Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 180





Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt van xin.

Trong lòng tôi lạnh thấu xương, tôi đã sớm biết nếu mình nói những lời này ra, chắc chắn mẹ sẽ bày ra vẻ mặt đó.

Tôi vốn dĩ cũng chẳng còn hi vọng gì về mẹ nữa.

“Thật tiếc quá, con không thể làm vậy được, lần này con sẽ tự tay đưa Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ vào tù, căn cứ theo pháp luật của thành phố, tội cố ý giết người, thậm chí là gây thiệt hại đến tài sản của người khác, những tội này đủ cho bọn họ ở trong tù cả đời, cũng đã đến lúc bọn họ phải tự suy nghĩ về những gì mình đã làm rồi.”
Tôi lạnh mặt nhìn mẹ đang liên tục lùi lại phía sau.

“Huỳnh Bảo Nhi, tao là mẹ của mày mà mày lại dám cãi lời tao sao?” Mẹ dùng giọng bén nhọn quát vào mặt tôi.

Tôi cong môi lên, nhìn mẹ mia mai nói: “Mẹ sao? Mẹ coi con là con gái mẹ từ khi nào vậy? Hết lần này đến lần khác mẹ coi con như máy in tiền, khi hết giá trị lợi dụng thì không thương tiếc đuổi con ra ngoài.

Hết lần này đến lần khác bảo vệ con trai mẹ, hãm hại con, bây giờ còn muốn bảo vệ Nguyễn Mỹ là người ngoài nữa, con đang nghi ngờ cô ta mới chính là con gái của mẹ chứ không phải con.” “Mày… mày nói cái gì vớ vẩn vậy? Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ mày còn không nhận cả tổ tiên sao? Mày nghĩ rằng bây giờ mình trở thành chủ tịch tập đoàn Trần Thăng thì rất ghê gớm à? Mày nói chuyện với tao như thế này chính là bất hiếu, tao sẽ kiện mày.”
Cảm xúc của mẹ đột nhiên trở nên cực kỳ kích động, gương mặt bà cực kỳ dữ tợn và đáng sợ.

Tôi nhíu mày nhìn mẹ đang kích động, không muốn nói gì nữa.

Khi tôi đang định rời đi thì nghe thấy tiếng động cơ truyền đến từ phía sau, tôi nheo mắt lại thì thấy xe của Nguyễn Mỹ dừng lại đằng sau mình.

Sau khi cửa xe mở ra, Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang bước xuống xe, vừa nhìn thấy tôi thì đôi mắt của Nguyễn Mỹ lập tức toát ra vẻ hận thù đáng sợ.

“Huỳnh Bảo Nhi, mạng của cô to thật đấy, kiểu gì cũng không chết được.” “Thật là xin lỗi, nếu cô không chết thì sao tôi có thể chết được.” Tôi khoanh tay ôm ngực, liếc nhìn Nguyễn Mỹ nói.


Sắc mặt Nguyễn Mỹ lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cô ta đưa mắt nhìn về phía Huỳnh Sang, nghiêm nghị nói với nó: “Còn không mau ra tay giết chết Huỳnh Bảo Nhi đi.” “Nguyễn Mỹ.” Lúc này Nguyễn Mỹ đang rất bức xúc, xem ra cô ta đã biết trong tay tôi có chứng cứ, nếu không sẽ không đến nhà họ Huỳnh ngay lúc này.

Cô ta đang muốn cướp lại chứng cứ và giết người diệt khẩu sao? “Bà câm miệng lại cho tôi, không lẽ bà muốn thấy tôi vào tù sao?” Nguyễn Mỹ lạnh lùng hét lên với mẹ một tiếng.

Tôi thấy sắc mặt mẹ trở nên trắng bệch, bà đưa mắt nhìn về phía tôi, sau đó quỳ xuống nói: “Bảo Nhi, mẹ van xin con, con tha cho Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ có được hay không, chuyện này chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra, bọn nó sẽ sửa đổi và không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy nữa.”
Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ van xin của mẹ, rồi liếc Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang đang nhìn mình bằng vẻ mặt âm trầm.

