Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 202





“Màu xanh lục?” Tôi ngơ ngác vươn tay, chạm vào khóe mắt của Phan Huỳnh Đức.

Đột nhiên cơ thể Phan Huỳnh Đức cứng đờ, anh ta híp mắt nhìn tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em đã nói sẽ ở bên anh suốt đời, em còn đồng ý làm bạn gái anh nữa, em có nhớ những lời này không?”
Xung quanh anh ta tản ra khí lạnh, khiến cả người tôi không khỏi cứng đờ.

Tôi đã từng… nói những lời đó sao? “Anh… không phải là Trần Thanh Vũ đúng không?”
Tuy rằng có hai Trần Thanh Vũ nhưng tôi phát hiện, người có đôi mắt xanh lục này không phải Trần Thanh Vũ.

Mặt Trần Thanh Vũ có màu đen, một màu đen rất đẹp và trầm lång, còn người đàn ông này..

“Phan Huỳnh Đức, rốt cuộc anh có mục đích gì? Tại sao lại phẫu thuật thẩm mỹ cho giống tôi?”
Trần Thanh Vũ ôm tôi vào lòng, không cho tôi nhìn Phan Huỳnh Đức nữa.

Vào giờ phút này, tôi mới biết thì ra người này vốn không phải là Trần Thanh Vũ, anh ta là Phan Huỳnh Đức, Phan Huỳnh Đức chính là tên của anh ta.

Thế nên mọi thứ mà anh ta nói lúc trước đều là giả? Là do tôi nhận nhầm người thôi sao? “Trá cô ấy lại cho tôi.” Phan Huỳnh Đức nhìn Trần Thanh Vũ bằng đôi mắt sâu thắm, định vươn tay ra tóm lầy tôi.

“Anh lừa gạt tôi”
Tôi nhìn khuôn mặt giống hệt Trần Thanh Vũ của Phan Huỳnh Đức, nhưng anh ta không phải Trần Thanh Vũ.

Chẳng những đôi mắt mà hơi thở của anh ta cũng khác với Trần Thanh Vũ.

“Huỳnh Bảo Nhi, em đã đồng ý với anh rồi.”
Phan Huỳnh Đức nhếch đôi môi mỏng của anh ta lên, con người tối lại.

Thì ra mắt anh ta sẽ chuyển sang màu xanh dưới ánh mặt trời, còn ở những nơi mà ảnh năng không chiếu đến thì đôi mắt ấy vẫn có màu đen.

“Tôi tưởng anh là Trần Thanh Vũ, nhưng anh không phải anh ấy.”
Tôi lắc đầu, nói với Phan Huỳnh Đức.

“Phan Huỳnh Đức, tôi rất cảm kích vì anh đã cứu Huỳnh Bảo Nhi nhưng Huỳnh Bảo Nhi là vợ tôi, sau này anh không được đến gần cô ấy nữa.”
Trần Thanh Vũ kéo tôi ra sau lưng, cơ thể cao ráo chắn trước mặt tôi.

Cho dù như thể nhưng tôi vẫn cảm nhận được ảnh mắt lạnh lẽo của Phan Huỳnh Đức.


Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, thậm chí là hơi đáng sợ.

“Huỳnh Bảo Nhi, nếu em đã phản bội anh thì hãy chuẩn bị chịu đựng đi.

Phan Huỳnh Đức anh không phải đối tượng mà em có thể tùy ý bỡn cợt đầu.” “Anh lừa tôi răng mình là Trần Thanh Vũ, nhưng thật ra anh không phải anh ấy.

Tôi cứ tưởng anh là Trần Thanh Vũ… Anh lừa tôi!”
Tôi lúng túng nhìn Phan Huỳnh Đức.

“Chính em gỡ mặt nạ của anh xuống, gọi anh là Trần Thanh Vũ.

Anh chưa bao giờ nói mình là anh ta.”
Phan Huỳnh Đức cười lạnh, sở lên mặt minh với vẻ hơi căm hận.

“Anh ghét gương mặt này, vô cùng chán ghét.

“Rốt cuộc anh là ai?” Trần Thanh Vũ sầm mặt lại, nhìn chằm chắm vào khuôn mặt của Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức cười khẽ, nhìn về phía tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, anh cho em thêm một cơ hội nữa.

Nếu như bây giờ em quay về bên anh thì anh vẫn sẽ yêu thương em, em không thích bên cạnh anh có người phụ nữ khác thi anh có thể dốc lòng cưng chiều một mình em.” “Tôi không muốn, anh không phải Trần Thanh Vũ” Tôi nhìn khuôn mặt của Phan Huỳnh Đức rồi lắc đầu.

Cho dù trong những ngày này, tôi xem Phan Huỳnh Đức là Trần Thanh Vũ nhưng anh ta không phải.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Trần Thanh Vũ mà thôi, cho dù người này giống Trần Thanh Vũ như đúc.

