Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 214





“Tôi hỏi cô, ánh mắt vừa rồi là gì?” Vũ Khả Hân ngẩng đầu, nằm chặt tay lại rồi giận dữ quay sang quát thợ trang điểm.

Thợ trang điểm nghe Vũ Khả Hân nói vậy cũng có chút tức giận, nhưng không dám phản kháng.

“Cô chỉ là một người giúp việc mà cũng dám dùng cái giọng này nói với tôi sao?”
“Nếu cô còn dùng loại ảnh mất như vậy nhin Vân Hạ nữa thì tôi sẽ đảnh cho răng cô rơi đầy đất đấy.”
Vũ Khá Hân quay sang uy hiếp thợ trang điểm.

Tôi nhìn Vũ Khả Hân, hơi bất đắc dĩ đứng dậy bảo cô ấy bình tĩnh.

“Dáng vẻ của cô ta nhìn cô khiến tôi nhịn không được.” Vũ Khả Hân ấm ức nhìn tôi nói.

Tôi biết Vũ Khả Hân đang báo vệ mình.

Nhưng mà dù sao đây vẫn là nơi ở của Phan Huỳnh Đức, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Thợ trang điểm kia do bị Vũ Khả Hân tức giận mång, dường như tâm trạng cũng không được tốt mấy ngồi trang điểm cho tôi.

Khi đó khuôn mặt cũng vô cùng khó coi.

Sau khi trang điểm cho tôi xong thì thợ trang điểm mới rời đi, Vũ Khả Hân ngồi xốm xuống cầm tay tôi nói: “Vân Hạ, mặc dù tôi không biết người đàn ông đó là ai nhưng mà cô đừng sợ.

Tôi nhất định sẽ không để cho tên đàn ông đó làm tổn thương cô, tôi sẽ cứu cô ra.”
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, nhẹ nhàng gật đầu.

Vũ Khả Hân ôm chặt lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Vân Hạ, cô chờ tôi, tôi nhất định sẽ cứu cô, mặc kệ thân phận của người đàn ông đó là gi đi nữa.

Anh ta giữ cô lại bên người nhất định là có mục đích, chờ tôi, tôi sẽ cứu cô ra ngoài.”
“Đủ chưa?” Tôi nghe Vũ Khả Hân nói vậy, không trả lời.

Đúng lúc đó thì Phan Huỳnh Đức vừa vào nghe được.

Anh ta vẫn một thân tây trang màu đen, nhìn tôi và Vũ Khả Hân đang ôm nhau, dường như đáy mát hiện ra một chút không vui.

“Mặc kệ anh là ai, tôi không cho phép anh làm hại Vân Hạ.” Vũ Khả Hân đứng dậy kéo tôi ra phía sau, không sợ hãi nói với Phan Huỳnh Đức, “Cô biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Tính cách của Phan Huỳnh Đức vốn đã không tốt, bây giờ Vũ Khả Hân còn khiêu khích anh ta, dường như hành động này đã khiến Phan Huỳnh Đức rất tức giận.


Phan Huỳnh Đức tiến lại gần Vũ Khả Hân, ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình.

Tôi nhìn dáng vėnày của Phan Huỳnh Đức thì lập tức đi ra từ phía sau Vũ Khả Hân, nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Nếu không phải do cô ấy thì tôi đã giết cô lâu rồi.” Phan Huỳnh Đức nheo mắt lại, sau đó kéo tôi vào lòng rồi lạnh lùng nói với Vũ Khả Hân.

Tôi thấy cả người của Vũ Khả Hân run bần bật, hình như thật sự bị Phan Huỳnh Đức dọa sợ.

Tôi tức giận nhìn Phan Huỳnh Đức, anh ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi sau đó ôm tôi ra khỏi phòng.

Tôi quay đầu lại thi thấy ảnh mắt lo lắng của Vũ Khả Hân nhìn mình, nhất định cô ấy rất lo lắng, sợ tôi ở cùng với Phan Huỳnh Đức thì sẽ bị anh ta tổn thương.