“Mẹ cầu xin cho Huỳnh Sang vì nó là con của mẹ, nhưng tại sao mẹ lại cầu xin cho cả Nguyễn Mỹ?” “Mẹ..” Dường như mẹ không ngờ rằng tôi sẽ hỏi bà như vậy, bà câm nín không nói lên lời, chỉ đờ đẫn nhìn tôi.

“Năm đó mười hai tuổi, con không cẩn thận xâm nhập vào hang ổ của bọn cướp rồi bị bắt, sau đó con đã cứu Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ ra ngoài, Trần Thanh Vũ bị sốt cao, con đã cõng Trần Thanh Vũ đi một đoạn đường rất dài, nhưng bởi vì cơ thể không còn sức chịu đựng nổi nên bị lăn xuống dốc núi, va vào một tảng đá, rồi bị mất trí nhớ.

Con nhớ khi con tỉnh lại, hỏi mẹ rằng mình có bị thương gì không thì mẹ chỉ nói là con quá nghịch ngợm nên lăn xuống núi.” “Mẹ cũng biết rõ con bị mất trí nhớ, cũng biết con đã cứu được Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ, nhưng mẹ chỉ nói rằng do con nghịch ngợm, con thực sự rất muốn biết, rốt cuộc tại sao mẹ lại làm như vậy.”
Đối diện với tôi, một câu mẹ cũng không dám nói mà chỉ dùng một ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn tôi.

Tôi cười nhạo một tiếng rồi bước tới trước mặt Nguyễn Mỹ và xé quần áo của cô ta ra, Nguyễn Mỹ muốn giơ tay đánh tôi nhưng đã bị tôi nằm chặt tay, tôi kéo sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo ra, dùng sức giật xuống rồi cười lạnh nói: “Cái dây chuyền này, con nhớ là chính quà sinh nhật bố tặng cho con năm mười hai tuổi, con thực sự rất thích, coi nó như bảo bối, ngày nào cũng mang theo bên người, vậy mà bây giờ lại biến thành đồ của Nguyễn Mỹ?” “Cô… nhớ ra rồi? Vậy mà cô… đã nhớ lại hết rồi sao?” Nguyễn Mỹ sợ hãi nhìn tôi như thể đang gặp phải quỷ.

Tôi bật cười nhìn vẻ mặt cực kỳ sợ hãi của Nguyễn Mỹ, lạnh nhạt nói: “Có phải cô muốn cả đời này tôi đều không thể nhớ ra hay không? Như vậy, cô có thể thay tôi sống một cuộc sống tốt đẹp, cướp lấy tất cả hạnh phúc không thuộc về mình, cô biết không Nguyễn Mỹ, một tên trộm sẽ phải trả giá cho tất cả những gì hắn đã cướp đi.” “Cô… cô.” Nguyễn Mỹ chỉ ngón tay lên trước mũi tôi, cả người run rẩy sợ hãi, tôi nhìn dáng vẻ của Nguyễn Mỹ giống hệt một người mắc bệnh giật kinh phong.

“Ân nhân cứu mạng Trần Thanh Vũ là tôi, không phải cô.” “Không phải, người cứu Trần Thanh Vũ là tôi, Huỳnh Bảo Nhi, cô thật không biết xấu hổ” Nguyễn Mỹ giống như phát điên lên, giương nanh múa vuốt nhào về phía tôi.

Tôi nhìn hành động của Nguyễn Mỹ, châm chọc một tiếng rồi giơ chân lên đá mạnh vào ngực cô ta một phát.

.


Ngôn Tình Hài
Nguyễn Mỹ hét lên một tiếng, cả người đổ rạp xuống mặt đất.

“Nguyễn Mỹ.” Mẹ nhìn thấy Nguyễn Mỹ bị thương, hét lên một tiếng giống như tôi vừa đánh bà chứ không phải Nguyễn Mỹ rồi vội nhào về phía cô ta.