Nhưng suy cho cùng, anh ta vẫn không phải Trần Thanh Vũ.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nhớ cho kỹ, em nợ tôi.”
Phan Huỳnh Đức căm hận nhìn tôi rồi quay người, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi hoảng hốt nhin bóng lưng đang khuất dần của Phan Huỳnh Đức, bỗng chốc sau lưng cứng đờ.

Trần Thanh Vũ quay đầu lại nâng mặt tôi lên, ôm chặt tôi vào lòng.


“Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ, cho dù Phan Huỳnh Đức là ai thì anh vẫn sẽ bảo vệ em.” “Trần Thanh Vũ… Tại sao anh ta lại giống anh như vậy? Tại sao em lại xuất hiện trong biệt thự của anh ta?”
Tôi nắm lấy tay Trần Thanh Vũ, ngơ ngác hỏi.

“Em bị bệnh, ngã từ trên núi xuống và được Phan Huỳnh Đức cứu.

Anh đã tìm em gần hai năm rồi, em có biết không?” “Vậy tuổi của em… không phải mười bảy à?” Lời của Trần Thanh Vũ khiến tôi hơi kinh hãi.

Tôi đã ngủ lâu như vậy à? Nhưng chẳng phải tôi mới mười bảy tuổi sao? “Huỳnh Báo Nhi, em nghe cho rõ, bây giờ em không phải mười bảy tuổi, cũng không phải mười tám tuổi, càng không phải hai mươi tuổi.

Năm nay em đã hai tám, có một đứa con sắp lên ba, em đã kết hôn với tôi từ lâu rồi.

Còn nữa, mẹ em là Trịnh Phương Thảo, bố em là Nguyễn Trung Quân, em không phải con cháu nhà họ Huỳnh, em là thiên kim tiểu thư của nhà họ Nguyễn.”
Trần Thanh Vũ nấm vai tôi, nhìn chằm chằm vào mất tôi rồi nói.

Tôi… đã hai tám tuổi rồi?
Không phải mười bảy tuổi u?
Không phải ch… Làm sao có thể? Tại sao tôi bỗng già đi nhiều như vậy? “Anh lừa em, rõ ràng em mới mười bảy tuổi thôi.”
Tôi đẩy mạnh Trần Thanh Vũ ra, không thể tin được vào lời anh nói.

Tôi mới mười bảy tuổi, tại sao lại biến thành hai tám tuổi chứ?
Còn nữa, Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân là ai? Chẳng phải mẹ tôi là Trương Mỹ Phân sao? Tôi họ Huỳnh mà? “Em tỉnh táo lại đi, Huỳnh Bảo Nhi!”
Trần Thanh Vũ siết tôi thật chặt, hơi thở nóng rực khiến trái tim cuồng loạn của tôi dần bình tĩnh lại.

Anh sờ cảm tôi rồi nói khẽ: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ, anh sẽ giúp em, anh sẽ giúp em tìm lại trí nhớ đã mất của mình.”
Có lẽ chính ánh mắt vô cùng dịu dàng của Trần Thanh Vũ lúc này đã dần dần xoa dịu nỗi bất an và sợ hãi trong lòng tôi Tôi chớp mắt dựa vào lòng anh, lẩm bẩm: “Trần Thanh Vũ, em đang năm mơ đúng không?”
Tôi từ mười báy tuổi biến thành hai tám tuổi? Sự thay đổi này khiến người ta bất giác vô cùng kinh hãi.

“Năm mười tám tuổi, em đã lấy anh, làm vợ anh bảy năm rồi sau đó vì anh mà chúng ta ly hôn.” “Anh ngoại tình đúng không?” Tôi lập tức hỏi.

Trần Thanh Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ừm, anh ngoại tình.”
Nghe thấy Trần Thanh Vũ thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, tôi đỏ mắt đẩy mạnh anh ra.


“Em ghét đàn ông ngoại tình, anh không được chạm vào em.”
“Huỳnh Bảo Nhi, em nghe anh nói đã.

Tuy anh ngoại tình nhưng anh không hề chạm vào Nguyễn Mỹ.

Trước đây anh tưởng người cứu anh năm đó là Nguyễn Mỹ nên mới ở bên cạnh dung túng và báo vệ cô ta như vậy.

Anh nghĩ làm như thế sẽ báo đáp được ơn cứu mạng của cô ta nên anh từ bỏ tình cảm của mình đối với em.

Nhưng mãi đến sau này anh mới phát hiện sự buông thả hết lần này đến lần khác của anh ngu xuẩn đến mức nào.

Anh không muốn phụ lòng Nguyễn Mỹ, giúp cô ta làm những chuyện tàn nhắn nhưng ngược lại đã làm phụ lòng em, làm tổn thương em.

Chúng ta đã trải qua rất nhiều lần sinh ly tử biệt, Huỳnh Bảo Nhi, em có biết không?”
Trong hơn mười năm này xảy ra nhiều chuyện như vậy à? Tôi ngơ ngác nhìn Trần Thanh Vũ, không nói nên lời.

