Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 216





“Hóa ra anh lại hứng thú với cuộc sống của tôi đến thế?” Trần Thanh Vũ không trả lời Phan Huỳnh Đức mà mim cười lạnh lùng hỏi lại.

“Đương nhiên là rất hứng thủ rồi.”
Phan Huỳnh Đức lười nhác đáp lại.

“Phan Huỳnh Đức, anh đừng hòng giở trò gi khác, Huỳnh Bảo Nhi đã vợ của tôi rồi.” Đột nhiên mặt anh biển sắc rồi quay sang nhìn Phan Huỳnh Đức buông lời cảnh cáo.

Phan Huỳnh Đức ngược lại không hề có phản ứng gì, anh ta chỉ thờ ơ mim cười rồi từ từ đáp lại: “Đúng thế, người cả thành phố này đều biết anh và Huỳnh Bảo Nhi đã kết hôn, cô ấy là vợ của anh, tôi cũng không hề có chút hứng thú nào với cô ấy”
Dường như lời nói của anh ta đã khiến Trần Thanh Vũ nổi giận.

Nhưng anh ta cũng chẳng để ý mà chỉ cưỡng ép kéo tôi đi khỏi đó.

“Người phụ nữ của tôi mệt rồi, chúng tôi đi trước đây, mong là tổng giám đốc Trần và tổng giám đốc Nhi sẽ sớm có thêm một đứa bé”
Trần Thanh Vũ, nếu như anh dám chạm vào kẻ giả mạo kia thì em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.

Tôi đang nhìn anh thì bị Phan Huỳnh Đức kéo đi.

“Chờ một chút.

Chúng tôi vừa ra khỏi sân, vào lúc Phan Huỳnh
Đức định đưa tôi ngồi vào trong xe thì bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Vũ từ phía sau vang lên.

Tôi vừa nghe thấy câu ấy cả người bắt đầu run lên.

Thậm chí tôi còn hy vọng biết đâu anh đột nhiên nhận ra tôi cho nên mới bước tới.

“Tống giám đốc Trần còn chuyện gì khác sao?” Phan Huỳnh
Đức quay đầu lại nhìn anh rồi lạnh nhạt hỏi.

Anh hip mắt lại bước về phía tôi, sau đó giơ tay ra hất chiếc mũ trên đầu tôi xuống.

“Trần Thanh Vũ, anh muốn làm gì?” Sau khi nhìn thấy hành động đó của Trần Thanh Vũ, đối mặt vốn lạnh lùng của Phan
Huỳnh Đức nay lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Tôi chỉ hơi tò mò về người phụ nữ đó thôi, không ngờ gu của anh lại là kiểu thể này.” Sau khi nhìn thấy gương mặt của tôi thì dường như Trần Thanh
Vũ hơi thất vọng, anh quay sang nhìn Phan Huỳnh Đức mim cười chế giễu.

“Tôi thích kiểu phụ nữ thể nào cũng không liên quan gi đến anh, nếu như tổng giám đốc Trần không còn chuyện gì nữa thì mời đi cho.”
Gương mặt của Phan Huỳnh Đức dần dần trở nên âm trầm, anh ta nhìn Trần Thanh Vũ rồi cất giọng lạnh bằng.


Đột nhiên Trần Thanh Vũ giơ tay về phía đôi mắt của tôi rồi sờ lên đó, đôi mắt phượng hoàng xảo trá của anh bồng hiện lên vẻ mơ màng.

“Đôi mắt này.” “Trần Thanh Vũ, anh đừng có quá trớn như thế, đừng quên là vợ anh còn đang ở bên trong đấy, thể mà bây giờ anh lại đi chọc ghẹo người phụ nữ của tôi sao?” Vào lúc tôi đang kích động không thôi thì đột nhiên Phan
Huỳnh Đức vung tay hất bàn tay của Trần Thanh Vũ ra, nhìn anh cất giọng lạnh lùng mia mai.

Sau khi Phan Huỳnh Đức nói xong thì cả người Trần Thanh Vũ đều trở nên cứng đờ.

Anh mím chặt môi rút tay về.