Sau khi đỡ Nguyễn Mỹ lên, mẹ giận dữ hét lên với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn làm gì Nguyễn Mỹ của tôi vậy.”
Nguyễn Mỹ của mẹ?
Tôi còn chưa kịp hiểu ý mẹ nói là gì, thì Nguyễn Mỹ đã dùng sức đẩy mạnh bà ra.

“Cút đi, đừng động vào tôi, bà là đồ vô dụng.”
Tôi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Nguyễn Mỹ và mẹ.

Mẹ tôi bị những lời của Nguyễn Mỹ kích thích, hai hốc mắt chợt đỏ lên, nói: “Mỹ, mẹ là..” “Câm miệng lại cho tôi, bà còn nói thêm một chữ nữa thì tôi giết chết bà.”
Lúc này Nguyễn Mỹ không còn chút khí chất nào của một ngôi sao nổi tiếng nữa, cô ta bây giờ chẳng khác gì một kẻ điên.

Tôi lạnh lùng liếc Nguyễn Mỹ một cái, sau đó nhìn vào chiếc dây chuyền trên tay, trong lòng không khỏi ấm áp.

Cuối cùng tôi cũng… tìm thấy sợi dây chuyền mà bố đã để lại cho mình.

“Huỳnh Bảo Nhi, mau trả dây chuyền lại cho tôi” Nguyễn Mỹ nhìn tôi chắm chằm rồi giận dữ hét lên.

Đây thật sự là lần đầu tiên tôi gặp loại người này, cướp đồ của người khác rồi nhận là của mình, còn tự tin như vậy, không thể tin được Nguyễn Mỹ lại là loại người vô liêm sỉ này.


Mặc dù tôi rất bận nhưng vẫn ung dung nhìn dáng vẻ dữ tợn kinh khủng của Nguyễn Mỹ lúc này, sau đó mới chậm rãi nói: “Nguyễn Mỹ, não của cô có vấn đề rồi sao? Đồ của người khác tốt như vậy à? Đây là dây chuyền của tôi, bị cô giữ làm của riêng nhiều năm như vậy, bây giờ cô lại không biết xấu hổ còn đòi tôi trả lại?” “Nó là của tôi, của tôi… tôi đã phải làm biết bao chuyện vất vả như vậy mới có được hạnh phúc, tuyệt đối sẽ không để loại người như cô phá hỏng, giết Huỳnh Bảo Nhi, các người mau ra tay giết Huỳnh Bảo Nhi đi, nếu để cô ta sống thì tất cả chúng ta đều xong đời, mau ra tay đi.”
Nguyễn Mỹ gần như phát điên, cô ta quay sang gào lên với mẹ và Huỳnh Sang.

Không biết từ lúc nào Huỳnh Sang đã cầm trong tay một con dao rồi đâm vào người tôi, tôi vội vàng tránh được nhát dao kia.

Nhìn tôi như vậy, trong mắt Nguyễn Mỹ càng hiện lên vẻ độc ác thâm hiểm.

“Huỳnh Bảo Nhi, nếu cô đã nhớ ra rồi thì tôi sẽ không để cô sống sót rời khỏi nhà họ Huỳnh đâu.”
Tôi nhìn mặt Nguyễn Mỹ và cong môi mỉa mai.

“Đồ rác rưởi này, bà còn ngồi im trên mặt đất làm gì? Mau bắt lấy Huỳnh Bảo Nhi cho tôi.” Sau khi tôi vội vàng tránh đòn của Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang thì cô ta quay đầu lại, hét lên với mẹ vẫn đang ngồi ngơ ngác dưới đất.

Mẹ bị Nguyễn Mỹ mắng như vậy thì hơi khó xử, bà bật dậy khỏi mặt đất rồi lao về phía tôi, nắm chặt lấy tay tôi rồi đè tôi xuống đất.