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu với
Vũ Khả Hân, tôi muốn nói với cô ấy rằng không cần lo lắng cho tôi.

Phan Huỳnh Đức sẽ không đến mức làm hại tôi.

… “Người phụ nữ kia là bạn rất quan trọng với em sao?”Sau khi lên xe, Phan Huỳnh Đức năm lấy cảm của tôi rồi lạnh nhạt hỏi.

Tôi nhìn ảnh måt u ảm đăng sau chiếc mặt nạ kỳ lạ của Phan
Huỳnh Đức, nhẹ nhàng gật đầu.

Đối với tôi thi Vũ Khả Hãn là người bạn rất thân của mình, mặc dù chúng tôi chi mới quen biết có mấy tháng mà thôi nhưng tôi rất thích cô ấy.

Có một số người không cần quen biết nhau thật lâu, chỉ cần trong lòng luôn có nhau là được.

“Nếu là người bạn quan trọng của em thì tôi sẽ không động đến cô ta”
Phan Huỳnh Đức nhàn nhạt nhìn tôi, sau đó buông cảm của tôi ra.

Tôi nghe thấy Phan Huỳnh Đức nói vậy, nhịn không được thở dài một hơi.

Chỉ cần anh ta không làm hại Vũ Khả Hân là được rồi.

Sau khi Phan Huỳnh Đức nói những lời này xong thì cũng không lên tiếng nữa.

Tôi mông lung ngồi trên xe, nghe radio phát ra từ trong xe, suýt chút nữa đã ngủ quên mất.

Khi xe dừng lại thì tôi đã bị Phan Huỳnh Đức ôm ấy.


Anh ta tựa đầu bên tai tôi, cách tôi rất gần, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Phan Huỳnh Đức.

Tôi bị động tác của Phan Huỳnh Đức kích thích, lúc định muốn giãy giụa thì anh ta lại dùng sức ôm lấy eo của tôi, không cho tôi giãy giua.

“Huỳnh Bảo Nhi, nếu Trần Thanh Vũ thua thì em hãy đi với tôi được không? Tôi có thể thathứ cho sự phản bội lúc đó của em” Lời nói của Phan Huỳnh Đức khiến cho tôi hơi ngỡ ngàng.

Anh ta cũng không tiếp tục nói gì với tôi nữa, sau khi tài xế mở cửa xe ra thì anh ta lập tức kéo tôi xuống.

Anh ta chỉnh lại cái mũ che mặt trên đầu tôi một chút rồi nâng khỏe môi lên: “Em như thế này rất đẹp.”
Nghe vậy, sau lưng tôi không khỏi cứng lại.

Nếu như hiện tại tôi có thể nói chuyện, tuyệt đối sẽ phản bác lại lời của Phan Huỳnh Đức.

Tôi đã trở thànhdáng vẻ thể này rồi mà anh ta còn có thể nói tôi đẹp sao?
Phan Huỳnh Đức chỉ cong môi, ôm sát người tôi rồiđặt môi dán bên tại tôi, thổi hơi vào nói: “Cho dù em trở thành như thế nào đi nữa thì cũng đều xinh đẹp”
Không thể không nói, dù gì Phan Huỳnh Đức cũng là một tay lão luyện trong tình trường nhưng dường như anh ta cũng quên mất.

Tôi đã không phải là cô gái nhỏ mơ mộng chuyện yêu đương nữa nên đương nhiên sẽ không vì một vài lời nói ngon ngọt của đàn ông của mà động lòng,
Khi chúng tôi đi vào nhà họ Nguyễn, lúc này nhà họ Nguyễnđang rất náo nhiệt, phòng khách tràn đầy mùi hương xen lẫn giữa mùi nước hoa sang trọng.

Tôi nhíu mũi một cái, bị Phan Huỳnh Đức lôi kéo nên có chút không được tự nhiên.

Nguyễn Trung Quân đứng ở trung tâm phòng khách, bên cạnh là Trịnh Phương Thảo trong bộ váy màu vàng rượu sâm panh.