“Hy vọng tổng giám đốc Trần khống chế cho tốt nửa thân dưới của mình, đừng đi nhớ mong người phụ nữ của người khác.” Phan Huỳnh Đức nhin anh cất giọng mia mai rồi sau đó đưa tôi lên xe lái đi.

Tôi quay đầu lại nhìn qua lớp kính phía sau, thấy Trần Thanh Vũ vẫn đang đứng im ở đó.

Người anh vẫn còn giữ nguyên động tác ban nãy, từng cử chi ảnh mắt đều nghiêm túc đển lạ thường.

Không biết tại sao khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ cách càng ngày càng xa thì trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bị thương khó hiểu.

Trần Thanh Vũ, anh có nhận ra em không? “Huỳnh Bảo Nhi, đừng cổ gắng vô ich nữa, cho dù em có đứng trước mặt anh ta thi anh ta cũng không nhận ra em đâu, tình yêu của anh ta dành cho em chẳng qua cũng chi có thể mà thôi.”
Phan Huỳnh Đức giống như nhìn thấu đưoc suy nghĩ trong lòng tôi, đột nhiên anh ta cất giọng lạnh lùng chế giễu.

Tôi quay đầu sang nhìn anh ta, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Anh sẽ biết, Trần Thanh Vũ nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ kia là kẻ giả mạo.

“Em có biết Trần Thanh Vũ và kẻ thế thân kia tình cảm đến thế nào không? Nghe nói bọn họ ngày nào cũng dinh lấy nhau đấy.

Huỳnh Bảo Nhi, em mất tích lâu như thế rồi, chẳng lẽ em còn cho răng anh ta nhìn thấy gương mặt giống hệt em như đúc kia màa vẫn quyết định không lên giường với cô t sao? Rốt cuộc là em quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn đây?” “Không chừng chờ đến lúc em quay về được với thân phận thật thì kẻ giả mạo kia đã sinh được một đứa con cho Trần Thanh Vũ rồi.”
Không…
Tôi giận dữ nhìn anh ta, cổ hất người mình đẩy anh ta ra.

Tôi muốn xuống xe, tôi muốn trở lại bên cạnh Trần Thanh Vũ! Tôi phải nói cho anh biết rằng tôi mới là Huỳnh Bảo Nhi thật, phải là tôi..

“Huỳnh Bảo Nhi, em bình tĩnh lại cho tôi.”
Phan Huỳnh Đức nhìn thấy tôi kích động đến vậy thì lập tức túm lấy vai tôi lắc thật mạnh rồi hét lớn.

Tôi không ngừng giãy giụa muốn đi khỏi chỗ này.

Phan Huỳnh Đức đè tôi lên ghế, cơ thể cao lớn của anh ta dán chặt lấy người tôi.


“Còn động đậy nữa có tin bảy giờ tôi sẽ trừng phạt em ngay lập tức không?” Giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng, thậm chí là nặng nề lạ thường.

Anh ta hip mát lạnh lùng nhìn tôi rồi cất lời uy hiếp.

Nghe thấy câu nói của Phan Huynh Đức, cả người tôi lập tức trở nên căng cứng.

Tôi nhìn anh ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Phan Huỳnh Đức, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế, tôi chỉ là… muốn về nhà thôi, tôi muốn được về nhà… “Ở bên cạnh tôi không tốt sao? Tại sao em cứ phải nhớ mãi không quên tên Trần Thanh Vũ đó chứ? Tôi không tốt sao?”
Anh ta giơ tay ra vuốt ve đôi mắt tôi rồi nói.

“Rõ ràng là tôi cũng đã gặp em… Tôi còn gặp được em… sớm hơn cả Trần Thanh Vũ.

Huỳnh Bảo Nhi! Em không nhớ nữa rồi.”
Cái gì cơ? Tôi gặp anh ta lúc nào chú? Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.

“Các người đều chỉ cần Trần Thanh Vũ, không ai thích tôi, tại sao các người đều thích Trần Thanh Vũ?”
Anh ta đột nhiên giữ lấy cảm tôi rồi bóp mạnh.

Anh ta đang mất khổng chế nên dùng sức lực rất mạnh, lực đạo ở bàn tay đang bóp căm tôi cũng mạnh vô cùng.