Dù sao mẹ cũng thường xuyên làm việc nặng nhọc, sức lực khoẻ hơn tôi rất nhiều, tôi bị bắt lại, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt mẹ rồi cười lạnh nói: “Vì Nguyễn Mỹ sao?”
Hoá ra tôi cũng không phải là con gái ruột của bà, trên đời này có người mẹ nhẫn tâm như vậy sao?
Vì con của người khác mà hãm hại chính con ruột của mình? Khả năng duy nhất là… tôi hoàn toàn không phải là con gái của bà.

“Đừng trách tôi, Huỳnh Bảo Nhi, là do cô ép tôi phải làm như vậy, tại sao… tại sao cô lại muốn làm tổn thương Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ, tôi không cho phép cô làm hại con gái của tôi… tôi không cho phép.”
Con gái… “Bà nói cái gì vớ vẩn vậy? Có phải não bà bị hỏng rồi không?” Vừa nghe những lời mẹ nói xong, Nguyễn Mỹ ở bên kia như phát điện mà gào lên với mẹ.

Dường như mje bị tiếng hét của Nguyễn Mỹ kích thích rồi lấy lại tinh thần, sắc mặt bà sợ hãi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, ý của tôi là, không cho phép cô làm hại con trai của tôi, cô nghe rõ chưa.” “Con vừa nghe mẹ nói, Nguyễn Mỹ chính là con gái của mẹ?” Tôi cố nén lại con sóng lớn ở trong lòng, thờ ơ hỏi lại mẹ.

Bà ấy vừa nói như vậy, có phải không? “Không có, cô nghe nhầm rồi.” Mẹ lắc đầu sợ hãi nói với tôi.

Vậy sao? Tôi nghe nhầm?
Tôi nhếch mép lên, lạnh lùng nhìn mẹ đang sợ hãi không ngừng, không nói gì nữa.


Mẹ nhìn thấy tôi như vậy lại càng thêm sợ hãi, ngay lúc này, Nguyễn Mỹ giật lấy con dao trong tay Huỳnh Sang và hướng về phía tim tôi đầm một nhát.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không cho phép cô cướp mất hạnh phúc của tôi đâu, cô đi chết đi.”
Tôi sững người nhìn con dao trong tay Nguyễn Mỹ, ngay khi cô ta chuẩn bị đâm vào tim tôi thì cánh cổng trước sân bị đẩy mạnh ra, tôi nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn, sau đó là một tiếng quát lớn uy nghiêm lạnh lùng.

“Không được động đậy.” “Các… các người muốn làm gì.”
Ngay sau đó, trưởng công an Tấn Sơn dẫn người vào bắt Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang lại, rồi đỡ tôi dậy.

Tôi không khỏi thở phào một hơi khi thấy người của trưởng công an Tấn Sơn bước vào.

Vừa rồi tôi đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết.

Dù sao thì cũng chỉ có một mình tôi đối phó với ba người bọn họ.

Cũng may trưởng công an Tấn Sơn đã đến kịp thời.

“Các người muốn làm gì, buông Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang ra, buông ra.” Mẹ bị người ta giữ lấy hai tay, hét lớn vào mặt những viên công an.

“Chúng tôi nhận được một cuộc gọi báo án, nói rằng các người có ý định giết người, đưa họ đi.”
Trưởng công an gắt gao liếc nhìn mẹ một cái, lạnh lùng nói.

“Không có, chúng tôi không làm gì hết, Bảo Nhi, con mau giải thích cho bọn họ nghe đi.”
Mẹ lo lắng vội quay đầu lại nhìn tôi nói.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn mẹ một cái rồi đưa thẻ nhớ trong túi cho trưởng công an Tấn Sơn.

“Đây là bằng chứng cho thấy việc Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang muốn giết tôi, bọn họ còn đang bắt tay với nhau để phá hủy công ty của tôi nữa.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng ngậm máu phun người, các người thả tôi ra, cô biết tôi là ai không? Bố tôi là Nguyễn Trung Quân, tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Aliba” Nguyễn Mỹ vẫn cứng cổ phách lối, cô ta giận dữ hét lên..