngay cả mắt cũng mờ đi, toàn thân mềm nhũn.

“Bảo Nhi, cậu sao vậy? Bảo Nhi, cậu đừng dọa mình.” Diệu Hoa ngồi xổm bên cạnh tôi, nắm tay tôi kéo lên.

Tôi nương theo sức kéo của Diệu Hoa, rất muốn đứng lên, nhưng người mệt lả, không sao làm được.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai.

Tôi giật mình nhìn chiếc xe đỗ cách tôi và Diệu Hoa không xa, cổ họng như sắp bốc cháy, vô cùng khó chịu.

“Huỳnh Bảo Nhi, lên xe.”
Sau khi cửa xe mở, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng và ma mị đầy quen thuộc.

Giọng nói này… Hình như là?
Tôi còn chưa nghĩ ra đây là giọng của ai thì đã bị người khác bế lên.

Mùi nước hoa narciso nam tính bay vào mũi tôi.

“É, anh là ai vậy, anh định đưa Bảo Nhi đi đâu?” “Victor, ném người phụ nữ ồn ào này lên chiếc xe khác đi.” Tôi nghe thấy người đàn ông đang bế mình khinh thường ra lệnh.

Sau đó, tôi trông thấy Diệu Hoa bị một người đàn ông cao lớn kéo đi.

“Phan… Huỳnh Đức?”.