Hôm nay Trịnh Phương Thảo cũng rất xinh đẹp, mái tóc được búi cao làm tôn lên khuôn mặt vô cùng cao quý của mình.

Lúc nhìn thấy tôi và Phan Huỳnh Đức, Nguyễn Trung Quân đang nói chuyện với mọi người thì lập tức nói một tiếng xin lỗi rồi dẫn Trinh Phương Thảo đi đến chỗ của tôi và Phan Huỳnh Đức.

Nhìn thấy Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo đến, tôi có hơi không khống chế được tâm trạng của mình, muốn đi tới bên cạnh bọn họ nhưng lại bị tay của Phan Huỳnh Đức kéo về.

Phan Huỳnh Đức cười cười như đang cảnh cáo tôi, khiến cho cả người tôi không nhúc nhích được.

Thân thể tôi cứng đờ, cắn môi nhìn Phan Huỳnh Đức rồi chỉ có thể yên tĩnh đứng đợi ở bên người anh ta.

“Thật không ngờ anh Đức sẽ nể mặt tôi mà đến đây, đểtôi nở mày nở mặt” Nguyễn Trung Quân giơ ly rượu lên với Phan Huỳnh Đức.


Phan Huỳnh Đức chỉ cười nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn mang theo một chút quyến rũ nói: “Chủ tịch Quân thật thích nói đùa.”
Bố có quen biết với Phan Huỳnh Đức sao?
Có lẽ là trên phương diện làm ăn đúng không? “Cô gái này là?” Lúc Nguyễn Trung Quân uống rượu với Phan Huỳnh Đức xong thì ông đưa mắt nhìn về phía tôi đang đứng cạnh Phan Huỳnh Đức.

Do bây giờ tôi đang mang mũ che mặt nên bọn họ không nhận ra tôi cũng phải.

Phan Huỳnh Đức nhướng mày phóng khoáng, vô cùng thân thiết ôm lấy tôi rồi chậm rãi nói: “Người phụ nữ của tôi.”
Lúc Phan Huỳnh Đức những lời này còn vô cùng mập mờ, tôi nhìn thấy trên mặt Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo đều mang vẻ hiểu ý.

Còn tôi thì hơi tức giận trừng mắt nhìn Phan Huỳnh Đức.

Anh ta coi nhẹ sự tức giận của tôi, chỉ ôm tôi rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo.

Tôi làm không được mà nói cũng không xong, chỉ có thể mặc cho Phan Huỳnh Đức ôm mình.

Vào lúc này trong hội trường lại ồn ào.

Tôi cũng bị trận ồn ào này làm ảnh hưởng, lúc này tôi cảm nhận được Phan Huỳnh Đức ôm mình, trên mặt anh ta mang theo vẻ sâu xa, thối hơi vào trong tai tôi rồi nói: “Nhìn đi, đã đến rồi.”
Cái gì?
Tôi hơi giật mình nhìn sự thay đổi vô cùng kỳ lạ trong đôi mắt của Phan Huỳnh Đức, đến khi nhìn sang phía cửa chính, lúc thấy rõ người đang vào là ai thì cả người tôi lập tức căng cứng.

Trần Thanh Vũ?
Trần Thanh Vũ mang theo Huỳnh Bảo Nhi giả kia đến.

“Bảo Nhi và Thanh Vũ đến rồi.” Giọng nói vui mừng của Trịnh Phương Thảo xẹt qua tai tôi, tôi đỏ mất muốn đi đến bên bà ấy nhưng lại bị Phan Huỳnh Đức bắt cổ tay lại.

Phan Huỳnh Đức lạnh lùng nhìn tôi, châm chọc nói: “Bây giờ em muốn qua đó làm gi? Đừng quên, hiện tại không có người nào biết em đâu.”
Tôi dùng sức hất tay của Phan Huỳnh Đức ra, đi về phía cửa chính.

