Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 19





“Tôi đang gấp rút thực hiện bản thiết kế, trong vòng hai ngày nhất định có thể hoàn thành.” Tôi trả lời.

“Dự án lần này rất quan trọng, tôi hy vọng cô sẽ cố gắng hết sức.” Lê Minh Quang nghiêm túc nhìn tôi nói.

“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Tôi nắm chặt tay trả lời.

“Chúng ta sẽ liên hệ với những người bên tập đoàn Trần Thăng, cô đi cùng với tôi và mang theo cả bản thảo thiết kế của cô nữa.” Lê Minh Quang nói.

“Vâng.” Tuy không tình nguyện đến Trần Thăng, xem trọng việc này là điều đương nhiên.

Tôi chỉ xem anh ta như khách hàng thôi, anh không cần phải lo lắng cho tâm trạng của tôi như vậy.”
“Vậy thì tốt, tôi chỉ lo lắng sau khi cô nhìn thấy anh ta thì sẽ hoảng loạn lên hết.” Lê Minh Quang cười cười.

“Sao có thể chứ?” Tôi mỉm cười, tỏ vẻ bản thân đã buông bỏ Trần Thanh Vũ.

Sau khi chúng tôi đến Trần Thăng, là thư ký của Trần Thanh Vũ tiếp đãi chúng tôi.

Sau đó Trần Thanh Vũ tiến vào phòng họp, ngay khi anh bước vào, đột nhiên tôi hơi căng thẳng nhưng tôi lập tức điều chỉnh lại trạng thái của bản thân cho ổn thỏa.

Vào lúc đến lượt tôi lên tiếng, tôi đưa bản thiết kế của mình ra, đứng trước mặt tất cả mọi người cầm lấy bút tia hồng ngoại rồi nói với các nhân viên của bộ phận thiết kế: “Đây là ý tưởng thiết kế áo cưới của tôi, tôi đặt tên cho nó là Sơ Tâm.”
Tôi mỉm cười, vuốt ve bản thiết kế trong tay như đang vuốt ve người yêu của chính mình, nói: “Bởi vì đây là mối tình đầu của tôi, tôi muốn thể hiện nó vì tôi đã buông xuống đoạn tình cảm đó.

Tôi tin rằng Sơ Tâm sẽ vĩnh viễn giữ được tình yêu tốt đẹp ban đầu, còn tôi vẫn sẽ bước về phía trước.”
“Bốp bốp bốp” Lời nói của tôi… đã nhận được những tràng vỗ tay của toàn bộ phòng họp, tôi nhẹ nhàng cúi đầu.


Khi tôi trở về chỗ ngồi của mình, tôi cảm nhận được một ánh mắt vô cùng phức tạp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.

Bước chân khẽ dừng lại nhưng tôi không hề quay đầu, bởi vì tôi biết rõ người có thể có được ánh mắt mạnh mẽ và tự phụ như vậy là ai.

Trần Thanh Vũ có hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi không? Anh có biết Sơ Tâm là gì không?
Có lẽ cả đời anh cũng không biết tôi đã từng muốn mặc chiếc áo cưới này gả cho anh, trở thành cô dâu của Trần Thanh Vũ.

Nhưng mà bây giờ tôi đã từ bỏ rồi, cho nên tôi lấy Sơ Tâm ra, chỉ đơn giản là kết thúc những… đoạn tình yêu buồn cười mà không hề thiết thực kia.

“Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Sau khi tan họp, tôi đi sau lưng Lê Minh Quang.

Tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng Trần Thanh Vũ lại đột nhiên đến gần Lê Minh Quang, thản nhiên nói.

Trái tim tôi nhảy cẫng lên, không biết vì sao tôi có cảm giác Trần Thanh Vũ đang nói với Lê Minh Quang nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi, dường như đang cố hỏi ý kiến của tôi.

Loại tình huống này khiến tôi không biết phải làm thế nào.

“Được, cậu quyết định đi.

Chúng ta cũng lâu rồi không tụ tập ăn uống.” Lê Minh Quang tươi cười ôn hòa nhìn Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ dặn dò trợ lý đi chuẩn bị, còn chúng tôi thì cùng nhau vào trong thang máy.

Trong thang máy nhỏ hẹp, đứng đầy người.

Lê Minh Quang và Trần Thanh Vũ đứng trước mặt tôi, tôi cố ý di chuyển bước chân một chút, đi đến phía sau lưng Lê Minh Quang, không cẩn thận đụng vào lưng của một người phụ nữ.