Tôi bị Phan Huỳnh Đức bóp lấy cảm, đau đến mức phải hít lên một tiếng đau đớn.

Phan Huỳnh Đức… buông tay ra.

Tôi há miệng ra cần lên vị trí gan bàn tay của anh ta nhưng mà anh ta vẫn không chịu bỏ tôi ra.

Anh ta giống như đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.

Phan Huỳnh Đức híp mắt lại nhìn tôi rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Các người đều thích Trần Thanh Vũ phải không? Ha ha ha..

đều thích… vậy thì tiêu diệt hết đi.” “U.” Anh ta bỗng nhiên bóp cổ tôi, tôi bị anh ta bóp chặt lấy không nhịn được trừng to mắt.

Tôi sắp chết rồi sao?
Tôi vẫn chưa quay về được bên cạnh Trần Thanh Vũ thì đã phải chết rồi sao? “Rầm.” Vào lúc đôi mắt tôi dần trở nên mơ hồ, ý thức dần dần mất đi thiđột nhiên chiếc xe phanh gấp,Phan Huỳnh Đức đang bóp cổ tôi cũng buông tay.

Đôi mắt anh ta mang theo nỗi đau đớn và lạc lõng nhin tôi.


Anh ta giơ tay ra ôm lấy tôi vào lòng, tôi ho mãi không ngừng, cả người đều đang run ray.

“Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ tôi.

Tôi sẽ không làm em tổn thương, chi là tôi đã quá cô đơn rồi.”
Phan Huỳnh Đức ôm chặt lấy tôi, anh ta củi đầu rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn.

“Em ở bên cạnh tôi có được không? Tôi còn yêu em hơn cả Trần Thanh Vũ, em không thích tôi lên giường với người phụ nữ khác thì tôi sẽ không cần ai khác cả, tôi chỉ cần mình em thôi.

Tôi sẽ đối xử với em thật tốt, bảo vệ em cả đời cũng sẽ không bao giờ chạm vào ai khác nữa” “Cho nên em hãy yêu tôi đi có được không? Có được không?” Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Phan Huỳnh Đức như thế, trong ký ức của tôi, anh ta vốn không phải thế này.

Ấn tượng mà anh ta đưa đến cho tôi chính là một người đàn ông vô cùng xảo quyệt và tàn bạo, một Phan Huỳnh Đức yếu ớt như vậy tôi thật sự chưa từng nhìn thấy.

Tôi ngây người nhìn vào gương mặt đau khổ bị thương của anh ta, bán thân cũng dần trở nên rối rắm.

Anh ta ôm lấy tôi, thật sự đã hoàn toàn mất khống chế rồi.

Tôi không giãy giụa mà chỉ nhìn anh ta bằng đôi mắt bị thương.

Thực ra thì tôi và Phan Huỳnh Đức đều giống nhau, vào lúc này hai người chúng tôi đều chẳng có một chỗ dựa nào cả.

Sau ngày hôm đó, thái độ của anh ta với tôi trở nên hơi kỳ lạ, thậm chí là kỳ di.

Anh ta không ép buộc tôi làm bất cứ việc gì, anh ta sẽ ở bên cạnh tôi rồi sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều khác lạ.

Bị anh ta nhìn như thế, cả người tôi dần cảm thấy không thoải mái.

Vũ Khả Hân cũng phát hiện ra thái độ của Phan Huỳnh Đức đối với tôi có sự khác biệt, cô ấy khó hiểu gãi đầu nhìn tôi hỏi: “Vân Hạ, tôi cảm thấy ánh mắt anh Phan Huỳnh Đức này nhìn cô hơi kỳ lạ, có phải hai người quen nhau từ trước không?”
Vũ Khả Hân vẫn luôn không biết tại sao tôi lại bị Phan Huỳnh Đức giữ ở ngôi biệt thự này.

Trong suy nghĩ của cô ấy, Phan Huỳnh Đức là một người đàn ông có sở thích kỳ lạ, dù sao thì với nhan sắc của tôi bây giờ, chuyện anh ta muốn ra tay với tôi đúng là khiến người khác cảm thấy rất khó hiểu nhỉ?
Tôi không nói cho cô ấy biết từ rất lâu trước đây tôi đã quen biết Phan Huỳnh Đức, cũng không giải thích những vướng mắc giữa tôi và anh ta.