Phan Huỳnh Đức không đuổi theo tôi nhưng tầm mắt của anh sau lưng giống như gai nhọn đâm vào tim tôi vậy.

Nhi, cuối cùng con cũng trở về rồi, cháu ngoại của mẹ Ngoài cửa, Trịnh Phương Thảo ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi giả kia, vẻ mặt dịu dàng nói.

Huỳnh Bảo Nhi giả mim cười nhìn mẹ, nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Nụ cười này rất quen thuộc, trước kia tôi cũng hay cười giống như vậy.

Lê Minh Quang thật sự lợi hại, có thể nuôi dưỡng ra một thân như vậy, chẳng trách bọn họ cũng không phân biệt ra được.

Người phụ nữ này không chỉ có bề ngoài giống tôi như đúc, tìm không thấy một chút sơ hở mà ngay cả cách ăn mặc, động tác hay thần thái cũng rất giống tôi.

“Bánh Gạo ăn bậy nên bị đau dạ dày, con để bé ở lại biệt thự rồi.” Huỳnh Bảo Nhi giả tiếp tục nói.


“Được rồi, không phải em vừa mới nói bụng sao? Chúng ta đi vào ăn chút gì đó đi.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe mạnh mẽ đánh vào tim tôi.

Tôi nặng nề môi, ánh mắt mờ mịt theo Huỳnh Nhi giả đang được Trần Thanh Vũ ôm lấy.

Trần Thanh Vũ… em là Bảo Nhi, anh biết không?
Huỳnh Bảo Nhi giả thùng nhìn Trần Thanh Vũ, ánh mắt thâm tình của Trần Thanh Vũ làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không phải, người này là giả.

này Trần Thanh Vũ thấy tôi đứng trước mặt mày hỏi.

“A, đây là người của anh Đức.

Cô gái, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Trịnh Phương Thảo nhìn tôi, độ vô cùng dịu dàng
Tôi môi, vẫn nhìn vào Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ cũng nhìn tôi nhưng lại nhíu mày.

“Xin hỏi cô có việc gì
Trần Thanh Vũ, anh không nhận ra em sao?
Tôi đưa tay lên, bất lực muốn lấy áo của Trần Thanh Vũ nhưng lại bị một đôi tay ôm lấy eo.

Trần Thanh Vũ ngạc nhiên nhin tôi, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo chút nghi ngờ và khó hiểu.

“Xin lỗi, người phụ nữ của tôi không thể nói chuyện được.

Có lẽ cô ấy đã bị phong độ của tổng giảm đốc Trần hấp dẫn nên muốn tâm su voi anh.” Đot nhiên giọng nói lạnh lùng củaPhan Huỳnh Đức vang lên, anh ta ôm lấy người tôi.

Lúc Trần Thanh Vũ nhìn thấy Phan Huỳnh Đức thi trên mặt anh như phủ một lớp bằng.

“Thật không ngờ hôm nay anh sẽ xuất hiện ở đây.”
“Thế nào? Lẽ nào tôi không thể xuất hiện ở đây sao?” Phan Huỳnh Đức cười lạnh một tiếng, thờ ơ nói với Trần Thanh Vũ.

“Phan Huỳnh Đức, tốt nhất anh đừng đánh chủ ý lên người Bảo Nhi, nếu không anh sẽ hối hận đấy.”
Trần Thanh Vũ nhìn Phan Huỳnh Đức, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sương lạnh.

Phan Huỳnh Đức nghe vậy thi cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng hất cảm lên: “Anh yên tâm đi, tôi không có chút hứng thủ nào đối với Huỳnh Bảo Nhi bên người anh cả.”
Lúc Phan Huỳnh Đức nói đến đây thì quay sang cười với Huỳnh Bảo Nhi giả kia một tiếng rồi sau đó ôm tôi rời khỏi chỗ này.

Tôi không muốn rời đi, vẫn còn muốn nói gì đó với Trần Thanh Vũ nhưng lại bị Phan Huỳnh Đức mạnh mẽ ôm đi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, viên mất rưng rưng..