Cô ta liếc nhìn tôi rồi lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.

Tôi hơi xấu hổ cũng có chút khó chịu khi phải chen lấn trong một không gian thang máy nhỏ hẹp như vậy.

Sau đó lại lần lượt có người tiến vào, toàn bộ thang máy càng lúc càng trở nên chật chội.

Tôi bị chen tới chen lui, khó chịu muốn chết.

Vào lúc tôi cảm thấy vô cùng khó thở thì một bàn tay ôm lấy eo của tôi.

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, muốn nói lời cảm ơn với người trước mắt:
“Cảm ơn…”
Nhưng khi đã nhìn rõ người ôm eo tôi là ai thì những lời đó lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Hô hấp của Trần Thanh Vũ mang theo một chút ẩm ướt nóng bỏng, xẹt qua tai tôi.


Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Không sao chứ?”
“Không sao… Không sao cả.” Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tim tôi chấn động cực mạnh.

Lúc này tôi đang cố hết sức che giấu tâm tình của bản thân, nghiêng đầu qua một bên, không nhìn Trần Thanh Vũ.

Ánh mắt đen nhánh tĩnh mịch của Trần Thanh Vũ rơi trên gương mặt của tôi, sau lưng lại có người chen vào lần nữa, cả người của anh lập tức dán sát vào người tôi.

Bỗng chốc khoảng cách của tôi và anh trở thành số không.

Mặt tôi nóng rang, toàn thân cứng đờ bị Trần Thanh Vũ ôm lấy.

Tôi vừa định giấy giụa thì bờ môi Trần Thanh Vũ đã kề sát vào tai tôi, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tôi cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể Trần Thanh Vũ, bị anh dùng sức ôm chặt như vậy, hai tay tôi đang đặt ở bên hông cũng không ngừng chảy mồ hôi.

“Huỳnh Bảo Nhi…”
Trong thoáng chốc, dường như tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ gọi tên tôi.

Âm thanh này đều trầm thấp êm tai hơn bất cứ lúc nào.

Tôi cố gắng ngửa đầu, vì muốn nghe cho rõ Trần Thanh Vũ đang nói gì.

Thế nhưng ngay tại giờ phút này, thang máy cũng được mở ra.

Tôi lại càng hoảng sợ, thân thể run lên.

Mà lúc này Trần Thanh Vũ đã buông lỏng hai tay đang đặt bên hông tôi ra.

Chúng tôi yên lặng chờ những người kia đi ra ngoài, sau đó mới đến chúng tôi.


Lê Minh Quang dùng ánh mắt dịu dàng chuyển động qua lại trên người tôi và Trần Thanh Vũ, mở miệng nói: “Đi thôi.”
Tai tôi nóng lên, gật đầu rồi lập tức đi theo Lê Minh Quang.

Mà Trần Thanh Vũ cũng chỉ sửa sang lại quần áo một chút rồi mặt không đổi sắc đi bên cạnh chúng tôi.

Lúc ra khỏi Trần Thăng, tôi ngồi trên xe của Lê Minh Quang.

Trần Thanh Vũ chỉ nhàn nhạt dùng ánh mắt sắc bén quét về phía tôi rồi quay người đi.

Tôi vẫn luôn nghĩ đến ánh mắt lúc quay người đi vừa rồi của Trần Thanh Vũ, ánh mắt đó pha lẫn chút phức tạp khiến tôi nghĩ không thông, cũng đoán không ra.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sau khi ly hôn với Trần Thanh Vũ mà vẫn có thể cùng Trần Thanh Vũ xuất hiện thế này.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô vẫn chưa buông được Trần Thanh Vũ sao?” Có lẽ do tôi suy nghĩ quá chăm chú, thậm chí ngay cả Lê Minh Quang luôn nhìn tôi mà tôi cũng không hề phát hiện ra.

Mãi đến khi Lê Minh Quang mở miệng, tôi mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng khẽ nhếch khóe môi thản nhiên nói: “Giữa chúng tôi không có chuyện buông hay không buông.”
“Vậy sao?” Lê Minh Quang dùng đôi mắt ôn hòa liếc nhìn tôi, sau đó mới nhàn nhạt lắc đầu.

Tôi cảm giác toàn thân đều mềm nhũn, không biết phải làm sao.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Lê Minh Quang đã dời mắt đi.

“Lát nữa chúng ta có thể không đi không?” Một lúc lâu sau, tôi liếm liếm khóe môi nhìn về phía Lê Minh Quang hỏi..