“Em sẽ nhớ ra thôi, Huỳnh Bảo Nhi
Trần Thanh Vũ ghé vào môi tôi, hơi thở ấm áp xoa dịu sự đau khổ trong lòng tôi.

Tôi chớp mắt miễn cưỡng chấp nhận những chuyện mà Trần Thanh Vũ nói.

“Vậy… con của chúng ta đâu?” Tôi trầm giọng hỏi.

Trần Thanh Vũ nói tôi đã sinh một đứa con trai, tôi không còn là thiếu nữ mười bảy tuổi nữa.

“Sau khi chúng ta về thì em có thể gặp lại nó rồi.

Thằng bé rất nhớ em, bố mẹ em cũng rất nhớ em.”
Trần Thanh Vũ dịu dàng vuốt tóc tôi.

Con của tôi… Bố mẹ của tôi sao?
Mặc dù lượng thông tin này hơi nhiều nhưng ánh mắt của Trần Thanh Vũ đã khiến tôi bất giác bình tĩnh lại.

Tôi tin Trần Thanh Vũ, vẫn luôn tin anh.

Trần Thanh Vũ dẫn tôi lên máy bay, tôi không hề gặp Phan Huỳnh Đức.

Trong lúc đăng ký, Victor bước tới lạnh lùng nói với tôi và Trần Thanh Vũ: “Anh Đức nói anh ấy sẽ không bỏ qua chuyện này.


Nếu cô Báo Nhi đã phản bội thì anh Đức sẽ không nương tay nữa, mong tổng giám đốc Trần tự thu xếp ổn thỏa.” Nghe thấy thế, tôi biết có lẽ trong lòng Phan Huỳnh Đức đã xuất hiện suy nghĩ thù hận rồi.

Vừa nhớ đến đôi mắt khiến người ta sợ hãi kia, trong lòng tôi không khỏi hơi lo lắng.

Hình như Trần Thanh Vũ đã nhận ra sự lo lắng trong lòng tôi, anh vươn tay nhẹ nhàng năm lấy cánh tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mất sâu thẩm: “Đừng sợ, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, năm lấy ngón tay anh.

“Anh quay về nói với Phan Huỳnh Đức, tôi sẽ điều tra rõ thân phận của anh ta, ngoài ra, tôi không thích có người giống tôi y hệt như vậy.” Trần Thanh Vũ chán ghét nhìn Victor.

“Anh Đức nói đây là nguồn gốc của thủ hận, anh ấy vốn đã muốn từ bỏ, cũng chẳng muốn bị cuốn vào vòng xoáy thù hận này nhưng nếu tổng giám đốc Trần đã cướp đi ánh sáng của anh Đức thì anh ấy sẽ dốc hết sức để đầu với anh.” Tôi nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta, cảm thấy vô cùng bất Victor nói rồi quay người bỏ đi.

Dường như Phan Huỳnh Đức là một nhân vật rất khó đối phó.

“Trần Thanh Vũ.” “Đừng lo, nếu Phan Huỳnh Đức muốn động đến anh thi cũng phải lượng sức của bản thân anh ta nữa.

Anh đã đấu với anh ta nhiều năm như vậy, đôi bên ngang tài ngang sức, anh ta sẽ không làm gì anh được đâu.” Trần Thanh Vũ quay đầu lại dịu dàng an ủi tôi.

Nghe thấy thế, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Huỳnh Báo Nhi, em sẽ nhớ lại những chuyện giữa chúng ta, cho dù là đau khổ hay ngọt ngào thì anh cũng mong em có thể biết rõ quá khứ của mình, anh không muốn em trở thành một người không có quá khứ.”
Trần Thanh Vũ hôn cổ tôi, lẩm bẩm.

“Vâng, em sẽ nhớ lại thôi mà.”
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, nói khẽ.

Tôi sẽ cố gắng nhớ lại những chuyện mà mình và Trần Thanh Vũ đã trải qua, chắc chắn sẽ nhớ lại.

… “Bảo Nhi.”
Năm tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô.

Trần Thanh Vũ dẫn tôi xuống, vừa ra khỏi sân bay, một người phụ nữ có khí chất ung dung và tao nhã đã nhào về phía tôi.

an Tôi được bà ôm, không biết nên làm thế nào.

Tôi bối rối nhìn người phụ nữ đang ôm mình khóc lóc rồi quay sang nhìn Trần Thanh Vũ với ánh mắt bất lực.

Trần Thanh Vũ nói khẽ: “Đây là mẹ em, Trịnh Phương Thảo.” “Thanh Vũ, Bảo Nhi bị sao thế?” Trịnh Phương Thảo ngẩng đầu, hỏi Trần Thanh Vũ với khuôn mặt đầm đìa nước mất.

“Cô ấy không nhớ những chuyện sau năm mười bảy tuổi.” Trần Thanh Vũ thản nhiên sờ trán tôi..