Tôi chỉ gật đầu mà thôi.

Vũ Khả Hân biết được điều đó thì bắt đầu sở cầm suy nghĩ một lát rồi nói: “Khó trách nha, tôi thấy thái độ tên Phan Huỳnh Đức này đối với cô có hơi kỳ quái, hóa ra là do hai người đã quen nhau từ trước.”
Sau khi nói xong thì cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Vân Hạ, cô có muốn rời khỏi nơi này không?” Rời khỏi đây?
Tạm thời tôi vẫn chưa muốn đi, ít nhất là nếu ở bên cạnh Phan Huỳnh Đức thì cơ hội tiếp xúc với Trần Thanh Vũ của tôi cũng sẽ nhiều hơn,
Tôi nhìn Vũ Khả Hân rồi lắc đầu sau đó đưa mắt nhìn xuống đôi tay của mình.

Dù bàn tay của tôi đã đỡ hơn lúc trước nhưng mà vẫn chưa thể cầm đồ vật lên được, có thể làm một số động tác không tiêu tổn nhiều thể lực nhưng những việc như viết chữ thì vẫn còn rất khó khăn.

Trong đầu tôi không nhịn được hiện lên gương mặt giả mạo kia, giống tôi đến y đúc thậm chí cả phong cách ăn mặc, ngữ khí nói chuyện đều giống hệt.


Người phụ nữ kia là..

Nguyễn Mỹ.

Chắc chắn không thể nhầm được.

Cảm giác đó, ngữ khí nói chuyện, còn có cả thù hận trong từng câu chữ… ngoại trừ Nguyễn Mỹ ra tôi không thể nghĩ ra được người thứ hai như vậy.

Tôi cho rằng ta đã đi rồi nhưng không ngờ cô ta lại liên Đúng là tôi đã đánh giá thấp lòng oán hận trong lòng cô ta rồi.

thủ với Lê Minh
Nguyễn
Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Là chung quy vẫn chỉ có thể là đồ giả mà thôi.

“Hôm nay chúng ta ra ngoài dạo một vòng có được không?” Vũ Khả Hân thấy tôi mãi không lên tiếng nên đành ôm lấy tay tôi nhỏ nhẹ hỏi.

Tôi gật đầu.

Cũng đã rất lâu rồi tôi chưa ra ngoài, tôi cũng muốn đi dạo cho khuấy suy nghĩ một chút xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Sau lần đó,Phan Huỳnh Đức không còn hạn chế không cho tôi ra ngoài nữa nhưng nếu như tôi muốn đi thì nhất định phải đưa vệ sĩ đi cùng, nếu không thì anh ta sẽ không cho tôi đi.

Mặc dù tôi không thích đi ra ngoài mà còn có người đi theo nhưng để có được chút tự do thì tôi cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Tôi và Vũ Khả Hân đi tới cửa hàng lớn, cách trang điểm của tôi khiến rất nhiều người ý, những người đi lướt qua tôi và cô ấy đều ngoái lại nhìn tôi.

Tôi cũng không để ý tới, chỉ cùng cô ấy đi tới các cửa hàng.

Những vệ sĩ mặc đồ đen đi ở phía sau chắc sẽ khiến người ta nghĩ rằng tôi là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó.

Thật ra nói đến cùng tôi cũng chỉ là một người bị giam giữ mà thôi.

Tôi rũ mắt xuống cùng Vũ Khả Hân đi lên tầng, tầng trên là một khu vực trang phục, việc Vũ Khả Hân thích nhất chính là đi ngắm quần áo.

“Quần áo ở đây đều rất đẹp nhưng mà quá, may mà chúng ta có tiền đấy.” Cô ấy tay tôi, khuôn mặt đầy ý tôi nói.

Tôi nhìn dáng vẻ vui mừng của Vũ Khả Hân trong lòng cũng dần trở nên ấm áp hơn.

Vũ Khả Hân vui là được rồi.

Vào lúc tôi và cô ấy chuẩn bị đi tới tiệm đặt may quần áo thì không ngờ tới lại đột nhiên gặp phải Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ, thậm chí còn có Bánh Gạo?.